Mục lục
XUYÊN QUA GIẤC MỘNG NGÀN NĂM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nhà vui vẻ trò chuyện, bên ngoài Lão phu nhân được Mai Minh Huệ dìu tới.



Thấy người tới, tất cả đều nghiêm túc lại, thu lại dáng vẻ nô đùa ban nãy.



Lão phu nhân nhìn trong mắt, khẽ hừ nhẹ một tiếng, đi vào trong.



"Các người cũng đều đã trở về, sắp tới là hôn kỳ của Trí Quang, đã chuẩn bị tới đâu rồi."



Hà Trí Bình cùng Lý Thu Huyền khó hiểu nhìn nhau, lão thái bà này từ bao giờ lại có lòng quan tâm chuyện của nhà bọn họ như vậy.



Lý Thu Huyền tuy không biết bà ta muốn làm gì, vẫn thản nhiên trả lời.



"Tất cả mọi chuyện đều đã được chuẩn bị xong xuôi rồi ạ, mười năm tháng này liền cử hành hôn lễ..."



Lão phu nhân tỏ vẻ khó xử, hơi trầm tư.



"Ngày hôm trước ta đến phủ Thân vương làm khách, có nghe được một chút tin tức...Ta đã mất ngủ để suy nghĩ cả đêm, nghĩ tới Trí Quang cũng gọi ta một tiếng tổ mẫu, ta cũng nên vì hắn mà suy nghĩ một chút."



"Không biết Lão phu nhân đã nghe thấy điều gì ạ?"



Lý Thu Huyền lạnh nhạt hỏi. Nàng biết ngay mà, vô sự hiến ân cần, không gian tất có trá.



Lão phu nhân tức giận liếc nàng một cái, nói.



"Ta nghe được chính là tin tức Võ Yến Nhi tư thông tình lang ở bên ngoài, thân mình đã bị vấy bẩn..."



Bà ta vừa dứt lời Hà Trí Quang đã tức giận muốn xắn tay áo mà xông lên, may mắn Hà Bảo Ngân ở bên cạnh nhanh tay giữ hắn lại.



Hà Bảo Ngân một bên giữ chặt Hà Trí Quang, một bên trừng mắt liếc lão phu nhân.



"Tin đồn thất thiệt ở bên ngoài đều không thể tin được..."



"Đây không phải là tin đồn thất thiệt mà là sự thật, có cả nhân chứng đàng hoàng..."



Lão phu nhân chống mạnh quải trượng xuống sàn, trầm giọng, quát.



Mai Minh Huệ ở bên cạnh ân cần vuốt lưng cho bà ta.



"Lão phu nhân, người đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe..."



"Hừ... Ta nếu không vì nghĩ cho cái thanh danh hầu phủ này thì làm gì phải nhiều lời như vậy chứ. Lòng tốt bị coi là long lang dạ thú..."



Hà Trí Bình bình tĩnh nghe bà ta nói xong, mới thong thả nói.



"Cảm ơn lão phu nhân đã có lòng quan tâm đến Trí Quang. Nhưng sự tình còn chưa sáng tỏ, còn cần phải tìm hiểu kỹ càng thêm, với lại hôn sự đã định ra, không thể nói hủy là hủy..."



Lão phu nhân sắc mặt đen lại, hừ lạnh một tiếng.



"Nói cho cùng thì các người vẫn là không tin lời của bà già này, nghĩ bà già này muốn hại các người đi..."



Hà Bảo Ngân âm thầm bỉu môi, nghĩ thầm, "Còn không phải như vậy sao, có đứa ngu mới đi tin lời của bà..."



Lão phu nhân thấy nhà bọn họ dầu muối đều không ăn, tức đến thở gấp, chống gậy rời đi.



Chờ cho bọn họ rời đi, Hà Trí Quang vội vàng, nói.



"Phụ thân, mẫu thân, hai người đừng vội vàng, con lập tức đi điều tra..."



"Bộp..."



Hà Bảo Ngân vỗ ca ca nhà mình một cái, mắng.



"Tra cái con khỉ khô ấy mà tra... Huynh thích thì cứ cưới là được rồi, quan tâm mấy cái chuyện gièm pha vớ vẩn kia làm cái gì. Yến Nhi tỷ chúng ta còn lạ sao, với lại ai nói còn có thể tin, chứ cái lão thái bà kia thì dẹp đi, bà ta là ăn không được thì muốn đạp đổ hiểu không...Tức chết ta rồi..."



Hà Trí Bình nhìn nhi tử, cười một tiếng.



"Tùy con thôi, chuyện chung thân đại sự của mình cũng nên cẩn thận một chút..."



"Vâng, thưa phụ thân..."



Hà Trí Quang chắp tay với Hà Trí Bình, còn không quên lườm cho muội muội của mình một cái, lúc này mới xoay người đi ra bên ngoài..."



Hoa viên.



Mai Minh Huệ hai tay xoắn lại với nhau, thấp thỏm ngóng vào bên trong, vừa nhìn thấy bóng Hà Trí Quang đi ra, vội vàng đi tới.



"Trí Quang ca ca..."



"Có chuyện gì?"



Hà Trí Quang nhíu mày nhìn người trước mặt, mất kiên nhẫn nâng giọng hỏi.



Mai Minh Huệ hơi cúi đầu, mím môi. Hà Trí Quang chẳng có tâm trí nào để ý thêm tới nàng nữa nhấc chân liền muốn rời đi.



"Trí Quang ca ca... Võ Yến Nhi không xứng với huynh..."



Hà Trí Quang bị câu nói này làm cho ngừng bước chân, ánh mắt lóe lên hàn quang, lạnh giọng.



"Xứng hay không xứng, cũng không tới lượt một người ngoài như ngươi phán xét..."



Mai Minh Huệ mở to mắt như không thể tin nổi nhìn hắn, lắp bắp.



"Huynh... Ta sao có thể gọi là người ngoài, ta là biểu muội của huynh, ta chỉ muốn tốt cho huynh mà thôi..."



"Cảm ơn... Nhưng ta không cần..."



Hà Trí Quang mất kiên nhẫn, sẵng giọng. Mai Minh Huệ nghiến chặt răng lại, hai tay nắm chặt.



Hà Trí Quang thấy nàng ta không còn gì để nói liền nhấc chân rời đi.



"Ta thích huynh... Chỉ cần huynh bỏ nàng ta, ta liền đồng ý gả cho huynh..."



Mai Minh Huệ nhân lúc Hà Trí Quang không chú ý, ôm chần lấy hắn, nói.



Hà Trí Quang bị bất ngờ, vội vàng giơ tay lên muốn gỡ nàng ta ra, nhưng ánh mắt lại chạm phải thân ảnh đứng cách đó không xa.



"Yến Nhi..."



"Trí Quang ca ca..."



Mai Minh Huệ trong mắt hiện lên ánh gian xảo, ấp úng cắt ngang lời của Hà Trí Quang.



Võ Yến Nhi đứng chết chân tại chỗ, nước mắt thi nhau rơi xuống.



"Các người..."



"Á... aaa..."



Võ Yến Nhi còn chưa kịp dứt lời, Hà Trí Quang đã chẳng có một chút lưu tình đánh bay Mai Minh Huệ sang bên cạnh.



Hà Bảo Ngân vừa lúc đi tới nhìn thấy một màn này, không khỏi cảm khái.



"Ca ca quá bạo lực rồi...Không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả."



Võ Yến Nhi thì bị một màn này làm cho bất ngờ, mắt mở lớn, nước mắt cũng đông lại không rơi nữa.



Đợi nàng phản ứng lại thì đã bị Hà Trí Quang ôm eo mang đi rồi.



"Này... Này... Huynh buông ta xuống..."



Chờ hai người đã đi khuất, Hà Bảo Ngân mới đi tới bên cạnh Mai Minh Huệ, cũng mặc kệ nàng ta đang đau đớn ngã ở trên mặt đất, nàng từ trên nhìn xuống, cười, nói.



"Chậc chậc... Thật là thảm thương quá đi..."



Mai Minh Huệ đau đến phát khóc, Hà Trí Quang ra tay cũng chẳng nương tình. Mai Minh Huệ cảm thấy mình phải gãy mất mấy cái xương sườn rồi.



"Bảo Ngân..."



"Cắt... Ta nói chứ biểu tỷ, tỷ có biết phá hoại hạnh phúc của người khác là thất đức lắm hay không?"



Dừng lại một chút, Hà Bảo Ngân như nghĩ tới cái gì đó lại nói.



"Chờ một chút nữa tỷ trở về thu dọn đồ đạc một chút, ta sẽ cho người đưa tỷ về nhà. Qua chuyện hôm nay, tỷ không nên ở đây nữa, sự hiện diện của tỷ sẽ làm cho tẩu tử của ta khó chịu..."



Nói xong nàng cũng chẳng để cho Mai Minh Huệ nói thêm gì liền rời đi. Sau đó nàng nhanh chóng phân phó cho Dương Nhung mang người tới giúp Mai Minh Huệ thu dọn đồ, tiễn người.



Mai Minh Huệ tức tới run rẩy cả người, ánh mắt sắc lạnh chứa đầy thù hận nhìn theo bóng dáng của Hà Bảo Ngân.



"Các người dám đối xử với ta như vậy, ta sẽ không để cho các người yên đâu..."



Lão phu nhân đang ở trong viện của mình nghỉ ngơi, nghe thấy một trận ồn ào, nhíu mày, bảo nha hoàn bên cạnh.



"Ngươi đi ra nhìn xem là chuyện gì."



Nha hoàn vâng một tiếng, chạy ra bên ngoài, rất nhanh đã trở lại.



"Lão phu nhân, là Bảo Ngân tiểu thư cho người tới thu dọn đồ của Minh Huệ tiểu thư, nói muốn tiễn người về nhà..."



"Cái gì?"



Lão phu nhân tức giận vỗ xuống giường một cái, nhanh chóng để nha hoàn kia đỡ ra bên ngoài.



Mai Minh Huệ là khách do lão phu nhân mời tới vẫn luôn ở viện của bà ta.



Mai Minh Huệ suy nhược được người dìu trở về, vừa nhìn thấy lão phu nhân, nàng ta đã nước mắt ngắn, nước mắt dài như mưa.



"Lão phu nhân... Huhu..."



"Đây là chuyện gì?"



Lão phu nhân chống quải trượng gằn giọng quát lên một tiếng. Tất cả nha hoàn bà tử đang thu dọn đồ đều e sợ dừng tay lại, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Dương Nhung.



Dương Nhung mỉm cười một cái, phất tay với bọn họ.



"Các ngươi nên làm gì thì cứ tiếp tục làm..."



Nói xong nàng đi tới chỗ lão phu nhân, nói.



"Lão phu nhân, Minh Huệ tiểu thư ở hầu phủ đã được một thời gian khá lâu, người trong nhà có chút mong nhớ rồi, mà hình như Minh Huệ tiểu thư trí nhớ lại không được tốt, quên mất đường về. Tiểu thư nhà chúng nô tỳ có lòng tốt, muốn giúp nàng thu dọn đồ, đưa nàng về thăm nhà."



Mai Minh Huệ mặt cứng ngắc, mím môi lại, tay siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay tới bật máu. Dương Nhung nói những lời này như mấy bạt tai vang dội, nói nàng ta tới Hầu phủ ở nhờ sướng tới quên đường về, hôm nay bị đuổi vẫn la liếm không muốn rời đi. Lời này nếu truyền ra ngoài, thanh danh của nàng ta coi như bỏ rồi...



Lão phu nhân cũng tức đến nghiến lợi, hung hăng trừng Dương Nhung một cái.



"Hỗn láo... Minh Huệ là khách của ta, các người muốn đuổi nàng đi có hỏi qua ý ta hay chưa?"



Dương Nhung hơi giật giật khóe miệng, nói.



"Lão phu nhân, hiện giờ nhà nhà, người người tiết kiệm chi tiêu. Hầu phủ chúng ta cũng không ngoại lệ... Nuôi thêm một người, lại còn là một thiên kim chủ tử, ngân lượng chi ra thực không ít..."



"Cộp..."



"Hỗn xược... Người đâu lôi ngay tiện tỳ này xuống vả miệng cho ta..."



Lão phu nhân tức giận đến tím mặt, quăng thẳng quải trượng xuống nền nhà, ra lệnh cho bà tử bên cạnh mình.



"Ai u... Có chuyện gì mà ầm ĩ tới vậy?"



Hà Bảo Ngân từ bên ngoài khoan thai bước vào, nàng nhìn trận thế trong viện, chân mày hơi nhướng lên hỏi một câu, ngữ khí tràn đầy mỉa mai.



Nàng đi tới, khi nhìn rõ sắc mặt đen sì của lão phu nhân, trong lòng thập phần vui vẻ, nói.



"Lão phu nhân, người làm sao lại tức giận quá vậy?"



Hỏi xong cũng chẳng cần bà ta đáp, nàng đã nhìn sang Dương Nhung trách cứ.



"Nhung tỷ, ta nói tỷ giúp Minh Huệ tỷ tỷ sắp đồ về nhà rồi, sao tỷ lại lề mề đến giờ còn chưa xong. Tỷ xem Minh Huệ tỷ tỷ nhớ nhà, gấp đến khóc rồi kìa. Lão phu nhân xót cháu gái, dĩ nhiên là không có vui rồi... Tỷ giục người nhanh cái chân cái tay lên đi..."



"Vâng...Nô tỳ sẽ làm ngay..."



Dương Nhung nghe nàng nói suýt nữa thì cười thành tiếng, vội vàng đưa tay che miệng nén cười, trong lòng âm thầm bội phục tiểu thư nhà mình.



(còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK