Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh trai Điêu Khôn không phải ngẫu nhiên sắp xếp cho em trai mình một đàn em, đàn em này chưa đủ mười tám tuổi, biệt danh là Thằn Lằn, người gầy gò, đôi chân trong chiếc quần jean trông như que củi.

Điêu Khôn cảm thấy đôi chân dài và gầy này trông hơi giống đuôi thằn lằn.

Điêu Khôn: "Trường sắp xếp chụp ảnh tốt nghiệp cho chúng tôi rồi, sau đó sẽ không có nhiều tiết học nữa, lỡ như Mạnh Trạch chuồn về miền Bắc sớm thì..."

Thằn Lằn: "Anh Khôn đã nói rồi, nếu không còn cách nào khác thì chọn đoạn đường vắng người mà ra tay."

Điêu Khôn gật đầu: "Chỉ có thể vậy thôi."

Trời giúp cậu ta rồi.

Hôm nay, Lý Minh Lan tan học sớm.

Mạnh Trạch ở lại học buổi tối, nửa tiếng sau, cậu đeo cặp sách, rời khỏi lớp học.

Buổi trưa Điêu Khôn vừa mới giận dỗi với Điền Tân.

Điền Tân không dám đắc tội với Điêu Khôn, đến xin lỗi, nhưng khi cậu ta đi ăn cơm, lại đột nhiên khóa ngăn kéo lại.

Hành động này kích động Điêu Khôn, cậu ta cảm thấy mọi người xung quanh đang đề phòng mình như đề phòng kẻ trộm, cậu ta chỉ muốn đánh Mạnh Trạch một trận cho hả giận.

Thấy trời dần tối, Điêu Khôn xách cặp đi theo Mạnh Trạch.

Điêu Khôn và Thằn Lằn gặp nhau ở ngã tư, thấy Mạnh Trạch đi ra khỏi con phố sầm uất, rẽ trái rẽ phải, càng đi càng vắng vẻ.

Con phố này đa phần là người già sinh sống, nhà cửa chủ yếu là nhà cấp bốn, có người phơi đồ bên ngoài cửa, quần áo hoa bay phấp phới trong gió.

Có căn nhà nằm ở vị trí thấp hơn, phải đi xuống dốc, con dốc nhỏ hẹp.

Ánh đèn đường mờ ảo, Mạnh Trạch như sắp chìm vào bóng tối.

Điêu Khôn suýt bật cười, Mạnh Trạch đi đến nơi vắng vẻ như vậy, đúng là tự tìm đường chết.

Cậu ta và Thằn Lằn đứng yên ở đầu dốc, thấy bóng người lờ mờ trong ngõ.

Điêu Khôn gọi: "Mạnh Trạch."

Mười mấy giây sau, Mạnh Trạch bước ra từ bóng tối: "Điêu Khôn, thật trùng hợp, cậu cũng ở đây sao."

"Mạnh Trạch, tôi đã nói với cậu rồi mà, tôi." Điêu Khôn chỉ vào ngực mình, "Nhớ kỹ cậu rồi."

"Cậu muốn gì?"

Điêu Khôn cười cười, giơ hai tay lên, làm một động tác giống như đầu hàng, cậu ta lùi lại một bước: "Tôi không muốn gì cả, nhưng mà anh em của tôi trời sinh nghĩa hiệp, cậu ấy muốn bênh vực tôi." Cậu ta thật sự khâm phục anh trai mình, có tên Thằn Lằn chưa thành niên này, mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều.

Điêu Khôn thấy trong bóng tối lóe lên một bông hoa vàng rực.

Là Mạnh Trạch bật lửa, sau đó ngọn lửa tắt ngúm.

Lúc này Điêu Khôn mới phát hiện, Mạnh Trạch đã châm một điếu thuốc.

Mạnh Trạch vậy mà lại hút thuốc? Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, Điêu Khôn còn tưởng cậu là một học sinh ngoan ngoãn.

Điêu Khôn nói: "Thằn Lằn, phiền cậu chăm sóc bạn học cùng lớp của tôi một chút."

Thằn Lằn chậm rãi đi xuống dốc, hai chân dạng ra, lúc đi lại cong thành hình elip, dáng vẻ xiêu vẹo, nhìn là biết là vai phản diện.

Mạnh Trạch ngậm điếu thuốc ở khóe miệng.

Cậu học ở toàn trường điểm, cậu không phải là dân anh chị, cũng chưa từng đánh nhau.

Tranh giành hơn thua, có người dùng sức mạnh, có người dùng mưu mẹo, cậu đã ở trong quán net hai ngày, một là để xem phim xã hội đen, hai là phim võ thuật.

Khi Thằn Lằn xông đến, Mạnh Trạch không né tránh, hứng trọn một cú đấm.

"Ồ." Điêu Khôn vẫn đứng ở đầu dốc, phát ra tiếng cười quái dị, "Đừng tưởng cậu hút vài hơi thuốc là cậu ngầu."

Nhưng, khi Thằn Lằn tung một cú đá.

Mạnh Trạch né rất kịp thời, đồng thời nắm bắt được sơ hở, cậu đấm thẳng vào mặt Thằn Lằn.

Lực rất mạnh.

Thằn Lằn loạng choạng hai bước, không biết có phải do hai chân gầy gò ma sát với mặt đất không đủ lực hay không, hắn ngã ngửa ra sau.

"Thằn Lằn." Điêu Khôn đã đủ mười tám tuổi, cậu ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện, cậu ta phải chịu trách nhiệm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thằn Lằn ngã chỏng vó.

Thằn Lằn nhanh chóng bò dậy, lau khóe miệng, một cú đấm của hắn không làm rơi điếu thuốc trên miệng Mạnh Trạch, nhưng hắn lại bị Mạnh Trạch đánh đến chảy máu mũi.

Thằn Lằn chửi thề, lại xông về phía Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch khịt mũi coi thường: "Người không có mấy lạng thịt, đúng là vô dụng."

Điêu Khôn chỉ thấy Thằn Lằn kêu to "á á á", tay vung loạn xạ, nhưng kiểu gì cũng không đánh trúng Mạnh Trạch dù chỉ một lần.

Điêu Khôn hét lớn: "Thằn Lằn, cố lên!"

Hét cũng không tiếp thêm được sức mạnh, Thằn Lằn bị Mạnh Trạch đấm một cú vào bụng, tiếng kêu còn to hơn cả lúc hắn đánh.

Từ đầu kia con hẻm vang lên tiếng hỏi han của người già: "Ai đó? Đêm hôm khuya khoắt la hét cái gì!"

Mạnh Trạch lấy điếu thuốc trên miệng xuống, dí vào tường dập tắt, rồi đá Thằn Lằn một cái.

Điêu Khôn nghiến răng, có lẽ vì Thằn Lằn quá gầy nên mới thua Mạnh Trạch, cậu ta tiến lên, kéo Thằn Lằn dậy: "Lên cùng nhau."

Thằn Lằn bị đánh đến toàn thân đau nhức, nghe thấy lời Điêu Khôn, có chút oán hận, lúc nãy sao cậu ta không lên?

Điêu Khôn vốn định đứng ngoài xem, chỉ cần cậu ta không ra tay thì sẽ không bị liên lụy, nhưng cậu ta không ngờ, cậu học sinh giỏi đứng nhất lớp trông nho nhã lại đánh nhau dữ dội như vậy.

Điêu Khôn nhổ một bãi nước bọt xuống đất, cũng vung nắm đấm xông lên.

Trong bóng tối vang lên tiếng chậu hoa rơi xuống đất, lại có một cụ già gọi: "Là ai đang ồn ào vậy?"

Điêu Khôn quay đầu nói với Thằn Lằn: “Giải quyết mau lên.”

Không ngờ, Thằn Lằn bò dậy từ dưới đất, chạy ra ngoài.

Điêu Khôn gọi: "Thằn Lằn!"

Hai cái chân gầy gò của Thằn Lằn lúc nãy còn loạng choạng như sắp ngã đến nơi, lúc này lại chạy nhanh thoăn thoắt.

Lúc này Điêu Khôn mới nhớ ra, mình là học sinh lớp 12 sắp thi đại học, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì trước kỳ thi, cậu ta cũng quay đầu bỏ chạy.

Vừa bước chân ra, cổ áo bị kéo lại, Điêu Khôn bị đẩy mạnh vào tường.

Bức tường gạch xây không bằng phẳng, một góc gạch nhô ra đâm vào lưng trái của cậu ta.

Cậu ta định vùng vẫy, lại bị ấn chặt trở lại.

"Điêu Khôn." Mạnh Trạch gọi một tiếng rồi im bặt, cậu lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra bằng một tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng mở ra, rồi lắc lắc hộp thuốc.

Một điếu thuốc rơi ra.

Cậu cúi đầu ngậm điếu thuốc, rồi đậy nắp hộp thuốc lại, bỏ vào túi, lại chậm rãi lấy bật lửa ra.

Ngọn lửa bùng lên, rồi tắt ngúm, Mạnh Trạch phả ra một vòng khói, hàng loạt động tác chậm rãi, thong thả.

Nhưng lực tay của cậu rất mạnh, Điêu Khôn bị cậu giữ chặt như vậy, hoàn toàn không thể vùng vẫy.

Lúc này Mạnh Trạch mới nói tiếp: "Cô chủ nhiệm cũng muốn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, nhưng cậu không hài lòng, nhất quyết phải làm lớn chuyện, đến lúc đó kinh động đến cảnh sát..."

Lưng trái truyền đến cơn đau dữ dội, Điêu Khôn cảm thấy như tim mình sắp bị góc gạch đâm thủng.

Mạnh Trạch: "Đánh nhau ẩu đả là cách trả thù ngu ngốc, cậu chỉ nghĩ ra được chiêu này, chứng tỏ cậu không thông minh lắm."

Điêu Khôn chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh này, cậu ta tưởng rằng hai người là cậu ta và Thằn Lằn chắc chắn có thể đánh Mạnh Trạch một trận nhừ tử, cậu ta nghiến răng: "Mạnh Trạch, cậu muốn gì?"

"Hai người ra tay trước, tôi chỉ tự vệ chính đáng."

"Mạnh Trạch, tôi xin giảng hòa, tôi thề chuyện này sẽ dừng lại ở đây." Tình thế ép buộc, nếu Điêu Khôn không xin giảng hòa, đêm nay cậu ta có thể sẽ phải nằm trong con hẻm này, cậu ta giải thích cho mình, "Tôi không đánh cậu, vừa nãy đánh cậu là anh em của tôi, cậu ta chưa thành niên, vì nghĩa khí giang hồ mà ra mặt giúp tôi, quá bốc đồng."

"Cậu chắc đã đủ mười tám tuổi rồi, phải tự chịu trách nhiệm cho bản thân."

"Mạnh Trạch, cậu buông tôi ra trước đã, lưng trái của tôi hình như... chảy máu rồi." Vì đau, hơi thở của Điêu Khôn trở nên gấp gáp, "Phía sau có gạch, đâm vào lưng tôi rồi."

Cuối cùng Mạnh Trạch cũng buông Điêu Khôn ra: "Tôi nói xong rồi, Điêu Khôn, tốt nhất cậu nên thật sự muốn giảng hòa." Nếu không thì kỳ thi đại học năm nay coi như xong.

Điêu Khôn lập tức xê dịch lưng, đau đến mức hít sâu một hơi.

"Đúng rồi." Mạnh Trạch nhặt chiếc cặp sách ở góc tường lên, mỉa mai nói, "Anh em của cậu thật sự rất nghĩa hiệp."

Điêu Khôn coi như đã hiểu, lý do Thằn Lằn được gọi là Thằn Lằn không phải vì gầy, mà là vì khả năng tự cắt đuôi bỏ chạy rất giỏi.

Mẹ kiếp, sao không gọi là Tắc kè chứ!



Mạnh Trạch về đến nhà ông ngoại, việc đầu tiên là lấy máy quay phim trong cặp ra, kiểm tra cảnh quay tối nay.

Con hẻm nhỏ hẻo lánh đó là đường tắt đi học và tan học của cậu, cậu đã đi qua vô số lần.

Hồi cậu học tiểu học, ở đó rất náo nhiệt, sau này, những người trẻ tuổi chuyển đi, chỉ còn lại người già, nên cũng trở nên vắng vẻ.

Cậu đoán không sai, Điêu Khôn quả nhiên ra tay ở đó.

Chức năng quay phim ban đêm của máy quay rất tốt, quay rõ ràng cú đấm đầu tiên của Thằn Lằn.

Mạnh Trạch tắt máy quay, ngồi trên ghế sofa một lúc, lúc sờ lên mặt, chạm vào vết xước, cậu đến phòng tắm soi gương, mới phát hiện dưới khóe mắt mình bị rách một vết.

Lúc đánh nhau không thấy gì, bây giờ chạm nhẹ vào lại thấy đau rát.

Trước đây cậu chưa bao giờ dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, nhưng hôm nay lại rất thoải mái, những thứ chất chứa trong lòng cậu mấy tháng nay đều được trút hết vào trận đánh này, đánh nhau, thật sảng khoái.

Cậu mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa vết thương trên mặt.

Rửa sạch vết bẩn trên mặt, cậu đi ra ngoài, dùng khăn giấy ấn lên vết thương.

Khăn giấy trắng nhuốm màu máu đỏ, trông rất ghê rợn.

Lúc này, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn.

Từ khi có một cô bạn gái phiền phức, bây giờ đi học Mạnh Trạch cũng mang theo điện thoại, số tin nhắn cậu gửi đi mấy ngày nay còn nhiều hơn cả mười tám năm trước cộng lại.

Lý Minh Lan: [Ngày mai đừng ngủ nướng, nghỉ ngơi sớm, để đón chào buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta với trạng thái hoàn hảo nhất.]

Mạnh Trạch chợt nghĩ, ngày mai cô có mặc váy không nhỉ?

Chiếc váy màu xanh lá cây đó giống như cành liễu mảnh mai, như ngọc bích, như tất cả những thứ đẹp đẽ, yêu kiều và trong veo.



Váy của Lý Minh Lan được treo ở cánh cửa tủ quần áo bên kia.

Cô mở ra, nhìn chăm chú hai phút, cuối cùng vẫn đóng lại.

Không thể để lộ bài tẩy của mình ngay trong buổi hẹn hò đầu tiên, đợi sau này gây bất ngờ cho Mạnh Trạch.

Cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, phối với quần jean boyfriend, đeo một chiếc balo mini: "Bố, mẹ, hôm nay con đi học cùng bạn ạ."

"Con có bạn học giỏi giang như vậy từ bao giờ?" Từ khi con gái thi xong, ông Lý cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ đi một nửa, tinh thần tưới hoa buổi sáng càng thêm hăng hái.

Lý Minh Lan thò đầu ra ban công: "Thật ra, người đứng nhất lớp dạo này đang kèm toán cho con."

Ông Lý từ từ quay đầu lại: "Người đứng nhất lớp kèm toán cho con? Tại sao?"

"Cậu ấy ngồi sau con, cậu ấy khổ tâm lắm, con giúp cậu ấy mấy lần, cậu ấy cảm kích con, nói muốn trả ơn."

"Người đứng nhất lớp mà khổ tâm cái gì?"

"Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, không nói nữa, bố, chậu thứ hai bố đã tưới rồi đấy, nhớ nhé." Lý Minh Lan cầm một cái bánh bao từ trong bếp ra, ngậm trong miệng, "Mẹ, con đi đây."



Thời gian hẹn hò được ấn định vào chín giờ sáng.

Dù sao Mạnh Trạch cũng dậy sớm, không có việc gì làm, cậu ngồi xuống quán ăn nhanh ở ngã tư đường đã hẹn, tiện thể giải quyết bữa sáng, cậu gọi một suất burger khoai tây chiên.

Nhân viên phục vụ định đưa cho cậu một gói tương cà.

Mạnh Trạch khéo léo từ chối, cậu ngồi bên cạnh cửa kính, gặm khoai tây chiên không chấm sốt.

Bên ngoài đột nhiên có người dừng lại, cậu quay đầu lại, bắt gặp nụ cười của Lý Minh Lan.

Cô hơi cúi người, vì ánh sáng phản chiếu quá mạnh, cô phải áp mặt vào mới nhìn rõ cậu bên trong.

Mạnh Trạch nhìn thấy áo trắng, quần jean rộng thùng thình của cô.

Cậu cứ tưởng cô rất coi trọng nghi thức giữa những người yêu nhau, hôm nay nhất định sẽ mặc váy, nhưng mà, trong những dịp cậu xuất hiện, cô chưa từng mặc váy.

Ven đường ồn ào, trong quán ăn nhanh tấp nập, ngoài Lý Minh Lan ra, không ai nghe thấy ba tiếng gõ cửa mà cô dành cho cậu.

Cũng giống như khi cô và Mạnh Trạch thân mật, chỉ có cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Cô đột nhiên áp lòng bàn tay lên cửa kính, Mạnh Trạch nhìn thấy những đường vân tay mờ nhạt của cô.

Cô không nói gì, chỉ mỉm cười.

Mạnh Trạch không muốn có sự ăn ý với cô, nhưng cậu lại đoán được Lý Minh Lan lại định làm trò con bò gì đó.

Đầu ngón tay cậu dính vụn khoai tây chiên, cậu dùng khăn giấy lau sạch, lau xong, lại lấy một tờ khăn giấy khác.

Cô không thúc giục, lặng lẽ chờ cậu.

Mạnh Trạch lau sạch đầu ngón tay, đưa tay áp lên cửa kính, bàn tay cậu lớn hơn tay cô, như thể bao phủ lấy tay cô.

Hai người cách nhau một lớp kính dày.

Mặt tiền quán không hướng Đông, buổi sáng không có nắng, lòng bàn tay hai người chạm vào đều là mặt kính lạnh lẽo.

Tuy nhiên, người qua đường nhìn thấy cảnh này lại cảm thấy đôi tình nhân nhỏ này đang nắm tay nhau, thật ấm áp.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK