"Lý tướng quân, nếm thử cái này đi... Loại thịt lợn được nuôi bằng thảo mộc này chỉ ở Hồng Yến Cốc mới có, thịt mềm, ngọt lại có mùi thơm. Còn có cá này nữa, đặc biệt ngon..."
Hà Bảo Ngân cũng không ghét Lý Mộc, danh tiếng hắn ở Thanh quốc rất tốt, lại vừa mới cứu nàng cho nên rất nhiệt tình chiêu đãi hắn.
"Thập nhất đệ về sau đưa Hồng Yến Cốc phát dương quang đại, nếu có nhu cầu mở thêm chi nhánh ở Thanh quốc, khi đó Lý Mộc ta nhất định đến mỗi ngày."
Lý Mộc cũng rất thích Hà Bảo Ngân, thấy nàng hào phóng liền muốn kết giao, hai người bắt đầu nói chuyện.
Nghe Lý Mộc nói, Lê Hữu Quân liếc mắt một cái, khinh thường nói.
"Lý tướng quân rất rảnh rỗi? Không cần đến biên cương sao?"
Lý Mộc làm như không hiểu ý hắn, cười rộ lên.
"Dạo gần đây phó tướng của ta tuổi trẻ nhiệt huyết, chuyện biên cương cứ để hắn lo thôi, ta nhàn nhã mới có cơ hội ra ngoài đây."
Nói xong, hắn lại thân thiết quay sang hàn huyên cùng Hà Bảo Ngân.
"Tin tưởng bằng vào năng lực của Thập Nhất huynh đệ sớm muộn gì cũng có một ngày mở rộng khắp lục quốc, đến lúc đó, cho dù Lý Mộc ở biên cương cũng có thể ăn."
"Mượn lời lành của tướng quân, về sau đến Thanh quốc vẫn còn phải nhờ ngươi chiếu cố."
Hà Bảo Ngân trong lòng cười trộm, Lý Mộc xem ra rất ôn hòa, lại có thể để Lê Hữu Quân kinh ngạc, nhìn cũng thật sảng khoái.
"A!... aaa..."
Nàng còn chưa cười xong, trên lưng liền truyền đến đau đớn, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Lê Hữu Quân làm.
Nhìn hai người nói chuyện thật vui, Lê Hữu Quân sắc mặt càng ngày càng đen, tiếp theo đó mỗi lần mở lời, câu nào, câu lấy đều nhằm vào Lý Mộc.Sau khi ăn xong, Lý Mộc liền rời đi.
Võ Cảnh ở bên cạnh, nhịn cười đã sắp nội thương luôn rồi. Thật không ngờ khi còn sống hắn còn có thể nhìn thấy biểu hiện ghen tuông này của vị vương gia mặt lạnh này.
Khi Võ Cảnh đang vùi đầu vào bát cơm, vai rung lên vì cười, cổ bỗng cảm thấy lành lạnh, ngước mắt nhìn lên liền chạm phải ánh mắt như đao của Lê Hữu Quân, cơm nhất thời nghẹn ở cổ.
"Ặc... Ặc... Khụ khụ..."
Võ Cảnh khổ sở lao như tên ra bên ngoài, trong đầu không khỏi nghĩ liệu mình có bị giết người diệt khẩu hay không.
Lý Mộc, Võ Cảnh đều đã rời đi, Lê Hữu Quân nhíu hai mắt nhìn Hà Bảo Ngân, kỳ quái hỏi.
"Nàng cùng Lý Mộc kia rất quen thuộc?"
"Đã từng gặp một lần."
Hà Bảo Ngân không biết hắn nghĩ gì, còn tưởng Lê Hữu Quân vì là người hay đối địch mới hỏi như vậy, cho nên liền chi tiết đáp.
Nghe vậy, Lê Hữu Quân trong lòng hừ lạnh, mới gặp một lần có thể nhớ mãi không quên? Cho dù không nói, hắn nhất định sẽ điều tra ra. Tính tính thời gian, người điều tra cũng nên trở lại.
Quả nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, sau khi nghe được hồi báo, khóe miệng gợi lên nụ cười quỷ dị, phân phó người tới một chút, nhìn thám tử rời đi mặt nhăn mới từ từ giãn ra.
.......
Hà Bảo Ngân cùng Lê Hữu Quân ở trong thư phòng bàn bạc về thích khách, đúng lúc này bên ngoài một bóng đen chợt tiến vào, cung kính đứng trước mặt các nàng thấp giọng bẩm báo.
"Vương gia, kẻ kia khai rồi..."
Hà Bảo Ngân không biết người của Lê Hữu Quân dùng biện pháp gì để cho sát thủ này khai ra, hiện tại quan tâm chính là bọn hắn rốt cuộc do ai phái tới?
"Người do ai phái tới..."
Hà Bảo Ngân lạnh giọng hỏi. Huỳnh Kha vội vàng trả lời.
"Thánh giáo..."
Nghe vậy, Hà Bảo Ngân lập tức nhớ tới mấy kẻ biến thái kia, cùng thảm cảnh của mình khi ấy, mạng nhỏ cũng suýt chút nữa đi tong, trong lòng dấy lên hận ý ngập trời! Nồng đậm sát khí, sự tình lần trước còn chưa tìm chúng tính sổ, chúng lại dám đến trêu chọc nàng!
"Con m* nó chứ...Ưm..."
Hà Bảo Ngân nóng nảy chửi tục một câu, lời vừa nói ra thì đã bị Lê Hữu Quân bóp miệng lại.
Lê Hữu Quân búng lên trán nàng một cái, nghiêm mặt dạy dỗ.
"Không cho nói bậy..."
"Không nói, thì không nói... Hừ..."
Hà Bảo Ngân lầm rầm kháng nghị. Lê Hữu Quân hơi cau mày.
"Tại sao Thánh Giáo lại nhắm vào Hồng Yến Cốc, điều này không hợp lý."
Hà Bảo Ngân cũng gật đầu.
"Đúng vậy, Hồng Yến Cốc là một trang mới, Thập Nhất cũng là người mới trong nghề mới nổi lên, không có bất cứ xung đột lợi ích, hay tranh chấp gì với bọn chúng, tại sao bọn chúng lại nhắm vào ta chứ..."
Lê Hữu Quân rơi vào trầm tư...
"Mặc kệ là ai. Mệnh, ta đều muốn..."
Hắn còn ở đây mà mấy kẻ kia lại xem như hắn không tồn tại hay sao, muốn ngồi lên đầu, lên cổ hắn cũng phải xem Lê Hữu Quân hắn có cho hay không đã.
Chuyện này để ở đáy lòng, ai cũng không tiếp tục bàn luận, mỉm cười đem bữa cơm này ăn xong. Hôm nay là ngày khai trương đầu tiên, nên cao hứng mới đúng.
Trải qua khoảng thời gian này Hà Bảo Ngân đã chuẩn bị mở rộng thêm mấy nghành nghề nữa, nàng còn muốn xem xét mở chi nhánh ra mất quốc gia bên cạnh, còn việc ám sát trong ngày khai trương, có Lê Hữu Quân bảo hộ, tửu lâu Hồng Yến Cốc xem như chân chính tại Đại Nam khai hỏa danh tiếng.
Ngày đầu tiên những người ăn thử này khen không dứt miệng, cho nên ngày hôm sau Hồng Yến Cốc lâu còn chưa mở cửa ngoài cửa đã nổi lên hàng dài.
Rốt cục đợi đến khi mở tiệm, trước cửa lại dán một bảng thông báo: ‘Hồng Yến Cốc lâu mỗi ngày chỉ tiếp ba trăm khách, tới trước được trước!’
Thông báo vừa dán lên, lập tức dẫn tới mãnh liệt bất mãn.
"Cái gì? Các ngươi làm như thế là có ý gì? Lão Tử bỏ bạc, vì cái gì không cho tiến vào?"
"Thực xin lỗi công tử, lão bản quy định, đồ ăn cùng thịt của chúng ta đều là tươi mới, còn phải phối dược liệu, cho nên dẫn khan hiếm. Thời gian nấu của từng món cũng dài hơn bình thường, đây là món ăn dưỡng sinh... Mỗi ngày chỉ đủ cho ba trăm người, hi vọng mọi người có thể hiểu, bên này có dãy số bài, các vị nhận số của mình rồi qua bên cạnh đặt món, bên đó có người tư vấn cho các vị. Ngày mai có thể trực tiếp lấy dãy số bài vào điếm dùng cơm."
Tất cả tiểu nhị đều là Hà Bảo Ngân huấn luyện ra. Điều thứ nhất: Thái độ đối đãi khách hàng phải thân mật.
Không thể đưa tay đánh người có khuôn mặt tươi cười, những lời này quả nhiên có lý, người ta vẻ mặt tươi cười nhận lỗi với ngươi, làm sao có thể có người tiếp tục so đo. Còn nói, điếm này là có Khánh Vương gia làm chỗ dựa, ai dám làm càn?
Ba trăm người được ăn hôm nay tươi cười đầy mặt, trong lòng mừng thầm đã dậy sớm. Những người đến sau, cũng đều tiếc nuối thầm hận chính mình ngủ trễ, đi tới lĩnh dãy số bài chờ ngày sau tới ăn.
Khi vừa mới tiêu hóa cái tin tức kia xong, một tấm thiệp hồng lại xuất hiện, trong ba ngày khai trương tất cả mọi thứ ưu đãi nửa giá!
Những khách nhân vừa mới trong lòng không thoải mái vì phải lấy dãy số bài lập tức lại hưng phấn lên. Nửa giá, may mắn không ném dãy số bài này đi.
Phục vụ trong quán lẩu đều đối xử bình đẳng, cho dù ngươi tiến vào chỉ gọi một bát cháo cũng sẽ nhiệt tình tiếp đãi. Điều này làm cho mỗi khách hàng đều cảm thấy mình là đại gia, trong lòng thoải mái cực kỳ. Lập tức, liền đem Bát Tiên lâu tự cho là thanh cao kia so không bằng.
"Bản công tử về sau đều ăn tại đây, ăn ngon thật..."
"Đúng, đúng..."
"Ngon, bổ, rẻ... quá tuyệt..."
"Đúng vậy, bản công tử về sau cũng đều tại đây, phục vụ thật tốt, lần trước ta đi Bát Tiên lâu bỏ ra hơn một trăm lượng bạc cũng không quan tâm ta, hôm nay số bạc bỏ ra chỉ bằng một nửa, vừa ăn ngon, lại phục vụ nhiệt tình..."
"Tiểu nhị, có thể làm thẻ VIP nữa không, cho ta lấy một tấm."
"Cũng cho ta lấy một tấm."
Tiếng nghị luận mỗi lúc một lớn hơn. Trong góc sáng có hai người chỉ gọi mấy món ăn sáng, vừa ăn vừa nghe chung quanh đàm luận, sau cùng khẽ thở dài, tính tiền đi ra ngoài.
Hai người đi đường vòng, sau khi cởi y phục trên người lại quay trở về, đi vào trong Bát Tiên lâu.
"Lưu Ngọc tiểu thư, nếu hiện tại ngươi vẫn tiếp tục phương thức kinh doanh này, tin tưởng không đến một tháng sẽ đóng cửa."
Thái độ hai người bọn họ đối với Hà Lưu Ngọc không hề giống những người khác khúm núm, cũng không ngạo khí khinh người, đạm mạc lại xa lạ.
Hà Lưu Ngọc nhíu mày, sắc mặt cực kỳ không tốt, nhìn hai người trước mặt. Đối với thái độ bọn họ, nàng ta cũng không quá mức để ý, ngược lại cười nhạt nói.
" Nhị vị có cao kiến gì?"
Hai người này là thế ngoại cao nhân mà Lê Hưng Vinh đã hao hết tâm tư mời đến, Hà Lưu Ngọc dù trong lòng không thích vẫn phải cấp cho họ mặt mũi.
"Chúng ta đã nhận lời giúp Vinh vương thì tất nhiên sẽ dốc hết sức. Tiếp theo xin Lưu Ngọc tiểu thư đây sẽ phối hợp..."
Hà Lưu Ngọc gật đầu.
"Được..."
Hà Bảo Ngân sau khi mua lại tửu lâu này, đã để Lê Hữu Quân cho người của Bảo Giám Các cải tạo lại giúp mình. Phía bên ngoài thay đổi thành nơi ăn cơm, bên trong làm một cái mật thất để thu thập, trao đổi tin tức.
Giờ phút này, Lê Hữu Quân và Hà Bảo Ngân đang nhàn nhã ngồi ở bên trong dùng trà nói chuyện phiếm.
"Như thế nào?"
Hà Bảo Ngân tự nhiên rót cho mình một chén trà, là trà Tuyết San tiến cống, Lê Hữu Quân từ trong cung lấy ra, một năm tiến cống cũng chỉ có mấy lạng, hương vị quả nhiên không tệ, mùi thơm bốn phía!
"Ừ."
Lê Hữu Quân lười biếng ngồi ở ghế tựa, nhìn vẻ mặt đắc ý của Hà Bảo Ngân, tâm tình cũng không tệ.
"Ừ cái gì mà ừ... Nói chuyện cho rõ ràng..."
Lê Hữu Quân đau đầu, nhìn nàng.
"Rất tốt... Rất, rất tốt... Được chưa..."
"Hừ... Không thành ý..."
Hà Bảo Ngân bất mãn trừng mắt với hắn một cái, nói tiếp.
"Chúng ta nói chuyện nghiêm túc, tiếp theo ta muốn mang Hồng Yến Cốc mở rộng đến sáu quốc, cũng nhân cơ hội này cài cắm cơ sở thu thập tin tình báo, huynh thấy như thế nào?"
(còn tiếp)