Tuân thủ nguyên tắc “đồ tốt phải chia sẻ với anh em tốt”, Vương Huy chân thành mời Mạnh Trạch đến nhà mình cùng nhau thưởng thức tạp chí nhiếp ảnh.
Trước đây, trí tưởng tượng về con gái của Vương Huy chỉ dừng lại ở mặt chữ, đây là lần đầu tiên cậu ta xem tạp chí “hot”, trái tim thiếu niên của cậu ta đập thình thịch mấy ngày.
Cậu ta chỉ vào sô pha: “Mạnh Trạch, ngồi đi.”
Mạnh Trạch ngồi xuống.
Sau đó, Vương Huy cũng ngồi cạnh Mạnh Trạch, hai chân khép sát vào nhau, hai tay đặt trên đầu gối.
Đây là nhà của cậu ta, vậy mà cậu ta lại tỏ ra rất mất tự nhiên.
Mạnh Trạch không quen gần gũi với người khác như vậy, cậu đứng dậy đi đến sô pha đơn: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Mặt Vương Huy đỏ bừng, không hiểu sao lại có thái độ của một cô con dâu nhỏ: “Mạnh Trạch, chính là cái này.” Động tác đưa tạp chí của cậu ta có chút lén lút.
Cô gái trên trang bìa tạp chí mặc bikini màu trắng, nhảy múa trên bãi cát vàng, tràn đầy sức sống.
Mạnh Trạch cho rằng đây không phải là "hot" mà là tự tin và khỏe mạnh, cậu nói: "Nét đẹp thể thao".
Vương Huy xem mà đỏ mặt, nhưng lại không nhìn thấy vẻ tò mò hay ngượng ngùng đáng lẽ phải có trên mặt bạn mình, cậu ta lấy lại cuốn tạp chí lật xem, từng trang đều là những bức ảnh tươi ngon.
Mạnh Trạch không nhìn rõ cái gì, lại cầm lấy cuốn sách: "Cậu mua ở đâu vậy?"
"Tôi phát hiện một cửa hàng bán đồ Hồng Kông cũ, trong đó có rất nhiều báu vật." Vương Huy nghiêng người qua, "Thế nào, sau khi nhìn thấy những thứ này, có phải cậu cảm thấy người ngoài đời thật nhàm chán không?"
Mạnh Trạch lật cuốn tạp chí một cách tùy ý, cho đến khi dừng lại ở một trang.
Đây có lẽ là cô người mẫu bảo thủ nhất trong cả cuốn tạp chí, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không cài hai khuy áo cuối cùng mà cột hai vạt áo lại, để lộ vòng eo thon gọn trắng ngần như ngọc, quần jean ngắn ống tua rua, màu sắc tươi sáng, là màu xanh dương, mang lại cảm giác mới mẻ.
Góc nghiêng của người mẫu hướng về phía ống kính, chóp mũi cao nhưng không dốc, góc nghiêng này trông hơi giống một người...
Thấy Mạnh Trạch đột nhiên dừng lại, Vương Huy giục: "Mau lên, trang tiếp theo."
Mạnh Trạch lật qua trang này.
Vẫn là cô người mẫu đó, nhưng đã cởi áo, đường cong rất thanh tú.
“Tấm này tuyệt nhất!” Vương Huy giơ ngón tay cái lên, khen ngợi liên tục: “Tuy gầy nhưng rất có ‘nội dung’.”
Nữ người mẫu chính diện không còn giống người kia nữa, Mạnh Trạch có chút lạnh lùng: "Vóc dáng cũng được."
Vương Huy vỗ vai cậu: "Cậu sao vậy? Không quan tâm mấy thứ này à? Không phải chỉ một lòng nghĩ đến việc học đấy chứ."
Mạnh Trạch tiếp tục lật thêm vài trang: “Kỹ xảo chụp ảnh rất đáng học hỏi.”
Vương Huy một tay che trán: "Có kỹ xảo gì đâu, chỉ là nắm được chỗ nào nào đẹp và ra sức chụp là được."
Mạnh Trạch đóng tạp chí lại: “Cửa hàng nào?”
Vương Huy cười he he: “Đi, tôi dẫn cậu đi mở mang kiến thức.”
*
Một cửa hàng bán đồ Hong Kong không hề ẩn mình trong một con hẻm vắng, ngược lại, cửa hàng này nằm trên một con phố sầm uất, tuy nhiên mặt tiền được trang trí tương đối giản dị, ngoài cửa treo một tấm rèm dài nhiều màu sắc.
Ở đây không chỉ bán tạp chí nhiếp ảnh mà còn bán cả những bộ phim phổ cập nhiếp ảnh nổi tiếng.
Lần trước tới đây thì Vương Huy nhìn đông ngó tây, trốn chỗ này nấp chỗ kia, còn bây giờ có Mạnh Trạch làm bạn đồng hành cậu ta liền thẳng lưng ngẩng cao đầu, nhưng khi nói chuyện thì giọng vẫn khá thấp: "Ông chủ, cho mấy đĩa hướng dẫn nhập môn.”
Mạnh Trạch đang lật xem tạp chí nhiếp ảnh, nhìn sang bên kia thì thấy trong tay Vương Huy có thêm mấy cái đĩa VCD.
Người phụ nữ trên bìa VCD lại mặc bikini.
Vương Huy lôi kéo làm quen với ông chủ: "Ông chủ, ông có giới thiệu gì không? Phải đẹp, kiểu kinh diễm ấy."
Ông chủ vẻ mặt "nhìn thấu nhưng không nói thẳng", cong ngón tay cái thô ráp: "Loạt phim này rất nổi tiếng trong giới thiếu niên."
Vương Huy nói một cách sảng khoái: “Tôi lấy.”
Thanh toán xong, Vương Huy nóng lòng muốn về nhà tiếp nhận hướng dẫn, đang định vén chiếc rèm hoa lên thì đột nhiên, tay cậu ta nắm chặt túi đựng VCD, thu lại nửa bước chân vừa bước ra ngoài: “Khoan đã."
“Gì thế?” Mạnh Trạch suýt chút nữa đâm vào lưng Vương Huy.
“Có người.” Vương Huy nhanh chóng thả rèm xuống, như thể đã làm chuyện gì mờ ám: “Là mỹ nữ của lớp cậu.”
Mạnh Trạch đoán được cậu ta đang nói đến ai, nhưng lại nói: "Lớp tôi làm gì có mỹ nữ."
“Không chỉ có mỹ nữ, bên cạnh mỹ nữ còn có một soái ca.” Vương Huy dùng ngón út vén một góc rèm lên.
Qua khe hở, Mạnh Trạch tình cờ nhìn thấy bên ngoài.
Bên kia dòng xe cộ tấp nập, thứ cậu nhìn thấy là một bên mặt của cô.
Mũi của Lý Minh Lan cao nhưng lại có độ cong nhẹ nhàng, không thanh tú cũng không cứng rắn mà rất vừa phải.
Người đứng đối diện chính là Lý Minh Lan, còn soái ca mà Vương Huy nhắc tới chính là tên họ Tôn đó.
Cô nói gì đấy với tên họ Tôn rồi đi vào quán net.
“Ồ, là Lý Minh Lan.” Mạnh Trạch vén rèm đi ra ngoài.
“Đúng vậy.” Vương Huy đi theo Mạnh Trạch, “Tiếng tăm lẫy lừng.”
Không biết Tôn Cảnh có phát hiện ra gì không mà đột nhiên quay đầu lại.
Vương Huy còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đang đánh giá đối phương, vẻ mặt có chút vặn vẹo.
Vài giây sau, Vương Huy lại nhìn sang thì đã không thấy Tôn Cảnh đâu nữa.
Vương Huy hỏi: “Có phải Lý Minh Lan và Tôn Cảnh có chuyện gì không?”
“Ai biết.” Mạnh Trạch rất bình tĩnh, lời nói như gió nhẹ mây bay.
"Cậu ngồi gần Lý Minh Lan như vậy mà không nắm bắt được manh mối gì sao?"
"Không để ý."
Vương Huy sốt ruột thay cho Mạnh Trạch, nhưng sau đó nghĩ lại, hồi học cấp hai Mạnh Trạch đã có bộ dạng như vậy, ngũ hành thiếu hỏa, tên lại có thủy, có thể khiến không khí bị đông lạnh.
Vương Huy nói: “Tôn Cảnh là người nổi tiếng trong trường đấy.”
"Trường cậu có nhiều người nổi tiếng thật."
"Trường tôi là có ý gì? Cậu đã chuyển đến đây rồi, chúng ta là bạn cùng trường. Cậu mới đến chưa lâu, lại còn kín tiếng, sau này thành tích của cậu được xếp vào bảng vinh danh rồi, chắc chắn cậu cũng sẽ trở thành người nổi tiếng."
“Tôi chưa bao giờ thấy người có tên Tôn Cảnh này trong bảng vinh danh.” Lý Minh Lan nói cô thích người có chỉ số IQ cao, chắc là nói bậy.
"Sự nổi tiếng của anh ta không phải ở danh sách vinh danh. Tôn Cảnh là học sinh lưu ban, đã học lại hai năm rồi." Vương Huy tặc lưỡi, "Theo tôi thấy, những người có thành tích như anh ta nên tốt nghiệp đi làm sớm, còn hơn là ở lại trường lãng phí thời gian.”
“Thì ra là thành tích quá kém mới được lên bảng vinh danh.” Cùng hạng với Lý Minh Lan.
Vương Huy: “Thành tích kém là một chuyện, nguyên nhân chính là Tôn Cảnh đẹp trai, hung dữ ít nói, anh ta là nhân vật đứng đầu trường cấp ba Nham Nguy. Tóm lại, mối quan hệ xã hội của anh ta rất phức tạp. Dù thế nào đi nữa, chúng ta gặp anh ta thì cứ đi đường vòng là được."
Mạnh Trạch: “Vậy những người đi cùng anh ta đều là bạn xấu.”
Vương Huy chợt lóe lên một ý nghĩ, cân nhắc nói: “Có phải cậu đang ám chỉ Lý Minh Lan?”
Mạnh Trạch không trả lời.
Vương Huy: "Không có gì ngạc nhiên khi Lý Minh Lan và Tôn Cảnh có thể chơi với nhau. Lý Minh Lan rất kiêu ngạo, vì có mối quan hệ với Tôn Cảnh nên cô ấy có thể được gọi là xưng bá giang hồ ở Nham Nguy."
Dốt nát kém cỏi, hầm hố dọa người, Mạnh Trạch không bất ngờ khi Lý Minh Lan là học sinh xấu, đến giờ cậu vẫn còn nhớ tiếng huýt sáo như du côn đó của cô, rất ranh mãnh.
"Đi thôi, về nhà tôi, bố tôi không có nhà." Vương Huy vừa nói xong thì bố cậu ta gọi điện.
Vương Huy nghe điện thoại xong thì niềm vui thầm kín đã tan thành mây khói, cậu ta thất vọng: “Bố tôi về rồi, cứ phải lôi tôi đến nhà ông nội cơ.”
Cho dù Vương Huy có nói mình đang ở cùng Mạnh Trạch thì ông Vương cũng sẽ không vui, trên đời có một loại học sinh không cần nỗ lực cũng có thể đạt điểm cao, nhưng đó lại là con nhà người ta, ông Vương sao có thể không tức giận cơ chứ.
“Tôi phải về nhà rồi.” Vương Huy hỏi, “Cậu thì sao?”
"Tôi còn chút chuyện, chưa về được."
“Vậy tôi đi đây.” Vương Huy đi được hai bước, lại lùi lại, giơ đồ trong tay lên: “Cái này…”
Mạnh Trạch đút hai tay vào túi áo khoác: “Để chỗ cậu đi.”
“Không thành vấn đề.” Vương Huy cột túi lại, “Lát nữa tôi sẽ đi mua hai tờ báo về gói lại là có thể giấu được.”
*
Giấy trắng trên kính quán net đã bị ánh nắng làm cho hoen ố, thời gian mở cửa sáng tối trên đó chỉ để cho có, bởi vì nơi này mở cửa 24/24, quán net chiếm năm sáu mặt tiền cửa hàng, trước cửa dựng rất nhiều xe đạp, vỉa hè rộng lớn chỉ còn đúng một làn đường nhỏ.
Chủ quán ngồi cạnh tấm rèm màu hồng nhạt, quanh năm không thấy mặt trời nên nước da hơi nhợt nhạt, bộ dạng uể oải, thấy có một người dáng vẻ giống học sinh đi vào, chủ quán ngáp một cái rồi ngồi thẳng dậy: "Nhóc con, đủ tuổi chưa?" Y chỉ vào một tờ giấy trắng khác ở phía sau.
[Trẻ vị thành niên không được vào.]
Mạnh Trạch gật đầu, đứng trước mặt chủ quán.
Chậc, người này cao thật, chủ quán ngẩng đầu, thẳng lưng, suýt thì làm ngã chiếc ghế dưới mông, đứng dậy hỏi: "Có CMND không?"
Không còn cách nào khác, cảnh sát điều tra rất nghiêm, khoảng thời gian trước vừa khéo là kỳ nghỉ đông, thường xuyên có học sinh cấp ba tới chơi, trong đó có một cô gái chỉ còn vài ngày nữa là bước sang tuổi 18, nhưng đúng ngày hôm đó lại có cảnh sát đến tuần tra, may mà chủ quán có ý thức rủi ro cao nên đã chặn cô gái lại ở ngoài cửa, nếu không thì không biết sẽ bị phạt bao nhiêu tiền.
Đúng rồi, hôm nay cô gái đó lại đến nữa.
Chủ quán vô cùng ấn tượng với cô, không chỉ vì tuổi tác mà còn vì ngoại hình, nhan sắc chia thành mấy hạng, cô thuộc hạng đầu.
Mạnh Trạch lấy chứng minh thư ra.
Chủ quán nhìn thấy ngày sinh của cậu thì buồn cười: “Cậu và cô gái đó có cùng ngày sinh đấy.” Y buột miệng nói, nhưng không nói rõ đó là cô gái nào.
*
Quán nằm khá sâu bên trong, không đủ ánh sáng, về cơ bản phải nhờ vào đèn huỳnh quang, từng hàng lộ ra những khuôn mặt trước màn hình máy tính.
Mạnh Trạch cố tình phớt lờ ai đó.
Nhưng chiếc áo khoác sọc đỏ trắng của cô vô cùng nổi bật giữa đám người mặc đồ gam màu xám.
Mạnh Trạch mặc một cây đen.
Rất ít người nghiện máy tính để ý đến vẻ ngoài của cậu, nhưng cậu vẫn kéo mũ trùm đầu lên, cài cúc vành mũ, che đi nửa trên khuôn mặt.
Cậu luôn nhìn thẳng nhưng lại có đôi tai rất thính, khi đi qua một chỗ ngồi, cậu nghe thấy âm thanh vui vẻ.
Lý Minh Lan nói: “Đánh cái này, đánh cái này đi.” Cô không ngồi trước máy tính của mình mà trượt ghế đến bên cạnh Tôn Cảnh, chỉ vào màn hình game của hắn.
“Ừm.” Tôn Cảnh trả lời ngắn gọn.
Mạnh Trạch cố tình đi vào vị trí chỗ góc tường.
Ông Mạnh hứa sẽ mua cho Mạnh Trạch một chiếc máy tính khi cậu tốt nghiệp cấp ba. Thỉnh thoảng, ông sẽ cho phép con trai sử dụng máy tính làm việc của mình để xử lý chuyện liên quan đến việc học.
Mạnh Trạch không bị nghiện, không có hứng thú với game, chỉ lướt web.
Giọng của Lý Minh Lan không lớn, không biết có phải bình thường Mạnh Trạch đã quen nghe âm thanh này rồi không mà tiếng reo hò của cô vang bên tai cậu bị phóng đại lên: “Oa, thắng rồi.”
Mạnh Trạch đeo tai nghe treo ở bên cạnh vào.
Giọng nói ấy có lực xuyên thấu cực mạnh: "Tôn Cảnh, anh thật lợi hại!"
Mạnh Trạch điềm tĩnh thản nhiên, lên mạng tìm các số tạp chí mà Vương Huy đã mua.
Cậu nhìn thấy góc dưới bên phải của máy tính hiện ra một quảng cáo nhạc cụ, cậu mở phần mềm ra, chặn tiếng cười kia lại bằng một bản nhạc rock sôi động.
*
Tôn Cảnh chơi xong một ván game, miệng lưỡi khô khốc, liền sờ hộp thuốc lá.
Rất không đúng lúc, Lý Minh Lan hắt hơi một cái thật khoa trương.
Tôn Cảnh băn khoăn không biết nước bọt của cô có bắn lên áo khoác của hắn không, khi bắt gặp ánh mắt gian xảo của cô, hắn biết là cô cố ý, cầm hộp thuốc lên: “Tôi ra ngoài điếu hút thuốc.”
Lý Minh Lan không biết chơi game online, cô đến quán net thuần túy chỉ để góp vui, vừa rồi chỉ lo xem Tôn Cảnh đánh quái mà không chú ý đến biểu tượng QQ của mình liên tục nhấp nháy.
Cô mở từng tin nhắn một, toàn là những lời bắt chuyện nhạt nhẽo.
Lý Minh Lan mở một lon Coca, dùng một ngón tay gõ bàn phím: [Người anh em, tôi là con trai, treo ảnh đại diện con gái để lừa bạn thôi.]
Những người đó đều nhanh chóng im lặng.
Cô cười hai tiếng, cắn ống hút một cái thật mạnh.
Thùng rác ở trong góc.
Cô đứng dậy, đang định đi vứt ống hút thì chợt nhìn thấy người ngồi trong góc.
Nhiều năm sau, Lý Minh Lan tự hỏi tại sao lúc đó cô lại nhận ra cậu được? Cậu mặc áo khoác đen, đội mũ trùm kín mặt, đeo tai nghe giữ mũ, đầu cậu phồng lên, chiếc mũ rất to, chỉ để lộ một chút đường cong trên khuôn mặt.
Nhận ra được mới lạ.
Nhưng cô biết đó là Mạnh Trạch.
Lý Minh Lan muốn hù cậu.
Cô rón rén từ từ đi tới, nhìn thấy một trang web lướt qua trên màn hình máy tính của cậu.
Hình ảnh hơi mờ, cô nghĩ đó là một người phụ nữ lơ lửng giữa ánh sáng và bóng tối, có thể là một tấm áp phích hay gì đó.
Các ký tự lớn ở cột phía trên thì lại rất rõ.
Lý Minh Lan dừng lại, dùng ngón tay xoay chiếc ống hút dài, vê rồi gấp lại, sau đó lại kéo thẳng ra, lùi lại vài bước, ngồi xuống, vừa mở trang tìm kiếm ra thì Tôn Cảnh quay lại: “Lý Minh Lan.”
Cô ngẩng đầu lên, con chuột trong tay dừng ngay ô tìm kiếm.
Tôn Cảnh dọn đống lộn xộn trên bàn: “Hết giờ rồi, đi, em phải đi làm nhiệm vụ rồi.”
Đi làm nhiệm vụ nghĩa là hắn muốn cô đóng giả làm người yêu của hắn.
Lý Minh Lan muốn tìm kiếm bức ảnh mà Mạnh Trạch đã xem trước khi đi nhưng nhất thời bị kẹt quên mất từ khóa, khi cô quay đầu hướng về phía góc thì Mạnh Trạch đã đi từ khi nào.
*
Tấm rèm hoa của cửa hàng đồ cũ được cắt thành bốn miếng vải, khi gió thổi qua, cảnh xuân tươi đẹp trong những khe hở thoắt ẩn thoắt hiện.
Ông chủ nhìn thấy một bóng đen dừng lại trước cửa qua khe hở, tưởng đâu có mối làm ăn.
Ba giây sau, bóng đen biến mất.
Ông chủ tưởng là người qua đường.
Mười giây sau, bóng đen lại xuất hiện, vén rèm đi vào.
Ông chủ có ấn tượng, đây chính là thiếu niên vừa mới đến đây.
Trước đó thiếu niên quang minh chính đại, nhưng giờ thì lại đội một chiếc mũ trùm đầu màu đen.
Ông chủ mở cửa sổ trên mái nhà, thẳng thắn nói: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, không cần phải tinh tế như vậy.”
Thiếu niên không nói gì, kéo vành mũ lên.
Lúc trước cậu đến cùng đồng bọn, ông chủ không để ý, lúc này mới phát hiện thiếu niên này đẹp trai đến mức có thể lên bìa tạp chí.
Nhưng một đôi mắt lạnh lùng như vậy không tương thích với những thứ trần tục bày ra xung quanh.
Ông chủ thắc mắc: “Cậu cần hướng dẫn nhập môn hả?”
"Không, tôi đến mua tạp chí nhiếp ảnh."
Ông chủ chỉ về phía bên trái: “Đều ở đó cả.”
Mạnh Trạch không thấy cuốn Vương Huy mua nên hỏi ông chủ.
“Đó là số năm ngoái.” Ông chủ khoe hàng trong tay, “Tôi có mấy số mới ở đây, cậu xem chưa? Đây là phỏng vấn một bậc thầy nhiếp ảnh, đồ tốt nghìn vàng cũng không mua được.”
Mạnh Trạch từ chối lời đề nghị của ông chủ, hỏi: “Cuốn đó còn nhập hàng không?”
Đó chỉ là số báo thường kỳ, không phải ấn phẩm kỷ niệm, lẽ nào còn có giá trị sưu tầm gì sao? Ông chủ nói: “Số lượng nhập không nhiều, chỉ vài ngày là bán hết rồi, có hàng tôi sẽ báo cậu.”
“Cảm ơn ông chủ.” Mạnh Trạch để lại số điện thoại rồi đi ra ngoài.
Cậu đang định bỏ mũ ra thì lại nhìn thấy Lý Minh Lan từ quán net đi ra, cậu kéo vành mũ xuống thấp, quay người đi vài bước, cảm thấy bất an quay đầu nhìn về phía đối diện.
Chỉ thấy Lý Minh Lan và Tôn Cảnh lên một chiếc taxi.
Sau khi xe phóng đi, Mạnh Trạch mới kéo mũ lên.
Ngày đông lạnh giá mà vẫn có cửa hàng tiện lợi đẩy một cái tủ đông ra ngoài.
Mạnh Trạch mua một chai Coca lạnh, uống một ngụm lớn.
Vị giác gần đây ăn gì cũng thấy đắng, nước ngọt cũng không còn ngọt nữa.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang