Mạnh Trạch nói móc: "Hồ Hàn Nhiên có cơ bụng nói cậu thập tử nhất sinh, tôi còn tưởng không kịp gặp cậu lần cuối."
Bác gái trung niên nằm giường bệnh bên cạnh nghe thấy, lập tức ngồi dậy: "Ôi trời, chàng trai trẻ, ở bệnh viện không được nói gở."
Lý Minh Lan thay Mạnh Trạch xin lỗi người phụ nữ trung niên: "Cậu ấy nói năng trẻ con lắm ạ."
Bác gái trung niên sắp phẫu thuật rõ ràng bị câu nói "lần cuối" dọa sợ, "Đã lớn thế này rồi mà nói năng không biết nặng nhẹ gì hết."
Lý Minh Lan vội vàng kéo Mạnh Trạch: "Đi, ra ngoài đi dạo." Cô vẫn đang truyền nước.
Mạnh Trạch cầm cây truyền dịch, đi cùng cô ra ngoài.
Cô quay đầu lại, thấy cậu vác cây truyền dịch trên vai, nói: "Mạnh Trạch, trông cậu như Trư Bát Giới vác đinh ba chín răng vậy."
"Cậu mới giống Trư Bát Giới."
Lý Minh Lan cười, vừa đi vừa xoa bụng: "Trước khi nội soi đại tràng còn phải uống thuốc nhuận tràng, lại phải chịu khổ rồi."
Cậu vừa thấy cằm cô nhọn hoắt, lúc này lại nhìn bộ đồ bệnh nhân không vừa người, cô cài hết cúc áo, nhưng cổ áo rộng thùng thình, tay phải cô đang truyền dịch, khẽ nhún vai, cổ áo trượt sang trái, cứ như biến bộ đồ bệnh nhân thành kiểu áo hở vai.
Cậu túm cổ áo cô từ phía sau, kéo lại cho ngay ngắn.
Mạnh Trạch: "Bác sĩ nói sao?"
"Vì trước đây tớ đã từng bị như vậy rồi, bác sĩ nói nội soi đại tràng cho yên tâm, chắc không có vấn đề gì lớn." Lý Minh Lan vẫn không quên than thở, "Nhưng mà, Mạnh Trạch, hôm đó đau lắm, tớ còn tưởng mình sắp lên trời làm Phật Tổ rồi."
"Ai cũng có thể làm Phật Tổ à?" Môi cô vẫn hơi nhợt nhạt, cậu đưa tay xoa xoa môi cô, "Vậy thi cử thế nào?"
"Mạnh Trạch, tớ nói nhỏ cho cậu nghe nhé, cậu đừng có kiêu ngạo."
Rõ ràng là cô đang kiêu ngạo.
"Cậu đoán trúng đề rồi." Lý Minh Lan hớn hở nói, "Tớ làm xong bài toán lớn cuối cùng rồi, cộng điểm cho cậu."
"Trừ năm điểm, mới cộng một điểm."
"Ai bảo cậu không cố gắng, Mạnh Trạch, tớ ghi chép rõ ràng từng khoản một đấy."
Trẻ con.
"À đúng rồi, sao cậu biết tớ nhập viện ở đây?" Lý Minh Lan tò mò, "Tớ định báo cho các bạn đến thăm tớ cho náo nhiệt, nhưng lại không liên lạc được với ai."
Mạnh Trạch nói với vẻ thờ ơ: "Tình cờ đến thôi."
Cô nghi ngờ: "Trùng hợp vậy sao?" Tay áo bộ đồ bệnh nhân rất dài, che khuất các đốt ngón tay, cô đưa ngón trỏ lên gãi mũi.
"Ừ, không trùng hợp thì sao thành chuyện được." Mạnh Trạch nghĩ, có lẽ do Lý Minh Lan quá ngốc, mặc đồ nào lên người cũng toát lên vẻ ngây thơ, trẻ con.
"Mạnh Trạch, đã mười mấy ngày rồi chúng ta không gặp nhau, cậu có nhớ tớ không?" Cô ngẩng đầu lên, đầy mong đợi.
"Không." Cậu cho cô một câu trả lời phũ phàng, "Tôi về tụ tập, đi ăn với bạn cũ, bận lắm."
"Đồ tồi." Lý Minh Lan đánh cậu.
Mạnh Trạch lập tức nắm lấy tay phải của cô: "Cẩn thận kim tiêm."
"Phạt cậu, từ giờ trở đi, từng giây từng phút đều phải nhớ đến tớ."
"Có cộng điểm không?"
Cô trừng mắt: "Cậu còn dám mặc cả với tớ."
Mạnh Trạch nhìn chai truyền dịch: "Sắp truyền xong rồi, về thôi."
Lý Minh Lan trở lại giường bệnh, giục cậu: "Mạnh Trạch, cậu đi đi."
Cậu cắm cây truyền dịch vào đầu giường, nhìn vào mắt cô: "Sao vậy, còn có bạn trai khác đến thăm cậu à?"
Cô vỗ vào tay cậu: "Nói bậy bạ."
Đôi mắt trong veo của cô chỉ phản chiếu hình bóng của một mình cậu, cậu hừ một tiếng: "Vậy sao lại đuổi tôi đi?"
"Tớ sắp uống thuốc nhuận tràng rồi, sẽ làm mất hình tượng mỹ nữ của tớ."
"Tôi có quan tâm đâu." Mạnh Trạch ngồi xuống, mở bát cháo đã được đóng gói, "Cậu uống thuốc nhuận tràng, tôi ăn cháo."
Lý Minh Lan phồng má: "Mạnh Trạch, cậu học hư rồi."
Cậu dùng một tay giữ cằm cô, nhìn khuôn mặt bánh bao của cô xẹp xuống: "Học theo cậu đấy."
Đã một tuần kể từ lần gọi điện thoại cuối cùng của hai người, những chuyện được nhắc đến sơ qua trên điện thoại, đợi đến khi hai người gặp mặt, Lý Minh Lan mới nói lại.
Ví dụ như, Điêu Khôn đã không đến trường thi vào ngày mùng chín.
Lý Minh Lan nói: "Dù sao thì tớ thấy trạng thái thi cử của cậu ta hai ngày trước cũng không tốt lắm, tớ nghi ngờ là do chuyện của anh trai cậu ta đã liên lụy đến cậu ta."
Mạnh Trạch ăn xong cháo: "Có lẽ vậy." Điêu Khôn và anh trai cậu ta vốn dĩ là cùng một giuộc, không thể nói là ai liên lụy ai.
"Hơn nữa." Cô co chân lên, "Trước kỳ thi đại học, Tào Vận Thịnh nói bài báo của phóng viên đã gây xôn xao dư luận, hàng xóm xung quanh nhà Điêu Khôn đều đang để ý đến nhà cậu ta."
Mạnh Trạch: "Ừ."
Để ý cũng tốt, Điêu Khôn bị để ý kỹ càng rồi cũng sẽ không có cơ hội trả thù nữa.
Thằn Lằn chưa thành niên, nhưng Điêu Khôn đã trưởng thành, sau kỳ thi đại học, nhà trường không thể bảo vệ cậu ta nữa, sau đó là do số phận của cậu ta.
Mạnh Trạch hỏi: "Ngày mùng chín, cậu bị đau bụng ngay từ đầu buổi thi à?"
"Ừ, tớ vừa đến trường thi chưa được bao lâu thì đã thấy khó chịu rồi, không biết thi thế nào nữa, nhưng tớ nghĩ, điểm văn hóa của tớ chắc đạt điểm chuẩn của Học viện Mỹ thuật." Lý Minh Lan lại nói, "Mạnh Trạch, điểm phỏng vấn của tớ rất cao."
"Người tốt ắt gặp may mắn." Mạnh Trạch dọn hộp đồ ăn.
Lý Minh Lan ngạc nhiên: "Mạnh Trạch, miệng chó của cậu cũng có thể nói ra lời hay ý đẹp."
Cậu giữ mặt cô lại, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Nếu miệng tôi là miệng chó, thì cậu là người bị miệng chó gặm rồi."
Hai người đã lâu không gần gũi như vậy, Lý Minh Lan ngửi thấy mùi đàn hương, không biết là mùi sữa tắm, hay là mùi xà phòng giặt.
Cậu vừa nói vừa hôn, trên người lại tỏa ra hơi thở cấm dục.
Cô nhìn chăm chú vào ngũ quan tuấn tú của cậu.
Lý do cô đạt điểm cao trong kỳ thi phỏng vấn, là vì cô đã dồn hết tâm huyết để vẽ người này.
Đợi khi cơ thể cô khỏe hơn, cô sẽ vẽ thêm một bức phác họa Mạnh Trạch. Không phải với thân phận "bạn học", mà là bạn trai của Lý Minh Lan.
*
Mạnh Trạch đợi Lý Minh Lan nội soi xong, mới bắt đầu thực hiện lời hứa với bố.
Vốn dĩ cậu không định quay về, đương nhiên cũng không định tổ chức sinh nhật cho mẹ.
Nhưng đã diễn thì phải diễn cho trọn vẹn, người cũng đã về rồi, mẹ cậu lại là con gái rượu của ông ngoại.
Trước đây, ông ngoại thường mua một chiếc bánh kem nhỏ tặng mẹ Mạnh Trạch làm quà sinh nhật.
Năm nay, ông ngoại đã mất, Mạnh Trạch lại đến tiệm bánh mà ông ngoại thường đến mua một chiếc bánh kem nhỏ.
Mạnh Trạch không hẹn được mẹ ăn tối.
Bà nói bận công việc.
Mạnh Trạch nghe thấy tiếng gọi từ đầu dây bên kia của bà, hóa ra bà đang bận rộn đón sinh nhật cùng họ Hoàng.
Tuy vậy, bà vẫn dành chút thời gian cho Mạnh Trạch: "Chín giờ tối nhé, đã lâu mẹ không đến nhà ông ngoại con rồi, tối nay hai mẹ con mình tâm sự."
"Vâng." Mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi.
Mạnh Trạch về nhà ông ngoại, đặt balo xuống, cậu ngồi xuống sofa, việc đầu tiên là sờ hộp thuốc lá.
Hôm nay ở bệnh viện, cậu cả ngày không hút thuốc, nhưng Lý Minh Lan cứ lải nhải bên tai, cậu cũng không thấy thèm thuốc lắm.
Khi cậu một mình trở về đây, nhìn bức ảnh gia đình của nhà họ Mạnh, cậu cần nicotine để xua tan điều gì đó.
Mạnh Trạch châm thuốc, hút một hơi, rồi lại đặt điếu thuốc xuống.
Cậu đứng trước bức ảnh gia đình, không dừng lại một giây nào, đưa tay gỡ khung ảnh xuống khỏi tường.
Không chỉ vậy, sau đó, Mạnh Trạch gỡ tất cả các khung ảnh treo trên tường xuống cất vào thùng carton, đậy nắp lại, rồi đè lên mấy quyển sách.
Năm tháng lưu lại trên tường, khung ảnh để lại từng ô vuông trắng nhạt, sáng hơn so với xung quanh, nhìn thoáng qua, giống như một bức tường được vá víu.
Làm xong tất cả, cậu ngậm lại điếu thuốc vừa hút dở.
Bà Mạnh không đến đúng giờ, mà đến muộn hơn nửa tiếng.
Vừa bước vào cửa, bà thấy Mạnh Trạch đang ôm một bó hoa hồng lớn ngẩn người, trước đây cũng vậy, bà lại nhớ đến bố mình, mà Mạnh Trạch chính là người ở bên cạnh bố bà.
Bố bà thường nói, tính cách đứa con trai này giống bà hồi nhỏ, bà cảm thấy con trai còn lạnh lùng hơn cả bà hồi nhỏ.
"Chúc mừng sinh nhật mẹ." Trước đây là ông ngoại đi mua hoa, hôm nay Mạnh Trạch cũng đi mua một bó.
Tình cảm của người lớn không liên quan đến cậu, họ ngoại tình cũng được, quay lại cũng được, đều là chuyện của người lớn.
Hôm nay Mạnh Trạch đến đây là để thay ông ngoại mừng sinh nhật con gái ông.
Bà Mạnh cười: "Con về khi nào vậy?"
"Tối qua ạ."
Bà Mạnh nhận bó hoa hồng đỏ thắm: "Đây là lần đầu tiên mẹ nhận được hoa con trai tặng, trước đây con luôn đứng bên cạnh ông ngoại, mẹ cứ tưởng là hai ông cháu cùng tặng hoa cho mẹ."
Từ khi chuyển đến miền Bắc, sinh nhật bà Mạnh trở nên quạnh quẽ hơn rất nhiều, vì ông ngoại ở miền Nam.
"Mạnh Trạch, kỳ thi đại học thế nào?"
"Cũng tạm ạ."
"Sau này đăng ký nguyện vọng cũng sẽ ở miền Bắc chứ?"
"Vâng."
Hoa hồng, biểu tượng của tình yêu, hôm nay nhận được bó hoa này, bà Mạnh chỉ cảm thấy châm biếm, bà nói: "Mạnh Trạch, hôm qua mẹ đã nói chuyện với bố con cả đêm."
Mạnh Trạch gật đầu: "Ồ." Cậu mừng vì mình đã cất ảnh của ông ngoại đi, nếu không ông ngoại lại phải chứng kiến cảnh nhà họ Mạnh tan vỡ.
"Mẹ và ông ấy không hợp nhau, không định tiếp tục nữa, đáng tiếc là bố mẹ mất hai mươi năm mới nhận ra đạo lý này." Bà Mạnh dựa vào tủ giày ở cửa, không bước vào trong, "Mạnh Trạch, con đã lớn rồi, con muốn sống với ai thì sống với người đó, mẹ và bố con đều bận rộn công việc, nhưng dù con theo mẹ hay theo bố, bố mẹ sẽ không để con thiệt thòi về kinh tế."
"Vì con đã là người lớn rồi, hơn nữa sau này con sẽ học đại học ở miền Bắc, bố mẹ lại ở miền Nam, thực ra con cũng sống một mình."
Bà Mạnh sững sờ, cánh hoa hồng chạm vào cằm bà, bà cảm nhận được sự mềm mại, thơm ngát. Bà chậm rãi bước vào, ngồi xuống sofa, bắt chéo chân.
Lâu rồi không đến, bà không nhận ra có gì khác biệt, một lúc sau, bà mới phát hiện tất cả khung ảnh đều không còn nữa, bà dường như đã hiểu ra.
"Bố con và phụ huynh của một bạn nữ cùng lớp với con, sau khi gặp nhau ở buổi họp phụ huynh năm lớp 10, rất tâm đầu ý hợp, ông ấy đi là không ngoảnh lại, Mạnh Trạch, con không nhận ra sao? Tuy chúng ta đã chuyển đến miền Bắc, nhưng mẹ thường xuyên đi công tác." Bà Mạnh thở dài, "Gia đình này đã tan vỡ từ lâu rồi, nhưng nếu nói đến chuyện ai phản bội ai, thì bố con chắc chắn tàn nhẫn hơn mẹ rất nhiều."
"Mẹ, bó hoa hồng này con đặt ở tiệm hoa mà ông ngoại thường đến, chúc mừng sinh nhật mẹ." Mạnh Trạch nói bằng giọng điệu vô cảm, "Đã không quay đầu lại, thì đừng bao giờ quay đầu lại nữa."
"Mạnh Trạch, con đã biết từ lâu rồi sao?" Bà Mạnh không hiểu đứa con trai này, nó quá hiểu chuyện, quá bình tĩnh, nó thậm chí còn thờ ơ với gia đình tan vỡ.
"Con không biết." Mạnh Trạch thể hiện sự kính trọng với diễn xuất của bố mẹ.
Bức thư pháp "Gia hòa vạn sự hưng" được treo ở vị trí chính giữa, năm chữ viết vừa phóng khoáng vừa ngay ngắn, lúc trước ông ngoại vì muốn đóng khung bức thư pháp này, đã đặc biệt đặt làm một khung kính rất lớn.
Kính chưa vỡ, nhà đã tan.
Mạnh Trạch thấy có lỗi với ông ngoại, cuối cùng vẫn không thể duy trì sự hòa thuận của gia đình, dù chỉ là bề ngoài.
*
Kết quả nội soi đại tràng đã có, bác sĩ nói có lẽ do tiêu chảy gây mất nước, đường ruột có vài điểm xuất huyết nhỏ và vết loét trên bề mặt, nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian là được, không có vấn đề gì lớn.
Ngày Lý Minh Lan xuất viện, bố Lý lái xe đến đón.
Cô và Mạnh Trạch mới bắt đầu, đương nhiên không thể để hai bên gia đình gặp mặt, ngày cô xuất viện, Mạnh Trạch ở nhà.
Lý Minh Lan về đến nhà, cắm sạc điện thoại, bật máy.
Cô nhận được tin nhắn hỏi thăm của rất nhiều bạn học, nhưng không có của Mạnh Trạch, chẳng lẽ cậu không nhắn tin cho cô sao? Mấy ngày thi đại học... không đúng, mấy ngày sau kỳ thi đại học, Mạnh Trạch không hề nhớ đến cô sao?
Các bạn học chỉ nhắn tin hỏi thăm, còn Mạnh Trạch đã đến bệnh viện thăm cô, không biết Mạnh Trạch thích cô đến mức nào.
Lý Minh Lan nhắn tin cho Mạnh Trạch: "Mạnh Trạch, tớ xuất viện rồi."
Sáng sớm hôm nay Mạnh Trạch dậy, dùng khăn lau sạch khung kính của bức thư pháp "Gia hòa vạn sự hưng", sau đó, cậu tháo khung kính lớn đó xuống.
Trên bức tường cũ để lại một ô vuông mới tinh, nhưng cũng được gọi là "miếng vá".
Cậu nghe mẹ nói muốn ly hôn với bố, vẫn chưa nghe câu trả lời của bố, dù có trả lời hay không cũng vậy, bằng mặt không bằng lòng, ba người đều đang chịu đựng, không chịu đựng được nữa, tự nhiên sẽ bùng nổ.
Mùi thuốc lá của Mạnh Trạch rất nhạt, chỉ có thể làm dịu cơn đói của cậu.
Cậu nhận được tin nhắn của Lý Minh Lan, mở ra xem.
Dù chỉ là chữ viết, cậu cũng có thể nhìn thấy nụ cười của cô.
Tối qua, mẹ cậu ngồi một lúc, trước khi đi, bà nói với cậu: "Mạnh Trạch, tuy con do mẹ sinh ra nhưng mẹ không hiểu con lắm, mẹ nghĩ mẹ đã làm mối quan hệ mẹ con rất tệ."
Mạnh Trạch vốn lười ứng phó với những mối quan hệ xã giao hời hợt, nhưng cậu cũng từng gắn bó sâu sắc với ông ngoại, đến bây giờ, cậu phát hiện nơi duy nhất để gửi gắm cảm xúc của mình chỉ còn lại Lý Minh Lan.
Cậu gõ mấy chữ: [Lý Minh Lan, tôi chỉ còn lại mình cậu thôi.] Ngón tay đặt trên nút gửi, do dự, cuối cùng cậu không nhấn gửi.
Cậu xóa đi, sửa thành một chữ không cảm xúc: [Ừ.]
*
Xuất viện xong, Lý Minh Lan lại ở nhà một ngày.
Cô soi gương ngắm nhìn khuôn mặt mình.
Không còn đầy đặn như trước nữa, nhịn đói mấy ngày, đã gầy đến mức xanh xao.
Cô chọc chọc cằm mình, hình như không còn mấy lạng thịt, cô lại sờ lên ngực, có phải cũng nhỏ đi rồi không? Cô tạo dáng người mẫu tạp chí trước gương, nháy mắt đưa tình.
Thi đại học xong rồi, cô và Mạnh Trạch có thể có một buổi hẹn hò đúng nghĩa.
Nghĩ đến đây, cô không cần cố tình uốn éo, eo cũng có thể vui vẻ lắc lư.
Không còn bài tập toán tranh giành Mạnh Trạch với cô nữa, Mạnh Trạch là của một mình cô, hôm nay, cô sẽ không buộc tóc đuôi ngựa, cô muốn Mạnh Trạch không thể rời mắt khỏi mình.
Ông Lý nghe thấy con gái ngân nga hát, không biết đang hát bài gì, nói: "Bệnh của con mới khỏi, đừng có đắc ý."
Lý Minh Lan thò đầu ra khỏi phòng: "Bố, con đi chơi với bạn ạ."
Bố Lý: "Đi đâu chơi?"
Lý Minh Lan: "Đi dạo phố, đi bộ, nói chuyện phiếm."
"Minh Lan, mấy hôm nay con phải chú ý ăn uống, đừng ăn đồ nhiều dầu mỡ." Ông Lý dặn dò, "Đừng có thèm ăn linh tinh, kem, nước lạnh, ớt, đều không được ăn."
Lý Minh Lan: "Dạ vâng!"
Bà Lý đang chuẩn bị thuốc: "Minh Lan, hôm nay con định ra ngoài cả ngày à? Mang theo thuốc nhé, bệnh dạ dày phải từ từ điều dưỡng, nghe lời bác sĩ, uống thuốc đúng giờ."
"Con biết rồi." Lý Minh Lan mở tủ quần áo ra.
Cô lấy chiếc váy xanh lá cây mặc lên người, soi đi soi lại, chỉ là không biết có thể mê hoặc được tên Trư Bát Giới Mạnh Trạch không nữa.
"Bố mẹ, con đi đây." Lý Minh Lan đeo balo nhỏ, chạy ra cửa.
Ông Lý ngẩng lên nhìn, cảm thấy như một cái cây lướt qua, xanh mướt, con gái ông rất thích màu sắc sặc sỡ, hễ là đồ lòe loẹt là cô mặc, nhưng ông rất ít khi thấy con gái mặc váy, ông hỏi: "Con mua cái này khi nào vậy?"
"Lần trước con đi dạo phố với bạn." Lý Minh Lan xoay một vòng, tà váy tung bay, để lộ đôi chân thon dài, "Bố, bố nói xem, con gái bố có phải là người đẹp nhất thế gian không?"
Ông Lý: "Bố không phải là gương thần, bố không trả lời."
Lý Minh Lan cười ha hả: "Mẹ mới là đại mỹ nhân số một trong lòng bố, con phải đứng sang một bên."
Vậy thì, cô sẽ đi tìm người coi cô là đại mỹ nhân số một trong lòng.
Cô nhắn tin: [Mạnh Trạch, chúng ta đi hẹn hò nhé.]
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang