Cô hỏi: "Mạnh Trạch, sao mặt cậu lại bị thương vậy?"
Mạnh Trạch đã sớm nghĩ ra lý do: "Sáng nay lúc cạo râu, không cẩn thận làm xước mặt, tôi nghĩ, buổi hẹn hò đầu tiên mà mặt mũi lem luốc thì hơi bất lịch sự, nên dán băng cá nhân." Cậu nói với vẻ thờ ơ.
Lý Minh Lan cảm thấy cậu rất coi trọng buổi hẹn hò này: "Mạnh Trạch, cậu phải cẩn thận chứ, dao cạo sắc lắm, chắc là lúc đó đau lắm."
"Không đau."
Cô dặn dò: "Mấy ngày nay, đừng để vết thương dính nước."
Mạnh Trạch gật đầu cho qua chuyện.
Lý Minh Lan ăn hai miếng khoai tây chiên, cảm thấy thiếu vị.
Cô tưởng Mạnh Trạch quên tương cà nên đi đến quầy phục vụ, lúc quay lại, cô đổ cả ba gói tương cà vào hộp khoai tây chiên.
Mạnh Trạch nhìn sang.
Vương Huy cũng có sở thích tương tự, cũng là ba gói, cũng thích đổ đầy tương cà vào hộp khoai tây chiên.
Lý Minh Lan ăn gần hết mới phát hiện mình đã giành mất bữa sáng của cậu, cô đẩy hộp khoai tây chiên qua.
Mạnh Trạch: "Cậu ăn một mình đi."
"Tớ no rồi." Cô cầm một miếng khoai tây chiên, đưa đến trước mặt cậu.
Cậu vẫn lắc đầu.
Một người đàn ông đi ngang qua, anh ta đã nhìn thấy Lý Minh Lan ở quầy phục vụ và vô cùng kinh diễm, anh ta cố tình đi đến ngắm nhìn nhan sắc, nhìn cô không rời mắt.
Ngoài cô ra, anh ta không nhìn thấy ai khác, kể cả Mạnh Trạch đang ngồi đối diện Lý Minh Lan.
Mạnh Trạch lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông, đột nhiên nghiêng người, cắn một miếng khoai tây chiên dính đầy tương cà mà Lý Minh Lan đang cầm. Cách cậu cắn khoai tây chiên không phải giống đang cắn khoai tây chiên, cậu lạnh lùng nhìn người đàn ông.
Cuối cùng người đàn ông cũng phát hiện ra Mạnh Trạch, anh ta ngồi xuống bên cạnh chờ đồ ăn, chống cằm, nhìn chằm chằm vào Lý Minh Lan.
Lý Minh Lan lại lấy một miếng khoai tây chiên, định đưa vào miệng: "Khoai tây chiên phải chấm tương cà mới ngon."
Mạnh Trạch nắm lấy tay cô, đưa miếng khoai tây chiên vào miệng mình ăn hết, sau đó, cậu kéo tay Lý Minh Lan, dùng khăn giấy lau đầu ngón tay cho cô.
Cô để mặc cậu nắm tay, hỏi: "Mạnh Trạch, cậu có muốn đi đâu không?"
"Không."
"Vậy hôm nay nghe theo sự sắp xếp của tớ nhé." Lý Minh Lan lấy từ trong cặp ra một tờ giấy, trên đó có những điều cần lưu ý khi hẹn hò mà cô đã khoanh tròn.
Có vài mục bị cô gạch bỏ, có vài mục được cô khoanh tròn, rồi đánh dấu tick lớn.
Bước ra khỏi quán ăn nhanh, Mạnh Trạch cảm thấy trong miệng vẫn còn vị chua ngọt của tương cà, cậu lấy hộp thuốc lá ra, kẹp một điếu thuốc.
Mò mẫm hồi lâu, không tìm thấy bật lửa.
Lý Minh Lan nhanh tay, giật điếu thuốc của cậu.
Cậu nắm lấy tay cô: "Đừng nghịch."
Cô dùng tay kia đưa cho cậu một viên kẹo cao su, vị dâu mà cô thường nhai: "Ăn sáng xong rồi, nếm thử cái này đi."
Mạnh Trạch cũng không tìm bật lửa nữa, cậu ném điếu thuốc vào thùng rác, bỏ kẹo cao su vào miệng.
Là hương vị khi cậu hôn Lý Minh Lan.
*
Điểm dừng chân đầu tiên là công viên giải trí, Lý Minh Lan nói vòng đu quay trong công viên giải trí là lựa chọn lãng mạn hàng đầu cho các cặp đôi hẹn hò.
Mạnh Trạch: "Quảng cáo thôi mà."
Hàng người xếp hàng dài dằng dặc, ai muốn đến đây lãng phí thời gian chứ?
Nhưng Lý Minh Lan lại rất hào hứng, kéo cậu đi xếp hàng.
Năm phút trôi qua, hàng người nhích từng chút, từng chút một, vẫn không thấy điểm cuối.
Khuôn mặt Mạnh Trạch như một tảng băng di động.
Lý Minh Lan nắm lấy tay cậu, lắc qua lắc lại: "Mạnh Trạch, cậu có thấy sốt ruột không?"
Đây không phải là câu hỏi thừa sao? Hàng người dài như vậy, chắc phải mất nửa tiếng mới xếp hàng xong, thời gian đó thà về nhà ngủ một giấc còn hơn.
Nhưng, thấy cô tràn đầy mong đợi, cậu thở dài, nói dối: "Không."
"Mạnh Trạch, tớ biết ngay mà, cậu là người rất kiên nhẫn."
"Hy vọng vậy." Cậu thực sự không biết lúc nào mình sẽ bỏ đi.
Lý Minh Lan đan tay vào tay cậu.
Cậu mặc đồ đen toàn tập, áo thun bên trong màu đen tuyền, áo sơ mi đen bên ngoài có sọc dọc màu tối nhạt, nhưng quá nhạt, nhìn thoáng qua cũng như áo sơ mi đen tuyền: "Mạnh Trạch, sao cậu lại mặc áo dài tay? Cánh tay cậu có mỡ à?"
Mạnh Trạch nhìn vòng đu quay đang từ từ lên cao: "Đúng vậy, bây giờ cậu nhìn thấy tôi, đó là ảo ảnh bị mắc kẹt trong viên thuốc giảm cân, thực ra tôi là một người béo một trăm ký."
Cô kéo tay áo cậu: "Cậu đừng nói đùa nữa, chẳng buồn cười chút nào."
"..." Cậu không muốn để ý đến cô.
"Hôm nào tớ đi hỏi Hồ Hàn Nhiên xem sao."
Nghe thấy cái tên này, Mạnh Trạch rất khó chịu.
Lý Minh Lan: "Làm thế nào để luyện được cơ bắp cuồn cuộn như cậu ấy?"
"Cậu còn nhắc đến cơ bắp của người khác nữa." Mạnh Trạch rút tay lại, "Chia tay tại chỗ."
Cô nói với cậu: "Không không không." Giống như cá đang thổi bong bóng.
Khi Mạnh Trạch nghĩ, đợi thêm ba phút nữa, nếu vẫn chưa đến lượt, cậu sẽ lập tức bỏ đi, thì cuối cùng họ cũng được soát vé.
Hai người ngồi vào cabin nhỏ hình tròn.
Vòng đu quay được thiết kế để ngắm cảnh, nhưng chân Lý Minh Lan mới khỏi chưa được mấy ngày đã mỏi nhừ, cô dựa vào lưng ghế, gác chân lên ghế đối diện.
Mạnh Trạch ngồi đối diện hỏi: "Lại đau rồi à?"
Cô cởi một chiếc giày ra, đột nhiên dùng gót chân cọ vào đầu gối cậu: "Tớ tưởng tớ khỏi rồi, nhưng vừa nãy đứng lâu quá."
"Đã nói với cậu rồi, đừng đến những nơi nhàm chán này."
"Lúc vòng đu quay lên đến đỉnh cao nhất có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố."
"Cũng không gấp gáp, tháng này không được thì tháng sau vẫn có thể…" Mạnh Trạch dừng lại.
Tháng sau là tháng Sáu, cậu phải thi đại học, cậu phải đi miền Bắc, có lẽ cậu sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
"Tớ hy vọng buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta đáng nhớ mà." Cô nhấc chân lên, "Mỏi quá, Mạnh Trạch, cậu xoa bóp cho tớ đi."
Mạnh Trạch mặt không cảm xúc, Lý Minh Lan trong mơ cũng bắt cậu đấm lưng, bóp chân.
Tay cậu đặt lên bắp chân của cô.
Quần rất rộng, bắp chân cô lộ ra đường cong thon gọn, cân đối.
Cậu nhẹ nhàng bóp vài cái.
Lý Minh Lan nhìn lên phía trên.
Một cặp đôi khoảng hai mươi mấy tuổi, đang dựa vào kính, chụp ảnh cho nhau.
Còn cô và Mạnh Trạch, đôi thiếu niên tuổi đang lớn lại ngồi đây thư giãn chân.
"Mạnh Trạch, cậu chụp vài tấm ảnh đi."
"Không chụp."
"Xếp hàng vòng đu quay đáng sợ như vậy, lần sau tớ không đến nữa đâu, bây giờ cậu chụp vài tấm đi."
"Tôi không có máy ảnh."
"Chẳng phải cậu thích chụp ảnh sao?"
"Nhiếp ảnh gia chụp ảnh phải xem xét thiên thời địa lợi nhân hòa, cảnh đẹp gì đâu, không đáng." Mạnh Trạch nói, "Cậu tự chụp đi."
Vấn đề là, Lý Minh Lan nghĩ bạn trai là nhiếp ảnh gia, cô mang theo máy ảnh thì hơi thừa, nên cô cũng không có máy ảnh.
Hai người lại trừng mắt nhìn nhau.
Vòng đu quay sắp lên đến điểm cao nhất.
Lý Minh Lan xỏ giày vào, kéo Mạnh Trạch, chỉ ra ngoài: "Mạnh Trạch, đó là phòng tranh tớ học vẽ, nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên."
Cô huýt sáo với cậu, giống như lần đầu gặp mặt.
Mạnh Trạch cũng giống như lần đầu gặp mặt, không có biểu cảm gì.
Cô tiến sát đến trước mặt cậu, chu môi, huýt sáo một chuỗi giai điệu.
Mạnh Trạch không thèm ngắm cảnh bên ngoài, chỉ thấy đôi môi chúm chím của cô như quả anh đào đỏ mọng chờ người hái.
Cậu giữ lấy đầu cô, cúi xuống hôn.
Từ sáng sớm, từ lúc cậu và cô áp tay vào nhau qua lớp kính, từ lúc người đàn ông xa lạ nhìn chằm chằm vào cô, từ lúc nếm thử kẹo cao su vị dâu, từ lúc xếp hàng dài mệt mỏi, từ lúc ngồi lên vòng đu quay.
Kỷ niệm mà cậu và Lý Minh Lan muốn lưu giữ, là nụ hôn quấn quýt giữa không trung.
*
Cuối tuần, công viên giải trí đông nghịt người, không chỉ vòng đu quay, mà các trò chơi khác cũng xếp hàng dài.
Lý Minh Lan mệt mỏi: "Mạnh Trạch, chúng ta chuyển sang chỗ khác đi, chỗ này xếp hàng không nổi nữa."
"Cậu có sắp xếp lịch trình nào để nghỉ ngơi không?"
"Hay là chúng ta đến rạp chiếu phim nhé, ngồi một hai tiếng rồi ra, vừa lúc đến giờ ăn trưa."
Mạnh Trạch chủ yếu là phối hợp, cậu gật đầu.
Để tránh đám đông, Lý Minh Lan chọn hướng ít người mà đi, cô thấy phía trước có một khoảng không gian tròn rộng lớn, liền kéo Mạnh Trạch đến đó, cô vừa đặt chân lên mép gạch lát hình tròn, ngay sau đó, từ dưới đất phun lên ba cột nước, bắn thẳng lên trời.
Lý Minh Lan không ngờ đây là đài phun nước, làm sao cô có thể so tốc độ với cột nước được, cô biết mình không né được, liền nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, cô bị kéo đi, ngã vào lòng Mạnh Trạch.
Có giọt nước bắn tới, nhưng không phải cột nước.
Lý Minh Lan mở mắt ra, thấy Mạnh Trạch đang đứng trước mặt mình.
Cậu đã che chắn cho cô một phần, nhưng bản thân cậu lại bị nước từ đài phun bắn vào, nửa mái tóc mái ướt sũng, những giọt nước bám vào nhau chảy xuống, lướt qua miếng băng cá nhân của cậu.
"Mạnh Trạch, vết thương trên mặt cậu không được dính nước mà." Lý Minh Lan vội vàng lấy khăn giấy từ trong cặp ra, lau trán cho cậu, "Lâu rồi tớ không đến đây, không biết ở đây mới xây đài phun nước, làm liên lụy đến cậu rồi."
"Chỉ bị nước bắn vào thôi, gió thổi một lát là khô."
Nước trên mặt cậu từ từ chảy xuống, mép băng cá nhân bị ướt.
Lý Minh Lan lo lắng vết thương của cậu dính nước, nói: "Mạnh Trạch, tớ thay băng cá nhân mới cho cậu." Vừa nói, cô chạy đi.
Trong cửa hàng tiện lợi chỉ có băng cá nhân hình hoạt hình, không còn cách nào khác, cô mua xong rồi chạy về.
Mạnh Trạch đứng dưới gốc cây đã dùng khăn giấy lau khô những giọt nước xung quanh, nhưng dấu vết nước trên băng cá nhân vẫn rất rõ ràng.
Cậu nói: "Không cần thay." Vết thương không chỉ đơn giản là bị xước da, không thể để Lý Minh Lan nhìn thấy.
"Mạnh Trạch, nước phun lên từ dưới đất không sạch sẽ, có vi khuẩn, vết thương của cậu phải xử lý lại, nếu không sẽ lâu lành lắm." Cô nhấc chân trái lên, "Sao chân tớ lại khỏi nhanh như vậy? Vì tớ nghe lời bác sĩ, nếu cậu không nghe lời, biết đâu sẽ để lại sẹo."
Điều này không đe dọa được Mạnh Trạch, cậu rất bình tĩnh: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, đừng làm quá lên."
Lý Minh Lan vuốt ve hình hoạt hình trên băng cá nhân, là hình Doraemon cười toe toét, in màu nhạt.
Cô nói: "Mạnh Trạch, miếng băng cá nhân này dán lên mặt trông rất dễ thương, cơ mặt cậu lại không cử động, khuôn mặt tươi cười của Doraemon sẽ khiến cậu trông dễ gần hơn."
Ai thèm dễ gần chứ?
Lý Minh Lan thấy cậu không có phản ứng, liền xé một miếng băng cá nhân, dán lên má mình, cô nghiêng đầu nhìn cậu: "Mạnh Trạch, cậu xem tớ có dễ thương không? Cậu cũng có thể dễ thương như tớ."
"Không thèm."
Lý Minh Lan dùng kế khích tướng: "Cậu có bụng bia, lại có mỡ thừa, nếu trên mặt còn để lại sẹo thì càng kém sắc."
Kém sắc? Kém sắc so với ai? Còn có thể là ai, chắc chắn lại là Hồ phong lưu. Mạnh Trạch lạnh lùng: "Chia tay tại chỗ."
Lý Minh Lan phồng má, hình Doraemon trên má hơi biến dạng: "Quay lại ngay lập tức!"
Băng cá nhân trên mặt cô, Doraemon cười toe toét, đúng là rất dễ thương.
Nhưng nếu dán lên mặt Mạnh Trạch, cậu cảm thấy rất buồn cười.
Lý Minh Lan nhớ ra ở cổng công viên giải trí có một siêu thị nhỏ, ở đó chắc là có băng cá nhân màu da.
Chưa đến cửa siêu thị nhỏ, cô đã chạy đến. Quay trở lại, cô như thể dâng báu vật: "Mạnh Trạch, tớ mua cho cậu loại băng cá nhân đơn giản nhất."
Mạnh Trạch sờ lên mặt: "Vết nước đã khô rồi, không cần thay."
"Nếu mặt cậu để lại sẹo, tớ sẽ không cần cậu nữa." Cô lại đe dọa, "Cậu chỉ được cộng điểm vì đẹp trai thôi, nếu mất điểm này, cậu sẽ không đạt yêu cầu."
Cuối cùng, Mạnh Trạch miễn cưỡng nói: "Để tôi tự thay, tiện thể đi vệ sinh luôn."
Lý Minh Lan ngẩng đầu: "Ngoan thế."
*
Hai người đều không hứng thú với poster phim đang chiếu treo trước cửa rạp chiếu phim.
Lý Minh Lan đi bộ mỏi chân, cô nói: "Hay là chúng ta đến quán net chọn phim, xem xong rồi đi ăn trưa."
Mạnh Trạch không có ý kiến.
Quán net mà hai người thường đến cách rạp chiếu phim không xa, đi xe buýt một trạm là đến.
Trước cửa quán net vẫn như mọi khi, xe đạp để kín mít, chỉ còn lại lối đi cho một người.
Hai người nắm tay nhau, đi vào quán net.
Chủ quán net lười biếng liếc nhìn, thấy là một đôi thiếu nam thiếu nữ trẻ măng, anh ta theo thói quen hỏi: "Đủ tuổi chưa?" Khi anh ta nhìn rõ mặt hai người, liền nhớ ra ngay.
Đủ tuổi rồi, một trai đẹp, một gái xinh, muốn quên cũng khó.
Lý Minh Lan định đưa chứng minh thư.
Chủ quán net xua tay: "Không cần đâu, tôi nhớ hai người sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày."
Lần trước khi chủ quán net nói như vậy, Mạnh Trạch đã nghĩ, có lẽ cô gái đó là Lý Minh Lan, không ngờ đúng là cô thật.
Lý Minh Lan rất ngạc nhiên, kéo ngón tay Mạnh Trạch: "Cậu sinh giờ nào vậy? Biết đâu cậu nhỏ tuổi hơn tớ."
Mạnh Trạch: "Không thể nào, tôi sinh vào lúc nửa đêm."
Cô gật đầu: "Hèn gì tính cách âm u như vậy."
Mạnh Trạch: "..."
Tầng một đã hết chỗ, hai người lên tầng hai, vừa hay ở góc có hai chỗ trống.
Lý Minh Lan bật máy tính, theo thói quen đăng nhập QQ, sau đó, cô dịch ghế đến bên cạnh Mạnh Trạch: "Mạnh Trạch, cậu thích xem phim gì?"
"Phim gì cũng được."
"Hay là xem ‘Anh hùng xạ điêu chi Đông thành tây tựu’?"
"Tùy cậu.”
Trong lòng Lý Minh Lan có tính toán, đến giờ cô vẫn chưa thấy Mạnh Trạch cười lấy một lần, cô cố tình chọn phim hài: "Chúng ta xem cùng nhau nhé."
Cậu nhường chỗ cho cô.
Cô rút tai nghe ở chỗ ngồi của mình ra, cắm vào máy tính của cậu.
Mạnh Trạch đang tìm nguồn phim trên mạng.
Lý Minh Lan quay lại thấy QQ của mình nhấp nháy liên tục, hỏi: "Mạnh Trạch, cậu có QQ không?"
"Không."
"Cậu không chơi chatroom à?"
"Nói chuyện với cậu còn mệt, còn chơi chatroom?"
Cũng đúng, anh chàng kiệm lời này có thể im lặng hai mươi tư tiếng một ngày, Lý Minh Lan gõ ngón tay lên góc bàn cậu: "Mạnh Trạch, hay là chúng ta đăng ký một cặp QQ đẹp đi?"
"Cái gì?"
"Số QQ độc đáo, cao quý." Trang web viết như vậy, "Có chủ đề số tình yêu, nam một cái, nữ một cái, thành đôi thành cặp."
"Chia tay thì sao?"
Lý Minh Lan lập tức nắm chặt tay: "Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta, cậu nói câu này xui xẻo quá."
Cô thấy người đối diện đang xem MV của Châu Kiệt Luân, cô đấm vào lưng Mạnh Trạch: "Nhanh dùng côn nhị khúc, hừ hừ ha hê."
Cô đánh Mạnh Trạch túi bụi.
Mạnh Trạch: "..." Cậu chỉ đang phân tích thực tế về cơ chế số đẹp thôi mà.
"Chia tay ngay lập tức!" Lý Minh Lan dịch ghế về chỗ ngồi của mình.
Nhớ ra điều gì đó, cô rút dây tai nghe vừa cắm vào máy tính của Mạnh Trạch, cắm lại vào máy tính của mình.
Cô lập tức lên mạng, tìm kiếm MV “Côn nhị khúc” của Châu Kiệt Luân.
Một phút trôi qua, không thấy Mạnh Trạch đến giảng hòa.
Hai phút trôi qua, cậu vẫn không đến.
Lý Minh Lan nghe đi nghe lại bài “Côn nhị khúc” hai lần.
Hai má cô phồng lên như quả bóng bay.
Vẫn chưa hả giận, cô mở email, quyết định gửi cho mình một email nhắc nhở, ghi lại buổi hẹn hò đầu tiên.
Tiêu đề là ——
Buổi hẹn hò đầu tiên: Chia tay tại chỗ.
Lý Minh Lan vừa gõ được mấy chữ đầu, Mạnh Trạch cuối cùng cũng đến.
Cậu cũng giống như cô, gõ lên góc bàn.
Cô đáp lại cậu một câu: "Hừ hừ ha hê."
Cậu lại gõ tiếp.
Cô nói: "Làm người ngay thẳng, chính trực, hừ!"
Mạnh Trạch cho cô xem giao diện điện thoại của mình.
Lý Minh Lan nhìn thấy thông tin thanh toán trên đó, sau đó tai nghe của cô bị cậu tháo ra.
Cậu nói: "Tôi đã mua hai số QQ đẹp năm chữ số, số liền nhau, số đuôi của tôi là 13, của cậu là 14, mật khẩu là ngày tháng năm sinh của chúng ta, phí thành viên số đẹp sau này sẽ trừ vào tiền điện thoại của tôi, cậu cứ dùng thoải mái."
Lý Minh Lan ngẩng cằm lên, liếc xéo cậu: "Chia tay thì sao?"
Mạnh Trạch đầu hàng, nói: "Quay lại ngay lập tức."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang