Một số học sinh chỉ mới nghe Mạnh Trạch diễn thuyết và giảng bài, ngoài ra, họ chưa từng nghe thấy cậu nói chuyện trong lớp 7.
Giọng nói này tuy xa lạ nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát.
Lý Minh Lan bỗng nghe thấy tiếng gió thổi vào lớp, lật tung cuốn vở đang mở của cô.
Vài trang vở bị lật lên, để lộ hình vẽ một chú mèo nhỏ cuộn tròn bên cạnh bài toán.
Vẽ mèo rất đơn giản, chỉ cần một nét bút là xong.
Cô đã học được cách vẽ một chú mèo con chỉ bằng một nét bút từ khi còn nhỏ.
Cô từng nói với anh trai rằng mình đã quên mất niềm vui vẽ vời thời thơ ấu, nhưng hóa ra đó chỉ là lời nói dối.
*
Lý Minh Lan thời thơ ấu là một cô bé khá nghịch ngợm, hồi tiểu học, cô đã nổi tiếng vì đánh nhau với các bạn nam trong lớp.
Hễ nghe đến ba chữ "Lý Minh Lan", các bạn học sinh lớp khác đều liên tưởng ngay đến Takeshi - gã béo hay bắt nạt bạn bè trong truyện Doraemon. Nhưng thực ra, cô bé chẳng hề lực lưỡng chút nào, chỉ khi nào gặp phải những bạn nam quá đáng, cô mới ra tay mà thôi.
Cô rất nâng niu đôi bàn tay của mình, bởi vì cô thích vẽ vời.
Lý Minh Lan cũng từng tham gia các cuộc thi vẽ tranh, hồi đó, học sinh tiểu học chỉ cần dùng bút màu nước vẽ vời loằng ngoằng, vẽ được mặt trời, gia đình ba người là đã giỏi lắm rồi.
Trí tưởng tượng của cô rất phong phú, trong một cuộc thi, cô đã vẽ bốn cô bé vừa nhảy dây vừa hát, bên cạnh còn có khung thoại: "Hoa mã lan nở lúc hai mốt, hai năm sáu hai năm bảy, hai tám hai chín ba mốt tròn."
Cô bé Lý Minh Lan tự khen mình vẽ đẹp xuất sắc, không ai trong lớp sánh bằng.
Quả nhiên, bông hoa điểm mười to tướng đã được gắn lên ngực áo cô bé.
Những lúc rảnh rỗi, cô lại tự mình vẽ vời.
Thấy con gái có năng khiếu hội họa, bố cô liền đăng ký cho cô học lớp vẽ mỗi dịp hè.
Lý Minh Lan miệt mài vẽ vời cho đến năm lớp 7.
Một lần tình cờ, cô phát hiện phía tây bắc trường học, bên ngoài bức tường là một ao nước của nhà nông, trên mặt nước có vài chú vịt đang bơi lội, kêu quàng quạc.
Lúc đó, cô đã nghĩ gì nhỉ? Cô nghĩ đến câu thơ "Sông xuân nước ấm, vịt đùa trước tiên", nếu có thể vẽ được câu thơ này lên giấy thì thú vị biết bao.
Tất nhiên, cô thừa nhận trong đó cũng có chút hư vinh, cô thích nghe người lớn và bạn bè khen ngợi tài năng hội họa của mình.
Từ đó, cứ tan học là Lý Minh Lan lại chạy ra bờ ao quan sát đàn vịt, nhìn một lúc, ghi nhớ trong lòng, tối về nhà lại phác họa vài nét.
Hôm đó, khi đến lớp, cô nghe các bạn bàn tán về vụ cháy cỏ ở bãi cỏ cạnh bức tường phía tây bắc trường học.
Lý Minh Lan chẳng để tâm lắm.
Sau khi điều tra, nhà trường kết luận nguyên nhân là do một chiếc bật lửa bị bỏ quên trong bãi cỏ, khi đó không có người chứng kiến, cũng không có camera giám sát, nên không thể tìm ra thủ phạm. May mắn là không có thiệt hại về người, nhà trường đành cho qua chuyện.
Giáo viên chủ nhiệm của Lý Minh Lan tên là Lãnh Âm, chiếc xe máy của cô ấy thường được dựng ngay cạnh bức tường, ngọn lửa đã thiêu rụi chiếc xe, chỉ còn trơ lại bộ khung sắt.
Biết chuyện, Lý Minh Lan vẫn không mảy may bận tâm, cô tiếp tục vẽ đàn vịt của mình.
Vào ngày cuối cùng đến ao nước, khi đã phác họa được những gì quan sát được lên giấy, cô mới hiểu thế nào là "sống động như thật".
Lý Minh Lan hớn hở chạy về nhà, vừa hay cô Lãnh Âm đến nhà cô thăm hỏi.
"Em chào cô Lãnh." Lý Minh Lan ngạc nhiên, cũng không phải sắp thi cử, sao cô giáo lại đến nhà thăm hỏi nhỉ? Nhưng không hiểu sao, cô cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn.
"Minh Lan." Bố cô nghiêm giọng gọi.
"Bố." Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Ông Lý hỏi: "Gần đây, con đi đâu sau giờ học?"
Lý Minh Lan đáp: "Con ra cái ao sau trường mình ấy, trong ao có vịt."
Lãnh Âm nói: "Cái ao đó ở ngay cạnh bãi cỏ bị cháy."
Ông Lý: "Minh Lan, con có biết bãi cỏ bị cháy ở trường không?"
Lý Minh Lan gật đầu: "Con biết, ao ở ngoài tường, bãi cỏ ở trong tường."
Ông Lý: "Con có nhìn thấy ai nghịch lửa không?"
Lý Minh Lan lắc đầu: "Con không thấy ai khác."
"Lý Minh Lan." Giọng Lãnh Âm lạnh lùng như chính cái tên của cô ta, "Cô đã hỏi các bạn khác, tất cả đều nói chỉ có em, ngày nào tan học cũng ra đó."
Lý Minh Lan chớp chớp mắt, ngẩn người một lúc: "Cô Lãnh, em ra đó là để ngắm vịt ạ."
Lãnh Âm không thèm nhìn Lý Minh Lan: "Anh Lý à, tôi nói thẳng luôn, các em học sinh đều chỉ đích danh Lý Minh Lan, còn chuyện nghịch lửa, không có người chứng kiến, không có bằng chứng, muốn chối tội, muốn nói dối, tôi cũng không làm gì được."
Cuối cùng, Lý Minh Lan cũng hiểu ra, cô vội vàng thanh minh: "Cô ơi, em không nghịch lửa đâu ạ."
"Minh Lan." Ông Lý kéo con gái ngồi xuống.
Lãnh Âm nhìn ông Lý: "Nhà tôi ở xa, chắt chiu lắm mới mua được chiếc xe máy mới, giờ bị đốt cháy rụi, chỉ vì không có camera giám sát, tôi biết kêu oan với ai đây?"
Lý Minh Lan ngồi bên cạnh, hai tay đặt trên đùi, không nhịn được lên tiếng: "Bố, vụ cháy này không liên quan đến con."
Ông Lý gật đầu: "Bố biết."
Lãnh Âm vẫn ngồi ì ra đó, có vẻ như không có ý định bỏ qua.
Ông Lý trầm ngâm một lúc: "Cô Lãnh, cô là giáo viên chủ nhiệm của Minh Lan, tôi biết cô rất quan tâm đến con bé, nhưng chuyện này không thể xem nhẹ, vẫn nên chờ bằng chứng rõ ràng đã."
Lãnh Âm gật đầu: "Được rồi, vậy tôi sẽ gọi tất cả học sinh đến đây, để chúng nó nói thẳng mặt con gái anh, nói cho anh biết chỉ có mỗi con gái anh ra đó."
Lý Minh Lan bỗng nhớ đến một câu thoại trong phim truyền hình: "Cô Lãnh, cô đừng có vu khống người khác."
Lãnh Âm sa sầm mặt mày: "Anh Lý, anh nghe con gái anh nói xem, đó là thái độ nói chuyện với giáo viên sao?"
Ông Lý xua tay: "Cô Lãnh, là phụ huynh, trước tiên, tôi cho rằng cần phải tìm kiếm bằng chứng, nếu chỉ dựa vào lời khai của học sinh mà không có bằng chứng xác thực, thì liệu Minh Lan có liên quan đến vụ cháy hay không vẫn là một ẩn số. Hơn nữa, dù là giáo viên hay phụ huynh, chúng ta đều không nên đổ oan cho một đứa trẻ ngoan, làm tổn thương con trẻ. Nếu chuyện này đã trở nên nghiêm trọng như vậy, chi bằng chúng ta nhờ đến pháp luật giải quyết."
Lãnh Âm đành phải bỏ về.
Cuối cùng, nhà trường vẫn không điều tra ra được thủ phạm.
Hội trưởng hội phụ huynh nói, cô Lãnh vất vả quá, hay là phụ huynh chúng ta góp tiền bồi thường cho cô ấy.
Hội trưởng hội phụ huynh còn nói, khả năng cao là do Lý Minh Lan gây ra, ông Lý phải đóng góp gấp đôi.
Ông Lý kiên quyết không thừa nhận: "Cô Lãnh vất vả, bồi thường cho cô ấy là chuyện nên làm, nhưng tôi phản đối việc vu khống người khác mà không có bằng chứng."
Quả thực là không có bằng chứng, hội trưởng hội phụ huynh cũng không thể ép buộc.
Ông Lý chỉ đồng ý đóng góp một phần.
Lý Minh Lan ấm ức: "Sao nhà mình phải bồi thường? Xe máy của cô Lãnh đâu phải con đốt."
Ông Lý nói: "Con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện người lớn."
Lý Minh Lan đi hỏi anh trai.
Anh trai nói: "Bố muốn êm chuyện thôi, dù sao cô ấy cũng là giáo viên chủ nhiệm của em."
Lý Minh Lan càng thêm bất mãn, chẳng phải bố cô đang "ngậm bồ hòn làm ngọt" sao?
Vốn dĩ Lý Minh Lan đã thường xuyên mất tập trung trong giờ học, sau chuyện này, cô càng chểnh mảng hơn, cứ đến tiết của Lãnh Âm là cô lại ngang nhiên vẽ vời trên lớp.
Hôm đó, Lãnh Âm phát hiện ra, cô ta giận dữ quát: "Lý Minh Lan, đứng lên cho tôi."
Lý Minh Lan đặt bút xuống, đứng thẳng người, vẻ mặt đầy thách thức.
"Không muốn học thì ra ngoài, đừng ở đây lãng phí thời gian." Lãnh Âm sải bước đến trước mặt cô, hất tung sách vở của cô xuống đất, sau đó, cô ta nhìn thấy bức tranh dang dở của Lý Minh Lan, "Giờ học không lo nghe giảng, làm trò gì thế này?"
Lãnh Âm cười khẩy, xé nát bức tranh của Lý Minh Lan: "Vẽ cái gì thế này? Hình vuông? Hình trụ? Hình tam giác? Đây là kiệt tác mà em dày công sáng tạo sau giờ học ở bức tường kia sao?"
Lý Minh Lan nhìn những mảnh giấy vụn rơi lả tả, rồi lại nhìn Lãnh Âm.
Cô có một thói quen, trước khi vẽ, mắt cô sẽ tự động chuyển đổi mọi vật thể thành các hình khối đơn giản, giáo viên dạy vẽ từng khen cô nắm bắt tỷ lệ hình khối rất chuẩn xác.
Giờ phút này, gương mặt Lãnh Âm trong mắt cô đã biến thành những hình tam giác méo mó.
Lãnh Âm chỉ vào mũi Lý Minh Lan: "Không muốn học thì ra ngoài đứng cho tôi."
Lý Minh Lan đi ra ngoài, hai tay đút túi áo khoác, lưng dựa vào tường, ngẩng cao đầu, vẻ mặt bất cần đời.
Thấy Lý Minh Lan vẫn thản nhiên như không, Lãnh Âm càng thêm tức giận, cô ta bước ra khỏi lớp: "Lý Minh Lan, đứng thẳng lưng lên cho tôi."
Lý Minh Lan đứng nghiêm.
Tan học, Lý Minh Lan đi hỏi các bạn: "Có ai biết ai đã đến bức tường đó không?"
Tất cả đều nói không biết.
Một bạn học nói: "Lý Minh Lan, chỉ có cậu đến đó thôi."
Một bạn khác nói: "Lý Minh Lan, cậu đừng chối nữa, ai cũng biết chỉ có cậu ra đó, dù sao cô Lãnh cũng đã được bồi thường, cô ấy sẽ không truy cứu nữa đâu."
Bạn thứ ba nói: "Đúng vậy, với lại cậu cũng đâu phải là người không thể làm ra chuyện nghịch lửa."
Mọi người thi nhau kết tội cô, khẳng định cô chính là thủ phạm, không một ai muốn nghe cô giải thích, không một ai đứng ra minh oan cho cô.
Lý Minh Lan trở về chỗ ngồi, những mảnh giấy vụn vẫn còn vương vãi dưới chân, nhìn những hình khối nằm rải rác trên đó, cô cảm thấy tức giận và bất lực vô cùng.
Từ ngày Lãnh Âm xé nát bức tranh của cô, đôi mắt cô dường như đã mất đi khả năng quan sát.
Cô không muốn bôi nhọ hội họa, từ ngày hôm đó, cô càng ngày càng lười vẽ, dần dần không còn vẽ được nữa.
*
Điền Tân bỗng giơ tay: "Cái đó... Tôi có một câu hỏi, trước kỳ thi thử lần hai, có bạn nghe thấy Lý Minh Lan nói muốn gian lận, hơn nữa không chỉ một bạn nghe thấy." Lúc đó là ở hành lang, học sinh qua lại rất đông, có cả học sinh lớp 7 lẫn các lớp khác.
Mạnh Trạch: "Nếu các cậu thực sự muốn làm rõ sự thật thì nên yêu cầu công bố bài thi của Lý Minh Lan, đừng có mà chơi trò kết tội dựa trên lời khai."
Lâm Uyển cũng học theo Điền Tân giơ tay: "Chẳng phải là cậu giúp cậu ấy gian lận sao? Hai người là đồng phạm, đương nhiên cậu phải bao che cho cậu ấy rồi."
Mạnh Trạch: "Phùng Thiên Lãng."
Phùng Thiên Lãng ngẩn người: "Có chuyện gì vậy?"
Mạnh Trạch: "Mối quan hệ giữa tôi và Lý Minh Lan là gì?"
"Cái này..." Phùng Thiên Lãng ấp úng, "Nói chung là không đội trời chung."
Mạnh Trạch: "Cậu cho rằng tôi sẽ giúp cậu ấy gian lận sao?"
Phùng Thiên Lãng thực sự không hiểu nổi, chỉ có thể nói: "Chắc là không đâu, không phải vì mối quan hệ của hai người, mà là... tôi cảm thấy cậu sẽ không giúp ai gian lận, còn Lý Minh Lan... cũng sẽ không gian lận." Phùng Thiên Lãng gãi đầu, "Tất nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, sự thật như thế nào, phải để giáo viên điều tra."
Mạnh Trạch: "Vậy thì, trước khi sự thật được sáng tỏ, những lời vu khống Lý Minh Lan gian lận mà các cậu vừa thốt ra đều là bịa đặt."
Thầy Quách bước vào lớp, nhìn thấy học sinh đứng ngồi lộn xộn, đều hướng về phía góc lớp: "Chuông vào lớp đã reo rồi, các em còn đứng đó làm gì?"
Học sinh lúc này mới lục tục trở về chỗ ngồi.
Thầy Quách: "Vào học bài."
Cho đến khi tan học, Lý Minh Lan vẫn không hề quay đầu lại.
Mạnh Trạch đi đóng cửa sổ, đứng bên cạnh cô: "Không gian lận, sao cậu không phản bác?"
"Phản bác cũng vô ích." Giáo viên không tin, bạn bè không tin, ai bảo Lý Minh Lan không có tiếng tăm tốt đẹp chứ.
Nhưng ít ra, trong căn phòng học rộng lớn này, cô không còn đơn độc nữa.
Mạnh Trạch đã nói: "Cậu ấy không gian lận." Đó là câu nói ấm áp nhất của cậu từ trước đến nay!
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang