Người hành động nhanh hơn anh là Vương Nam Nhạc, anh ta gọi điện đến: “Mấy năm tới bố cậu sống ở đâu, hoàn toàn phụ thuộc vào lựa chọn của cậu.”
Mạnh Trạch: “Luật sư Vương không yên tâm sao?”
Vương Nam Nhạc bị châm chọc, cười lạnh: “Tôi lo lắng thay cho bố cậu thôi.”
Mạnh Trạch mặc kệ giấy báo nhập học phủ bụi ở góc nhà.
Còn Vương Nam Nhạc cũng không gọi đến nữa.
Người đầu tiên phát hiện Mạnh Trạch không đi học đại học là Long Chính Sơ. Cậu ta rất nhạy bén: “Mạnh Trạch, cậu gây ra chuyện gì rồi phải không?”
“Không có.” Nghe giọng điệu của Mạnh Trạch, hình như thật sự không có chuyện gì.
Nhưng Long Chính Sơ không tin: “Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm ba năm, là bạn học, là đối thủ cạnh tranh, cậu không giấu được tôi đâu.”
“Không học nữa.” Ba chữ này đã là sự thân thiện tối đa mà Mạnh Trạch có thể thể hiện.
Long Chính Sơ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Khi nào thì cậu mới sửa được cái tính cách sống dở chết dở này?”
Ông Mạnh vốn định đưa con trai đến trường đại học làm thủ tục nhập học, nhưng sự việc có biến, đến đầu tháng Chín ông mới đến trường, biết được con trai không đến nhập học, ông hỏi lý do.
Mạnh Trạch không nói.
Ông Mạnh muốn sắp xếp cho con trai học lại.
Mạnh Trạch từ chối.
Ông Mạnh tức giận đến mức máu dồn lên não: “Chuyện giữa bố và mẹ con không liên quan đến con, con đừng có giận dỗi. Bố và mẹ con tuy đã ly hôn, nhưng con vẫn là con trai của cả hai chúng ta.”
“Bố, con đã quyết định rồi.”
“Tại sao?”
Không có lý do.
Ông Mạnh tức giận: “Không nghe lời, sau này sẽ có lúc con hối hận.”
Mấy ngày sau, ông Mạnh lại gọi đến: “Bên bố có chút rắc rối, sau này tiền sinh hoạt phí sẽ bị cắt giảm.”
Trong số tài liệu mà Vương Nam Nhạc nắm giữ, số tiền mà ông Mạnh liên quan khá lớn, nếu chuyện này bị điều tra, ông ta sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Mạnh Trạch nói: “Bố, nếu bố có sai sót gì trong công việc, hãy sớm sửa chữa.”
Ông Mạnh không hiểu ý của con trai: “Bố biết rồi, con tự chăm sóc bản thân nhé.” Ông không nhắc đến chuyện học lại nữa.
Mẹ Mạnh Trạch cũng đến khuyên nhủ, nhưng không lay chuyển được. Bà tức giận đến mức cắt luôn tiền sinh hoạt phí của Mạnh Trạch.
Tất cả mọi người đều bày tỏ sự kinh ngạc và tức giận về việc Mạnh Trạch bỏ học. Cô Lưu, Dương Mạn, thậm chí cả phòng tuyển sinh của trường đại học cũng đến hỏi.
“Không học nữa.” Không ai có thể làm gì được Mạnh Trạch.
Số điện thoại của Lý Minh Lan đã bị hủy.
Trước đây, Mạnh Trạch nghe thấy là: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.” Anh đã quen rồi, thỉnh thoảng lại nghe âm thanh máy móc này.
Sau đó, đầu dây bên kia đổi thành một câu khác: “Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại.”
Thần kinh thính giác của anh luôn phóng đại âm thanh này. Vào đêm khuya tĩnh lặng, anh nghĩ đi nghĩ lại về Lý Minh Lan.
Có lẽ không phải cô không cần đứa bé. Một người ngốc nghếch như cô chắc chắn sẽ ôm đứa bé trong bụng không chịu buông.
Nghĩ đến đây, anh bật dậy.
Kỳ lạ thay, xương sườn của anh bắt đầu đau. Anh nghĩ là do bị phong thấp, dù sao thì miền Nam cũng ẩm ướt hơn miền Bắc.
Nhưng đến khi trời trong xanh, chỗ xương đó vẫn đau. Đôi khi, anh còn khó thở.
Anh liền nghĩ, Lý Minh Lan bị ép buộc, cô bị nhà họ Lý giấu đi.
Nghĩ thông rồi, cơn đau đột nhiên biến mất.
Mạnh Trạch một mình lang thang khắp nơi, đến quán ăn nhanh nơi anh và Lý Minh Lan hẹn hò lần đầu tiên.
Anh ngồi vào chỗ cũ, gọi một phần combo, anh không ăn mà chỉ ngồi ngẩn người.
Bên ngoài cửa kính đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Anh quay đầu lại.
Một cô gái mặc đồng phục đang ngẩng đầu nhìn áp phích quảng cáo đồ uống theo mùa rồi bỏ đi rất nhanh.
Mạnh Trạch nhìn chằm chằm vào vị trí mà cô gái vừa đứng.
Người qua đường nối tiếp nhau, người đi về phía Nam, người đi về phía Bắc, không có ai là Lý Minh Lan.
Nhưng anh nhìn thấy cô trong ký ức. Anh giơ tay lên, áp vào mặt kính.
Bên ngoài không có ai, vì vậy, anh bị kính làm cho lạnh buốt.
Mạnh Trạch ở lại làm việc tại quán ăn nhanh này.
Nghỉ lễ Quốc khánh, Phùng Thiên Lãng tình cờ đến quán ăn, nhìn thấy Mạnh Trạch, Phùng Thiên Lãng ngạc nhiên, cậu ta tưởng là sinh viên giỏi đến làm thêm trong kỳ nghỉ, nói: “Mạnh Trạch, so với cậu, tôi thật sự hổ thẹn.”
Mạnh Trạch: “Ngồi đi, lát nữa tôi mang đồ ăn đến cho cậu.”
Với số điểm của Mạnh Trạch, Phùng Thiên Lãng không thể nào sánh kịp, kết quả lại là Mạnh Trạch phục vụ cậu ta. Phùng Thiên Lãng cảm thấy rất ngại.
Mạnh Trạch mang đồ ăn đến.
Phùng Thiên Lãng liên tục cảm ơn.
Mạnh Trạch hỏi: “Cậu có tin tức gì của Lý Minh Lan không?”
“Tôi không biết. Người liên lạc nhiều nhất với Lý Minh Lan trong lớp là Chu Phác Ngọc, nhưng cậu ấy nói đã lâu rồi không gặp Lý Minh Lan. Hơn nữa, số điện thoại của Lý Minh Lan đột nhiên bị hủy. Bọn tôi cũng lo lắng không biết cậu ấy có chuyện gì không.”
“Cô ấy sống ở đâu?”
“Chỉ nghe nói ở đường nào đó...” Phùng Thiên Lãng không nói rõ được.
Trước khi hỏi, Mạnh Trạch đã đoán được câu trả lời.
Đôi khi, anh tự lừa dối bản thân, cảm thấy không phải Lý Minh Lan không muốn gặp anh, mà là cô không thể.
Một khi bình tĩnh lại, anh cười nhạt.
Làm gì có chuyện không tìm được người? Chính là Lý Minh Lan tự mình trốn đi. Cho dù anh tìm khắp thế giới, nếu cô không muốn thì cô cũng sẽ không xuất hiện.
Lý Minh Lan thật bướng bỉnh và đáng ghét.
*
Một ngày nọ, khi đang lau bàn, Mạnh Trạch liếc thấy bài toán của một học sinh ở bàn bên cạnh, anh lập tức tính ra đáp án.
Học sinh đó lại cau mày, bĩu môi, vắt óc suy nghĩ. Mãi một lúc sau, cậu ta vẽ đầy hình tròn trên giấy nháp, vẫn chưa tìm được đáp án. Cậu ta kêu lên: “Toán học, thật tuyệt vọng.”
Giống hệt giọng điệu của Lý Minh Lan.
Mạnh Trạch bưng khay lên: “Đáp án A.”
Học sinh ngẩng đầu lên: “Sao anh biết?”
Mạnh Trạch quay người bỏ đi.
Ngày hôm sau, học sinh đó dẫn phụ huynh đến quán, chỉ vào Mạnh Trạch nói: “Chính là anh ấy, liếc mắt một cái là biết đáp án.”
Phụ huynh là một người phụ nữ trung niên, bà ấy cảm giác Mạnh Trạch là sinh viên đi làm thêm: “Hôm qua nó về nhà, mặt mày ủ rũ. Nhưng hôm nay đi học về, nó nói gặp được một anh trai rất giỏi. Thật ra thì, thằng bé nhà tôi đã đuổi mười gia sư rồi, nhưng nó không ngốc, chỉ là tư duy không được nhanh nhạy lắm. Không biết cậu sinh viên này có đồng ý dạy kèm cho con tôi không?”
Người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề, chắc hẳn gia cảnh khá giả.
Thêm một công việc, thêm một sự đảm bảo, Mạnh Trạch làm thêm công việc gia sư.
Bằng chứng học vấn của anh là một giấy báo nhập học của trường danh tiếng.
Người phụ nữ trung niên hỏi: “Tại sao cậu không đi học đại học?”
“Gia cảnh nghèo khó.” Mạnh Trạch nói ngắn gọn.
Phụ huynh rất thông cảm, hẹn với anh, ba buổi học đầu tiên là dạy thử, nếu con bà đạt yêu cầu, thì bà sẽ thuê Mạnh Trạch lâu dài, mức lương rất hậu hĩnh.
Học sinh này không có năng khiếu, nào chỉ là tư duy không nhanh nhạy, cậu ta đích thị là đầu heo.
Chính vì cậu ta ngốc nghếch như vậy, nên cậu ta mới giống Lý Minh Lan.
Học sinh ngốc nghếch có tiến bộ vượt bậc, phương pháp dạy học của Mạnh Trạch trở nên nổi tiếng trong giới nhà giàu.
Anh có quy tắc, không dạy học sinh có thành tích trung bình, chỉ dạy học sinh kém. Học sinh của anh đứa nào đứa nấy đều ngốc.
Các bậc phụ huynh không biết, có thể mời được anh là vì con cái của họ quá ngốc, hay là con cái của họ còn có hy vọng tiến bộ?
Các bậc phụ huynh khen anh kiên nhẫn, một bài toán giảng một lần, học sinh không hiểu, anh có thể giảng mười lần.
Thực ra Mạnh Trạch không kiên nhẫn, nhưng ai bảo Lý Minh Lan đầu óc như heo chứ.
*
Mạnh Trạch đã đổi vài công việc, công việc ổn định nhất là gia sư và nhiếp ảnh.
Thời gian làm việc tại studio chụp ảnh khá thoải mái, khi đi chụp ngoại cảnh, anh có thể vài ngày không đến cửa hàng.
Tương tự, đồng nghiệp của anh cũng đến muộn.
“Cậu đến rồi!” Đồng nghiệp tên là Sài Tinh Tinh, cao to, là một chàng trai nhiệt tình. Giọng nói khá lớn, “Mạnh Trạch, Mạnh Trạch.”
Mạnh Trạch nghe nhiều tiếng ồn ào này, cũng quen rồi.
“Hôm qua có khách hàng đến gây rối.” Sài Tinh Tinh kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện Mạnh Trạch, “Họ muốn chụp ảnh ở bãi biển mà, tôi đi theo cả ngày. Nhưng sóng gió quá lớn.”
Mạnh Trạch: “Trước khi cậu đi, tôi đã nhắc nhở rồi.”
“Sóng gió là nguyên nhân khách quan chứ? Họ cứ khăng khăng là do kỹ thuật của nhiếp ảnh gia có vấn đề, yêu cầu chụp lại. Ông chủ bảo cậu cứu nguy, chỉnh sửa ảnh là được rồi. Khách hàng chỉ trả một lần tiền, chúng ta không thể làm hai lần việc.” Sài Tinh Tinh chắp tay, “Mạnh Trạch, cứu tôi với, cậu là người tốt mà.”
Trước đây, Lý Minh Lan chắp tay, nói: “Mạnh Trạch, cậu thật sự là người tốt.”
Thái dương của Mạnh Trạch giật giật, hồi lâu không nói gì. Cho đến khi cơn đau qua đi, anh mới lên tiếng: “Tôi không làm không công.”
Sài Tinh Tinh bĩu môi: “Mạnh Trạch, cậu đúng là tham tiền, chuyện gì cũng tính toán chi li.”
“Làm hay không, tùy cậu.”
“Được rồi.” Sài Tinh Tinh miễn cưỡng nói, “Nhà cậu nghèo khó, cậu coi trọng tiền tài.”
“Khi nào cần?”
Sài Tinh Tinh đổi giọng nịnh nọt: “Càng nhanh càng tốt. Không phải tôi yêu cầu, mà là ông chủ.”
“Ừ.”
Được Mạnh Trạch đồng ý, Sài Tinh Tinh yên tâm, đẩy ghế về chỗ ngồi của mình: “Lát nữa tôi gửi cho cậu qua QQ.”
“Chia sẻ file đi, gửi qua QQ chậm quá.”
Trên máy tính của Mạnh Trạch đăng nhập hai tài khoản QQ.
Một tài khoản, danh bạ có đồng nghiệp, có khách hàng, giờ làm việc thông báo tin nhắn không ngừng.
Một tài khoản khác là số đẹp, người duy nhất trong danh bạ không bao giờ trả lời tin nhắn.
Mạnh Trạch biết mật khẩu của cả hai tài khoản QQ, nhưng anh không đăng nhập vào tài khoản kia. Anh sợ rằng nếu mình đăng nhập vào, sẽ đẩy Lý Minh Lan ra ngoài.
Sài Tinh Tinh chia sẻ file, rồi lại trượt ghế đến: “À đúng rồi, có một cặp khách hàng tốt nghiệp trường Nham Nguy, họ muốn về trường cũ chụp ảnh cưới, còn có cả ảnh mặc đồng phục học sinh. Mạnh Trạch, trước đây cậu học trường Nham Nguy phải không? Có thể nhờ vả được không, để chúng ta vào trường chụp một bộ?”
Mạnh Trạch lạnh lùng trả lời: “Tôi không tốt nghiệp trường Nham Nguy.” Anh thậm chí còn không có ảnh kỷ yếu của trường Nham Nguy.
Anh tan làm sớm, vì hôm nay còn có công việc dạy kèm.
*
Học sinh sống trên một hòn đảo nhỏ.
Đây là khu nhà giàu, không có tàu điện ngầm, tuyến xe buýt ít. Lúc hoàng hôn, trên đường chỉ có một mình Mạnh Trạch.
Cho đến khi rẽ vào một góc cua, anh nhìn thấy một cụ già chống gậy.
Cụ già nhìn thấy anh, lập tức tiến lên.
“Chào cậu.” Cụ già lấy ra một tờ giấy, “Cho tôi hỏi tòa nhà này đi như thế nào vậy?”
Nơi này toàn là những căn biệt thự kiểu Tây từ thời nhà Thanh, một số có treo bảng tên. Cụ già không nói rõ được số nhà, chỉ viết tên tòa nhà.
Cụ già: “Đây là nhà con trai tôi. Trước đây tôi toàn đi xe đến, hôm nay ra ngoài tản bộ, cứ vòng vèo mãi mà lạc đường.”
Thật trùng hợp, nơi cụ già muốn đến chính là tòa nhà mà Mạnh Trạch sẽ đến dạy kèm tối nay.
Mạnh Trạch: “Cụ ơi, cháu cũng đang định đến đó, chúng ta cùng đi nhé.”
Cụ già cười tươi, chợt nhớ ra điều gì đó: “Cậu là thầy Mạnh phải không? Tôi nghe cháu tôi nói, tối nay có một gia sư đến dạy. Lần này cháu tôi thi cử có tiến bộ lớn, cảm ơn thầy Mạnh. Thầy có học thức, nhân phẩm tốt, là sinh viên đại học phải không? Mong cháu tôi cũng giống như thầy, thi đỗ vào trường đại học mơ ước.”
Cụ già không rõ tình hình, cứ ngỡ người được gọi là “thầy” nhất định là người có trình độ học vấn cao.
Người đứng đợi bên ngoài biệt thự không chỉ có học sinh của Mạnh Trạch, mà còn có cả phụ huynh của học sinh. Đương nhiên họ không phải ra đón Mạnh Trạch, mà là lo lắng cho cụ già bị lạc.
Cụ già nói: “May nhờ có thầy Mạnh dẫn đường.”
Phụ huynh học sinh liên tục cảm ơn.
Mấy lần trước, Mạnh Trạch gặp đều là phụ huynh nữ.
Hôm nay mới biết, phụ huynh nam là nhiếp ảnh gia mà anh gặp trong buổi triển lãm sáu năm trước - Ngô Lâm Viễn.
Ngô Lâm Viễn có chút tiếng tăm trong giới nhiếp ảnh, năm đó Mạnh Trạch đã trò chuyện với Ngô Lâm Viễn vài câu về tác phẩm triển lãm.
Không ngờ, Ngô Lâm Viễn vẫn còn nhớ cuộc gặp gỡ thoáng qua giữa họ, cười nói: “Tri âm tri kỷ đấy.”
Biết được sự tiến bộ của con trai hoàn toàn là nhờ công lao của Mạnh Trạch, Ngô Lâm Viễn vui mừng khôn xiết, giữ Mạnh Trạch ở lại ăn tối.
Ngô Lâm Viễn hỏi: “Tiểu Mạnh, bây giờ cậu chỉ làm gia sư thôi sao?”
Mạnh Trạch: “Tôi còn làm thêm ở studio chụp ảnh.”
“Lần sau đến đây, cậu có thể mang theo tác phẩm của mình.” Ngô Lâm Viễn nói, “Quan điểm của cậu rất mới mẻ, nhưng người trẻ tuổi, cái gì cũng không sợ. Có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cậu với những người có uy tín trong ngành.”
Mạnh Trạch lịch sự cảm ơn.
Anh rời khỏi nhà họ Ngô, đã hơn chín giờ tối.
Anh thong thả bước đi trên con đường nhỏ, vừa đi vừa ngắm cảnh. Lúc rảnh rỗi, anh thích nghe âm thanh của thời gian.
Chiếc đồng hồ cũ kỹ nhà ông ngoại điểm từng khoảnh khắc mặt trời mọc, mặt trời lặn, điểm từng mùa xuân hạ thu đông, điểm hết năm này qua năm khác. Kim giây vẫy đuôi: “tích tắc”, “tích tắc”.
Lý Minh Lan thật nóng tính. Nhiều năm trôi qua rồi, cô vẫn trốn tránh anh.
*
Sau khi sinh con, Lý Minh Lan đã nghỉ ngơi hơn một năm, cho đến khi con cai sữa.
Tiến độ cuộc sống của cô nhanh hơn so với bạn bè cùng trang lứa.
Khi bắt đầu đi làm, cô lại chậm hơn bạn bè cùng trang lứa hai năm.
Vì mang thai nên cô đã ngừng vẽ. Bây giờ cô có thể nói là không có kỹ năng gì.
Đã làm mẹ rồi, không thể sống vô dụng, cô nghe theo sự sắp xếp của bố, ra nước ngoài.
Cô sống trong lâu đài quá lâu, không trải qua sóng gió, đầu óc đơn giản. Bố cô muốn cô ra ngoài trải nghiệm.
Điều đáng mừng là hai năm nay cô không hoàn toàn dậm chân tại chỗ, khi thai giáo cho con, cô thường đọc thơ tiếng Anh, tiếng Anh của cô rất lưu loát.
Ra nước ngoài, coi như đã vượt qua rào cản ngôn ngữ.
Dì út định cư ở nước ngoài từ sớm, đã lâu không gặp Lý Minh Lan. Quan hệ họ hàng rất xa cách.
Khi sống ở nhà dì út, Lý Minh Lan rất khách sáo.
Không quen biết ai, cô cảm thấy mình bị bố bỏ rơi.
Cô không biết mình có khả năng thích nghi từ đâu, sau vài tháng vất vả, cô đột nhiên thông suốt.
Cô theo học trường nghệ thuật, tài năng của cô không hề bỏ rơi cô.
Mỗi lần nghe thấy lời khen ngợi của người khác, cô lại nhớ đến sổ ghi chép mỹ thuật của Mạnh Trạch. Cô đứng trên vai anh nên mới đi xa hơn, nhanh hơn người khác.
Một năm cô mới về nhà một lần, một năm mới gặp con một lần.
Cho đến nay ông bà vẫn không biết cháu gái chưa kết hôn đã sinh con, họ tưởng rằng Vu Ly đã sinh ra một cậu bé bụ bẫm.
Giấu diếm là đúng. Sức khỏe của ông không được tốt, tim có vấn đề, không chịu được kích thích.
Cô chính là cô của Lý Thâm.
Cô cũng không muốn con biết mẹ nó không học hành gì mà sinh ra nó.
Không gặp thì không gặp vậy, đây là sự sắp xếp tốt nhất cho con.
*
Khoảnh khắc về nước chính là lúc Lý Minh Lan vui mừng khôn xiết.
Máy bay hạ cánh, trái tim cô như đang bay lên, bay thẳng lên trời xanh.
Cô đã trở về thành phố của mình.
Con của cô ở đây.
Phía trước khoang máy bay, tiếp viên hàng không nở nụ cười quyến rũ, nói với từng hành khách đi qua: “Chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ.”
Lý Minh Lan cũng cười: “Tôi yêu Tổ quốc tôi.”
Giữa đám đông đến đón, cô liếc mắt liền nhìn thấy anh trai và chị dâu, cũng như đứa bé trong vòng tay chị dâu.
Sau đó, ánh mắt cô không thể rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé.
Anh chị cô rất quan tâm đến đứa bé.
Lý Thâm được nuôi dưỡng trắng trẻo bụ bẫm. Trời hơi se lạnh, cậu bé mặc áo bông dày, cuộn tròn như một quả bóng. Cậu bé nhìn về phía này, nhìn thấy cô, lại nhìn sang chỗ khác.
Lý Minh Lan vẫy tay với cậu bé.
Lý Thâm lại nhìn cô.
“Anh, chị dâu.” Lý Minh Lan gần như nhảy đến trước mặt họ. Quá vội vàng, chiếc vali bị cô kéo lệch đi.
“Ừ.” Lý Húc Bân lạnh lùng đến mức gần như vô tình.
“Anh, sao gặp em mà anh vẫn cau mày vậy?” Lý Minh Lan giơ tay vỗ vai anh trai.
Vu Ly cười: “Anh ấy quanh năm suốt tháng đều như vậy, biết em về nước, anh ấy chỉ mong sao đến đây canh trước một ngày.”
Lý Minh Lan nhìn đứa bé trong vòng tay Vu Ly, cười tươi: “Thâm à, gọi cô đi con.”
Đôi mắt của bé Lý Thâm đảo qua đảo lại, nhìn mặt cô, lại nhìn chân cô.
Đối với một đứa trẻ, người một năm chỉ gặp vài lần thì có gì khác biệt so với người lạ?
Vu Ly nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Thâm, vẫy vẫy về phía Lý Minh Lan: “Thâm à, gọi cô đi con.”
“Cô.” Giọng nói trẻ con non nớt vang lên rõ ràng.
“Ơi.” Lý Minh Lan đáp lại thật dài, “Thâm ngoan quá.”
Đây là thân phận mà cô tự mình lựa chọn, cô không hối hận. Cô thấy may mắn vì có anh trai làm chỗ dựa nên mới có thể sinh con ra.
Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, muốn ôm chặt, nhưng lại không dám dùng sức, cô véo nhẹ má cậu bé: “Sao lại có đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ.”
Lý Thâm mở to mắt nhìn cô.
Vu Ly bế đứa bé lên: “Nào, Thâm, để cô ôm con một cái.”
Lý Minh Lan lập tức đứng thẳng người, dang hai tay ra.
Lý Thâm không khóc không quấy.
Vu Ly đưa cậu bé qua.
Cậu bé ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay Lý Minh Lan.
Lý Minh Lan ôm đứa bé bụ bẫm, không nỡ buông tay: “Thâm lớn hơn năm ngoái rồi, cao hơn nữa.”
Đôi mắt nhỏ của cậu bé trong veo như nước suối.
Lòng cô mềm nhũn, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
Mọi thứ đều xứng đáng, vì con trai của cô, tất cả những gì cô làm đều xứng đáng.
Trên đường về.
Lý Minh Lan vô tình liếc nhìn. Con đường rẽ này chính là con đường cô từng đi học.
Lý Húc Bân xoay vô lăng, cố ý đi đường vòng. Thực ra, đã lâu anh không đi qua cổng trường Nham Nguy nữa.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang