Lớp phó học tập ngẩng đầu lên khỏi đống sách: "Ồ ồ, để mình xem nào."
Cậu ta nhường chỗ cho cô.
Cô bê một chiếc ghế đến, ngồi xuống bên cạnh cậu ta, chiếm gần hết lối đi, không biết nói gì với lớp phó học tập mà cô cười rất tươi, thu hút ánh nhìn của mấy nam sinh.
Lý Minh Lan là một con yêu tinh quyến rũ.
Lớp phó học tập bình thường giải bài rất nhanh, lúc này lại thấy đầu óc choáng váng, cậu ta nhìn đề bài, mãi cho đến khi sắp vào giờ học mà vẫn chưa tìm ra lời giải.
Cậu ta cười gượng gạo: "Lý Minh Lan, đợi tiết sau, mình sẽ giảng cho cậu nhé."
Mạnh Trạch lạnh lùng quan sát.
E là đến tiết sau, lớp phó vẫn không giải được bài, không phải do bài khó, mà là do sự chú ý của cậu ta không đặt vào bài tập.
Phùng Thiên Lãng nghe thấy tiếng cười phía trước, lẩm bẩm nói: "Mạnh Trạch, không phải trước đây Lý Minh Lan đều tìm cậu hỏi bài sao?"
Mạnh Trạch: "Không phải tôi, là cậu." Phùng Thiên Lãng rất thích thuật lại lời giải đã có sẵn cho Lý Minh Lan nghe.
Phùng Thiên Lãng cười gượng: "Cô ấy hỏi cậu, cậu không trả lời, nên tôi mới được hời."
Mạnh Trạch nghĩ, cô không đến làm phiền càng tốt.
Ngày hôm sau, Mạnh Trạch đến khu rừng nhỏ hút thuốc.
Dạo này không mưa, nhưng trong rừng vẫn ẩm ướt.
Ngọn lửa của bật lửa châm lên đầu thuốc, mùi thuốc lá vẫn rất nhạt, cậu vô thức nghịch bật lửa, đóng mở liên tục.
Lý Minh Lan không đến.
Mạnh Trạch cất bật lửa, nhìn những tàn thuốc vương vãi trên đất, dạo này cậu hút thuốc hơi nhiều.
Dưới gốc cây lớn là vị trí Lý Minh Lan thường đứng.
Cậu lấy chân cào cào trong bụi cỏ, không thấy kẹo cao su.
Chưa đến giờ vào lớp, Mạnh Trạch rời đi trước, đến cửa hàng tiện lợi mua một gói kẹo cao su vị dâu.
Cậu bỏ vào miệng, như thể nếm được hương vị của Lý Minh Lan.
*
Sau khi Mạnh Trạch chuyển ra ngoài, bà Mạnh ngày nào cũng nhắn tin hỏi han tình hình học tập của con trai, còn ông Mạnh thì hai ngày nhắn một lần.
Mạnh Trạch hoàn toàn tự do.
Cuối tuần, cậu lại đến nhà Vương Huy.
Vương Huy mê phim Nhật Bản, vứt hết đống phim Hồng Kông mua trước đây vào thùng rác.
Vì quá say mê nên tốc độ của cậu ta càng nhanh hơn, mới xem được một lúc đã "á á á" kêu không chịu nổi.
Mạnh Trạch nằm dài trên ghế sofa, nhắm mắt lại, nghe âm thanh trong phim.
Sau khi đã vượt núi, trao nụ hôn, xem những thứ này, cảm nhận đã khác xưa rất nhiều, trước đây là kích thích của sự tưởng tượng, còn bây giờ, thực tế còn tuyệt vời hơn.
Vương Huy "giải quyết" xong một hiệp trong nhà vệ sinh, đi ra ngoài, thấy Mạnh Trạch vẫn nằm im, thậm chí tư thế cũng không thay đổi, cậu ta hỏi: "Này, anh bạn, cậu có ổn không vậy?"
Mạnh Trạch mở mắt ra, liếc nhìn Vương Huy: "Giọng người phụ nữ này chói tai quá."
Vương Huy: "Cậu có bị làm sao không? Lúc lên cơn, ai mà quan tâm đến giọng chói tai hay không, lắm yêu cầu thế, sau này cậu có tìm được bạn gái không đấy?"
"Tìm được chứ." Có một người đang mong chờ được làm bạn gái của cậu. Mạnh Trạch ngồi dậy, lấy một điếu thuốc, châm lửa thành thạo, rít một hơi, cậu nhìn nam nữ trong phim, "Tên đàn ông này xấu quá."
"..." Vương Huy nói, "Mẹ kiếp, cậu tưởng đàn ông trên đời này đều đẹp trai như cậu chắc? Mấy phim này thuộc thể loại phim truyền cảm hứng, xấu trai cũng có người đẹp thích."
Mạnh Trạch: "Chúng ta học nhiếp ảnh, phải chú trọng đến tính thẩm mỹ, nghệ thuật bố cục."
Vương Huy mất kiên nhẫn: "Cậu muốn trai đẹp thì tự đi mà quay, tự mình lên hình."
Vương Huy ngồi xuống, dạng chân ra, cậu ta với lấy hộp thuốc, kẹp một điếu, phát hiện động tác của mình không nhanh nhẹn bằng Mạnh Trạch.
Cậu ta châm thuốc, ném bật lửa lên bàn trà: "Mạnh Trạch, khi nào cậu quay lại ôn thi đại học?"
"Đầu tháng sau."
"Sau này cậu vẫn quay lại đây chứ? Nhà cậu ở đây mà?"
"Hai bên đều là nhà, bên kia chưa bán nhà." Mạnh Trạch dựa người vào ghế sofa, một chân co lên, một tay đặt hờ lên thành ghế, mắt hơi cụp xuống.
Vương Huy chỉ hận không thể lập tức lấy máy ảnh ra, chụp lại khoảnh khắc này.
Chẳng trách Mạnh Trạch chê người đàn ông trong phim, Mạnh Trạch soi gương thấy mình cũng phải thấy đẹp mắt.
Lúc này, Vương Huy cũng thấy giọng người phụ nữ trong phim hơi chói tai, cậu ta bấm nút tạm dừng.
Căn phòng khách rộng lớn bỗng chốc yên tĩnh, hai người không ai lên tiếng, mỗi người tự hút thuốc.
Vương Huy đứng dậy, kéo rèm cửa, rồi mở cửa cho thoáng khí.
"Tháng sau là tốt nghiệp rồi." Vương Huy nằm vật ra ghế sofa đơn, "Mạnh Trạch, chắc chắn tôi không thể học đại học cùng cậu rồi."
"Cậu học cùng tôi làm gì?"
Vương Huy hít sâu một hơi thuốc: "Biết đâu cậu có thể học cùng Lý Nghi Gia."
"Đừng đùa."
"Chắc cô ấy cũng sẽ thi vào đại học ở miền Bắc, sau này tôi với cô ấy cách xa nhau như vậy, chắc chắn không có cửa đâu." Khói thuốc của Vương Huy phảng phất nỗi buồn.
"Nếu cậu có ý với cô ấy, sau khi thi đại học xong, tự mình đi nói với cô ấy đi."
"Người ta đâu có coi trọng tôi, tình cảm lâu dài nhất là gì?" Vương Huy tự hỏi tự trả lời, "Tình bạn! Lý Nghi Gia chắc chắn thích…"
Vương Huy dừng lại, cậu ta đột nhiên nhận ra, mỗi khi ba người cùng nhau ăn cơm, dù cậu ta và Lý Nghi Gia đang trò chuyện, ánh mắt cô ấy vẫn luôn hướng về phía Mạnh Trạch.
Ba năm cấp ba, Lý Nghi Gia chỉ vướng tin đồn với Mạnh Trạch.
Còn Mạnh Trạch thì sao? Những cô gái vướng tin đồn với cậu có Lý Minh Lan và Lý Nghi Gia.
Lý Minh Lan, đại mỹ nhân.
Lý Nghi Gia, tài nữ thông minh.
Vương Huy cảm thán, ngay cả khi vướng tin đồn, Mạnh Trạch cũng chọn những cô gái xuất sắc nhất.
Khoan đã.
Tin đồn của Lý Minh Lan, với Mạnh Trạch, với Tôn Cảnh…
Chờ đã.
Vương Huy vỗ đùi: "Đúng rồi, Mạnh Trạch, có chuyện mới về Lý Minh Lan lớp cậu đấy."
"Chuyện gì?" Giọng Mạnh Trạch đột nhiên lạnh xuống.
"Trước đây chẳng phải chúng ta bắt gặp cô ấy và Tôn Cảnh đi quán net sao, tôi cứ tưởng hai người họ có gì đó, kết quả, mấy hôm trước Tôn Cảnh tuyên bố rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, hắn ta và Lý Minh Lan chỉ là bạn học bình thường."
Mạnh Trạch cắn đầu lọc thuốc.
"Tôn Cảnh còn nói, nếu ai còn đồn thổi chuyện của hắn ta với Lý Minh Lan, hắn ta sẽ không để người đó tốt nghiệp, đúng là thần kinh mà! Lúc tin đồn rầm rộ thì hắn ta im lặng, bây giờ tin đồn lắng xuống rồi, hắn ta lại ra mặt nói hai người trong sạch."
"Các cậu chỉ biết hóng hớt, không biết phân biệt thật giả à?"
"Làm sao mà phân biệt được? Có những người trong cuộc còn không biết nữa là." Ví dụ như, Vương Huy đã không nói với Mạnh Trạch, Mạnh Trạch cũng là một trong những người trong cuộc, "Cấp ba mà, áp lực học hành lớn như vậy, chỉ có thể dựa vào những chuyện tầm phào để giải khuây thôi, nhưng mà tôi thấy Lý Minh Lan rất dễ gần, cậu ngồi gần cô ấy, hay là cậu đi hỏi cô ấy xem?"
Mạnh Trạch đương nhiên không hỏi, hỏi rồi sẽ cho thấy cậu rất để tâm, cậu nói: "Tôi không thân với cô ấy, tôi đi trước đây."
Vương Huy ngạc nhiên: "Đi luôn rồi à? Cậu chưa xem hết phim mà?"
"Nam chính xấu quá." Mạnh Trạch lắc đầu.
*
Thời tiết nóng lên, Tôn Cảnh cũng không còn khoác áo khoác ngoài vung tay áo ra vẻ nữa, hắn mặc áo đồng phục ngắn tay, để lộ bắp tay rắn chắc.
Cách đây không lâu, hắn còn đứng trước cửa lớp 6 ngắm lá xanh cùng Lý Minh Lan, hôm nay gặp cô, hắn lại né tránh, đi đường vòng.
Lý Minh Lan cũng không chịu thua, thấy Tôn Cảnh đi về hướng mười giờ, cô liền đi về hướng hai giờ, hai người càng đi càng xa.
Cô đang đảo mắt nhìn xung quanh, thấy Mạnh Trạch đang đi thẳng về phía trước không xa, cô hừ một tiếng, đuổi theo Hồ Hàn Nhiên phía trước.
"Lý Minh Lan, chào buổi sáng." Từ khi được Lý Minh Lan khen cơ bụng, Hồ Hàn Nhiên chỉ muốn khoe hết cơ bắp của mình ra, cậu ta vén tay áo lên tận vai.
Cô hỏi: "Hồ Hàn Nhiên, cậu định thi trường thể thao à?"
Hồ Hàn Nhiên gồng cơ bắp trên cánh tay: "Sau này lên đại học, dễ tán gái hơn."
Lý Minh Lan cười ha hả.
Hồ Hàn Nhiên nhận ra mình đã lỡ lời, giải thích: "Ý tôi là…"
Lý Minh Lan không nghe thấy.
Vì Chu Phác Ngọc đến gọi: "Chào buổi sáng Lý Minh Lan, chào buổi sáng Hồ Hàn Nhiên."
Hồ Hàn Nhiên hận mình nói quá nhanh, cậu ta đâu có muốn đợi đến khi lên đại học mới tán gái, bây giờ cậu ta đã muốn tán rồi.
Mạnh Trạch nhìn Hồ phong lưu lại kéo tay áo xuống.
Không nói đến Tôn Cảnh lớp 6, Lý Minh Lan ở lớp 7 cũng đủ sức quyến rũ biết bao chàng trai.
Ví dụ như lớp phó học tập, bây giờ là máy giải bài riêng của Lý Minh Lan.
Cứ đến giờ ra chơi, không cần Lý Minh Lan mở lời, lớp phó học tập sẽ chủ động đến bàn của cô, ân cần hỏi: "Lý Minh Lan, bài giảng vừa rồi đã hiểu chưa?"
Cô lắc đầu.
Mạnh Trạch cau mày, cô đương nhiên không hiểu, vì cô là đầu heo.
Lớp phó học tập đưa vở ghi chép của mình qua: "Mình đã ghi lại những điểm quan trọng mà giáo viên giảng trên lớp, cho cậu mượn nhé."
"Cảm ơn cậu nhé." Lý Minh Lan không tiếc nụ cười, cũng không tiếc lời cảm ơn.
Phùng Thiên Lãng nhỏ giọng nói với Mạnh Trạch: "Mạnh Trạch, cậu bị thất sủng rồi à?" Cậu ta còn uất ức hơn cả Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch cúi đầu xem sách.
Trưa nay, cậu không đến khu rừng nhỏ nữa, cậu ngồi đây xem kịch.
Ăn trưa xong, lớp phó học tập nhân lúc Chu Phác Ngọc rời đi, nán lại, cố tình giảng bài cho Lý Minh Lan.
Buồn cười là, lớp phó học tập không hiểu cô.
Muốn giảng bài cho Lý Minh Lan, nhất định không được bỏ qua bất kỳ bước nào, nếu không, cô sẽ như bây giờ, chống cằm, như đang nghe, nhưng thực chất chẳng hiểu gì cả.
Mạnh Trạch lấy gói kẹo cao su vị dâu ra, lấy một viên bỏ vào miệng, nhai vài cái, rồi lại nhìn người phía trước.
Lý Minh Lan quay đầu lại, lúc nói chuyện với lớp phó học tập, đuôi tóc dài vắt lên bàn của Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch trực tiếp lấy mấy quyển sách, đập lên đó.
Đuôi tóc của Lý Minh Lan bị sách kéo mạnh một cái, cô ôm đầu, quay lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cậu.
Cậu đang nhai kẹo cao su.
Cô như hiểu được ẩn ý của cậu: "Tôi cũng muốn ăn kẹo cao su." Cô đưa tay ra.
Mạnh Trạch đưa cho cô.
Cô dùng răng cắn nhẹ, ngậm kẹo cao su vào miệng, rồi mỉm cười với cậu.
Cô quay người lại, cũng cười với lớp phó học tập như vậy: "Vừa nãy nói đến đâu rồi?"
Lớp phó học tập vô tình quay đầu lại nhìn, liền bị ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Trạch liếc xéo mấy cái, dòng suy nghĩ của cậu ta bị cắt đứt, ngập ngừng mấy giây, sau đó lắp bắp.
Giảng xong bài, cậu ta hỏi: "Hiểu chưa?"
Lý Minh Lan thành thật trả lời: "Không hiểu."
"Để mình nghĩ xem còn cách giải nào đơn giản hơn không." Lớp phó học tập ủ rũ quay về chỗ.
Lý Minh Lan thở dài: "Toán học, thật sự quá tuyệt vọng."
Mạnh Trạch không thể chịu đựng nổi cách giảng bài dài dòng của lớp phó học tập nữa, cậu nhổ kẹo cao su: "Bài nào, để tôi giảng cho cậu."
Cô nghiêng đầu: "Tôi có rất nhiều bài, rất nhiều bài không biết làm!"
Không khí bỗng chốc im lặng.
Không chỉ Lý Minh Lan, Phùng Thiên Lãng cũng đang chờ đợi câu trả lời của Mạnh Trạch.
Miệng Mạnh Trạch như đóng băng, toàn bộ hơi thở cậu phả ra đều lạnh toát: "Bài... nào... để... tôi... giảng."
Lý Minh Lan lấy khăn giấy ra, nhổ kẹo cao su vào đó, gói lại ném cho cậu, cô cười đáp: "Được thôi."
Đôi môi đỏ mọng.
Mạnh Trạch cảm thấy mình bị cuốn vào vực sâu, trong vực sâu là yêu quái, là ma quỷ.
Nếu chỉ có hai người, cậu đã cúi xuống hôn cô rồi.
*
Hai người lại có sự ăn ý ngầm.
Buổi trưa đến khu rừng nhỏ, Lý Minh Lan hỏi: "Mạnh Trạch, chúng ta là người yêu rồi sao?"
Đến khu rừng nhỏ, cô lại hỏi: "Mạnh Trạch, chúng ta là người yêu rồi sao?"
Mạnh Trạch không phủ nhận cũng không khẳng định.
Không trả lời tức là đồng ý, Lý Minh Lan coi như vậy, nhón chân hôn cậu: "Bạn trai."
Tùy cô vậy.
Lý Minh Lan nhanh chóng nhập vai bạn gái: "Mạnh Trạch, tớ vẫn chưa có số điện thoại của cậu."
"Đi học không mang điện thoại."
"Chúng ta có thể nhắn tin sau khi tan học, người yêu phải nhắn tin với nhau chứ."
Mạnh Trạch cũng là lần đầu làm bạn trai, cậu thiếu kinh nghiệm trò chuyện: "Có gì mà phải nói chuyện?"
Lý Minh Lan lần lượt gập các ngón tay lại: "Nói chuyện về thời tiết mỗi ngày, ngày ba bữa ăn gì, cậu ngủ lúc mấy giờ?"
"Hôm nay trời quang mây tạnh, buổi sáng ăn bánh bao, buổi trưa ăn cơm chiên trứng, buổi tối chưa ăn, mười giờ tối đi ngủ." Giọng Mạnh Trạch đều đều, "Nói xong rồi đấy."
Cô đánh cậu một cái: "Cho tớ số điện thoại của cậu, nếu không tớ lại trừ điểm cậu."
Mạnh Trạch đành phải đọc số điện thoại của mình.
Lý Minh Lan vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, nghe xong lại nói: "Không nhớ được."
Mạnh Trạch: "..."
"Tớ cho cậu số của tớ, đợi lát cậu nhắn tin cho tớ nhé." Cô còn nhấn mạnh, "Cậu phải dùng xưng hô bạn trai đấy."
Thật nhạt nhẽo, nhưng Mạnh Trạch vẫn nhớ được mười một con số mà Lý Minh Lan đọc.
*
Lý Minh Lan xé một tờ giấy, viết hai chữ "Phấn đấu", đặt lên góc bàn Mạnh Trạch.
Cậu nhắc nhở: "Đặt nhầm chỗ rồi."
"Để tớ xem." Rõ ràng là cô sẽ thường xuyên quay lại nhìn.
Để kèm cặp cô học, hai người ở lại học buổi tối.
Lý Minh Lan đầy hy vọng: "Mạnh Trạch, cậu có thể đoán đề thi đại học không?"
"Lần trước chỉ là may mắn thôi." Mạnh Trạch nói, "Đừng nói nhảm nữa, nghe đề đây."
"Ồ." Cô cầm vở lên, chép lại theo đáp án của cậu.
Trình độ giảng dạy của Mạnh Trạch cao hơn lớp phó học tập, cậu như đang dạy học sinh tiểu học, viết từng bước giải bài rõ ràng, rành mạch.
Lý Minh Lan nghĩ, nếu gặp được Mạnh Trạch sớm hơn, có lẽ điểm toán của cô đã đạt yêu cầu.
Cô chăm chú chép bài.
Mạnh Trạch không nói gì, vô tình ngẩng lên, thấy Điêu Khôn đang nhìn về phía này.
Điêu Khôn nhún vai, xách cặp rời khỏi lớp học.
*
Lý Minh Lan hỏi giờ ngủ của Mạnh Trạch, nhưng cô không nói giờ ngủ của mình.
Kỳ thi năng khiếu của Học viện Mỹ thuật được sắp xếp vào cuối tuần này.
Dạo này cô thức khuya đến một hai giờ sáng, thỉnh thoảng lại lật xem vở ghi chép của Mạnh Trạch.
Chữ viết trong vở không giống chữ của người trưởng thành, chắc là của Mạnh Trạch, giấy đã ngả vàng, có vẻ đã cũ, chữ viết hồi nhỏ của Mạnh Trạch không được phóng khoáng, tự do như bây giờ, nhưng cũng rất ngay ngắn, rõ ràng.
Thứ Sáu, tan học, Lý Minh Lan nói cho Mạnh Trạch biết thời gian và địa điểm thi của mình.
Cậu thờ ơ, không biết có nghe lọt tai hay không.
Trước khi đi ngủ, cô nhắn tin cho cậu: [Bạn trai phải đến đón bạn gái chứ.]
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, chắc cậu ngủ rồi.
Địa điểm thi cách trung tâm thành phố khá xa, nếu Mạnh Trạch cũng thích ngủ nướng như cô, thì khi cậu tỉnh dậy, cô đã thi xong rồi.
Nhưng mà, hai người lần đầu tiên làm người yêu, vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu, cậu không chu đáo cũng là lẽ thường tình.
Nghĩ vậy, Lý Minh Lan ngủ ngon lành.
Sáng sớm, Lý Húc Bân đến nhà họ Lý, lái xe đưa em gái đến địa điểm thi.
Lý Minh Lan lên xe, nói: "Anh, lát nữa em thi xong, anh cứ tự làm việc của mình đi, không cần phải lặn lội đến đón đâu, em tự đi tàu điện ngầm về được."
"Vẽ mấy tiếng đồng hồ, em có mệt không?"
"Em không sao đâu." Lý Minh Lan bắt chước Hồ Hàn Nhiên, định gồng cơ bắp trên cánh tay, nhưng bất lực là chẳng có gì cả, cô chỉ có thể làm một cử chỉ, "Sức em khỏe lắm."
"Vậy chiều nay anh đi đón chị dâu của em."
"Chúc anh và chị dâu có một ngày cuối tuần vui vẻ."
"Có em, làm sao mà vui vẻ được." Lý Húc Bân cảm thấy như mình mới là người đi thi, "Đợi đến khi em lên đại học, anh mới có thể ngủ một giấc ngon lành."
Lý Minh Lan xuống xe, chào tạm biệt anh trai.
Cô hít sâu một hơi, rồi vỗ vỗ balo.
Trong balo có vở ghi chép của Mạnh Trạch, như một lá bùa may mắn khác... không đúng, hôm nay cô không chỉ muốn đạt yêu cầu, cô nhất định phải thi đỗ Học viện Mỹ thuật.
"Lý... Minh... Lan?" Có người dường như không chắc chắn lắm, phát âm từng chữ rất cứng nhắc, chậm chạp.
Cô quay đầu lại.
Người đối diện là một nam sinh xa lạ, đầu đinh, để lộ khuôn mặt góc cạnh: "Lý Minh Lan, đúng không?"
"Cậu là?"
"Tôi gặp cậu ở vòng thi sơ tuyển."
"Không nhớ."
Chàng trai đầu đinh không ngờ cô thẳng thắn như vậy, hơi ngại ngùng: "Lúc đó tôi ngồi sau cậu, vô tình nhìn thấy tên cậu, tôi đã nghĩ, nếu chúng ta gặp lại nhau ở vòng thi phỏng vấn thì thật là có duyên."
Lý Minh Lan không có thời gian để ý đến người rảnh rỗi này, nói chuyện cũng không khách sáo: "Thông thường, chỉ cần điểm thi sơ tuyển không quá tệ, thì đều sẽ đến thi phỏng vấn thử vận may."
Chàng trai đầu đinh cười, cậu ta học vẽ từ nhỏ, có sự cầu toàn rất lớn về tỷ lệ cơ thể người.
Ngoại hình của Lý Minh Lan khỏi phải bàn, đẹp đến trong veo.
Cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, kiểu tóc không mái rất kén khuôn mặt, trán cao, đầu tròn, đúng là một tác phẩm hoàn mỹ của Nữ Oa.
Cũng thật trùng hợp, hai người lại được xếp vào cùng một phòng thi.
Chàng trai đầu đinh cười với Lý Minh Lan: "Chúng ta thật có duyên phải không?"
Cô nhếch mép, cười như không cười.
Mãi đến khi giáo viên bước vào phòng vẽ, chàng trai đầu đinh mới rời đi.
Giáo viên thông báo: "Đề tài vẽ hôm nay là ‘Bạn học’, thời gian vẽ, ba tiếng."
Tiếng chuông vừa dứt, giáo viên nghiêm nghị nói: "Bắt đầu thi."
Lý Minh Lan áp tay lên ngực.
Cô đã từng nâng niu khuôn mặt Mạnh Trạch, nắm tay cậu, ôm eo cậu, đây là người bạn học mà cô quen thuộc nhất.
Thời gian thi cử nhàm chán trở nên sống động, cô cảm thấy như mình đã ở bên Mạnh Trạch ba tiếng đồng hồ.
Thi xong, Lý Minh Lan vừa treo bức tranh lên khu vực trưng bày.
"Lý Minh Lan." Chàng trai đầu đinh phiền phức lại đến, "Cậu ở đâu vậy? Bạn tôi có xe, có cần tôi đưa cậu về không?"
Cô đang dọn hộp màu, lau những vết sơn dính trên đầu ngón tay: "Bạn trai tôi đến đón."
Một cô gái xinh đẹp như vậy, không có bạn trai mới lạ, chàng trai đầu đinh rất có tinh thần cạnh tranh, vẫn đi theo cô.
Lý Minh Lan đi rất nhanh, lúc xuống cầu thang giẫm phải một cây bút trên bậc thang, cây bút lăn xuống, cô cũng trượt theo, suýt ngã, cô vội vàng vịn vào lan can.
"Cẩn thận." Chàng trai đầu đinh định đỡ cô.
Cô lập tức né tránh.
Bàn tay đưa ra của chàng trai đầu đinh dừng lại giữa không trung, rồi thu về.
Lý Minh Lan bước thêm hai bậc thang, lại giẫm phải cây bút vừa trượt xuống, sau đó, chân cô đau nhói, chắc là bị bong gân rồi.
Chàng trai đầu đinh hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Có sao, nhưng không nói với cậu ta, Lý Minh Lan đi khập khiễng, ra khỏi tòa nhà giảng dạy.
Quãng đường ngắn ngủi khiến cô toát mồ hôi lạnh, cô không thể không lê bước đến bên đường, ngồi lên bồn hoa.
Chàng trai đầu đinh khuyên nhủ: "Lý Minh Lan, chân cậu bị thương rồi, hay là đi xe của chúng tôi về nhé."
Ai thèm xe của cậu ta chứ? Cô nói: "Bạn trai tôi đến đón."
Nhưng Mạnh Trạch vẫn chưa trả lời.
Lý Minh Lan nhắn tin: [Mạnh Trạch, bạn gái cậu bị thương rồi, có một nam sinh muốn bạn gái cậu lên xe của cậu ta đấy.] Cô nhấn mạnh nút gửi.
Đến trưa rồi, chắc Mạnh Trạch dậy rồi.
Chắc Mạnh Trạch cũng đoán được nếu không trả lời nữa sẽ bị trừ điểm, cậu hỏi: [Cậu đang ở đâu?]
Lý Minh Lan: [Trường thi.]
Bóng dáng chàng trai đầu đinh ngày càng đến gần, chiếu xuống chân cô, cô rụt chân lại: "Bạn trai tôi đến đón."
Chàng trai đầu đinh gật đầu: "Tôi không yên tâm để cậu ở đây một mình, đợi cậu ấy đến rồi tôi sẽ đi."
Lý Minh Lan không biết khi nào Mạnh Trạch mới đến, bạn trai cô cao thâm khó lường, rất khó đoán.
Chàng trai đầu đinh muốn lấy lòng, vậy mà lại chạy đi mua một chiếc ô che nắng cho một nữ sinh, cậu ta che ô cho Lý Minh Lan, nhẹ nhàng nói: "Tôi đợi bạn trai cậu cùng cậu."
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vẫn không thấy bóng dáng Mạnh Trạch ở cổng trường.
Nếu cậu vừa mới dậy, đi tàu điện ngầm đến đây mất gần một tiếng, Lý Minh Lan nghĩ, hay là ra ngoài bắt taxi.
Đột nhiên…
"Lý Minh Lan." Giọng điệu lạnh lùng này vang lên giữa trời đầu hè, có thể khiến người ta lạnh toát từ đầu đến chân.
Lý Minh Lan ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạnh Trạch không biết từ đâu xuất hiện, bao nhiêu ấm ức dồn nén bỗng chốc tuôn trào, cô chu môi: "Sao giờ cậu mới đến?"
Lạ thật, sao cậu không xuất hiện từ cổng trường?
Mạnh Trạch không thèm nhìn chàng trai đầu đinh đang che ô: "Bị thương ở đâu?"
Lý Minh Lan chỉ vào mắt cá chân trái: "Đau lắm."
Cậu đưa tay về phía cô.
Cô nắm lấy tay cậu.
Cậu quay người, vòng tay cô qua vai mình, hơi cúi người: "Lên đây, tôi cõng cậu về."
Lý Minh Lan thuận thế leo lên lưng cậu.
Thì ra lưng cậu rất rắn chắc, cô ôm chặt Mạnh Trạch, nói lớn: "Đây là bạn trai của tôi." Dù sao lúc này cũng không phải ở trường Nham Nguy, người lạ biết được thì đã sao.
Chàng trai đầu đinh hạ thấp ô xuống, chiếc ô hơi rung, nhìn kỹ mới thấy tay cậu ta đang run rẩy.
Mạnh Trạch coi như không thấy chàng trai đầu đinh, chậm rãi bước ra khỏi cổng trường.
Lý Minh Lan dụi mặt vào gáy cậu: "Mạnh Trạch, tớ biết cậu nhất định sẽ không bỏ rơi tớ mà."
Sau gáy như có một vùng dây thần kinh đặc biệt, lan xuống tận xương cụt, tê dại, nóng ran, Mạnh Trạch nghiêng đầu: "Lý Minh Lan, đã nói là không công khai rồi mà, cậu còn la lớn như vậy, mặt dày thật đấy."
Cô đưa một tay lên vỗ vỗ chiếc balo trên lưng, sau đó, tay kia ôm lấy tay cậu, di chuyển lên trên, sờ qua xương quai xanh, cổ, rồi đến mặt, cô véo má cậu: "Cậu cũng chẳng mỏng manh gì cho cam, mặt dày mày dạn, chúng ta rất xứng đôi."
"Môn toán cậu mười hai điểm, môn toán tôi điểm tuyệt đối."
Lý Minh Lan véo véo, nhéo nhéo như nghiện: "Bù trừ cho nhau mà, chúng ta cùng nhau khám phá những lĩnh vực chưa biết của đối phương."
"Cậu có lĩnh vực chưa biết nào?"
"Mạnh Trạch, chúng ta nói về tương lai đi."
"Tương lai của tớ, đi mua sắm, dắt chó đi dạo, đến thẩm mỹ viện, uống trà chiều."
"Theo cậu nói vậy, chồng tương lai của cậu là đại gia à."
"..."
"Mạnh Trạch, sau này cậu nhất định sẽ thành đạt đúng không?"
Cậu không nên nhắc đến chủ đề này, cậu quay đầu lại thì thấy cô đang nhìn mình như nhìn một mỏ vàng.
Cô nhẹ nhàng thổi một hơi vào tóc mái của cậu: "Mạnh Trạch, cậu phải cố gắng kiếm tiền nuôi tớ đấy."
Mạnh Trạch dừng lại một chút: "Đừng có mơ."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang