Không biết cậu tính toán thế nào, mà lần nào cũng có thể chọc trúng cùng một chỗ.
Lý Minh Lan thật sự nổi giận, cô ngồi trên ghế, lúc xoay người, eo hơi nhấc lên, mông khẽ rời khỏi ghế, sau đó ngồi mạnh xuống, cả người như nhảy lên một cái: "Cậu còn chọc nữa, cậu còn chọc nữa, tôi chọc chết cậu!"
Lời đe dọa không có tác dụng, Mạnh Trạch không thèm nhướng mày, chỉ vào một cuốn vở trên bàn.
"Chẳng lẽ là..." Mắt cô sáng lên, "Đề thi tiếng Anh ngày mai?"
"Đừng có mơ." Mạnh Trạch phá vỡ ảo tưởng của cô không chút lưu tình, "Phương pháp học cấp tốc môn Mỹ thuật mà tôi dạy cậu đều là do ông ngoại tôi để lại, ông ấy có một bộ kỹ thuật vẽ tranh riêng, tôi lười giải thích cho cậu, tôi đã ghi lại trong vở, nếu cậu tin tưởng ông ngoại tôi..." Mạnh Trạch chưa nói xong.
Lý Minh Lan đã nâng cuốn vở lên bằng hai tay, cung kính gọi: "Ông ngoại."
"Đó là ông ngoại của tôi, không phải của cậu, nếu cậu thật sự muốn thi môn Mỹ thuật thì tự mình luyện tập nhiều hơn, đừng có suốt ngày cầu thần bái phật, mê tín dị đoan." Cậu nhìn cô hôm nay lại cài một chiếc kẹp tóc màu đỏ, gần như nghi ngờ có phải cô còn mặc quần lót đỏ, chỉ vì muốn cầu may mắn trong phòng thi hay không.
"Mạnh Trạch, tôi rộng lượng lắm, chuyện trước kia tôi bỏ qua cho cậu hết." Lý Minh Lan dừng lại, "Nhưng mà, tôi nói trước, tôi sẽ lập một bảng điểm cho cậu, cậu mà chọc tôi giận nữa, tôi sẽ trừ điểm của cậu, đến ngày nào cậu được cộng điểm đến mức điểm đạt, tôi mới thèm để ý đến cậu."
Cô vẫn là cô gái nhỏ hoạt bát, nhưng có những lúc Mạnh Trạch lại cảm thấy cô như yêu tinh trong Liêu Trai, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười, đều khiến người ta mê mẩn.
Cậu lạnh lùng nói: "Trẻ con."
"Lập tức trừ điểm của cậu."
"Trả vở cho tôi."
Lý Minh Lan ôm cuốn vở, ép vào ngực, đáp lại cậu ba chữ: "Đừng có mơ."
Tuy nhiên, trong lòng cô lại âm thầm cộng điểm cho Mạnh Trạch.
*
Cuối tuần, không khí lạnh tràn về.
Đến thứ Hai, trời vẫn còn mưa phùn, mưa bụi không nhanh không chậm, rơi xuống đất không một tiếng động.
Cổng trường chìm trong màn sương mù màu xám, học sinh che dù đứng trước những quầy hàng rong ven đường, hàng dài những chiếc ô nối đuôi nhau càng thêm dài.
Mạnh Trạch xếp hàng trước cửa hiệu sách.
Hôm nay thật kỳ lạ, trước cửa hiệu sách lại có hai nam sinh đẹp trai nhất trường Nham Ngụy.
Tôn Cảnh không có dù, hắn mặc đồng phục ngắn tay bên trong, khoác một chiếc áo hoodie đen bên ngoài, dùng mũ áo hoodie làm ô.
Hắn nhảy lên bậc thang trước cửa từ trong màn mưa, gọi: "Bà chủ, photo."
Hắn đứng bên cạnh máy photo, lấy từ trong túi áo hoodie ra một tờ báo gấp thành hình vuông nhỏ.
"Đến đây, đến đây." Tôn Cảnh đã học ở trường Nham Nguy ba năm, đến hiệu sách chỉ để mua nước uống, hôm nay thật kỳ lạ, bà chủ nhận lấy tờ báo, phát hiện đó lại là tờ báo tiếng Anh hàng tuần thì trêu: "Mặt trời mọc đằng Tây rồi à, cậu cũng học tiếng Anh sao?"
Tôn Cảnh nói dối không chớp mắt: "Vì kỳ thi đại học."
Thế nhưng, thứ được khoanh tròn trên tờ báo lại là một bài thơ tình, bà chủ vạch trần hắn: "Có bạn gái rồi à? Trông mặt mày hớn hở thế kia."
Tôn Cảnh cười toe toét: "Bà chủ thật tinh mắt."
Photo xong, bà chủ mở tờ báo ra, gấp đôi theo nếp gấp cũ.
Mạnh Trạch đứng dưới bậc thang, không nhìn rõ chữ nhỏ trên tờ báo mà bà chủ mở ra, nhưng vòng tròn trên đó giống hệt với vòng tròn mà Lý Minh Lan đã vẽ.
Mạnh Trạch nhớ rõ, đường gấp này nằm trên một câu:
That looks on tempests and is never shaken.
Quả nhiên là Lý Minh Lan đọc cho Tôn Cảnh nghe.
*
Sắc mặt Mạnh Trạch còn u ám hơn cả trời hôm nay.
Hồ Hàn Nhiên trong lớp vô tình chạm phải ánh mắt của Mạnh Trạch vào buổi sáng, cảm thấy mình như bị dao cắt, cậu ta rùng mình một cái, tránh xa Mạnh Trạch, quay đầu lại nhìn thấy Lý Minh Lan đang mỉm cười.
Thật tội nghiệp cho cô, đối diện với khuôn mặt như đưa đám của Mạnh Trạch mà vẫn có thể cười tươi như vậy.
Điểm số các môn thi thử lần ba lần lượt được công bố.
Điểm tiếng Anh của Lý Minh Lan lại có chút tiến bộ.
Cô mở cửa sổ, dang rộng vòng tay, ôm lấy màn mưa bụi bên ngoài.
Hơn nữa, điểm toán của cô cao hơn trước tận ba mươi điểm, tuy vẫn chưa đạt nhưng đây đã là một bước tiến chưa từng có, cho dù trời âm u, cho dù người phía sau cau có, Lý Minh Lan vẫn vui như nở hoa.
Cô đi đến bên cạnh Hồ Hàn Nhiên: "Bạn Hồ Hàn Nhiên, cho tôi xem nào, điểm thi thử lần ba của cậu có kiên cố như cơ bụng của cậu không?"
Ban đầu, Hồ Hàn Nhiên cảm thấy điểm số của mình hơi đáng xấu hổ, nhưng nghĩ kỹ lại, đây chẳng phải là đang khen ngầm sao? Lý Minh Lan đang khen cơ bụng của cậu ta mà, cậu ta vỗ vỗ bụng: "Cứng lắm đấy."
Mạnh Trạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lý Minh Lan dường như đã quên mất, sau kỳ thi thử lần hai, tên họ Hồ thích khoe khoang kia đã lớn tiếng nói cô gian lận môn tiếng Anh.
Lý Minh Lan: "Ba lần thi thử, điểm của tôi lần sau cao hơn lần trước, bạn Hồ Hàn Nhiên, cậu phải cố gắng lên đấy."
Hồ Hàn Nhiên đứng dậy: "Lý Minh Lan, chỉ có tôi mới chịu đựng được cái tính cách thích khoe khoang của cậu thôi."
Cô cười ha hả: "Chúng ta đây là tình bạn đồng cam cộng khổ đấy."
Mạnh Trạch khẽ thở dài.
Trời mưa, cậu không đến khu rừng nhỏ.
Buổi trưa, cậu và Vương Huy tán gẫu linh tinh ở căn tin một tiếng đồng hồ mới quay về lớp.
Cậu cố ý tránh mặt Lý Minh Lan, tan học sớm liền đi luôn.
*
Đường dây điện thoại ở nhà ông ngoại đã bị cắt.
Để tiện liên lạc, bà Mạnh cho phép con trai mang điện thoại theo.
Danh bạ điện thoại của Mạnh Trạch rất ít người, nửa năm nay, ngoài ba mẹ, cậu chỉ gọi điện thoại cho Vương Huy.
Hôm nay, Mạnh Trạch đột nhiên nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm cũ.
"Cô Lưu." Cậu đúng là lạnh lùng, mấy tháng nay chuyển đến trường Nham Nguy, gần như không nhớ đến thầy cô và bạn bè học kỳ một năm lớp 12.
Cô Lưu: "Mạnh Trạch, dạo này em thế nào?"
Mạnh Trạch: "Cũng được ạ."
Cô Lưu cười: "Nếu người khác mà trả lời hai chữ này, cô sẽ rất lo lắng, nhưng em nói như vậy thì cô an tâm rồi. Đúng rồi, điểm thi thử của em thế nào?"
Mạnh Trạch báo điểm thi thử lần ba, còn những lần điểm số lên xuống trước đó, cậu không hề nhắc đến.
"Tiếp tục cố gắng." Cô Lưu nói, "Khi nào em về? Không biết vé máy bay có khan hiếm không, nhớ chuẩn bị trước."
"Đầu tháng Sáu em về ạ."
"Đợi khi nào có lịch thi, cô sẽ nhắn tin cho em, em về rồi thì đến làm quen với phòng thi trước, đi dạo xung quanh, thư giãn tinh thần." Cô Lưu động viên, "Mạnh Trạch, cố lên!"
"Cảm ơn cô Lưu."
Còn một tháng nữa là thi đại học, cuộc gọi từ miền Bắc đến hơi sớm.
Mạnh Trạch chỉ có thể giải thích, trường cấp ba cũ của cậu cạnh tranh quá khốc liệt.
Học sinh chịu áp lực từ lớp chọn và lớp thường, giáo viên chủ nhiệm các lớp cũng đang so kè tỷ lệ đỗ đại học.
Cô Lưu là giáo viên chủ nhiệm lớp chọn ban tự nhiên, từ khi lớp chọn ban xã hội năm ngoái bứt phá, tóc bạc của cô Lưu nhiều hơn trông thấy.
Khi bố Mạnh Trạch đề nghị chuyển trường, cô Lưu đã rất kích động và kiên quyết phản đối, tuy nhiên, phụ huynh đã quyết định, giáo viên cũng không còn cách nào khác.
Cô Lưu chỉ có thể dặn dò Mạnh Trạch, nhất định không được xảy ra sai sót.
Mạnh Trạch bóc một bao thuốc lá mới tinh, châm lửa, hút một hơi, sau đó từ từ nhả ra.
Thuốc lá chỉ là thú vui tiêu khiển.
Sắc đẹp và dục vọng, bản năng của con người, không tính là sai sót.
Cậu sắp rời khỏi miền Nam, tương lai trời cao biển rộng, mọi thứ ở thành phố này chỉ là thoáng qua.
*
Sau đó, trời quang mây tạnh.
Vương Huy đã nắm được quy luật: "Có phải cậu lại muốn đi dạo không?"
Mạnh Trạch: "Ừ."
Vương Huy liền tự mình quay về lớp.
Mạnh Trạch đi đến khu rừng nhỏ.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Lý Minh Lan cũng đến.
Cho dù không có cuộc điện thoại của cô Lưu, Mạnh Trạch cũng biết, tương lai của cậu ở miền Bắc.
Cậu đi thi đại học, đi học đại học, thậm chí, cậu còn không muốn về miền Nam gặp ba mẹ.
Trước khi nhà họ Mạnh chuyển đến đây, ông Mạnh đã đăng tin bán căn nhà ở miền Bắc lên website môi giới.
Bà Mạnh không đồng ý bán, bảo bên môi giới gỡ tin xuống, bà tính toán rằng con trai sẽ thi vào đại học ở miền Bắc: "Sau này Mạnh Trạch học đại học, cũng có chỗ ở."
Vì vậy, căn nhà của nhà họ Mạnh tạm thời được giữ lại.
Bây giờ Mạnh Trạch cũng muốn định cư luôn ở phía Bắc.
Cậu và Lý Minh Lan chỉ là thú vui tiêu khiển trước kỳ thi đại học, cậu rất mừng vì cô đã nói đó là "hộp đồ chơi", hai người chơi đùa với nhau là được.
Hai người rất ăn ý trong một số chuyện.
Cô nhổ kẹo cao su, cậu ôm cô, trừng phạt cô.
Hai người khó khăn lắm mới tách ra, lại nhanh chóng dính lấy nhau, kỹ thuật hôn của hai người chắc chắn là đã nâng cao.
Mạnh Trạch đã có thể thuần thục khiến cô mềm nhũn trong vòng tay mình, cậu biết cô đang tận hưởng, vì vậy lại trèo lên ngọn núi nhỏ kia.
Lý Minh Lan môi kề môi với cậu, lẩm bẩm hỏi: "Mạnh Trạch, khi nào cậu mới chịu làm bạn trai của tôi?"
Mạnh Trạch cọ cọ vào ngọn núi nhỏ, hỏi: "Làm bạn trai của cậu thì có lợi ích gì?"
"Có thể làm chuyện xấu." Cô nhìn cậu bằng đôi mắt sáng lấp lánh, cười gian xảo.
Người đẹp trong lòng, lời từ chối sắp buột ra khỏi miệng đột nhiên khựng lại, cậu nói: "Lý Minh Lan, đừng kéo tôi xuống nước."
"Thuốc lá là tự cậu hút, người cũng là tự cậu đến hôn." Lý Minh Lan khoanh tay trước ngực, không cho cậu chạm vào nữa, "Không thể nói là tôi kéo cậu xuống nước, vốn dĩ cậu đã xấu xa rồi."
Trước đây Mạnh Trạch cũng từng cho rằng, trong xương cốt mình vốn dĩ đã xấu xa, nhưng bố mẹ cậu không phải là người vi phạm pháp luật, chỉ là quan niệm đạo đức nhạt nhòa, có tính là xấu xa không?
Mạnh Trạch không phân biệt rõ ràng ranh giới giữa tốt và xấu, đen và trắng, cậu hút thuốc không ảnh hưởng đến ai, cậu hôn Lý Minh Lan cũng vậy.
Người xấu xa là cô, nếu không phải cô hết lần này đến lần khác chạy đến khu rừng nhỏ, làm sao cậu có thể làm chuyện xấu được? Là cô luôn muốn đẩy cậu xuống vực sâu.
Mạnh Trạch từ chối làm bạn trai của Lý Minh Lan.
*
Buổi chiều, Lý Minh Lan lấy một cuốn sổ nhỏ ra, viết hai chữ "Mạnh Trạch", trừ một điểm của cậu.
Cô rất nhân từ, cho Mạnh Trạch điểm cơ bản là "65".
Từ chối một lần trừ một điểm.
Mạnh Trạch còn bốn cơ hội nữa.
Cậu còn đang tận hưởng sự yên tĩnh trong khu rừng, Lý Minh Lan đã đến quấy rầy.
Đôi khi Lý Minh Lan tưởng rằng Mạnh Trạch không thể buông cô ra, cô vừa đi, cậu liền bám theo, nhưng cô không đi, cậu lại tỏ ra thờ ơ.
Nỗi lòng chất chứa của Lý Minh Lan như một quả bóng bay sắp nổ tung.
Cô không thể nói một lời nào với bạn học trong trường mà chỉ có thể tâm sự với Dư Minh Hi.
Lời nói của cô rất thẳng thắn: "Chị Hi, lần trước em có nói với chị về một thiên tài, em đã lén hôn cậu ấy."
Ngày thi đại học càng ngày càng gần, Dư Minh Hi không dám làm phiền Lý Minh Lan, từ sau lần hai người đi mua sắm về, cô ấy đã không còn quấy rầy Lý Minh Lan nữa.
Ai ngờ, bản thân Lý Minh Lan lại không coi trọng chuyện này.
Dư Minh Hi kinh ngạc: "Em muốn chơi trò kích thích trước khi chiến đấu à? Minh Lan, thời điểm này là thời khắc quan trọng của em, liên quan đến đại sự cả đời của em đấy."
Lý Minh Lan: "Chị Hi, giữa tháng này em sẽ đi thi năng khiếu vòng hai, chị yên tâm đi, sự tự tin của em bây giờ mạnh hơn hai lần trước gấp trăm lần, điều em lo lắng là điểm thi đại học của em có đạt đến mức điểm trúng tuyển của trường Mỹ thuật hay không, em thi đại học môn Toán nói không chừng còn phải dựa vào thiên tài kia đấy."
"Cậu ta có giá trị lợi dụng lớn như vậy, cũng tạm được." Dư Minh Hi nói, "Nhưng mà chị nhắc nhở em một câu, em nói cậu ta là thiên tài, vậy chắc chắn cậu ta sẽ dốc sức vì tương lai, nếu em thấy cậu ta thú vị, tự mình nếm thử chút ngọt ngào cũng được, nhưng đừng có chơi lớn, nếu không đến lúc thi đại học xong, cậu ta phủi mông một cái đi luôn, em sẽ chẳng còn lại gì cả."
Lý Minh Lan áp điện thoại vào tai, nhỏ giọng nói: "Chị Hi, chẳng phải chị đã từng nói, tuổi thanh xuân phải phóng khoáng, làm theo ý mình sao?"
"Đôi khi, chị cũng muốn quay lại thời cấp ba của mình, nhưng mà, Minh Lan, chị chỉ nghĩ vậy thôi, dù sao chị cũng không dám làm như em, đặc biệt là trước kỳ thi đại học, mỗi bước đi của chị đều phải suy nghĩ rất kỹ." Cho dù Dư Minh Hi thật sự quay lại quá khứ, cô ấy cũng cảm thấy mình sẽ không thay đổi được tính cách, sự nuối tiếc của cô ấy là điều tất yếu.
Nói chuyện điện thoại với Dư Minh Hi xong, Lý Minh Lan ngồi bên bàn, dùng bút vẽ một nét mực lên giấy vẽ.
Mạnh Trạch giống như mực.
Tôn Cảnh là một vũng nước bùn, sẽ không ai để ý đến vết mực trong bùn.
Nhưng vết mực nổi bật trên tờ giấy trắng, là sự phản kháng tĩnh lặng.
*
Lý Minh Lan dường như rất cố chấp với chuyện yêu đương, mỗi lần đều hỏi: "Mạnh Trạch, khi nào cậu mới chịu làm bạn trai của tôi?"
Hỏi nhiều lần như vậy, Mạnh Trạch nghĩ, cho cô danh phận bạn gái cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Dù sao thi đại học xong cũng chia tay.
Cậu hôn cô một cái: "Làm bạn gái của tôi cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là không được tiết lộ ra ngoài, nếu cậu dám khoe khoang một chữ, tôi sẽ không tha cho cậu."
Lý Minh Lan khoác vai cậu: "Mạnh Trạch, cậu làm gia sư cho tôi đi, giống như lúc thi thử lần ba, tôi cũng muốn làm bài tập lớn môn Toán."
Mạnh Trạch không phải là đoán trúng đề, cậu chỉ dựa vào lời của thầy Quách để đoán đề, hơn nữa, dạy kèm cho Lý Minh Lan không phải là chuyện ngắn gọn mười phút, hay nửa tiếng một tiếng, đây là tín hiệu ở riêng lâu dài.
Cậu nói: "Dạy không được đâu, đây là vấn đề về IQ."
Cô trừng mắt nhìn cậu: "Vậy tôi cần cậu làm bạn trai để làm gì?"
"Bạn trai không phải là để làm gia sư cho cậu." Mạnh Trạch chạm vào môi cô, "Công dụng ở chỗ khác."
Đôi mắt to sáng ngời của cô lấp lánh, môi hơi mím lại, sau đó cong lên một đường cong đầy khoa trương, cô khịt mũi một tiếng: "Vào lớp rồi, tôi về đây."
Cậu còn muốn hôn tiếp.
Cô chạy mất dạng.
Lần này, Mạnh Trạch không đuổi theo.
Cậu sắp thoát khỏi gia đình rắc rối của nhà họ Mạnh, sau này đến miền Bắc, cậu sẽ cai thuốc lá, cai sắc dục, cậu lại là đứa con ngoan của ông ngoại.
Cậu tin tưởng vào khả năng tự chủ của mình.
Cậu không nhất thiết phải có Lý Minh Lan.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang