Cậu lau đi lau lại bức tường loang lổ vá víu, cố gắng làm cho bức tường mới và cũ có cùng một tông màu.
Cậu nhận được tin nhắn của Lý Minh Lan.
Thật kỳ lạ, dù không gặp người nhưng cậu lại như nghe thấy giọng nói của cô.
Cô dùng ngữ điệu gì, nói những lời như thế nào, cậu đều rõ như lòng bàn tay. Lý Minh Lan thì có ngữ điệu gì chứ, hầu hết thời gian cô đều cười hềnh hệch.
Mạnh Trạch ra khỏi nhà.
Vừa xuống lầu, cậu nhận được điện thoại của ông Mạnh.
Ông Mạnh và bà Mạnh đã nói chuyện thẳng thắn, không cần phải giấu giếm con trai nữa, ông nói thẳng: "Mạnh Trạch, bà ấy đã nói chuyện với bố rồi, bà ấy nói cũng đã nói chuyện với con rồi." Ông Mạnh không nói "mẹ con", mà trực tiếp nói "bà ấy", rõ ràng đã coi nhau như người dưng nước lã.
"Ồ."
"Bố và bà ấy quyết định ly hôn."
"Ừm." Mạnh Trạch đóng cửa lớn.
Tiếng "ầm" vang dội, như tiếng bom nổ bên tai ông Mạnh, ông ù tai, phải đưa điện thoại ra xa, rồi lại đưa lên: "Mạnh Trạch, con đã đủ mười tám tuổi rồi, con theo bố hay theo bà ấy, tùy con lựa chọn, bố hứa, học phí và sinh hoạt phí sau này của con, bố sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."
Ngoài tiền bạc, ông Mạnh và bà Mạnh cũng không cho được gì khác.
Mạnh Trạch đứng ngoài cửa lớn.
Tiếng đóng cửa không chỉ làm ông Mạnh chấn động, mà Mạnh Trạch còn cảm thấy như mình vừa tự giáng cho mình một tiếng sấm sét.
Đột nhiên, một bóng hình màu xanh lá cây xuất hiện.
Lý Minh Lan tóc đen bay phấp phới, váy dài tung bay, như một nàng tiên đột nhiên giáng xuống trần gian.
Mạnh Trạch không biết mình có trả lời ông Mạnh hay không, cậu cũng không nghe rõ giọng ông Mạnh, cậu bước nhanh về phía trước, gần như chạy đến, nắm chặt tay cô.
Cậu cảm thấy cô khỏe như trâu, kéo cậu lại, kéo vào lòng cô.
Lý Minh Lan nép vào lòng Mạnh Trạch, lại cảm thấy mình còn chưa kịp thi triển sức hút thì cậu đã hơi ngẩn ngơ, là cậu mạnh mẽ kéo cô lại, ôm chặt vào lòng, không buông tay.
Cô ngẩng đầu lên.
Mạnh Trạch đã cúp máy, cậu hơi cúi đầu.
Cô nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của cậu, muốn hôn lên đó, nhưng cũng biết có người qua đường đang nhìn, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cậu.
Ba giây sau, Mạnh Trạch buông cô ra.
Cô vẫn nũng nịu trong lòng cậu: "Mạnh Trạch, cậu còn nhớ hình phạt lần trước không, cậu phải nhớ tớ từng phút từng giây, cậu có làm được không?"
"Ừ." Cậu gật đầu.
"Tớ không tin, nhìn cậu rất qua loa." Hơn nữa còn lạnh nhạt.
"Nhớ cậu là để trong đầu, chứ không phải thể hiện trên mặt."
Cũng có lý, nhưng… "Thật sao? Từng phút từng giây đều nhớ?"
"Đúng vậy." Cậu vẫn gật đầu.
Lý Minh Lan chọc chọc cằm cậu: "Còn qua loa hơn nữa, có phải cậu đang tìm mọi cách để được cộng điểm không?"
"Nói rồi cậu cũng không tin, cậu cứ học Tôn Ngộ Không, chui vào đầu tôi mà kiểm tra đi."
"Thôi, cậu nói nhớ là nhớ vậy." Với tính cách của Mạnh Trạch, việc cậu ôm chặt cô trước cổng giữa ban ngày ban mặt, chắc hẳn là rất nhớ nhung rồi.
Lý Minh Lan bị ốm một trận, cằm nhọn hoắt, tóc cô dày, lại vừa dài vừa đen, xõa xuống khiến khuôn mặt cô trông nhỏ hơn cả bàn tay cậu, cậu hỏi: "Bác sĩ có dặn dò gì về chế độ ăn uống mấy ngày nay không?"
"Chỉ được ăn đồ thanh đạm thôi." Lý Minh Lan hào hứng nói. "Mạnh Trạch, trưa nay chúng ta về nhà, tớ nấu cơm cho cậu ăn."
Mạnh Trạch từ chối: "Đừng hòng."
*
Mặt trời tháng Sáu ngày càng gay gắt, Mạnh Trạch vẫn mặc một chiếc áo khoác mỏng dài tay.
Lý Minh Lan véo cánh tay cậu: "Đồ keo kiệt, có thân hình đẹp như vậy mà cũng không chịu khoe ra."
Cậu đi theo cô đến phố đi bộ nhộn nhịp.
Lý Minh Lan nói: "Có bạn trai đẹp trai như vậy, nhất định phải dẫn đi khoe khoang ở chỗ đông người."
Thật nhạt nhẽo, nhưng Mạnh Trạch đột nhiên nghĩ, có lẽ lời thanh minh của Tôn Cảnh là thật, bởi vì cậu không bị Lý Minh Lan coi như chiến lợi phẩm để khoe khoang.
Phố đi bộ cũng là phố ẩm thực, không khí tràn ngập mùi thơm ngào ngạt từ các quầy hàng, bên trái là mùi lòng bò, bên phải là mùi thịt nướng.
Lý Minh Lan chảy nước miếng, ôm lấy cánh tay Mạnh Trạch: "Mạnh Trạch, Mạnh Trạch."
Mạnh Trạch cứng rắn kéo cô đi: "Lần sau lại đến."
Không thể dạo phố đi bộ nữa, Mạnh Trạch dắt cô đến một con phố yên tĩnh khác.
Bên đường có một cửa hàng hoa nhỏ, mặt tiền chỉ rộng một mét.
Người bán là một bà cụ, tóc bạc trắng, ăn mặc rất tinh tế, búi tóc gọn gàng, vẽ lông mày mảnh, mắt cười, bà đặt hoa hồng ở phía trước.
Lý Minh Lan lại nói: "Mạnh Trạch, tớ đã muốn ghé cửa hàng này từ lâu rồi." Cuối cùng cũng có bạn trai rồi!
Thực ra bà cụ đã chú ý đến cô gái này từ lâu, quả thực là rất xinh đẹp, trước đây cô bé luôn đi một mình, hôm nay lại nắm tay một cậu thiếu niên.
Bà cụ cười chào hỏi: "Cậu bé, mua vài bông hồng tặng bạn gái đi."
Lý Minh Lan quay đầu nhìn Mạnh Trạch.
Lúc này Mạnh Trạch nhớ đến bó hoa hồng cậu tặng mẹ, mẹ cậu tiện tay đặt xuống, sau đó hoàn toàn quên mất, khi đi thì hai tay không.
Sau đó, cậu ném bó hoa hồng vào thùng rác dưới lầu.
Cậu trả lời bà cụ: "Sến quá."
Nụ cười của bà cụ không hề giảm: "Hoa hồng đúng là sến, nhưng tình yêu vốn là thứ tầm thường của thế tục, chẳng phải cậu bé và cô bé đang yêu nhau sao?"
Mạnh Trạch không trả lời.
Lý Minh Lan dụi mặt vào cánh tay cậu: "Mạnh Trạch, Mạnh Trạch."
Mạnh Trạch: "..."
Cô hơi tủi thân: "Mạnh Trạch, Mạnh Trạch."
Cậu chỉ đành nói: "Cháu là bạn trai của cô ấy."
Lý Minh Lan lập tức cười.
Bà cụ cũng cười theo: "Cậu bé, có muốn mua vài bông hồng không?"
"Chín bông." Lúc này Mạnh Trạch lại rất dứt khoát.
Bà cụ mỉm cười: "Chín bông, ý nghĩa tốt đẹp, trường cửu dài lâu."
Mạnh Trạch lại nhất định phải giải thích: "Chọn hai chữ số cuối của số QQ đẹp, cộng lại bằng chín."
Bà cụ nhanh nhẹn bó chín bông hồng thành một bó hoa rực rỡ.
Mạnh Trạch miễn cưỡng nhận lấy, sau đó đưa cho Lý Minh Lan.
Lý Minh Lan không nói lời cảm ơn, đi được hai bước lại quay đầu lại, cô ôm bó hoa hồng đỏ rực, mặc chiếc váy xanh non, cười với cậu: "Mạnh Trạch, bây giờ tớ tin là cậu đã nhớ tớ từng phút từng giây rồi."
Cô thầm vui mừng, lời giải thích của cậu thật thừa thãi, một ba một bốn cộng lại đúng là bằng chín, nhưng một đời một kiếp cũng là trường trường cửu cửu.
*
Buổi trưa, hai người dạo quanh phố xá một vòng, không tìm được nhà hàng nào có món thanh đạm phù hợp.
Thôi thì về nhà vậy.
Bên đường có một người bán hàng rong đẩy xe nhỏ, trên xe đặt hai thùng carton, bên trong nhét đầy đủ loại CD và VCD.
Đây là người bán đĩa lậu.
Nấu cháo mất thời gian, nhà ông ngoại không có tivi, không có mạng, bây giờ Mạnh Trạch và Lý Minh Lan cũng không cần học thêm Toán nữa, cứ ngồi như vậy nhìn nhau chằm chằm, thật nhàm chán.
Mạnh Trạch nói: "Mua vài đĩa về, giết thời gian."
Bộ phim thần tượng F4 mà ông chủ quán net ở miền Bắc giới thiệu rất nổi tiếng, ông chủ này cũng giới thiệu: "Đưa em đi ngắm mưa sao băng, rơi xuống trái đất này..."
Lý Minh Lan lắc đầu, cô thích phim hài nhảm nhí, ví dụ như phim của Châu Tinh Trì, cô hỏi: "Mạnh Trạch, cậu thích xem gì?"
Mạnh Trạch: "Tùy cậu."
Lý Minh Lan hít hà, ngửi thấy mùi thơm, cô cảm thấy bụng lại sôi ùng ục rồi, quay đầu nhìn sang, thấy một người bán hàng rong khác đang nướng bánh bao.
Lý Minh Lan suýt nữa thì khóc: "Mạnh Trạch, cuối cùng cũng có thứ tớ ăn được rồi." Nói xong, cô chạy tới đó.
Mạnh Trạch: "..." Thôi, cô đã nhịn đói mấy ngày rồi, để cô muốn gì làm nấy vậy.
Bên cạnh cũng có hai nam sinh đang chọn đĩa, ông chủ nhiệt tình giới thiệu: "Cái này hay, nghệ thuật và táo bạo, là tác phẩm đoạt giải Quay phim xuất sắc nhất của Hiệp hội Điện ảnh Thái Lan và giải Cá heo bạc."
Giải Quay phim? Mấy chữ này lọt vào tai Mạnh Trạch.
Một nam sinh nói: "Tôi không thích phim Thái Lan."
Ông chủ dùng ngón tay chỉ vào bìa đĩa: "Tuy là phim Thái Lan, nhưng nữ chính là người Hồng Kông, Chung Lệ Đề, các cậu đều biết chứ?"
Hai nam sinh liền mua luôn.
Mạnh Trạch hỏi: "Tác phẩm đoạt giải Quay phim xuất sắc nhất?"
Ban đầu, ông chủ không định giới thiệu cho cặp đôi trẻ, nhưng vì Mạnh Trạch đã hỏi, hơn nữa cô gái lại chạy xa rồi, ông chủ không có lý do gì mà không làm ăn, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, có muốn mua một đĩa không?"
"Ừ, tính tiền." Mạnh Trạch liếc nhìn bìa đĩa, cậu nghe ra bộ phim mà ông chủ giới thiệu cho nam sinh kia là phim cấm.
Tác phẩm đoạt giải, đương nhiên có chỗ đáng để nghiền ngẫm.
Loại phim này quay đẹp thì gọi là nghệ thuật, quay tầm thường, thô thiển thì trở thành phim khiêu dâm.
*
Nấu cháo rất đơn giản.
Trong nhà vẫn còn gạo, Mạnh Trạch vo gạo, đổ nước, nhấn nút nồi cơm điện là xong.
Chỉ ăn cháo, chưa đến nửa ngày Lý Minh Lan đã kêu đói, bánh bao nướng cô vừa mua cũng không có dinh dưỡng gì.
Mạnh Trạch nói: "Chờ một lát tôi hấp cho cậu một bát trứng hấp."
Mắt Lý Minh Lan sáng lên: "Mạnh Trạch, cậu dạy tớ đi, tớ cũng muốn làm trứng hấp."
"Miễn bàn." Mạnh Trạch cảnh cáo. "Lý Minh Lan, cậu không được vào bếp."
Cô bĩu môi, không vào thì không vào.
Lý Minh Lan cắm chín bông hồng vào bình, rồi chạy đi chọn đĩa.
Cô vừa nhìn thấy phim của Châu Tinh Trì, liền bóc một cái ra, lấy đĩa phim.
Ngón tay vô tình vướng vào túi nilon, kéo ra, để lộ tấm bìa có hình lưng trần của một người phụ nữ.
Lý Minh Lan thầm kinh ngạc, chắc chắn đây không phải phim hài cô vừa chọn.
Cô đặt đĩa "Thánh Bài" xuống, cầm lấy đĩa có hình lưng trần của người phụ nữ.
Cô đi đến nhà bếp, đứng bên cửa, không bước vào: "Mạnh Trạch, đây là phim 18+."
Mạnh Trạch quay đầu lại: "Ừ."
"Tớ từng nghe Hồ Hàn Nhiên nói qua."
Mạnh Trạch lạnh giọng: "Cậu ta nói chuyện này với cậu?"
"Đúng vậy." Hồ Hàn Nhiên nói thẳng với Đinh Chương, cô tình cờ nghe thấy, nhưng cô không hứng thú lắm, cũng không để tâm, lúc này mới nhớ ra.
Mạnh Trạch đập một quả trứng, dùng sức khuấy lòng trắng và lòng đỏ, rồi gằn giọng nói: "Cậu và cậu ta đúng là vô cùng thân thiết."
"Mạnh Trạch." Lý Minh Lan thò đầu vào. "Bình thường cậu có thích xem mấy cái này không?"
"Không thích." Cậu chỉ xem cùng Vương Huy một lần, bản thân cậu thích đọc tạp chí hơn.
"Cậu không thành thật bằng Hồ Hàn Nhiên."
Mạnh Trạch đặt đũa xuống: "Cậu ta dùng loa phóng thanh nói chuyện loại phim này với cậu vậy mà gọi là thành thật?"
"Cậu ta xem xong nói ngay, còn cậu thì không nói cho tớ biết."
"Tôi không xem."
"Cậu lừa tớ."
Mạnh Trạch: "..."
Cậu không xem sao? Cậu đã xem.
Nhưng cậu có hứng thú lắm sao? Cũng không phải.
Nhưng cậu “không được” sao? Càng không phải.
Biết bao nhiêu đêm cậu tỉnh giấc, nóng ran khó chịu, cậu đương nhiên không thể nói với Lý Minh Lan.
Trong mơ, cô đã bị cậu đè biết bao nhiêu lần rồi.
"Cậu lại không nói, là thừa nhận rồi chứ gì?" Lý Minh Lan vênh váo tự đắc.
Mạnh Trạch lười tranh luận với cô, đi hấp trứng.
"Cậu hư hỏng!" Rõ ràng cậu đã lên mạng tìm kiếm tạp chí 18+, vậy mà trước mặt cô còn giả vờ trong sáng.
Lý Minh Lan cũng có chút tò mò.
Bìa đĩa và mặt sau ghép lại thành một tấm poster.
Cô lật đi lật lại, không xem được toàn bộ, bèn xé bỏ lớp bọc.
Đĩa phim trượt ra khỏi túi.
Cô lấy poster ra, mở bìa trước bìa sau, nhìn thấy toàn bộ poster phim.
Điểm nhấn vẫn là nữ chính, gợi cảm quyến rũ.
Cô nằm nghiêng trên ghế sofa, ưỡn lưng, tiếc là cô không nhìn thấy mình có đường cong hay không.
Mạnh Trạch bưng bát trứng hấp ra, thấy Lý Minh Lan nằm nghiêng trên ghế sofa, trở mình liên tục, cậu hỏi: "Cậu buồn ngủ à?"
Quả nhiên là cô không quyến rũ sao? Lý Minh Lan vươn vai: "Mạnh Trạch, lần sau cậu dạy tớ hấp trứng là đến lượt cậu nằm trên ghế sofa đấy."
"Đừng có động đến cái ý nghĩ vào bếp." Mạnh Trạch đặt bát lên bàn trà. "Cậu ăn trước đi, kẻo chiều lại vừa đói vừa buồn ngủ."
Lý Minh Lan bưng bát lên: "Mạnh Trạch, cậu đi bật đầu VCD lên đi, tớ kể cho cậu nghe nội dung phim "Thánh Bài’."
"Ăn trứng của cậu đi, không cần kể, tự tôi xem được." Chắc chắn những gì cô kể đều là nói nhảm.
Trên bàn có hai đĩa phim Lý Minh Lan đã bóc, một trong số đó đặt trên bìa "Thánh Bài".
Đầu VCD nhà ông ngoại đều là đồ cũ, trước đây cũng không được kết nối, đợi đến khi Mạnh Trạch cắm lại dây điện, kết nối với loa.
Lý Minh Lan đã ăn xong bát trứng hấp, cô dùng thìa cạo sạch những mảnh trứng dính trên thành bát, ăn sạch sẽ: "Mạnh Trạch, cậu vừa giỏi Toán vừa giỏi nấu nướng, cậu sinh ra là để làm bạn trai của Lý Minh Lan."
"Cuộc đời tôi còn có ý nghĩa cao cả hơn, cảm ơn." Mạnh Trạch ngồi xuống, nhấn nút play trên điều khiển.
Ngay từ đầu phim đã thấy không đúng rồi.
Không phải tiếng Trung.
Mà là tiếng Thái.
Lý Minh Lan giật mình, mới phát hiện mình vừa đặt cả hai đĩa phim lên bàn trà.
Mạnh Trạch đã lấy nhầm.
Phim mới chiếu chưa đầy một phút, đã là cảnh nam nữ đang vận động lên xuống.
Cậu không chút biểu cảm, quay đầu nhìn Lý Minh Lan: "Hồ Hàn Nhiên nói chuyện loại phim này với cậu?"
"Cậu ta nói là phim 18+, không nói là 18+ đến mức nào, tớ cũng không biết..." Cô còn bày ra vẻ mặt vô tội.
Mạnh Trạch nhìn chằm chằm cô.
Cô đặt bát xuống, vội vàng nhấn nút stop trên điều khiển: "Mạnh Trạch, tớ đi thay đĩa." Cô đứng dậy, định chuồn đi.
Vừa bước được một bước, một bàn tay to đặt lên eo cô.
Cô bị tóm gọn, bản thân cũng không biết chuyện gì xảy ra, bị nhấc bổng lên, sau đó bị ném xuống ghế sofa.
Lần này cô thực sự nằm xuống rồi, cô vẫn còn mơ màng: "Mạnh Trạch, Mạnh Trạch."
Cậu cúi xuống, hỏi: "Lý Minh Lan, vừa nãy cậu nằm ở đây, có phải là muốn quyến rũ tôi không?"
Cô vặn vẹo, lại bị cậu véo một cái, cô nói: "Tớ vừa ngủ đấy."
"Nói dối." Mạnh Trạch học theo giọng điệu lúc nãy cô nói cậu nói dối. "Cậu hư hỏng."
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy hình ảnh không dành cho trẻ em trên màn hình tivi: "Mạnh Trạch, tớ không dậy được."
"Vậy thì cứ nằm ở đây." Mạnh Trạch xoay mặt cô lại, ngón tay vuốt ve trên môi cô. "Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối đừng lơ là trước mặt đàn ông, cậu cứ không nghe."
Lý Minh Lan há miệng, cắn nhẹ vào ngón tay cậu.
Mạnh Trạch rụt tay lại.
Hôm nay nghe cái tên "Hồ Hàn Nhiên" mấy lần rồi, cậu đã muốn bịt miệng cô từ lâu, đương nhiên là bịt bằng môi.
Mạnh Trạch cố ý, tỉnh táo, để yêu đương nhạt nhẽo với cô.
Cậu đã kìm nén rồi, cô lại cứ thích trêu chọc cậu.
Cô muốn cậu lúc nào cũng nghĩ đến cô.
Cậu ở một mình, trên đời cũng chẳng có ai lưu luyến lắm.
Trước đây là học sinh cấp ba, lên lớp, làm bài tập, ngày tháng rất đơn điệu, nhưng đó là ý nghĩa mà xã hội đặt ra cho học sinh.
Một khi thi đại học xong, vô cùng nhàm chán, cậu cũng chỉ có thể nghĩ đến cô.
Nỗi nhớ khô khan.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang