Cô sợ khi cơn thèm ngọt ập đến mà chưa kịp thưởng thức trọn vẹn hương vị ngọt ngào của chiếc bánh do Mạnh Trạch tặng, cô sẽ nuốt chửng nó mất.
Phương Thanh Nhiễm nói: "Thời tiết nóng rồi, tuyết mị nương không để được lâu đâu."
"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở." Lý Minh Lan cất một chiếc bánh vào túi bên hông cặp sách, chiếc còn lại thì cho vào ngăn trong.
Vừa ra khỏi cổng trường, cô lại nhìn thấy quầy bán đậu hũ chiên hôm trước.
Người bán hàng khi đang chiên đậu hũ, không may để dầu nóng bắn vào chân một cậu bé.
Cậu bé đau đến khóc ré lên.
Người bán hàng lập tức bỏ xẻng xuống, cúi người bế cậu bé lên dỗ dành: "Ngoan nào, ngoan nào, không đau, không đau đâu con."
Một học sinh đang chờ mua đậu hũ lên tiếng: "Còn bán hàng không vậy? Cháu trả tiền rồi đấy."
"Xin lỗi, xin lỗi." Người bán hàng đặt đứa bé xuống, vội vàng làm việc.
Tiếng khóc của cậu bé vẫn không ngừng.
Lý Minh Lan đôi lúc rất ngưỡng mộ những đứa trẻ hễ đau là khóc, cô không thích khóc, lúc càng muốn khóc, cô càng cố kìm nén.
Những vị khách đang chờ đợi ngày càng lớn tiếng phàn nàn.
Cậu bé dường như nhận ra điều gì đó, nín khóc, nghẹn ngào, mở đôi mắt sợ hãi nhìn những người đang xếp hàng.
Lý Minh Lan khom người, lấy từ trong túi bên hông ra một chiếc bánh tuyết mị nương: "Nào, cái này giống cái hôm trước, ngọt lắm đấy, ăn xong rồi thì đừng khóc nữa nhé."
Cậu bé cầm chiếc bánh tuyết mị nương, không ăn ngay, phản ứng hơi chậm chạp, lau nước mắt nói: "Cảm ơn chị."
Bóng dáng người chị gái đã đi xa.
Cậu bé nắm chiếc hộp, bỗng phát hiện trước mặt lại có một người, rất cao.
Cậu bé ngẩng đầu lên, cậu bé đã gặp rất nhiều anh chị như thế, mặc đồng phục giống nhau, màu xanh, màu trắng, có người ăn mặc đẹp, có người thì không.
Người anh trai trước mặt giống như một cái cây đại thụ.
Khóe mắt cậu bé vẫn còn vương nước mắt, ngước nhìn đến mỏi, cậu bé dùng sức mở hộp, nhét viên bánh nhỏ màu trắng sữa vào miệng, mỉm cười với người bán hàng: "Bà ơi, ngọt thật đấy ạ."
Mạnh Trạch thờ ơ.
*
Mạnh Trạch nhìn thấy xe của mẹ lái vào bãi đậu xe ở ngã tư, cậu bước chậm lại, thong thả vừa đi vừa ngắm hoa cỏ ven đường.
Mối quan hệ giữa cậu và mẹ trước đây không được coi là tâm đầu ý hợp, đến nay, cậu cũng chẳng còn giữ được chút lễ phép nào, chỉ còn lại sự cứng nhắc, khách sáo bề ngoài.
Sắp đến cửa nhà, cậu nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn bên trong, va đập xuống sàn nhà, như một tiếng nổ vang dội.
Phảng phất có tiếng bố vọng lại.
Bố mẹ cậu là cặp vợ chồng ân ái trong mắt người khác, như bố cậu đã nói, hai người môn đăng hộ đối, năng lực ngang nhau, ngày thường ai bận việc người nấy, ít khi cãi vã, "ầm ĩ, loảng xoảng" như hôm nay thật sự rất hiếm.
Tuy nhiên, Mạnh Trạch nhớ lại một hai năm nay, khoảnh khắc bố mẹ xuất hiện cùng nhau ngày càng ít, không phải người này tăng ca thì là người kia đi công tác.
Là con cháu trong nhà, Mạnh Trạch không thể can thiệp vào chuyện riêng của bố mẹ, có lẽ bố đã phát hiện ra dấu vết của mẹ, quả bom sắp sửa phát nổ?
Quả nhiên, Mạnh Trạch nghe thấy giọng bố đầy giận dữ: "Cô lén lút sau lưng tôi làm những gì? Những tin nhắn cô nhận được là có ý gì? Họ Hoàng kia nói những lời tục tĩu gì với cô?"
Mạnh Trạch không bước vào nhà.
Nhỡ có hàng xóm đi ngang qua, sẽ bị người ta xem thành trò cười, cậu dứt khoát đứng bên ngoài cửa, làm một tên canh gác.
Bên trong nam nữ cãi vã, người chửi thề, người gào thét.
Một giọng nói the thé xuyên qua cánh cửa, găm thẳng vào tai Mạnh Trạch: "Đừng tưởng tôi không biết anh đã làm gì, anh cặp kè với phụ huynh của bạn học Mạnh Trạch đúng không? Đối phương ép anh ly hôn, anh không dám hé răng nửa lời, không dám công khai chuyện ngoại tình của mình, dù Mạnh Trạch chỉ còn nửa năm nữa là thi đại học, anh cũng nhất quyết bắt nó chuyển trường, cả nhà vì anh mà phải nhục nhã dọn về đây."
Ánh mắt Mạnh Trạch co lại, cậu không nghe thấy bố phản bác.
Chuyện chuyển trường là do bố cậu đề xuất.
Lúc đó mẹ có chút do dự, nói là không cần thiết, thà rằng hai bên gia đình vất vả một chút, chạy đi chạy lại hai nơi, để con cái ổn định.
Bố cậu kiên quyết muốn bán nhà ở miền Bắc, dọn về miền Nam.
Đến lúc này, trong lòng Mạnh Trạch lại hiện lên một số điều có thể gọi là "muộn màng".
Hèn gì, khi biết có bạn học biết địa chỉ nhà mình, bố cậu như gặp phải đại địch.
Hèn gì, bố cậu yêu cầu cậu cắt đứt liên lạc với bạn học cũ... Bố cậu sợ đối phương tìm đến tận cửa.
Hai người bên trong vẫn đang lôi chuyện cũ ra cãi vã, lật lại từng chuyện, từ năm ngoái, năm kia, mẹ Mạnh Trạch thậm chí còn lôi cả những ân oán từ trước khi Mạnh Trạch chào đời ra nói.
Vở kịch cứ diễn mãi không ngừng.
Mẹ Mạnh Trạch hùng hồn nói: "Nói về việc cuộc hôn nhân này đổ vỡ, anh mới chính là người có lỗi."
Giọng bố cậu hạ thấp xuống, chuyển thành tiếng gầm gừ như tiếng loa siêu trầm.
Dần dần, hai người im lặng.
Mạnh Trạch kéo quai cặp sách, bất chợt giật mạnh, siết chặt cánh tay mình.
Cậu đến quán ăn Tứ Xuyên đối diện, gọi một đĩa phổi bò.
Ăn được vài miếng, cổ họng cay xè, cậu uống một ngụm nước lọc lạnh, để cho đầu lưỡi tê dại được nghỉ ngơi trong giây lát.
Cậu ngồi thêm hai mươi phút nữa mới về nhà.
Nhà họ Mạnh đã im ắng, tối om.
Cậu mở cửa bước vào, cũng không bật đèn, mượn ánh trăng lờ mờ, thay dép, rồi đi tiếp về phía trước.
Đi được vài bước, đế dép mỏng giẫm phải thứ gì đó, cậu lại dậm chân một cái, sau đó gót chân truyền đến cơn đau.
Lúc này Mạnh Trạch mới quay lại bật đèn.
Mảnh vỡ sứ nằm rải rác trên sàn gạch, không ai dọn dẹp.
Cậu vừa bị mảnh vỡ cứa vào, để lại một vệt máu nhỏ, in hằn trên vân đá, không ai có thể phát hiện ra.
Mạnh Trạch mở hộp thuốc, tự dán băng cá nhân.
Nội thất trong nhà khá đơn giản, đen, xám, trắng, ba tông màu, màu trắng của tường thậm chí còn mang chút ánh sáng lạnh lẽo, bốn bức tường chìm trong biển sâu, không thể chạm tới ranh giới.
Đồ cổ mà bố cậu sưu tầm lạnh lẽo, trang sức mà mẹ cậu yêu thích cũng không có chút hơi ấm, bộ đồng phục của Mạnh Trạch hơi bạc màu.
Không ngờ chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, ngôi nhà này lại vạch trần lớp ngụy trang tàn nhẫn của nó.
Mọi người đều giấu giếm rất kỹ, nhà họ Mạnh thật hoang đường, không có gì là thật.
*
Mạnh Trạch nghe thấy tiếng mở cửa, đầu tiên là nhìn đồng hồ.
Đã hơn chín giờ rồi, cậu mở cửa đi ra ngoài.
Người về trước là mẹ cậu, bà cởi áo khoác vest công sở ra: "Mạnh Trạch, hôm nay mẹ tăng ca ở công ty nên về muộn, con ăn cơm chưa?"
"Con ăn rồi." Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, từ chỗ cảm thấy phiền phức khi phải che giấu cho mẹ, đến lúc này cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm và tự nhiên.
Bà Mạnh xách một túi nhỏ: "Làm xong hết bài tập chưa?"
"Làm xong rồi. À, có điểm thi thử lần hai rồi ạ."
"Thế nào?"
"Lúc thi tiếng Anh con bị đau bụng, chưa làm xong bài thi."
Bà Mạnh lo lắng hỏi: "Lần này con xếp hạng bao nhiêu?"
"Hạng hai."
"Mạnh Trạch, càng gần đến kỳ thi đại học, mẹ càng bất an, thi đại học một điểm chênh lệch ngàn người, ở trường Nham Nguy con từ hạng nhất tụt xuống hạng hai, nhưng đến trường thi đại học, con đã tụt hậu so với hàng vạn người rồi."
Mạnh Trạch gật đầu: "Lần sau con sẽ chú ý hơn."
Bà Mạnh mỉm cười: "Tối nay mẹ mua súp vi cá cho con, lại đây ăn thử xem, dạo này mẹ bận, không chăm sóc con được, nhưng đến tháng Sáu, mẹ sẽ xin nghỉ phép, đưa con về Bắc thi."
Mạnh Trạch ngồi vào bàn ăn, mở hộp cơm nhỏ ra.
Súp vi cá phải có mùi thơm của hải sản, nhưng Mạnh Trạch đã bị phổi bò làm cho cay xè, vị giác tê liệt, không ngửi thấy gì, cậu nếm thử một miếng, trả lời một cách máy móc: "Mùi vị cũng được."
Bà Mạnh xoa bóp vai, rồi xoay xoay cổ: "Bận rộn cả ngày, mệt chết đi được, con cứ từ từ ăn, mẹ đi tắm trước."
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Mạnh Trạch liền buông thìa xuống, dù ăn gì cũng chẳng còn ngon miệng.
Hai phút sau, lại có người mở cửa, bố cậu về, ông lắc đầu, cởi cà vạt: "Gần đây công ty lại bận rồi."
Mạnh Trạch không ngẩng đầu lên, tất cả đều đang diễn kịch, có những lúc quan sát quá kỹ càng, ngược lại dễ dàng phát hiện ra sơ hở của bố mẹ, chi bằng tự mình gọt giũa hành vi, làm một người con trai ngoan ngoãn.
Bố Mạnh Trạch: "Muộn thế này rồi, con đang ăn gì vậy? Chưa ăn tối à?"
"Mẹ vừa về, mua cho con súp vi cá." Mạnh Trạch múc một thìa, nếm thử, vẫn không cảm nhận được mùi vị.
Ông Mạnh: "Tối nay bố có hẹn tiếp khách, chỉ uống rượu mà không ăn gì, đói bụng quá, bố đi nấu bát mì đây."
Dường như có những sợi dây vô hình kéo dài từ trên khuôn mặt mỗi người, lơ lửng trên không trung, dữ tợn, méo mó, đôi mắt như hốc tối, trống rỗng vô hồn.
Lớp da người bên dưới lớp mặt nạ, sáng chói rực rỡ, lấp lánh lung linh.
Mạnh Trạch cũng là một người trong lớp da người đó.
Nếu không, tại sao chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cậu có thể chấp nhận sự thật gia đình tan vỡ, mà vẫn có thể bình tĩnh như nước thế này?
Khi soi gương, Mạnh Trạch chợt nhớ ra trước đây từng có người nói cậu không giống con nhà họ Mạnh, lời này thật là sai lầm.
Kỹ năng ngụy trang tài tình này đâu có thua kém gì diễn xuất điêu luyện của bố mẹ cậu.
Gương mặt vẫn là gương mặt ấy, trong đôi mắt hẹp dài với đuôi mắt hơi xếch, ẩn chứa những cảm xúc không thể diễn tả thành lời bay ra, lạnh lùng hơn trước.
*
Khi vợ chồng Lý Húc Bân không về, nhà họ Lý thu hẹp bàn ăn lại, kê sát vào tường.
Ông bà Lý và con gái ngồi cùng nhau, ba người quây quần, dựa vào nhau rất gần.
Bà Lý gắp một miếng cá lớn vào bát con gái: "Minh Lan, học hành áp lực, phải bổ sung dinh dưỡng đầy đủ."
"Mẹ yên tâm, dinh dưỡng của con rất tốt, cường tráng lắm." Lý Minh Lan gắp miếng cá sang bát bố: "Bố gần đây công việc bận rộn, bố ăn nhiều một chút."
Ông Lý mỉm cười, cắn một miếng cá, sau đó gắp một cái đùi gà vào bát vợ: "Nào, mẹ vất vả rồi, mọi người trong nhà đều phải bổ sung dinh dưỡng."
Lý Minh Lan không kể chuyện xảy ra ở trường hôm nay cho bố mẹ nghe, cô có tính toán riêng của mình.
Ăn cơm xong, cô đặt bát đũa xuống: "Bố, mẹ, con ăn no rồi."
Bà Lý hỏi: "Có muốn uống thêm bát canh không con?"
"Con đã uống một bát canh đầy rồi ạ." Lý Minh Lan đứng dậy, "Con lên phòng làm bài tập đây."
Bà Lý vui mừng khôn xiết: "Mẹ đã nói rồi mà, người ta không đến lúc cuối cùng thì không thể dễ dàng bỏ cuộc, Minh Lan từ sau khi thi thử lần hai có tiến bộ, đã chăm chỉ hơn rồi."
Lý Minh Lan đóng cửa phòng, lấy từ trong cặp sách ra chiếc bánh tuyết mị nương mà Mạnh Trạch tặng, định ăn tráng miệng sau bữa ăn.
Tuyết mị nương đã tan chảy hết, viên bánh tròn vo mềm nhũn ra, vỏ bánh và kem hòa quyện vào nhau, trong hộp chỉ còn lại vài vệt ẩm ướt.
Ban đầu cô nghĩ, Mạnh Trạch hiếm khi tặng quà, không phải nên giữ gìn cẩn thận sao? Nhưng oái oăm thay, thứ cậu tặng lại là tuyết mị nương có hạn sử dụng cực ngắn.
Lý Minh Lan nhón viên bánh mềm nhũn từ trong hộp, cắn một miếng.
Thời gian trôi qua quá lâu, hương vị không còn ngon như trước nữa.
May mắn thay, trong miệng vẫn còn lưu lại vị ngọt ngào kéo dài.
Vị giác lưu luyến trên đầu lưỡi, chẳng muốn tan đi, đến nỗi chỉ cần nghĩ đến Mạnh Trạch, vị giác của Lý Minh Lan cũng theo đó mà dâng lên vị ngọt ngào.
Cô nằm dài trên giường, gác chân lên, lật cuốn truyện tranh.
Nhân vật giống Mạnh Trạch kia chỉ là vai phụ, sau khi xuất hiện liền biến mất.
Thi thoảng cô lại lật xem những cảnh có cậu xuất hiện, dùng đầu ngón tay vuốt ve trên khuôn mặt cậu.
Mạnh Trạch ngoài đời còn lạnh lùng hơn cả nhân vật truyện tranh này, cũng đẹp trai hơn.
*
Sáng hôm sau, sau khi rửa mặt xong, lúc mặc đồng phục, Mạnh Trạch lại nhìn mình trong gương.
Dường như có sự lột xác.
Khóe mắt rủ xuống và đuôi mắt hơi xếch, sự đối lập càng thêm mạnh mẽ, vẻ trầm tĩnh càng thêm sâu sắc như núi non hay biển cả.
Cậu cảm thấy nhẹ nhõm.
Không cần phải gượng ép duy trì sự hòa thuận của gia đình này nữa.
Còn ông bà Mạnh, có lẽ cảm thấy kỳ thi đại học là trên hết, cho dù đã lật bài ngửa, vẫn phải làm vợ chồng hờ.
Ông bà Mạnh, người thì từ phòng ngủ chính đi ra, người thì từ phòng ngủ phụ mở cửa, lại vừa vặn gặp Mạnh Trạch từ phòng tắm đi ra.
Cả ba người đều có ngoại hình xinh đẹp, trong thời khắc ngượng ngùng này, đều giữ được phong thái tuyệt vời.
"Bố, mẹ, con đi học đây." Mạnh Trạch cúi đầu.
Bà Mạnh vuốt tóc: "Con có muốn ăn sáng rồi đi không?"
Mạnh Trạch vuốt tóc mái: "Không cần đâu ạ, con mua tạm mấy cái bánh bao trên đường ăn là được."
Ông Mạnh không vuốt tóc, mà dựa vào tường gật đầu: "Mạnh Trạch, cố lên con."
Phía trước còn một ngọn núi thi đại học, cần cả nhà đồng lòng vượt qua, cho dù đây là một gia đình mỗi người một giấc mơ.
Mạnh Trạch đứng trong sảnh chờ thang máy, hình ảnh cậu phản chiếu trên cửa thang máy trông cao gầy, méo mó.
Hình ảnh con người bị bóp méo, phản chiếu, có lẽ chính là sự giả dối ăn sâu vào máu của nhà họ Mạnh.
Cửa thang máy mở ra, bên trong là một cặp vợ chồng, người vợ mang thai đang vịn bụng, tựa vào người chồng.
Có lẽ người hàng xóm sắp sinh rồi, cô ấy ôm bụng, dựa vào lòng chồng.
Người chồng vô cùng lo lắng: "Xe cấp cứu sắp đến rồi."
Mạnh Trạch nhìn đôi vợ chồng vội vã rời đi.
Không thể phủ nhận, bố mẹ cậu cũng từng có khoảng thời gian như vậy, đó là chuyện của mười tám năm về trước.
Cậu không có sự lưu luyến sâu sắc với bố mẹ, nhưng khi biết cả hai đều phản bội gia đình, cậu vẫn cảm thấy uất hận.
Nhưng đêm qua, nỗi uất hận ấy đã tan biến như tro bụi, vị giác bị tê dại bởi món phổi bò cay xè cũng trở nên nhạt nhòa.
*
Lý Minh Lan bước đi như những nét vẽ vui tươi thời thơ ấu, miệng ngân nga bài hát: "Hoa mã lan nở hai mươi mốt".
Ở cổng trường, một nam sinh không mặc đồng phục chỉnh tề mà khoác hờ áo khoác bên ngoài, chậm rãi bước đi.
Gió nổi lên, thổi bay tà áo hắn.
Hắn bước trên con đường đến trường như một vị thần bài xuất hiện, ngoài Tôn Cảnh ra thì không còn ai khác.
“Tôn lão đại." Lý Minh Lan nhảy đến bên cạnh hắn.
Tôn Cảnh quay đầu lại, không biết có phải do thức trắng đêm chơi game hay không mà hắn ngáp dài một cái: "Chào."
"Có chuyện này, tôi muốn nhờ anh giúp."
"Nói đi."
"Anh có nghe nói chuyện tôi gian lận trong kỳ thi thử lần hai chưa?"
Tôn Cảnh không chủ động tìm hiểu nhưng cũng nghe người khác nói: "Chuyện đó đang lan truyền ầm ĩ đấy." Hắn bước nhanh hơn.
Lý Minh Lan đuổi theo, như thể đang chạy theo hắn: "Anh có thể giúp tôi tìm hiểu xem ai là người đã nói xấu sau lưng tôi với giáo viên được không?"
Tôn Cảnh nhướn mày: "Tôi cứ tưởng em không quan tâm chứ." Những lời đồn đại thậm tệ hơn thế này không phải là không có, trước đây Lý Minh Lan hoàn toàn không để ý, Tôn Cảnh cứ ngỡ cô đã thấu hiểu lẽ đời rồi.
"Sao tôi có thể tự tại như Tôn lão đại được chứ." Lý Minh Lan cười khẽ, "Tôi không tin mình lại xui xẻo như vậy, chuyện xấu cứ liên tiếp ập đến, chắc chắn là có kẻ giở trò."
Tôn Cảnh gật đầu: "Để tôi đi hỏi thăm."
"À còn nữa, có một bạn nữ lớp 7 bị mất máy nghe nhạc CD, anh quen biết rộng, giúp tôi để ý xem, liệu tôi có bị người ta đổ oan hay không."
"Được." Tôn Cảnh đồng ý không chút do dự.
Mạnh Trạch vừa rẽ qua góc đường đã nhìn thấy, cơn gió không chỉ thổi bay tà áo Tôn Cảnh mà còn thổi tung cả những sợi tóc mai của Lý Minh Lan.
Có lẽ mối quan hệ giữa hai người này không phải là Lý Minh Lan bị Tôn Cảnh đùa giỡn, mà là họ đang chơi đùa với nhau.
Giống như bố mẹ cậu vậy.
Mạnh Trạch đưa tay lên chạm vào khóe môi.
Theo Đông y, miệng đắng có thể là do gan nóng, miệng nhạt có thể là do tỳ vị hư hàn.
Không biết chiếc bánh mì kẹp thịt gà ăn sáng nay là của Mexico hay của Bắc Kinh nữa, cậu nghĩ đến việc mua một chiếc bánh tuyết mị nương.
Từ xa, Chu Phác Ngọc đang đi phía trước.
Hàn Hiểu Yến bước tới, hai người vừa đi vừa trò chuyện, hình như cũng đến cửa hàng tiện lợi.
Cửa hàng tiện lợi mở toang, Mạnh Trạch định bước vào.
Bên trong vọng ra tiếng nói của Hàn Hiểu Yến: "Này, chuyện của Lý Minh Lan là thật hay giả vậy?"
Giọng nói vọng ra từ phía quầy hàng, người bên ngoài không thể nhìn thấy, cuộc trò chuyện không hề kiêng dè.
Chu Phác Ngọc hỏi: "Chuyện gì?"
"Phùng Thiên Lãng nói, mối quan hệ của Mạnh Trạch và Lý Minh Lan rất căng thẳng?"
"Họ ấy à, cãi nhau cũng có, im lặng cũng có."
"Mạnh Trạch lạnh lùng như vậy, chẳng phải là Lý Minh Lan đang tự mình tưởng bở sao?"
"Cậu nghe ai nói vậy?" Chu Phác Ngọc cố ý bênh vực Lý Minh Lan, "Chính miệng Lý Minh Lan nói với tớ, cậu ấy chỉ coi Mạnh Trạch như hộp đồ chơi thôi."
"Vậy Tôn Cảnh cũng là hộp đồ chơi của cậu ta sao?"
"Hàn Hiểu Yến, đừng lo chuyện bao đồng.”
Tấm thẻ quà tặng treo trên tay nắm cửa mà Mạnh Trạch vừa mới nắm lấy đã bị bóp nhàu nát.
Cậu quay người bỏ đi, tiện tay ném thẻ quà tặng vào thùng rác.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang