Mục lục
Đế Bá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm Triệu Thu Thực không dám cười, cố nén cười đi theo sát phía sau Đại Hắc Ngưu.

Đại Hắc Ngưu dẫn nhóm Lý Thất Dạ đến chỗ sâu Cổ Viên hơn, Đại Hắc Ngưu đi càng xa, đất đai xung quanh cũng thay đổi.

Dọc đường đi mọi người thấy Cổ Viên có các sơn mạch bàn cứ, những ngọn núi to cao vút. Bây giờ đi về nơi xa thì dần không thấy những sơn mạch thô to, núi cao vút nữa. Bốn phía ngày càng hoang vắng, bằng phẳng, như đi vào hoang dã không dấu chân người.

Đi trên mảnh đất này làm các học sinh Tẩy Tội viện nghĩ đến một từ: Biên thùy.

Càng đì càng hẻo lánh, bầu trời cũng tối sầm như vào chạng vạng, cứ có cảm giác khó tả, dường như quang minh sắp rời xa bọn họ.

Đi một hồi học sinh Tẩy Tội viện thầm run, bọn họ không cách nào bình thản ung dung như Lý Thất Dạ.

Có học sinh càng đi càng hoảng, không kiềm được lẩm bẩm:

- Chắc... chắc... chắc ngươi không lừa chúng ta đến chỗ hẻo lánh rồi bán đi?

Đại Hắc Ngưu nghe vậy khóe mắt liếc học sinh tràn đầy khinh thường nói:

- Tiểu tử quá coi trọng mình rồi, bán ngươi được mấy đồng tiền? Sợ là tặng tiền cho người ta chưa chắc người ta ưng. Dù cho bổn soái ngưu muốn bán ngươi cho những cự thú làm món ăn vặt nhưng người ta không thèm, ngươi nhỏ như vậy không đủ chúng nó nhét răng.

Bị Đại Hắc Ngưu trào phúng khiến học sinh này mặt đỏ rần, vẻ mặt lúng túng nhưng ít nhất nhẹ lòng.

Đại Hắc Ngưu nói đúng, bọn họ nhỏ yếu như vậy, muốn báu vật không có báu vật, bọn họ không có thứ gì đáng để người ta ham muốn. Đại Hắc Ngưu không cần hố bọn họ, huống chi có mặt Lý Thất Dạ.

Đến góc hẻo lánh Đại Hắc Ngưu nhìn quanh, trầm giọng quát, móng đạp mạnh xuống miệng phun chân ngôn:

- Mở!

Đại Hắc Ngưu dứt lời có tiếng xèo xèo, trong thời gian ngắn trước mặt mọi người dựng lên bức tường ánh sáng, do các miếng ánh sáng hình thoi lắp ráp thành, rất kỳ lạ. Dường như nó có thể ngăn cản tất cả hoặc cách ly thế giới.

Nhìn Đại Hắc Ngưu dễ dàng mở tường ánh sáng ra, có học sinh tò mò hỏi:

- Sao ngươi biết được thứ như vậy?

Đại Hắc Ngưu đắc ý nói:

- Ha, không nhìn xem bổn soái ngưu là ai? Bổn soái ngưu chính là tiên chủng. Hừ hừ, đây vốn là địa bản của nhà ta, cũng tại Viễn Hoang Thánh Nhân trộm nó.

Học sinh Tẩy Tội viện im miệng, vì Đại Hắc Ngưu há mồm là phun ra thành kiến với Viễn Hoang Thánh Nhân, lần nào cũng chửi bới Thủy Tổ của họ nên bọn họ không dám nói nhiều.

Lý Thất Dạ cười khẽ đi vào trước:

- Vào đi.

Đại Hắc Ngưu cười gian nói với học sinh Tẩy Tội viện đằng sau:

- Cẩn thận đừng để bị hù sợ.

Sau đó Đại Hắc Ngưu cũng đi vào.

Đại Hắc Ngưu cười xấu xa làm nhóm Triệu Thu Thực thầm sợ, bọn họ không biết trong tường ánh sáng có thứ khủng bố gì. Cả nhóm nhìn nhau, cuối cùng cắn răng đi vào.

Khi tất cả học sinh vào thì tường ánh sáng biến mất như chưa từng xuất hiện.

Lúc nhóm Lý Thất Dạ bước chân vào tường ánh sáng, cảnh tượng trước mắt thay đổi như bọn họ đi vào thế giới khác.

Ngước lên nhìn bầu trời lấp lánh vì sao, trời đêm vô cùng rộng lớn. Nhưng không hiểu sao nhìn trời sao mênh mông này cứ cảm giác trời sao lu mờ, các vì sao lấp lánh yếu ớt, tựa như ngọn nến leo lét sắp cháy hết. Các đốm sao rắc ánh sáng mông lung xuống mặt đất. Trên mảnh đất mênh mông này tựa như vào thế giới khác, đứng trên hành tinh khác.

Nhìn ra xa mảnh đất khiến các học sinh Tẩy Tội viện hút ngụm khí lạnh, dựng đứng lông tơ, nổi da gà kinh dị.

Có học sinh hoảng sợ hét to, chân run cầm cập:

- Trời ơi, đây là đâu?

Chỗ này là một bãi tha ma, không, nói đúng hơn là đất xương trắng rộng mênh mông. Đứng ở đây đập vào mắt toàn là xương trắng, xương trắng âm trầm dưới ánh trăng mông lung lấp lóe tia kinh dị khiến người rợn tóc gáy.

Xương trắng hếu không đơn thuần là xương, nó là khung xương to khổng lồ.

Ví dụ khúc xương trắng trước mắt bọn họ như núi xương to sừng sững, chỉ một khúc xương đã cao ngàn trượng đâm vào khung trời, như cây thương xương trắng đâm thủng trời.

Đây chỉ là một khúc xương trước mắt bọn họ, đưa mắt nhìn dưới đất rải rác các bộ xương to. Có xương rắn to nằm sấp tựa như sơn mạch vạn dặm, các mảnh xương nhỏ đâm trời cực kỳ sắc bén.

Có xương khỉ to, chỉ phần đầu đã như tòa thành lớn vô cùng, có thể chứa trăm ngàn vạn người. Bàn tay xương khỉ như núi vừa cao vừa rộng.

Nơi đây có các bộ xương toàn là học sinh Tẩy Tội viện lần đầu tiên thấy.

Đây là thế giới xương trắng, đập vào mắt toàn là xương, trừ xương trắng ra chỗ này không còn cái gì khác.

Trong thế giới xương trắng này mỗi khúc xương rất lớn. Nếu ví dụ một bộ xương to như ngọn núi thì trong thế giới xương nó rất nhỏ bé.

Thế giới xương có vô số xương trắng kéo dài ngàn vạn dặm, bộ xương to lớn như thế rất khó tưởng tượng những sinh linh cự thú khi còn sống lớn cỡ nào, khổng lồ biết bao.

Nhóm Triệu Thu Thực đã từng thấy cự thú trong vườn thánh thú, những thánh thú viễn cổ, nhưng so với bộ xương trước mắt thì các cự thú trong Cổ Viên hơi bị nhỏ.

Một bộ xương siêu khổng lồ đủ rung động lòng người, nơi đây có ngàn vạn bộ xương thì đồ sộ biết bao, rung động biết mấy.

Học sinh Tẩy Tội viện chưa từng thấy qua trường hợp như vậy, không thấy cảnh tượng rung động như thế. Nhìn cảnh này bọn họ bị hù sợ. Học sinh Tẩy Tội viện há to mồm hóa đá thật lâu.

Một lúc lâu sau có học sinh tỉnh hồn, sợ hãi rùng mình lắp bắp:

- Chỗ... chỗ... chỗ này là đâu?

Học sinh nhát gan thì ngồi bệch xuống đất.

Lý Thất Dạ không nói tiếng nào chỉ nhìn xương trắng trước mắt, ánh mắt hắn sâu thẳm như nhìn thấu tất cả.

Đại Hắc Ngưu cười gian:

- Chỗ nào? Nơi này còn là đâu nữa? Đương nhiên là vườn thánh thú, chốn về của các thánh thú.

Học sinh hỏi:

- Ý... Ý của ngươi là cự thú vườn thánh thú sẽ chết tại đây? Trước khi chúng nó chết đều bò vào đây sao?

Đại Hắc Ngưu cười nói:

- Ha ha, làm gì đơn giản vậy. Ngươi xem chỗ này có xương của thánh thú nhỏ không? Lợn rừng, tê ngưu gì đó có chết tại đây không?

Nhóm Triệu Thu Thực nhìn quanh, đúng là không thấy xương của lợn rừng, tê ngưu. Đưa mắt nhìn toàn là các bộ xương siêu khổng lồ.

Đại Hắc Ngưu cười nói:

- Cái này gọi là thời cơ chín muồi. Không phải ai cũng có tư cách chết ở chỗ này, giống như các ngươi bắt cá trong hang cá, ngươi sẽ bắt cá nhỏ sao? Đương nhiên là bắt cá lớn về nấu ăn.

Học sinh không tin:

- Không thể nào! Những cự thú lúc còn sống mạnh như vậy thì ai có thể đem nó về nấu ăn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK