Trong học sinh có thực lực Chân Đế thì chỉ trong bốn viện lớn, chỉ có Bắc Viện, Thự Quang Đông Bộ, Thánh Đà Tây Bộ, Ly Minh Tam Bộ mới có học sinh thực lực Chân Đế.
Đỗ Văn Nhụy dẫn học sinh đi tới trước, hái thánh quả. Dọc đường đi thấy đủ loại thánh quả, có to như dưa hấu, có nhỏ như hạt mè. Nhưng phẩm cấp của trái cây không tính bằng kích cỡ.
Nhỏ như hạt mè tỏa thánh quang là thánh quả tam phẩm, thánh quả to như dưa hấu chỉ là nhất phẩm.
Ban đầu nhóm Triệu Thu Thực cảm thấy dễ hái thánh quả, không phải mỗi trái chín bọn họ đều gõ rụng được nhưng ít ra mỗi gốc thánh quả thụ bọn họ phát hiện có thể rớt vài trái.
Nhưng càng đi sâu vào vườn thánh quả bọn họ phát hiện thánh quả càng khó rụng. Vài thánh quả thụ tất cả học sinh thử nhưng không thánh quả nào rơi xuống.
Dọc đường đám học sinh Triệu Thu Thực thấy học sinh của học viện khác. Những học sinh xuất thân viện lớn thực lực mạnh không ngừng lại ở vòng ngoài, lạnh lùng liếc nhóm Triệu Thu Thực một cái rồi nghênh ngang đi, không ở lại đây lãng phí thời gian.
Một số học sinh thực lực không tầm thường, không xuất thân từ học viện lớn nhưng cũng mạnh hơn nhóm Triệu Thu Thực. Bọn họ hái thánh quả về trái cây hay số lượng đều tốt hơn nhóm Triệu Thu Thực nhiều.
Những học sinh thực lực không tầm thường rất bất mãn nhóm Triệu Thu Thực tản ra tìm thánh quả thụ khắp núi đồi.
Học sinh lạnh lùng liếc nhóm Triệu Thu Thực, nói:
- Thưc lực như các ngươi thì ngoan ngoãn ở bên ngoài hái thánh quả nhất phẩm đi.
Khi phát hiện thánh quả thụ phẩm cấp cao chút học sinh học viện khác sẽ đẩy nhóm Triệu Thu Thực ra ngoài, dù học sinh Tẩy Tội viện đến trước.
Học sinh học viện khác sẽ khinh thường nói:
- Các ngươi đứng sang bên đi, chờ chúng ta hái xong mới đến lượt các ngươi. Có leo lên cũng không hái được chỉ lãng phí thời gian của chúng ta.
Bị đám học sinh học viện khác bài trừ làm nhóm Triệu Thu Thực rất bực tức nhưng không biết làm sao. Đa số học sinh học viện khác mạnh hơn bọn họ, đúng là nhóm Triệu Thu Thực hái thánh quả không bằng người ta.
Đặc biệt thánh quả thụ tốt chút, học sinh khác một người có lẽ hái được ba, năm trái, còn nhóm Triệu Thu Thực một người gõ rụng một trái đã là thu hoạch rất tốt, gặp thánh quả thụ trên tam phẩm thì hơn một nửa học sinh không thể gõ rụng trái cây, bị học sinh khác cười nhạo.
Học sinh học viện khác nhạo báng:
- Các ngươi lo mà hái thánh quả nhất phẩm đi.
Nhóm Triệu Thu Thực im lặng, bọn họ thay phiên hái xong lặng lẽ rời đi, chỉ có vài học sinh trong nhóm hái được thánh quả của thánh quả thụ này.
Đỗ Văn Nhụy đi trên đường núi không nói gì, chậm rãi tiến lên, không can thiệp, chỉ cười cười.
Khi bọn họ leo qua một ngọn núi, Lý Thất Dạ và Đỗ Văn Nhụy nghỉ ngơi ở khe núi, học sinh Tẩy Tội viện chạy đến.
Đỗ Văn Nhụy ngước nhìn phía trước, chỉ vào một ngọn núi:
- Trong sơn cốc đó có một gốc thánh quả thụ ngũ phẩm tên là Bạch Hào Lang Gia thụ, cực phẩm trong ngũ phẩm, một trái bằng hai, ba trái ngũ phẩm khác. Các ngươi có thể thử xem.
Nghe Đỗ Văn Nhụy nói, nhóm học sinh Triệu Thu Thực mắt sáng rực:
- Thánh quả ngũ phẩm!
Bọn họ vào vườn thánh quả lâu vậy mới tìm được hai, ba gốc thánh quả thụ. Đương nhiên trong bọn họ chỉ có vài người hái được thánh quả từ vài cây này.
- Chúng ta đi thử!
Tuy cơ hội hái thánh quả ngũ phẩm không lớn nhưng nhóm học sinh Triệu Thu Thực không muốn bỏ cuộc, vẫn muốn thử xem. Bọn họ đông người, sẽ có một người có cơ hội.
Đỗ Văn Nhụy hy vọng nhất là thấy nhiệt tình của họ, trăm trận không nản:
- Vậy thì thử đi.
Đỗ Văn Nhụy dẫn các học sinh tiến lên, trèo lên ngọn núi kia đi vào sơn cốc.
Khi bọn họ vào sơn cốc bên trong đã đông nghẹt người, nhiều học sinh chờ tại đó.
Trong sơn cốc, một cây to dựng đứng, cây rất lớn cần mười mấy người ôm mới hết. Cây to gần như che lấp nguyên sơn cốc.
Cây đỏ rực, lá cây màu xanh ánh đỏ tựa như ngọc xanh đỏ, trên cành treo đầy thánh quả, nặng trĩu làm nhánh chùng xuống.
Như Đỗ Văn Nhụy nói, gốc thánh quả thụ này tên là Bạch Hào Lang Gia thụ, kết thánh quả trông như mỹ ngọc.
Bạch Hào Lang Gia quả to cỡ móng tay cái, mỗi trái như bằng ngọc đỏ pha lê. Nhưng khác với ngọc đỏ, các trái Bạch Hào Lang Gia quả đầy lông trắng ngắn ngủi giống kim bạc, tựa như khoác sương sớm, rất đẹp.
Một gốc Bạch Hào Lang Gia thụ rất được học sinh yêu thích, trong sơn cốc xếp hàng dài như rắn. Mọi người chờ đợi leo cây hái Bạch Hào Lang Gia quả, dù mỗi lần mấy chục người leo cây thì đội xếp hàng vẫn dài đến lối vào sơn cốc.
Bạch Hào Lang Gia thụ được hoan nghênh không có gì bất ngờ, nó là thánh quả ngũ phẩm cực phẩm, hái một trái lời hơn hái thánh quả ngũ phẩm khác, một trái bằng ba trái.
Có học sinh bò lên cây gõ nhiều Bạch Hào Lang Gia quả chín nhưng không trái nào rơi xuống, học sinh táo bạo:
- Mợ nó, xui chết!
Có học sinh ra tay nhanh, bóc bóc gõ rụn bảy đến mười Bạch Hào Lang Gia quả.
Nhìn học sinh một hơi hái nhiều Bạch Hào Lang Gia quả, có bạn học oán trách hét to:
- Thanh Phong, nương tay giúp đi, chừa chút cho học sinh chúng ta xếp sau chứ!
Học sinh tên Thanh Phong mặt mày hớn hở vừa lòng tụt xuống Bạch Hào Lang Gia quả:
- Rồi rồi, Bạch Hào Lang Gia quả đầy trên cây, các ngươi còn sợ không có?
Học sinh xếp hàng dưới cây đếm thời gian, vừa tới giờ liền la lên:
- Đến giờ rồi, mau đổi người, mau đổi người!
Đã đến giờ thì học sinh trên cây dù có hái được hay không phải xuống dưới. Học sinh hái được học sinh thì mặt mày hớn hở rời đi, bạn học không hái được đành chịu thua ủ rũ đi.
Nhóm học sinh đếm thời gian này lập tức leo lên Bạch Hào Lang Gia thụ với tốc độ nhanh nhất:
- Tới lượt chúng ta!
Học sinh phía sau đếm thời gian.
Vì quá nhiều học sinh hái Bạch Hào Lang Gia quả nên mọi người đành thay phiên leo lên, không thể luôn chiếm giữ thánh quả thụ được.
Nhìn cảnh đó nhóm Triệu Thu Thực yên phận xếp sau đội.
Trong sơn cốc đầy người, Bạch Hào Lang Gia quả rất được hoan nghênh.
Không trách mọi người tụ tập trong sơn cốc muốn hái Bạch Hào Lang Gia quả, vì với nhiều học sinh thì thánh quả ngũ phẩm trong vườn thánh quả là một ngưỡng cửa.
Quang Minh Thánh Viện có nhiều học sinh ưu tú, học sinh đến Thánh sơn thì càng là người nổi bật trong đó, nhưng muốn hái thánh quả cao phẩm không dễ vậy.