Ông bà nội của Mạnh Trạch mất sớm.
Bà Mạnh chưa từng gặp mặt bố mẹ chồng, sau khi bà về nhà họ Mạnh, cũng theo chồng đi tảo mộ vài lần.
Sau này, gia đình Mạnh Trạch chuyển ra Bắc, bà Mạnh lấy lý do công việc bận rộn nên không về nữa.
Dần dần, vợ chồng nhà họ Mạnh mỗi người một ngả trong ngày Thanh minh.
Buổi sáng, ông Mạnh, Mạnh Trạch cùng em trai của ông Mạnh đi viếng mộ.
Buổi trưa, ông Mạnh lái xe đưa con trai về: "Bố có việc, không đi cùng hai mẹ con được."
Mạnh Trạch xuống xe nhưng không về nhà mà tự mình bắt xe đến một nghĩa trang khác.
Ông ngoại mất vào những ngày giáp Tết, nhồi máu cơ tim cấp tính, khi đưa đến bệnh viện thì đã bỏ lỡ thời gian vàng để cấp cứu.
Mạnh Trạch đã không thể gặp mặt ông lần cuối.
Năm Mạnh Trạch ba tuổi, công việc của mẹ cậu phát triển, bà vô cùng bận rộn, sự nghiệp của bố cậu cũng đang trên đà thăng tiến, hai người bàn bạc, gửi Mạnh Trạch về nhà ngoại.
Mạnh Trạch sống cùng ông ngoại mười năm, học vẽ mười năm, kết quả là ông ngoại từ bỏ, thừa nhận gen nghệ thuật của mình đã bị đứt đoạn.
Lên cấp hai, bố mẹ Mạnh Trạch cảm thấy con trai đã có thể tự chăm sóc bản thân nên đưa cậu về.
Thời gian sống cùng ông ngoại, Mạnh Trạch thường mặc quần áo màu trắng, bởi ông ngoại rất thích mặc đồ đôi.
Tình cảm gia đình theo sự ra đi của ông ngoại mà phai nhạt, Mạnh Trạch cho đến nay cũng không mặc áo phông trắng nữa.
Trời không có nắng, khắp nơi bao phủ bởi những đám mây đen u ám.
Nghĩa trang yên tĩnh.
Mạnh Trạch đặt bó hoa trắng trước mộ, chẳng mấy chốc, những cánh hoa đã ướt đẫm nước mưa.
Trong bức ảnh trên bia mộ, ông ngoại vẫn chưa già, tóc bạc trắng, gương mặt hiền từ.
Ông ngoại có một bức thư pháp với nét chữ mạnh mẽ, là câu ông thường xuyên nhắc nhở: "Gia hoà vạn sự hưng".
Mạnh Trạch ghi nhớ từng nét bút trong bức thư pháp: "Ông ngoại, cháu chuyển trường rồi, đây là cảnh trường học cháu chụp."
Cậu đặt một bức ảnh trước mộ.
Cổng trường trung học Nham Nguy là khung cảnh có khí thế nhất, cột đá uy nghiêm, bậc thang rộng lớn, bức ảnh được chụp vào giờ tan học, những gương mặt trong ảnh tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Mạnh Trạch: "Cháu luôn ghi nhớ lời dặn dò của ông, đóng góp một phần nhỏ bé cho sự hòa thuận của gia đình."
Bố cậu là "rể quý", mẹ cậu là con gái được ông ngoại yêu thương.
Có những chuyện, ông ngoại biết sẽ phiền lòng, chi bằng giấu nhẹm đi.
*
Mấy ngày nay, góc này của lớp 7 như biến thành hai thái cực nóng lạnh.
Phùng Thiên Lãng ngồi giữa, chỉ cảm thấy tia lửa bắn tung tóe, cậu ta khẽ hỏi Mạnh Trạch: "Lần thi thử trước cậu đạt điểm cao nhất khối, sao cô không chuyển cậu lên đầu?"
Cô có hỏi, nhưng chính Mạnh Trạch từ chối, cậu nói: "Dù sao thì kỳ thi thử lần hai cũng sắp đến rồi, đến lúc đó xin cô cũng được."
Nghe vậy, Phùng Thiên Lãng có chút ngại ngùng, sợ Mạnh Trạch nghĩ rằng mình không muốn làm bạn cùng bàn với cậu: "Mạnh Trạch, thật ra cậu ngồi đây hay ngồi trên kia cũng như nhau, cao thủ chân chính chưa bao giờ câu nệ về môi trường xung quanh."
Mạnh Trạch: "Tôi bị cận thị."
Tại sao không đeo kính? Phùng Thiên Lãng cũng không hỏi thêm nữa.
Hôm nay Lý Minh Lan lại diện một bộ đồ đỏ chói xanh lè.
Trên đầu cài một chiếc kẹp tóc đỏ rực như đèn lồng ngày Tết, phía dưới buông xuống một sợi dây đỏ to bằng ngón tay.
Dây đỏ dài, có trọng lượng, thi thoảng lại quật vào góc bàn của Mạnh Trạch.
Phùng Thiên Lãng cũng hiểu, Mạnh Trạch và Lý Minh Lan ai cũng không nhường ai, ai cũng không thể thuyết phục được ai.
Lý Minh Lan thực sự là người thích cười.
Mạnh Trạch thì thực sự không bao giờ cười.
Phùng Thiên Lãng, người đứng giữa giảng hòa, cũng sắp không giảng hòa nổi nữa rồi.
*
Mặt trời cuối cùng cũng lộ diện.
Lý Minh Lan nhất quyết phải ra ngoài phơi nắng, ngẩng đầu đón ánh mặt trời bên cạnh lan can, chẳng mấy chốc, khuôn mặt đã đỏ bừng.
Cô cười nói: "Phải ấm áp thế này mới là mùa xuân chứ."
Chủ đề Chu Phác Ngọc khơi mào lại lạnh lẽo như gió rét: "Sắp thi thử lần hai rồi, bố tớ đặt ra mục tiêu lớn là phải tiến bộ lên năm bậc."
Lý Minh Lan chống tay vào lan can, lắc lư: "Nhà tớ đã hết hy vọng vào tớ rồi, muốn tiến bộ vượt bậc thì chỉ có một con đường duy nhất." Cô giơ ngón trỏ lên, nhấn mạnh chữ "duy nhất".
Chu Phác Ngọc hỏi: "Xin xăm?"
Lý Minh Lan lắc đầu: "Tất nhiên là không, lần trước Phật tổ đã lừa tớ một vố đau rồi, tớ sẽ không bao giờ tin nữa, con đường chính là..."
Chu Phác Ngọc ghé tai lắng nghe, những gì cô nàng nghe được lại là.
"Gian lận!"
Chu Phác Ngọc phát hiện Mạnh Trạch đi ngang qua, còn liếc nhìn về phía hai người.
Chu Phác Ngọc kéo kéo tay áo Lý Minh Lan: "Nhỏ tiếng thôi, cậu muốn cho cả thế giới biết à?"
Lý Minh Lan hướng về phía bầu trời xanh, không biết Mạnh Trạch đang ở đó, thành khẩn đề nghị: "Điểm của tớ thấp hơn cậu, tớ có thể chép bài của cậu, nhưng cậu chỉ có thể chép bài của Mạnh Trạch thôi."
Mạnh Trạch: "..." Thôi vậy, coi như không nghe thấy gì.
*
Đối với kỳ thi, có thể nói Phùng Thiên Lãng đã chuẩn bị kỹ càng, thành tích của cậu ta không lên không xuống, ừm, chính xác là ở mức trung bình khá, nếu không cậu ta cũng sẽ không bị xếp ngồi ở góc khuất này.
Mạnh Trạch xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi.
Phùng Thiên Lãng không khỏi hỏi: "Mạnh Trạch, trước khi thi cậu có cách nào để thư giãn không? Dạy tôi vài chiêu với." Phùng Thiên Lãng nắm chặt tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
"Không có." Mạnh Trạch nói, "Giữ tâm lý bình thường là được."
Phùng Thiên Lãng: "Ồ."
Người thư giãn không chỉ có người đứng nhất khối, mà còn có kẻ đứng ba từ dưới lên của lớp.
Cô cười tươi bước vào lớp: "Chào buổi sáng." Chào hỏi từng bạn học một cách nhiệt tình.
Đợi cô ngồi xuống, Phùng Thiên Lãng hỏi: "Lý Minh Lan, cậu có cách nào để thư giãn trước khi thi không? Dạy tôi vài chiêu với."
Lý Minh Lan thẳng thắn đưa ra câu trả lời: "Giữ tâm lý bình thường thôi."
Ngoại trừ yếu tố thành tích, Phùng Thiên Lãng cảm thấy tính cách của Mạnh Trạch và Lý Minh Lan có điểm tương đồng.
Làm theo ý mình, không coi ai ra gì, thật ra là cùng một kiểu người.
Nhưng Phùng Thiên Lãng cũng đã nói, đó là "ngoại trừ yếu tố thành tích".
Hai môn thi hôm nay, quá trình làm bài của Lý Minh Lan có thể nói là vô cùng gian khổ.
"Đề thi khó quá." Cô thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, "Kiếp sau tớ muốn đầu thai làm cây cối, đến mùa xuân lại xanh tươi tràn đầy sức sống."
Chu Phác Ngọc: "Thôi đi, cây cối mọc cao quá, trường học lại phải cử người đến chặt bỏ đấy."
"Vậy thì tớ vẫn nên làm Lý Minh Lan thôi."
Kỳ thi khiến cô kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, cô lười biếng đấu khẩu với Mạnh Trạch, đeo cặp sách ra về.
*
Buổi tối, Lý Húc Bân phải tăng ca, Vu Ly ở nhà một mình, bèn đến nhà họ Lý ăn cơm, khi đi ngang qua ga tàu điện ngầm, chị mua hai hộp lưỡi vịt.
Lý Minh Lan trải qua cú sốc trên trường thi, nên rất im lặng trên bàn ăn, chỉ lo chúi đầu ăn.
Ông Lý không ăn cay được, sau khi nếm thử vài miếng thì bỏ xuống, quay sang thấy con gái đã ăn hết nửa hộp, ông nói: "Trước đây có thấy con thích ăn cay thế này đâu."
Lý Minh Lan không thích ăn cay, nhưng cũng phải thừa nhận lưỡi vịt được tẩm ướp rất ngon, miệng cô cay xè, cô thè lưỡi: "Bố, hôm nay con thi hai môn, người con tê liệt hết cả rồi."
"Nói bậy nói bạ." Bà Lý mắng.
Ông Lý: "À phải rồi, hôm nay thi thử lần hai, thế nào rồi?"
Lý Minh Lan không nói gì.
Vu Ly múc một bát canh gà: "Nào, uống bát canh gà bồi bổ đi em."
Ông Lý lắc đầu nguầy nguậy: "Lên trường thi rồi, canh gì cũng vô dụng."
Không chỉ Phật tổ bỏ rơi cô, ngay cả bố cũng bỏ rơi cô, chỉ còn lại Lý Minh Lan tự mình vùng vẫy: "Con đã cố gắng hết sức rồi." Chỉ là sức lực có hạn.
Ăn cơm xong, rửa bát xong, Vu Ly định ra về.
Lý Minh Lan nhảy ra: "Chị dâu, em tiễn chị."
"Tiễn gì mà tiễn, chị biết đường mà." Ông Lý mắng, "Bố thấy rõ rồi, mỗi lần con tiễn chị dâu đều là thủ đoạn để trốn học."
Vu Ly kéo tay Lý Minh Lan: "Ngoan nào, mai còn phải thi nữa."
"Chị dâu đi thong thả." Lý Minh Lan ủ rũ quay về phòng.
Ngày mai thi tiếng Anh.
Cô gác chân lên ghế, nhắm mắt lại suy nghĩ, lẩm bẩm vài câu thoại trong "Friends", sau đó mở một đề thi tiếng Anh ra.
Vừa nhìn thấy phần đọc hiểu là một bài khoa học viễn tưởng, cô lật ngược tờ đề, rồi lại lật lại: "Đây là những câu hỏi gì thế này..."
Vẫn là lên giường ngủ thì hơn.
*
Gần đây ông Mạnh rảnh rỗi nên về nhà sớm, ông cũng nhớ ngày con trai thi thử lần hai, thấy con trai liền hỏi: "Thi cử sao rồi?"
"Cũng được ạ." Mạnh Trạch gật đầu.
Sau đó, hai bố con mỗi người trở về phòng.
Mạnh Trạch đã dọn dẹp cuốn tạp chí kia rồi, thực sự đã vứt vào thùng rác ở dưới lầu.
Nhưng do thói quen, trong lúc nhất thời vẫn chưa sửa được, cậu ngẩng đầu lên tìm kiếm vị trí quyển sách đề thi.
Nhưng đầu óc lại mách bảo cậu rằng không còn tạp chí nữa.
Sau đó, ông Mạnh nhận được điện thoại, ra ngoài tiếp khách.
Bà Mạnh về sớm hơn ông Mạnh, hôm nay bà cũng đi ăn tối, uống chút rượu vang nên hơi chếnh choáng, vừa bước vào cửa đã gọi một tiếng "ông xã" ngọt ngào.
Không có ai trả lời.
Căn phòng tối om, đột nhiên xuất hiện một bóng người cao gầy trong phòng khách xanh lam, bà vội vàng bật đèn.
Mạnh Trạch vừa tắm xong, trùm khăn lên đầu, những giọt nước đọng lại trên chóp mũi, cằm nhỏ xuống xương quai xanh, mát lạnh.
Bà Mạnh thở phào nhẹ nhõm: "Sao không bật đèn lên? Mẹ còn tưởng mất điện."
"Mẹ." Mạnh Trạch lễ phép gọi một tiếng.
"Hôm nay chú Hoàng có nhắc đến con đấy." Bà Mạnh cúi người xuống, cởi giày cao gót ra, nhón chân lên, "Chú ấy khen con hết lời."
Mạnh Trạch kéo khăn tắm lên, che khuất nửa khuôn mặt.
"Con gái chú ấy hiện đang học năm ba đại học, suốt ngày la cà quán bar với đám thanh niên bất hảo, khiến chú Hoàng lo lắng đến phát ốm." Bà Mạnh càm ràm, "Một người đàn ông nuôi một cô con gái quả thực không dễ dàng."
Người họ Hoàng thì liên quan gì đến cậu? Mẹ cậu cứ lải nhải chuyện người họ Hoàng đó, cũng không hỏi han xem bố cậu đã đi đâu, hay là bà không biết chồng đã về rồi.
*
Ông Mạnh về đến nhà, tay phải khoác một chiếc áo vest đen, cà vạt không biết vứt đi đâu, áo sơ mi nhăn nhúm, ông cũng say rồi, say hơn cả bà Mạnh, vừa vào cửa đã lè nhè: "Người anh em kia, được thăng chức rồi."
Bà Mạnh nghiêng người, chỉ nghe thấy tiếng ông lầm bầm.
Ông Mạnh không nói rõ ràng, ném chiếc áo vest sang một bên.
Bà Mạnh cầm lấy giũ một cái, phát hiện ra nó hơi nhỏ: "Đây không phải áo của anh đúng không?"
Ông Mạnh chỉ cầm về mỗi chiếc áo này, chắc là tráo đổi với ai rồi.
“Anh cũng thật là, xem anh vui chưa kìa, cứ như bản thân được thăng chức ấy." Bà Mạnh chọt chọt trán ông Mạnh, vô tình bà nhìn thấy trên cổ áo sơ mi xộc xệch của ông có một vệt đỏ nhạt.
Một vệt mờ nhạt, không rõ hình dạng.
Dấu son môi?
Bà Mạnh túm lấy cổ áo ông Mạnh: "Rốt cuộc anh đã đi đâu?"
Ông Mạnh đầu óc choáng váng, nhắm mắt lại, ý thức mơ hồ, đột nhiên bị giật mạnh như vậy, ông mở mắt ra: "Làm gì thế?" Miệng ông phả ra toàn mùi rượu.
Bà Mạnh cau mày, không buông tay: "Đây là cái gì?"
Ông Mạnh cúi đầu xuống, chẳng cần nói lúc này ông đang say mèm, cho dù tầm nhìn của ông còn rõ ràng, thì với góc độ này, ông cũng không thể nào nhìn thấy cổ áo của mình: "Đi nhà hàng ăn cơm, uống hai chai rượu trắng, mọi người đều không say không về." Ông ợ lên một tiếng.
"Không say không về? Tôi thấy anh sắp không về thật rồi đấy." Bà Mạnh giật mạnh áo sơ mi của ông Mạnh, cởi cúc áo ra.
Ông Mạnh vốn đã chóng mặt, lúc này càng thêm choáng váng: "Em làm gì thế?"
"Tôi làm gì ư? Trên người anh không chỉ có dấu son môi, mà còn có cả mùi nước hoa phụ nữ."
"Em nói linh tinh!" Ông Mạnh hất tay bà Mạnh ra.
Bà Mạnh đương nhiên không ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ, bởi vì người ông Mạnh nồng nặc mùi rượu, bà chậm rãi nói: "Gần đây anh đi công tác nhiều nhỉ?"
"Em nói chuyện thật kỳ lạ." Ông Mạnh kéo áo sơ mi ra, vén cổ áo lên, lúc này mới nhìn thấy vệt đỏ kia, sắc mặt ông biến đổi.
Bà Mạnh cười lạnh: "Không nói được gì nữa chứ gì? Tối nay anh không trong sạch rồi."
Ông Mạnh đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn: "Hôm nay lúc nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên vô tình va phải, dính chút nước sốt thôi mà, lần trước chúng ta đi uống trà sữa, không phải Mạnh Trạch cũng dính nước sốt sao?"
"Đây mà gọi là nước sốt, anh coi tôi là con ngốc mà lừa gạt sao?"
"Lười nói chuyện với em, anh đi tắm đây."
"Tôi nhất định phải nói chuyện với anh, hôm nay anh không nói rõ ràng thì đừng hòng tắm rửa gì hết."
Cách một cánh cửa, Mạnh Trạch nghe thấy tiếng bố mẹ cãi nhau ngày càng lớn.
Mạnh Trạch tin rằng bố cậu chỉ bị dính nước sốt, lần trước ở nhà hàng, cậu cũng bị dính một ít nước sốt màu đỏ sẫm.
Mẹ cậu càng tức giận, trong lòng Mạnh Trạch lại càng dâng lên cảm giác áy náy khi đứng về phía bố.
Sắp đến kỳ thi thử lần hai, tiếp theo là kỳ thi thử lần ba, sau đó là kỳ thi đại học, Mạnh Trạch đã vạch ra một mốc thời gian, lấy kỳ thi đại học làm điểm khởi đầu cho sự tan vỡ của gia đình.
Cậu bước ra ngoài.
Cánh cửa vừa mở ra, hai người đang cãi nhau lập tức im bặt.
Ông Mạnh chỉnh lại áo sơ mi, đi vào phòng tắm.
Bà Mạnh ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa: "Mạnh Trạch, đi ngủ sớm đi con."
Mạnh Trạch gật đầu: "Con đi rót cốc nước."
Đêm đó, ba người trong gia đình không ai nói thêm lời nào, đây là sự im lặng trước cơn bão.
*
Buổi sáng, Mạnh Trạch cố ý tránh mặt bố mẹ.
Hình ảnh một gia đình không ai nói với nhau câu nào có lẽ đẹp đấy, nhưng thực sự chẳng có chút không khí nào.
Từ sau khi ăn thử tuyết mị nương, Mạnh Trạch hơi nghiện đồ ngọt.
Cậu đến tiệm bánh bao ở đầu đường, nói: "Cho cháu một lồng bánh bao sữa."
Chủ quán hơi áy náy: "Hôm nay hơi chậm, bánh bao sữa phải đợi thêm mấy phút nữa." Thấy cậu mặc đồng phục, biết là học sinh đang vội, tưởng cậu sẽ không đợi.
Hôm qua Mạnh Trạch không uống cà phê đen, nhưng hôm nay miệng cậu hơi đắng ngắt, đợi thì đợi, cậu cũng không vội đi học, chỉ là không muốn xen vào cuộc chiến tranh lạnh của bố mẹ.
Đợi đến khi bánh bao sữa ra lò, bà chủ gọi: "Đến đây, đến đây, bánh bao sữa đến đây."
Một lồng ba chiếc, những chiếc bánh bao trắng muốt mềm mại được bọc trong túi nilon.
Mạnh Trạch cầm một chiếc lên, cắn một miếng.
Nhân sữa trứng thơm ngon trào ra, ngọt ngào tan trong miệng, thật ra cậu thích vị thanh mát thế này hơn.
Nhưng chính vì không ngọt ngấy như tuyết mị nương nên không át đi được vị đắng trong miệng.
Ăn bánh bao sữa xong, ngược lại giống như vừa ăn hoàng liên vậy.
Mạnh Trạch nghĩ đến việc mua một chiếc tuyết mị nương làm bữa sáng.
Cậu đến quá sớm, cửa hàng tiện lợi chỉ mới mở hé.
Có vài thùng carton được đặt bên ngoài, có lẽ nhân viên cửa hàng vẫn chưa kịp sắp xếp lên kệ.
Mạnh Trạch bước nhanh đến, sắp đến cửa thì cậu nghe thấy một giọng nữ: "Tôn Cảnh."
Họ Tôn cũng ở đây sao? Mạnh Trạch lập tức nấp sau bức tường.
"Ưm" một tiếng, cô gái như bị bịt miệng lại, sau vài giây, cô lại lên tiếng, giọng nói hạ thấp: "Anh nói bậy."
"Anh nói bậy cái gì?" Giọng điệu của Tôn Cảnh có phần thoải mái giống Lý Minh Lan, "Là ai hôm qua nhìn trộm anh tắm?"
"Anh... là anh không đóng cửa." Cô gái luống cuống, lắp bắp.
Người nói năng hùng hồn chính là Tôn Cảnh: "Phương Thanh Nhiễm, mặt em đỏ như con thỏ rồi kìa."
Sau đó, không còn tiếng động nào nữa.
Mạnh Trạch xoay người.
Cặp đôi lén lút ở cửa hàng tiện lợi trong đêm mưa chắc chắn là hai người này.
Tôn Cảnh đã phản bội Lý Minh Lan.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang