“Tiểu Thư…”
“Tiểu Thư… người đã tỉnh rồi…”
Hà Bảo Ngân hơi hé đôi mắt nhìn xung quanh, lại nhìn những người đang ân cần ở bên cạnh, trong lòng khẽ run lên. Đây là điện diêm vương sao, đúng rồi chỉ có điện diêm vương mới là như vậy, trang hoàng cổ trang, khắp nơi tỏa ra hơi thở cổ kính xa xưa.
Những người bên cạnh, mà không, phải là những hồn ma bên cạnh cũng một thân quần áo cổ trang, thầm nghĩ diêm vương cũng thật lạc hậu mà, chẳng theo thời đại phát triển gì cả. Mà không phải người ta nói trần sao âm vậy à, cái này không đúng một chút nào…
"Cho ta gặp diêm vương, ta cần phải khiếu nại với hắn… Ta còn trẻ như vậy mà...Huhu…"
Dương Nhung hầu hạ bên cạnh thấy tiểu thư nhà mình nói nhảm vội vàng đỡ lấy nàng.
"Tiểu thư… Người làm sao vậy… Người đừng có dọa nô tỳ…"
Hà Bảo Ngân còn đang mê mang nhìn nàng ta.
"Đây là đâu, ta là ai…"
Dương Nhung lo lắng lệ đảo quanh.
"Đây là Định Hầu Phủ, Ngũ tiểu thư… Người làm sao vậy."
Hà Bảo Ngân ngây ngẩn rồi, bất ngờ đầu truyền đến một trận đau nhức thống khổ vô cùng. Ngay sau đó là từng mảnh, từng mảnh ký ức từ từ xuất hiện chắp vá với nhau tạo thành một thể hoàn chỉnh.
Ôi! Mẹ ơi! Thế mà lại xuyên qua rồi. Mà xuyên qua thì cũng xuyên qua đi, sao cô lại bất hạnh vậy xuyên vào trong một tiểu thuyết trên mạng mà bản thân còn đang đọc dở dang.
Mà bi thảm hơn là người khác xuyên qua thì làm nữ chính, còn cô xuyên qua thì lại là một nữ phụ pháo hôi lót đường đáng thương. Hà Bảo Ngân thật muốn vì chính mình mà thắp lấy ba nén nhang.1
Nàng nhìn Dương Nhung mấp máy môi.
"Ta… Ta là tiểu thư hầu phủ này…"
Dương Nhung có chút khó hiểu nhìn nàng.
"Đúng vậy…Tiểu thư người không sao chứ, có cần kêu người gọi đại phu tới hay không?"
Hà Bảo Ngân hơi xua tay.
"Không cần đâu, cứ để ta nghỉ ngơi một chút đã…"
Hà Bảo Ngân để cho Dương Nhung và các nha hoàn ra ngoài hết, tự mình cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện, thầm cảm thấy có chút may mắn vì mình là xuyên qua được tiếp tục sống.
Đây là nơi ở của cô chứ không phải là diêm vương điện như cô nghĩ ban đầu. Hít một hơi thật sâu để cảm nhận lại sự sống cô quyết định phải sống cho thật tốt mới được.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó là một mỹ phụ bước chân vào, vừa vào đã đến bên giường lo lắng hỏi.
"Nữ nhi của ta, con cảm thấy trong người như thế nào? Có còn khó chịu ở đâu không?"
Hà Bảo Ngân có chút mơ màng khẽ lắc đầu.
"Ta không sao."
Lý Thu Huyền yêu thương nữ nhi, mỉm cười.
"Con đó, lần này thật đúng là dọa chết mẫu thân rồi…Ngoan ngoãn ở trong viện dưỡng bệnh cho tốt, không cho phép chạy loạn khắp nơi nữa."
"Vâng…" Hà Bảo Ngân nhu thuận gật đầu đáp ứng.
Lý Thu Huyền ở lại tự mình cho nữ nhi uống thuốc, nhìn thấy nàng mệt mỏi thiếp đi mới trở về viện của mình, tảng đá trong lòng cũng buông xuống.
Biết bản thân mình xuyên qua tiểu thuyết, nguyên chủ Hà Bảo Ngân là một thiên kim tiểu thư, sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn, phụ mẫu cùng ca ca nuông chiều, có một ngoại tổ phụ là Thừa Tướng làm chỗ dựa hết mực yêu thương.
Nguyên chủ xưa nay được cưng chiều muốn gì được nấy. Khi thấy nữ chính cùng nam chính ở bên nhau, lại thấy nam chính yêu thương bảo vệ cùng cưng chiều nữ chính thì sinh ra lòng đố kỵ cùng ghen ghét, mới khắp nơi mà gây khó dễ và bắt nạt nữ chính, để rồi cuối cùng nhận về một cái kết bi thảm.
Còn hại theo cả gia đình mình và nhà ngoại là phủ Thừa Tướng, vốn là chỗ dựa cho mình cũng vì đó mà sụp đổ.
Hà Bảo Ngân biết trước được kết cục bi thảm như vậy, sau khi đảo một vòng mạch suy nghĩ, cảm thấy vẫn là nên tránh xa cốt truyện, thấy nam nữ chính tránh đi đường vòng cách được bao xa thì cách bấy xa để bảo toàn cuộc sống.
Lúc này, xuyên qua hết thảy mọi chuyện xung đột chưa xảy ra, mà Hà Bảo Ngân lúc này vừa trải qua một trận bệnh nặng sức khỏe vẫn còn yếu,nhưng đối với thế giới mới vẫn vô cùng hiếu kỳ.
Hà Bảo Ngân nằm trên giường muốn mục người, cảm thấy chính mình cần phải ra ngoài nhìn một chút, nghĩ vậy liền nói với nha Hoàn thiếp thân bên người mình.
“Nhung tỷ tỷ… Ta chán quá muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Dương Nhung nghe nàng nói thì vội vàng khuyên nhủ.
“Tiểu thư, sức khỏe người còn yếu, đại phu cũng đã nói phải tĩnh dưỡng ít nhất nửa tháng hoặc một tháng mới được.”
Hà Bảo Ngân hơi chu môi nói.
“Ta nằm một chỗ muốn thối thịt rồi, không được hôm nay bằng cách nào đi chăng nữa ta cũng phải ra ngoài…”
“Ai zaaa… không được đâu tiểu thư…”
Hà Bảo Ngân bỏ ngoài tai những lời khuyên can của Dương Nhung, nhấc váy chạy chậm ra cửa. Dương Nhung gấp đến đầu chảy đầy mồ hôi, vội vàng kéo một nha hoàn khác bên cạnh mà nói.
“Ngươi, mau đi tìm phu nhân, nói với người là tiểu thư muốn ra ngoài…”
Hà Bảo Ngân chân trước vừa bước ra khỏi cửa chân sau còn chưa kịp ra thì đã bị xách cổ lôi lại.
“Nha đầu thúi con muốn đi đâu hả?”
Hà Bảo Ngân bị kéo lại, khi nghe thấy âm thanh kia thì chỉ biết cười gượng mà xoay người lại. Nàng mấy ngày nay đã có thể nhận biết sơ sơ những người ở bên mình, khi nhìn thấy người tới thì khóe môi có chút co lại.
Mẫu thân đại nhân của nguyên chủ giờ là mẫu thân của nàng, mấy ngày nay vô cùng ân cần quan tâm chăm sóc nàng giờ đây đang uy nghiêm đứng đó tay nắm cổ áo của nàng, khóe môi còn cong lên một ý cười nhàn nhạt. Hà Bảo Ngân khẽ nuốt một chút nước miếng, cười nịnh nọt.
“Mẫu thân… Người sao lại ở đây vậy? Con chỉ là muốn ra ngoài đi dạo một chút thôi mà…”
Lý Thu Huyền nhìn nữ nhi trước mặt, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ và cưng chiều.
“Sức khỏe còn chưa hồi phục mà đã muốn chạy loạn rồi hay sao, con muốn bệnh chưa khỏi đã phải nằm lại trên giường hả? Ta đúng là bị con làm giảm thọ mất thôi, mau trở về viện cho ta, khi nào sức khỏe tốt ta cũng không quản con chạy nhảy…”
Hà Bảo Ngân cũng không có cơ hội mà phản bác đã bị đưa về viện của mình. Nàng nằm trên giường lăn qua lộn lại mà rên.
“Nửa tháng… aaa… nửa tháng… buồn chết mất thôi, người cũng muốn mọc nấm…”
Tại đây điện thoại không, ti vi không, tiểu thuyết không… một cái để chơi vui tiêu khiển cũng không có, bắt một người vốn hoạt bát vui tươi như nàng ở đây nửa tháng, cái gì cũng không làm, lại không cho ra khỏi cửa thật đúng là muốn mạng của nàng mà.
Hà Bảo Ngân lăn lộn chán thì mệt mỏi nói với người bên cạnh.
“Ngươi tìm người tới mắc cho ta chiếc võng dưới góc cây xoan đào bên cạnh hồ sen đi…”
Người làm nghe phân phó khẽ dạ một tiếng rồi chạy đi làm ngay. Rất nhanh võng đã được mắc xong Hà Bảo Ngân đi tới nằm xuống, bên cạnh Dương Nhung khẽ đưa võng cho nàng. Rất hanh hai mắt của Hà Bảo Ngân đã đánh nhau, rồi nhắm lại chìm vào giấc ngủ.
Những ngày tiếp theo, là những ngày làm một lão trư lười của Hà Bảo Ngân. Nàng chẳng có gì làm chỉ là hết ăn rồi lại ngủ, ngủ trong phòng chán lại ra chiếc võng mắc bên cạnh hồ sen của mình mà ngủ.
Nửa tháng trôi qua, nàng thật sự là không thể nhịn được nữa nên đã nói tìm Lý Thu Huyền nói chuyện. Thấy nàng đã thực sự khỏe lại Lý Thu Huyền cũng không có cưỡng chế nàng dưỡng bệnh nữa.
Vậy là Hà Bảo Ngân đã chính thức được tự do, tâm tình liền trở lên vui vẻ không gì có thể diễn tả được, liền hứng trí bừng bừng muốn đi ra ngoài. Nhưng nàng còn chưa kịp đi thì Lý Thu Huyền đã kéo lại.
“Con đã khỏe thì đi theo ta đi thỉnh an nội tổ mẫu của con một chút…”
Hà Bảo Ngân đang vui vẻ lại bỗng chốc ỉu xìu, mấy người này sao lại lắm quy tắc vậy chứ, nàng từ khi tới đây vẫn một mực dưỡng bệnh trong viện của mình, chưa có từng đi ra ngoài nên đối với việc thỉnh an này chẳng thể biết.
Nhưng vẫn nhu thuận gật nhẹ đầu đồng ý, sau đó để cho nha hoàn chải tóc thay y thục rồi theo chân Lý Thu Huyền đến đông viện thỉnh an lão phu nhân.
Khi hai người Hà Bảo Ngân tới viện của lão phu nhân, bên trong đã có nhiều nữ quyến của các phòng đã đến đông đủ cả rồi. Hai người đi vào bên trong đến trước mặt lão phu nhân nhún gối hành lễ.
Lý Thu Huyền nhẹ nhàng, trên mặt mang theo ý cười, cử chỉ chuẩn mực.
“Mẫu thân, ngài khỏe… Mẫu thân, hôm nay Bảo Ngân đã khỏe lại liền muốn lôi kéo con muốn đi thăm người, còn tỉ mỉ muốn chọn chút đồ mang tới hiếu kính người, nên chúng con có tới thỉnh an người muộn một chút mong người không trách.”
Hà Bảo Ngân đứng ở bên cạnh, nghe những lời này của mẫu thân đại nhân thì âm thầm le lưỡi một cái, nàng lôi kéo đòi đi thỉnh an, lại còn chọn đồ tới nữa. Từ khi nào mà sao nàng không biết vậy, không phải nàng là bị mẫu thân lôi tới hay sao.
Lý Thu Huyền liếc thấy Hà Bảo Ngân còn đang ngây ngốc ở đó liền đẩy nhẹ tay nàng một cái, nháy mắt ra hiệu bảo nàng nói mấy lời. Hà Bảo Ngân cũng rất biết thời thế mà nhu thuận nói.
“Nội tổ mẫu khỏe… chất nữ dạo gần đây vì sức khỏe yếu mà không thể tới thỉnh an người, mong người lượng thứ. Hôm nay tới là có một chút quà nhỏ, mong người nhận lấy tấm lòng hiếu thảo này của chất nữ.”
Lão phu nhân hơi cong khóe môi xua xua tay.
“Con có lòng là tốt rồi. Con đã khỏe rồi thì sau này thường xuyên tới chỗ ta một chút, bà già này cũng rất nhớ con.”
(Còn tiếp)