Hồ Hàn Nhiên bước ba bước đã lên tới lầu: “Lý Minh Lan, dạo này cậu bận thật đấy, cứ như người quan trọng lắm, hẹn mười lần thì chín lần cậu không đến.”
“Đúng vậy, bận lắm.” Bận yêu đương chứ sao.
“Thấy cậu còn sống là tôi yên tâm rồi.” Đã một thời gian không gặp, Hồ Hàn Nhiên thấy gương mặt ửng hồng của cô còn tươi tắn hơn cả hồi học lớp 12, cậu ta hỏi: “Lý Minh Lan, cậu thi cử thế nào?”
Cô không giấu giếm: “Thảm không nỡ nhìn.”
“Nhưng mà cậu lại rạng rỡ thế kia mà.”
Lý Minh Lan làm mặt khổ: “Nếu không có trường nào trong nước nhận tôi thì tôi phải đi du học một mình rồi.”
Hồ Hàn Nhiên cười: “Tôi cũng gần như vậy, chắc tôi sẽ đi du học.”
Mấy đứa “quái thai” của lớp 7 đều có gia cảnh khá giả. Hồi lớp 11, Hồ Hàn Nhiên từng nói, bố mẹ cậu ta thấy cậu ta chẳng nên thân nên muốn gửi cậu ta ra nước ngoài mở mang tầm mắt.
Lý Minh Lan chúc phúc cậu ta: “Sớm thành tài, làm rạng danh đất nước.”
“Hay là chúng ta đi cùng?”
“Tôi muốn ở bên bố mẹ.”
“Vậy sau này cậu có dự định gì?”
Cô nghiêm mặt, nói rất nghiêm túc: “Tôi sẽ đi câu một anh chàng rùa vàng vừa tài giỏi vừa đẹp trai.”
Xét về gia cảnh, Hồ Hàn Nhiên cảm thấy mình cũng có thể dính dáng đến chữ “rùa”. “Cậu xinh đẹp thế này, không lo ế đâu.”
“Tôi thích người giỏi toán.”
Hồ Hàn Nhiên kêu lên: “Thi đại học xong rồi, giỏi toán thì làm được gì? Sau này chúng ta có máy tính rồi.”
Cô liếc xéo cậu ta: “Toán học không chỉ là tính toán. Người giỏi toán có đầu óc, IQ cao.”
Câu này đánh trúng điểm yếu của Hồ Hàn Nhiên, cậu ta sờ mũi: “IQ cao chưa chắc đã để ý đến những kẻ kém toán như chúng ta.”
Lý Minh Lan đi đến chiếu nghỉ cầu thang, lại nhìn xuống.
Đã không còn thấy bóng dáng của Mạnh Trạch.
Cậu không coi mình là người của lớp 12/7. Nhưng các bạn trong lớp vẫn nhớ đến cậu.
Lớp trưởng hỏi điểm thi đại học của Mạnh Trạch.
Lý Minh Lan không nói, không một ai biết.
Chu Phác Ngọc nói đùa: “Phùng Thiên Lãng, cậu là bạn cùng bàn của Mạnh Trạch, cậu không có tin tức gì của cậu ấy sao?”
Phùng Thiên Lãng: “Chim ưng bay lên trời cao, bặt vô âm tín.”
Lý Minh Lan gật đầu đồng tình.
Mạnh Trạch là một con chim ưng. Cậu suýt chút nữa đã bặt vô âm tín, nhưng cậu vẫn trở về từ phương bắc.
*
Buổi tối, Mạnh Trạch nhặt hết những mảnh vỡ của chiếc điện thoại, từng chút từng chút lắp ráp lại.
Điện thoại là do Lý Minh Lan làm vỡ, cô nói muốn chuộc lỗi, xoa bóp lưng cho cậu: “Mạnh Trạch, sau khi tốt nghiệp đại học cậu có ở lại miền bắc không?”
“Có thể.”
Có thể? Vậy là có hy vọng, có thể cậu lại về miền nam. “Mạnh Trạch, cậu có thi nghiên cứu sinh, học lên tiến sĩ không?”
“Có thể.”
Lý Minh Lan dừng động tác xoa bóp, ôm lấy vai cậu: “Cũng có thể là, cậu tốt nghiệp đại học là đi làm luôn?”
“Tùy tình hình mà định.” Mạnh Trạch vừa vặn ốc vít vừa nói, “Ví dụ như bây giờ, vào một trường đại học hàng đầu là lựa chọn tối ưu.”
Cô ôm cậu càng chặt hơn: “Mạnh Trạch, sự nghiệp và tình yêu cái nào quan trọng với cậu hơn?”
Hỏi câu này thật thừa thãi: “Bánh mì là nền tảng.”
Đây là câu trả lời mà Mạnh Trạch nên có, nhưng Lý Minh Lan đánh cậu một cái: “Nếu cậu trở thành tiến sĩ, còn tớ chỉ là một đứa học hết cấp ba thì cậu không được chê bai học lực của tớ đâu đấy.”
“Ừ.” Cậu thờ ơ.
“Cậu phải mãi mãi nhớ về tớ.”
“Ừ.” Mạnh Trạch lắp pin vào điện thoại.
Lý Minh Lan thưởng cho cậu một nụ hôn.
Cậu giỏi toán, nhưng lại sa vào trần tục dây dưa với cô.
Tiếc là, các bạn học không biết. Chỉ có bạn học của Mạnh Trạch là Long Chính Sơ, dựa vào suy luận đã đoán ra mối quan hệ của cô và Mạnh Trạch.
*
Long Chính Sơ quả thực là một kẻ rảnh rỗi, nhưng cậu ta cũng không đến mức nhàm chán như vậy.
Mạnh Trạch lắp ráp lại chiếc điện thoại, cắm sạc, sau đó gọi điện thoại cho Long Chính Sơ.
Long Chính Sơ ngay lập tức bật loa ngoài, vỗ tay rầm rộ, ba tiếng “bốp bốp bốp” vang lên.
Mạnh Trạch đặt điện thoại xuống, tránh né màn chào hỏi của Long Chính Sơ.
Không cần nghĩ cũng biết, Long Chính Sơ chắc chắn sẽ nói những lời chua chát.
Hai phút trôi qua, Mạnh Trạch nhấc điện thoại lên: “Hôm nay cậu có chuyện gì?”
“Sáng nay tôi, à không, tối qua tôi thấy bố cậu về. Sáng sớm hôm nay, có một cô chạy lên gõ cửa nhà cậu, lớn tiếng đòi bố cậu chịu trách nhiệm, nếu không sẽ làm ầm ĩ mọi chuyện.” Long Chính Sơ nói, “À đúng rồi, điểm thi đại học của cậu cao, có phóng viên muốn phỏng vấn cậu. Cô Lưu biết cậu kín tiếng nên đã từ chối hết. Bây giờ cậu đang là tâm điểm chú ý, nên cẩn thận một chút, đừng để đột nhiên nổ ra chuyện xấu trong nhà.”
“Chuyện của người lớn, để người lớn tự giải quyết.” Mạnh Trạch nói, “Long Chính Sơ, cậu đừng xen vào việc của người khác.”
“Nếu tôi xen vào việc của người khác thì hôm nay đã kể chuyện này cho bạn gái cậu nghe rồi.” Long Chính Sơ hừ một tiếng, “Cậu đã có bạn gái rồi à.”
“Ngủ sớm đi.” Mạnh Trạch ném điện thoại lên bàn trà.
Điện thoại va vào mặt kính phát ra tiếng kêu chói tai, sau đó trượt tiếp, lại rơi xuống đất.
Cùng ngày bố mẹ Mạnh Trạch làm thủ tục ly hôn, họ đã chuyển cho Mạnh Trạch một khoản tiền lớn, nói là học phí đại học.
Mạnh Trạch đến ngân hàng rút tiền mặt, đặt từng cọc vào ngăn kéo.
Đây là tiền chia tay của cậu với bố mẹ.
Dấu vết mà khung ảnh để lại trên tường vẫn còn rõ ràng, là khoảng trống không thể lấp đầy.
Mạnh Trạch duỗi tay, đặt lên lưng ghế sô pha, ngửa đầu, nghe tiếng “tích tắc” của đồng hồ.
Những ngày tháng của cậu và Lý Minh Lan trôi qua thật nhanh trong tiếng “tích tắc” ấy.
*
Lý Minh Lan vẫn đăng ký nguyện vọng vào Học viện Mỹ thuật. Còn những trường khác, cô chỉ đăng ký cho có lệ.
Gia đình Lý Minh Lan làm theo bốn chữ: mặc cho số phận.
Số phận đã trêu ngươi.
Một ngày nọ, Lý Minh Lan đột nhiên phát hiện kinh nguyệt của mình không đến.
Mạnh Trạch luôn luôn dùng biện pháp an toàn.
Ngoại trừ ngày hôm đó trở về từ quán trà, cậu đã ép cô vào cửa, hung hăng bắt nạt cô.
Không, lúc đó cậu đã đi lấy hộp vuông. Nhưng mà, hơi muộn một chút.
Mấy hôm trước, Lý Minh Lan nhớ đến kinh nguyệt, cô nghĩ là do viêm dạ dày, lần trước bị bệnh xong, cô không bổ sung dinh dưỡng kịp, nên khí huyết không đủ.
Đến nay, đã chậm quá lâu, cô hơi hoảng sợ.
Lý Minh Lan lén mua que thử thai, cô ôm tâm lý may rủi, trước khi thử, cô chắp tay cầu nguyện.
Ông trời phù hộ.
Nhưng mà, Phật tổ chưa bao giờ phù hộ cô.
Cô dính bầu rồi.
Lý Minh Lan trong gương mặt trắng bệch đến đáng sợ, dù có làm xằng làm bậy đến đâu, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, có câu không nên để họa cho con cháu, cô thật sự hoảng sợ.
Cô cầu Phật, lại ôm tâm lý ăn may, lỡ đâu thao tác trước đó bị sai thì sao?
Cô thử lại lần nữa, kết quả vẫn như vậy.
Lý Minh Lan nghe thấy tiếng mẹ nói chuyện, vội vàng nhét que thử thai vào túi quần jean của mình.
Cô ra khỏi nhà vệ sinh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Mẹ.”
Mẹ Lý quay đầu lại, hỏi: “Minh Lan, có phải nóng quá không? Mặt đầy mồ hôi kìa.”
“Vâng ạ.” Lý Minh Lan không dám nói nhiều, cô vừa mở miệng là trong lòng chột dạ, cổ họng nghẹn lại, giọng nói phát ra yếu ớt, không có chút sức lực.
Ghế gỗ chạm vào da thịt, lạnh như sương giá giữa mùa hè oi bức.
Đôi chân Lý Minh Lan mềm nhũn, duỗi thẳng từ cạnh ghế, chìm sâu vào bóng tối dưới gầm bàn.
Cô không biết mình đã ngồi bao lâu.
Kim giây của chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn phát ra tiếng “lạch cạch” khi di chuyển.
Sau đó, cô lại cảm thấy, tiếng “lạch cạch” ấy giống với tiếng “chặt”, chặt người cô ra thành từng mảnh.
Cô đã từng mơ mộng về tương lai của mình và Mạnh Trạch, đã có lời hứa “tớ nuôi cậu”, chẳng phải là tương lai tươi sáng hay sao?
Không, cô bị đánh một gậy vào đầu. Trở về thực tại, nếu thật sự có con, cô và Mạnh Trạch coi như xong.
Yêu đương là một chuyện.
Con cái thì hướng đến hôn nhân, quá xa vời. Đây không phải là “lựa chọn tối ưu” mà Mạnh Trạch nói.
Lý Minh Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, ra ngoài núi.
Mặt trời tròn trên trời, vừa đỏ rực trong ánh hoàng hôn, vừa phủ đầy vẻ chết chóc của màn đêm.
Đây là khoảnh khắc màn đêm nuốt chửng ánh sáng ban ngày.
Cô đóng chặt cửa phòng, không thể để gia đình biết cô đang hồn bay phách lạc.
Cô đã tự nhủ vô số lần trong lòng, que thử thai chưa chắc đã chính xác.
Cô muốn trốn tránh, muốn tự lừa dối bản thân.
Cô mềm nhũn bò lên giường, đúng là bò, phải dùng cả tứ chi mới miễn cưỡng lên được, ngã xuống giường, mệt mỏi đến mức không nhấc nổi một ngón tay.
Đầu cô nghiêng trên gối, cổ truyền đến cảm giác khó chịu vì tư thế kỳ cục.
Lưng cô càng ngày càng cong, cho đến khi vùi đầu vào trong chăn.
Hơi thở của cô chìm trong chăn, cho đến khi hết oxy, cô đưa ra quyết định vô cùng dứt khoát.
Đây là chuyện lớn.
Sáng hôm sau, cô đến bệnh viện.
Sau khi lấy số thứ tự, cô ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng bên cạnh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, quan sát người qua lại, phát hiện mình là người trẻ nhất ở đây.
Y tá gọi số.
Lý Minh Lan giả vờ bình tĩnh.
Chỉ có bản thân cô biết, chân cô đang giẫm trên đầm lầy, lún sâu xuống, phải rất khó khăn mới rút lên được.
Cô ngồi xuống, cả người như chìm vào đầm lầy, bất đắc dĩ phải vịn vào bàn làm việc của bác sĩ, cô nhìn thấy mạch máu xanh xao trên mu bàn tay mình.
Bác sĩ đưa phiếu xét nghiệm.
Lý Minh Lan lại lững thững bước đi.
Kết quả xét nghiệm, giống hệt kết quả que thử thai.
Nữ bác sĩ vô cùng kinh ngạc: “Có cần báo cảnh sát không?”
Lý Minh Lan im lặng, lắc đầu, rồi bước ra khỏi bệnh viện.
*
Chuyện này không phải một mình cô có thể gánh vác được.
Cô lập tức đi tìm Mạnh Trạch.
Trên tường cầu thang cũ có một vài hình vẽ graffiti, Mạnh Trạch nói là do ông ngoại cậu để lại, trong đó có một bức vẽ trẻ con chạy nhảy vui đùa rất ngộ nghĩnh.
Cô và Mạnh Trạch cũng có lúc vui đùa như vậy.
Lý Minh Lan mân mê chùm chìa khóa, đứng trước cửa một lúc, ngón tay kẹp lấy miếng chìa khóa mỏng manh, lần đầu tiên, không thể tra vào ổ khóa.
Cô vỗ vỗ mu bàn tay, bình tĩnh lại, mở khóa.
Mỗi lần vào nhà, cô đều mở tủ giày, cởi giày, một loạt động tác trôi chảy tự nhiên.
Hôm nay, cô chậm chạp, mất cả phút mới thay được dép lê.
Mạnh Trạch kẹp điếu thuốc, phủi tro thuốc trên quần, cậu dựa vào cạnh cửa ban công: “Sao điện thoại lại tắt máy?”
Lý Minh Lan hơi giật mình, lấy điện thoại ra, ấn màn hình, không có phản ứng.
Bên ngoài ban công không có ánh nắng gay gắt, mây trên trời như những tấm chăn bông thấm đẫm nước, nặng trĩu.
Cô vẫn phải đứng dưới ánh sáng đó,
Mạnh Trạch nhìn cô: “Lý Minh Lan?”
Cô gượng gạo nở một nụ cười: “Một tuần rồi chưa sạc pin.” Nụ cười cứng đờ trên mặt, sắc mặt cô trắng bệch, môi khô nứt.
Đột nhiên, trán cô lạnh toát.
Mạnh Trạch đưa tay sờ trán cô: “Lại bị ốm à?”
Đôi mắt cô đầy vẻ hoảng sợ.
Cậu vuốt ve tóc cô, dùng trán chạm vào trán cô: “Sao lại ngây ngốc ra thế?”
Lý Minh Lan không giấu được chuyện gì, hơn nữa, Mạnh Trạch cũng là người trong cuộc. Cô cắn môi, thú nhận: “Mạnh Trạch, chúng ta có con rồi.”
Cuối cùng cô cũng thấy được biểu cảm được gọi là “cảm xúc” trên khuôn mặt cậu.
Sắc mặt cậu tái mét, giống như cô nhìn thấy mình trong gương hôm qua, trắng bệch.
“Lý Minh Lan, hôm nay không phải Cá tháng Tư.” Giọng Mạnh Trạch hơi run.
Khoảnh khắc này, cả cậu và cô đều chỉ là những đứa trẻ.
“Tớ biết không phải.” Phiếu xét nghiệm ở bệnh viện được cô gấp gọn gàng, như một chiếc túi chườm nóng nhỏ tỏa ra hơi nóng.
Cô lấy ra, động tác chậm chạp, định mở phiếu xét nghiệm ra, lại gấp lại, rồi đưa cho Mạnh Trạch.
Từ lúc Lý Minh Lan mở miệng, Mạnh Trạch đã biết cô không nói dối, cô sẽ không đùa một chuyện như vậy.
Bản báo cáo rõ ràng càng khẳng định sự thật.
Bất ngờ ập đến, bàn tay Mạnh Trạch đang cầm thuốc lá cũng run lên. Cậu giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào phiếu xét nghiệm, rồi lại hạ xuống, cuối cùng cậu không nhận.
Lý Minh Lan cảm thấy ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào phiếu xét nghiệm như nhìn thấy kẻ thù, cô không muốn nhìn thấy sự biểu đạt mãnh liệt của cậu vào lúc này.
Tay mỏi nhừ, cô hạ tay xuống nắm chặt tờ giấy, nắm đến nhàu nát.
Đây là bằng chứng cho đứa con của cô, cô cẩn thận gấp lại nó.
Chàng trai và cô gái đều hoảng sợ.
Tuy nhiên, quyết định của Mạnh Trạch rất nhanh chóng, ở độ tuổi này, họ không thể chịu đựng được áp lực của một đứa trẻ: “Lý Minh Lan, tôi xin lỗi, tôi sẽ đi cùng cậu đến bệnh viện, bỏ nó đi.”
Lý Minh Lan không trả lời, chỉ nhìn cậu.
Ánh mắt của cô không xa lạ, không bất ngờ, như thể cô đã biết trước câu trả lời này.
Mạnh Trạch có linh cảm chẳng lành, cậu ôm chặt lấy cô.
Cô đẩy ra, vì cái ôm của cậu làm nhăn tờ phiếu xét nghiệm trong tay cô.
“Lý Minh Lan, cậu nghe tôi nói, thời gian còn quá sớm, nó đến không đúng lúc.”
Cô lùi lại một bước: “Cậu không cần suy nghĩ mà đã đưa ra quyết định này.”
Trong giây lát, não bộ hoạt động, lý trí của Mạnh Trạch trở về. “Cũng giống như làm bài toán, liếc mắt là ra đáp án, tại sao phải do dự?”
Lý Minh Lan không phải là không hiểu lý lẽ. Họ còn trẻ, họ là học sinh. Trong lòng cô rối bời, do dự mãi vẫn không dám nghĩ đến việc bỏ đi đứa bé.
Cậu lại không hề cân nhắc một giây nào, ngay lập tức đưa ra lựa chọn quyết đoán.
Thuốc lá cháy dở, Mạnh Trạch giũ tay, tro thuốc bay tứ tung.
Cô lại lùi lại, giấu phiếu xét nghiệm vào ngực, che chở.
Mạnh Trạch dập mạnh điếu thuốc vào gạt tàn, lòng bàn tay toát ra hơi lạnh, ẩm ướt, lại là mồ hôi lạnh giữa mùa hè, cậu dịu giọng: “Tôi sẽ đi cùng cậu, Lý Minh Lan, là tôi có lỗi với cậu.”
Cô nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn người xa lạ: “Nếu tớ không đi thì sao?”
“Đùa gì vậy.” Mạnh Trạch cố gắng nói lý lẽ với cô, “Lý Minh Lan, chúng ta vừa mới tốt nghiệp cấp ba, chúng ta đều có tương lai riêng.”
Cô không có.
Tương lai là của cậu.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang