Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thầy Quách ngồi bên cửa sổ, trong góc có một cột bê tông, bên trên còn có một cây Trúc hóa long thẳng tắp.

Đây là không gian ít rộng rãi nhất trong phòng.

Hai người đứng trước mặt thầy Quách là đã chen chúc rồi.

Mạnh Trạch thà đứng sát cây Trúc hóa long còn hơn là đứng gần Lý Minh Lan, nhưng khi tay cậu chạm vào những chiếc lá mảnh mai của Trúc hóa long.

Thầy Quách nhìn qua.

Mạnh Trạch hiểu được cái cau mày của thầy nên tránh xa cây Trúc hóa long, nhưng vì đột nhiên đến quá gần Lý Minh Lan nên đụng phải cô... Cậu không biết đã va vào đâu nên lại dựa vào cây Trúc hóa long.

Thầy Quách lại nói: “Cẩn thận lá trúc.”

Mạnh Trạch dứt khoát lùi lại một bước, giữ khoảng cách theo chiều dọc với Lý Minh Lan.

Lý Minh Lan xoa xoa bả vai, liếc mắt nhìn, Mạnh Trạch đang làm theo ý cô, đẩy cô lên làm bia đỡ đạn?

Khi Mạnh Trạch và Lý Minh Lan đứng cùng nhau, cuối cùng thầy Quách cũng tìm ra điểm chung của hai học sinh này.

Ngoại hình cực kỳ xuất sắc, hành vi vô cùng ngạo mạn, Mạnh Trạch khuôn mặt điềm tĩnh, Lý Minh Lan thì đanh mặt giả vờ nghiêm túc, thật ra cả hai đều không có bao nhiêu thái độ nhận lỗi.

Ngay sau đó, một học sinh khác lại đi vào phòng, đang nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp khác.

Lý Minh Lan một dạ hai lòng, nghe đối phương nói chuyện, dường như đang nói về đại hội gì đó?

"Lý Minh Lan."

Tiếng gọi của thầy Quách kéo lại sự chú ý của Lý Minh Lan, cô đứng nghiêm, giống như tư thế trong quân sự: “Có.”

"Mạnh Trạch."

“Có.” So với lời đáp vang vọng vừa rồi của Lý Minh Lan, khí thế của Mạnh Trạch yếu hơn hẳn.

Thầy Quách đẩy kính xuống, giơ hai bài kiểm tra lên: “Tại sao hai em lại nộp giấy trắng?”

Nếu Mạnh Trạch không có mặt, Lý Minh Lan sẽ giải thích rằng cô không nộp giấy trắng, chỉ là cô không biết làm phần tự luận, nhưng đã liên lụy đến Mạnh Trạch nên cô chủ động nhận lỗi: “Thầy Quách, đó là trách nhiệm của em."

Lý Minh Lan đã làm phần trắc nghiệm, thoạt nhìn có vẻ tốt hơn bài kiểm tra toàn màu trắng của Mạnh Trạch một chút, nhưng thầy Quách căn cứ vào đáp án trên bài kiểm tra thì Lý Minh Lan chỉ điền bừa.

Thầy Quách cau mày: “Là chủ ý của Lý Minh Lan?”

Lý Minh Lan lập tức thừa nhận: “Vâng ạ.”

Mạnh Trạch nói: “Không phải.” Lúc này cậu mặc kệ lá trúc, tiến lên một bước.

Cô không quay đầu lại, nhưng ánh mắt lại liếc sang bên cạnh, không ngờ con người Mạnh Trạch vẫn rất nghĩa khí.

Thầy Quách không quan tâm đó là chủ ý của ai, thầy chỉ vào tờ lịch trên tường: “Đây là năm đầu tiên điều chỉnh thời gian thi đại học, tháng Sáu so với tháng Bảy năm ngoái thì ít hơn cả một tháng, rất cấp bách rồi, đến lúc này mà các em vẫn có thái độ tùy ý, chẳng khác nào từ bỏ chính mình, từ bỏ tương lai của mình." Nói xong, thầy Quách ho khan hai tiếng, nhanh chóng cầm cốc giữ nhiệt lên uống hai ngụm để xoa dịu cổ họng.

"Thầy ơi, em biết lỗi rồi, em không dám tái phạm nữa." Lý Minh Lan không biết gì về Toán, cô không nghi ngờ trình độ giảng dạy của thầy Quách, học sinh trường Nham Nguy tư chất bình thường, không theo kịp tiến độ của thầy, thấy mấy tiết học gần đây thầy đều ho nên trong lòng có chút áy náy.

Thầy Quách quay sang Mạnh Trạch: "Em có gì muốn nói?"

“Em sai rồi.” Mạnh Trạch qua loa lấy lệ.

Lý Nghi Gia báo cáo tình hình với giáo viên chủ nhiệm lớp 5 xong, tình cờ nghe được lời Mạnh Trạch nói, cô nàng thầm kinh ngạc, bước chân ngoài chậm lại, quay đầu lại nhìn.

Ngày đầu tiên học sinh chuyển trường này đến, tất cả những gì Lý Nghi Gia nghe được đều là về ngoại hình của cậu.

Mạnh Trạch ngoài đẹp trai ra, còn "kiêu" nữa, lông mày xếch lên, cong cong mạnh mẽ, ánh mắt bình tĩnh không vội vã, Lý Nghi Gia cảm thấy trong đó có một tia lạnh lùng dứt khoát.

Lý Minh Lan chợt quay đầu lại.

Lý Nghi Gia giật mình, lập tức rời khỏi văn phòng.

Thầy Quách chỉ vào bài kiểm tra trắng trơn của Mạnh Trạch.

Lý Minh Lan đúng là tư chất tầm thường, thầy gần như đã bỏ cuộc, nhưng còn Mạnh Trạch, sau khi cậu đến trường cấp ba Nham Nguy thì mãi vẫn chưa cho thấy mình là học sinh lớp chuyên, thầy Quách rất thất vọng.

Thầy Quách trả lại bài kiểm tra cho hai người: “Lần này là kiểm tra trên lớp, tôi thấy hai em có ý muốn sửa đổi nên thôi bỏ qua, nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ báo cho phụ huynh các em.”



Ánh nắng chiều ngả tây chiếu xuống hành lang, mạ vàng lên những bóng người trên cửa kính lớp học.

Mạnh Trạch đi phía trước.

Lý Minh Lan đút hai tay vào túi đồng phục, đi theo cậu từng bước một.

Có thể nói việc học mỹ thuật của cô đã kết thúc trong thất bại, bản thân cô cũng đã bỏ cuộc, cô thật sự không biết vẽ.

Nhưng vào lúc này, ngón tay cô lại đang lén lút phác họa bóng lưng Mạnh Trạch.

Bóng lưng gầy nhưng mạnh mẽ mang tính trưởng thành của người lớn, cùng sự tinh tế của thiếu niên.

Cậu đi nhanh hơn rồi.

Cô đuổi theo, giống như đuổi theo ánh sáng bên ngoài hình dáng của cậu: "Mạnh Trạch."

Nắng chiều đẩy ánh sáng ra xa, ánh sáng không ngừng tiến về phía trước.

“Mạnh Trạch.” Lý Minh Lan chạy tới: “Lần này là trách nhiệm của tôi, nếu không phải tôi nói với cậu có thể nộp giấy trắng thì cậu cũng sẽ không chỉ điền lớp và họ tên.”

Cậu không quan trọng đến thế, lời nói vừa ra khỏi miệng, Mạnh Trạch lại nuốt xuống.

“Tôi xin lỗi cậu.” Lý Minh Lan cúi đầu thật thấp.

Lưng cô khom chín mươi độ, mái tóc dài buông xõa, bị ánh hoàng hôn chiếu vào như thể được điểm thêm vài sợi vàng rực rỡ.

Lý Minh Lan có những khoảnh khắc cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng không liên quan đến cậu, cậu đi vòng qua cô.

Cô đứng thẳng lên: “Mạnh Trạch, tôi sẽ không bao giờ khiến cậu lầm đường lạc lối nữa.”

Cậu đều không tin cô, cậu quay trở lại chỗ ngồi thu dọn cặp sách.

“Mạnh Trạch.” Lý Minh Lan đột nhiên đưa tay qua, đặt vào lòng bàn tay cậu một chiếc hộp trong suốt không biết lấy ở đâu ra.

Bên trong đựng một món đồ nhỏ hình tròn.

Bánh kem? Viên kẹo? Cậu biết rất ít về đồ ngọt.

Cô giải thích trước: “Đây là Tuyết Mị Nương, tôi mua lúc trưa đấy, ngọt lắm.”

Mạnh Trạch kéo khóa cặp sách.

“Học sinh nào lần đầu tiên vào căn phòng đó cũng đều giống cậu, quen dần là được.” Lý Minh Lan khẽ thở dài, “Tôi biết cậu đang cảm thấy đắng.”

Mạnh Trạch: “…” Cô biết khỉ khô.

Lý Minh Lan nhét chiếc hộp vào túi bên hông cặp của cậu, vỗ nhẹ: “Cậu ăn Tuyết Mị Nương này xong thì sẽ không thấy đắng nữa.”

Lẽ ra cậu nên ném cái cục Tuyết Mị Nương quần què gì đó ra ngoài cửa sổ, nhưng… Thôi, đến chỗ cô không nhìn thấy rồi ném, cậu xách cặp bỏ đi.

“Mạnh Trạch.” Lý Minh Lan vừa ra khỏi lớp liền bị lớp phó gọi lại.

"Lý Minh Lan, tôi nói cậu biết về lịch trực nhật." Lớp phó vẫy tay.

Đợi lớp phó nói xong, trên hành lang đã không còn thấy bóng dáng Mạnh Trạch đâu.

Lý Minh Lan nhún vai, đang định đi.

Lại nghe thấy có người gọi mình: “Lý Minh Lan.” Người gọi lần này là Trịnh Khắc Siêu.

Lý Minh Lan lắc lắc quai cặp: “Sao thế?”

Trịnh Khắc Siêu nhìn Mạnh Trạch và Lý Minh Lan cùng nhau đến phòng giáo viên rồi cùng nhau trở về, cuối cùng Mạnh Trạch rời đi một mình.

Nhưng dù Mạnh Trạch có lạnh lùng đến đâu, Trịnh Khắc Siêu cũng không bao giờ nhìn thấy vẻ chán nản trên khuôn mặt Lý Minh Lan.

Cô thích cười, lông mày giãn ra, có tác động rất lớn đến người khác giới.

Nụ cười rạng rỡ của cô với Mạnh Trạch khiến trong lòng Trịnh Khắc Siêu cảm thấy chua chát.

Trên lớp vẫn chưa thi, xếp hạng thành tích của Mạnh Trạch cũng chưa biết, nhưng một người nộp giấy trắng thì thái độ học tập có thể tốt đến đâu.

“Có phải Mạnh Trạch chuyển trường nhờ mối quan hệ không?” Trịnh Khắc Siêu mỉa mai.

“Ai biết.” Lý Minh Lan không hề quan tâm.

“Tôi nhớ cậu nói cậu thích thiên tài, đừng làm tôi thất vọng.” Trịnh Khắc Siêu cười, “Tôi chưa từng gặp thiên tài nào khác ngoài Lý Nghi Gia.”

Lý Minh Lan liếc sang, thấy Trịnh Khắc Siêu cười toe toét nhưng bụng dạ lại hẹp hòi, cô cười tươi: "Cậu kiến thức hạn hẹp quá nhỉ? Hơn nữa, tình bạn quan trọng là nhân phẩm. Chu Phác Ngọc không phải là thiên tài nhưng vẫn rất thân thiết với tôi đấy thôi."

Chu Phác Ngọc vừa đi ra liền bị gọi tên: "Hai cậu chặn trước cửa làm gì?"

“Tan học về nhà thôi.” Lý Minh Lan và Chu Phác Ngọc cùng nhau đi xuống lầu.

Chu Phác Ngọc hỏi: “Cậu và Mạnh Trạch là sao thế?”

“Mạnh Trạch rất thú vị.” Lý Minh Lan cong môi, “Đặc biệt thú vị.”

"Thú vị? Cậu ta cũng đâu phải là hộp đồ chơi."

"Nói không chừng cậu ấy chính là hộp đồ chơi mới toanh của tớ."

"Biết ngay là cậu ham chơi mà."



Lý Minh Lan đong đưa cặp sách, cùng Chu Phác Ngọc đi ra cổng trường.

Vào giờ này thường có xe ba bánh dựng sạp bán đồ ăn cho học sinh.

Chu Phác Ngọc nhìn thấy một sạp bán đậu hũ chiên thì cơn thèm ập đến.

Chủ sạp tuy đã có tuổi, tóc bạc trắng nhưng tay chân vẫn rất nhanh nhẹn, bà dùng xẻng đảo đậu, thêm dầu rồi chiên cho đến khi chín vàng.

Bên cạnh xe ba bánh, một cậu bé chừng ba bốn tuổi đang ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ nhìn ngó xung quanh không chịu ngồi yên, cu cậu trèo xuống ghế muốn đi ra ngoài.

Mới đi được hai bước, cu cậu bị vấp hòn đá dưới chân ngã xuống đất, gào khóc “oa oa”.

Chủ sạp bỏ cả việc trong tay, cúi xuống bế cậu bé: “Đừng khóc, có bà nội đây.”

Đậu hũ kêu “xèo xèo”, khi thấy sắp cháy, Chu Phác Ngọc từ khách biến thành chủ, cầm xẻng lên, múc đậu hũ vào bát.

Lý Minh Lan lấy từ trong cặp ra một viên Tuyết Mị Nương, nói với cậu bé: “Không khóc thì sẽ có kẹo ăn.”

Cậu bé vừa khóc vừa chìa tay ra, rồi lại nhìn chủ sạp.

Chủ sạp: “Ngại quá…”

Lý Minh Lan cười nói: “Nào, ăn một cái đi. Giờ này mọi người chúng ta đều đói, huống hồ là một đứa trẻ.”

“Cháu phải nói cảm ơn chị.” Chủ sạp lau nước mắt cho cậu bé.

“Cảm ơn chị.” Giọng cậu bé rất nhỏ, một lúc sau, cu cậu cảm nhận được vị ngọt trong miệng nên thu lại nước mắt, không khóc nữa, mở to đôi mắt to tròn.

Chủ sạp xin lỗi khách đang đợi rồi lại bận rộn.

Chu Phác Ngọc và Lý Minh Lan mỗi người bưng một bát đậu hũ chiên.

Chu Phác Ngọc hỏi: "Thầy Quách thả cho các cậu về sớm vậy? Tớ còn tưởng rằng phải giáo huấn nửa giờ cơ."

Lý Minh Lan dùng tăm tre xiên một miếng đậu hũ chiên cho vào miệng, “ưm” một tiếng thật dài rồi mới nói: “Có lẽ thầy Quách cảm thấy bùn nhão không đỡ nổi tường nên lười lãng phí nước bọt, tóm lại không gọi phụ huynh là được."

"Không có hình phạt?"

Lý Minh Lan lắc đầu, ăn xong một miếng đậu hũ chiên, cô cắn cây tăm: “Chỉ là liên lụy đến Mạnh Trạch nên cảm thấy rất ngại.”

"Cậu ta? Cậu ta xa cách khó gần, chắc sẽ không nghe lời bạn đâu?” Chu Phác Ngọc hỏi, "Sao cậu ta lại tin lời cậu mà nộp giấy trắng?"

Lý Minh Lan làm bộ vắt óc suy nghĩ: “Chắc là cảm thấy tớ chân thành.”

Chu Phác Ngọc: "Không phải đâu..."



Mạnh Trạch đến cổng tiểu khu, tháo một bên quai cặp, đang định lấy chìa khóa ra thì vô tình chạm vào thứ gì đó ở túi bên hông.

Cậu bóp thử, chiếc hộp nửa mềm không cứng giống như sắp bị lõm xuống.

Thùng rác màu xanh cách đó không xa.

Cậu đi vài bước tới, lấy chiếc hộp ra, giơ lên ngay miệng trên thùng rác.

Ba giây sau, một con mèo con màu trắng từ bên dưới nhảy ra, móng vuốt của nó bám chắc vào mép thùng rác.

Có lẽ là một con mèo hoang, nhưng giữa đống lộn xộn dơ bẩn lại trông rất trắng trẻo, đôi mắt như thủy tinh trong suốt của nó nhìn thẳng vào Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch quay người rời đi.

Từ khi bắt gặp chuyện của mẹ, cậu luôn nhớ đến vị đắng của ly cà phê hôm đó, cậu đi vào thang máy, bóc chiếc hộp ra, bỏ viên Tuyết Mị Nương kia vào trong miệng.

Vị ngọt mềm dẻo làm loãng đi vị đắng trên đầu lưỡi.

Cho đến nay, đây là khoảnh khắc duy nhất Mạnh Trạch biết ơn Lý Minh Lan.



Mạnh Trạch vừa mở cửa, liền nghe thấy âm thanh êm dịu phát ra từ máy hút mùi trong bếp.

Bóng lưng của bố trong khoảnh khắc này trở nên cao lớn.

Nói thật, dùng cách nộp giấy trắng để phản kháng mẹ tổn thương kẻ địch một nghìn thì cũng tự tổn thương mình tám trăm, lợi bất cập hại.

Không chỉ mẹ cậu mong con thành tài mà cả bố cậu cũng vậy.

“Bố.” Mạnh Trạch bình tĩnh, vẫn lạnh lùng như trước, thật ra là có chút cố ý.

Ông Mạnh quay đầu mỉm cười: “Bố vừa về, đồ ăn trên máy bay không ngon, vừa hạ cánh là đã thấy đói bụng nên bố vội về nhà xào phở ăn. Con đói chưa? Mẹ con nói hôm nay tăng ca nên tối nay chỉ có hai bố con mình ăn cơm thôi.”

"Ồ." Tăng ca, trong lòng Mạnh Trạch lại có ý nghĩa khác, có trời mới biết có phải mẹ đang "tăng ca" thật hay không, "Bố, con cũng đói rồi."

"Đợi thêm chút nữa, sắp xong rồi." Ông Mạnh đeo tạp dề hoa hồng, cổ tay xoay rất nhẹ nhàng, xào phở từ nhiều hướng, "Ngửi thấy chưa? Thơm phưng phức, đây là món gia truyền của bố đấy."

Ông đặt hai đĩa phở xào bò lên bàn.

Thịt bò tươi thơm, hành khô giòn rụm, sắc hương vị đủ cả.

Ông Mạnh lại rắc thêm củ cải thái sợi lên trên phở, hỏi: “Mạnh Trạch, con học ở Nham Nguy có gì không quen không?”

Mạnh Trạch: "Không có, tất cả đều ổn."

Một số bạn bè của ông Mạnh vì con cái mà gà bay chó chạy, thế nên khen ngợi con trai nhà họ Mạnh hiểu chuyện có quy củ.

Nhà người ta ghen tị với con cái Mạnh gia vì không khiến cha mẹ phải lo lắng, nhưng ông Mạnh thì lại ghen tị với con nhà người ta vì gần gũi với cha mẹ, Mạnh Trạch quá im lặng, chưa bao giờ bộc lộ tiếng lòng.

Là một đứa con ngoan, nhưng ông Mạnh cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Ăn tối xong, Mạnh Trạch thu dọn bát đĩa, vào bếp rửa bát, sau đó trở về phòng làm bài tập.

Một cánh cửa lại ngăn cách cuộc sống của hai cha con.

Mạnh Trạch ngồi xuống, mở bài kiểm tra Toán ra.

Lúc này, điện thoại kêu “bíp bíp”.

Vương Huy gửi một tin nhắn: [Tôi nhận được một quyển tạp chí nhiếp ảnh, ‘hot’ lắm.]

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK