Lý Mộc nhăn nhó nhìn người đứng bên cạnh mình, nói.
"Một lát nữa ngươi cứ việc nhắm mắt lại, đứng im bất động cho ta là được. Nếu ngươi lộn xộn thì hậu quả tự mình ghánh..."
Khuê nữ kia vốn trong lòng đã có nỗi sợ hãi vô hình, bị hắn đe doạ như vậy thì càng thêm sợ, cổ hơi co lại, môi mím chặt.
"Tướng quân... Hay là...Ngài đổi... đổi một người khác có được... Được không?"
"Đổi... Ngươi tìm được người tới thay ngươi ta liền đổi..."
Lý Mộc tính tình nóng nảy, trừng mắt quát nàng ta một câu. Khuê nữ kia bị hắn rống càng sợ hơn, nước mắt dâng lên.
"Khốn kiếp, cái tên trứng thối Hoa Quốc kia thật muốn chơi xấu mà, để cho ông đây lôi hắn xuống làm bia bắn xem..."
Lý Mộc cảm thấy chính mình xui xẻo quá rồi, biết sẽ có sự tình như thế này, đáng ra ngay từ đầu cái vị gan lớn kia nhà hắn, một hai đòi đi theo, hắn nên mang nàng đi. Có nàng ở đây hắn xem như có mười phần thắng rồi.
"Haizzz... Ở đời đúng là không thể lường trước được mà..."
Triệu Lịch cũng không có dễ dàng hơn Lý Mộc là mấy, hắn từ trong đám khuê tú của Thương Quốc vất vả lắm mới miễn cưỡng chọn ra được một người.
Nàng ta nhìn Triệu Lịch thỏ thẻ.
"Lịch trang chủ, người thực sự sẽ không có bắn trúng ta chứ..."
Triệu Lịch bị nàng ta hỏi phát phiền, nhíu mày, nói.
"Sẽ không bắn trúng ngươi, với điều kiện ngươi phải nhất mực đứng im không lộn xộn."
Đội thảnh thơi nhất có lẽ chính là Hoa Quốc, bọn họ như đã có sự chuẩn bị trước dễ dàng chọn ra được khuê tú trợ giúp.
Thái giám mang Hà Bảo Ngân và đám khuê tú kia ra đổi một thân kỵ trang, trên đầu mỗi người mang một quả táo đứng ở nơi đó, những hoàng tử, tướng quân các nước đứng cách trăm bước, ngồi trên lưng ngựa.
Hà Bảo Ngân cùng Hà Lưu Ngọc đứng chung một chỗ, nhìn thấy hai chân nàng ta vẫn luôn run rẩy, cố ý cười nói.
“Tỷ sợ sao?”
Hà Lưu Ngọc vừa rồi đã được Lê Hưng Vinh làm tư tưởng tâm lý một thời gian rất dài, mạnh miệng nói.
“Tài bắn cung của Vinh vương thông thần, ta ta không sợ!”
Hà Bảo Ngân rất không phúc hậu vạch trần nàng.
“Tỷ không sợ, thế chân của tỷ run làm gì?”
"Ta..."
Hà Lưu Ngọc thẹn đến nghẹn lời không thể phản bác. Bên cạnh mấy vị khuê nữ so với Hà Lưu Ngọc cũng không khá hơn là mấy, thấy Hà Bảo Ngân nói Hà Lưu Ngọc thì cũng chột dạ, lại hoang mang vô cùng, bất mãn, nói.
"Các người ồn ào cái gì, ảnh hưởng tới người khác..."
"Hay là các người muốn chơi xấu..."
"Đúng vậy..."
Hà Bảo Ngân nhìn biểu tình của các nàng ấy, khóe môi hơi cong lên, mấy nữ nhân này thật là, lấn át người khác đi các nàng ấy có đỡ sợ hơn tí tẹo nào không cơ chứ.
Đám khuê rú đang nói một trận trống vang lên, hoàng tử, tướng quân các nước đều tự giương cung bắn ra một mũi tên, mũi tên như lưu tinh cản nguyệt, trong chớp mắt đã tới. Nhóm khuê tú kia nhịn không được hét lên một tiếng, may mà tiễn pháp của mấy hoàng tử, tướng quân không tệ, một mũi tên bắn rơi quả táo trên đầu mấy nữ hài tử kia, nữ hài tử kia lông tóc không tổn hao gì.
Lê Hữu Quân cũng cực kỳ thoải mái mà bắn trúng quả táo.
Ván này coi như hoà.
Nhóm thái giám lập tức đổi một quả đào nhỏ.
Mấy thiếu nữ kia sợ tới mức nước mắt đều chảy ra, vừa rồi mũi tên kia mặc dù chưa làm bị thương các nàng, nhưng gió mũi tên kia phá không mang đến lại làm bay tóc của các nàng, làm cho các nàng bị không ít kinh hãi.
Hà Bảo Ngân nhìn thấy một màn này, khẽ cong khóe môi, cố ý hù dọa các nàng nói.
“Vừa rồi trên đầu chúng ta là một quả táo còn dễ, hiện tại đổi thành quả đào nhỏ, hễ mấy người nam nhân này run tay hoặc là dây cung thấp xuống một tấc, vậy mũi tên kim linh kia nhất định sẽ bắn tới trên đầu chúng ta rồi, ta thấy hoa dung ngọc mạo của các người như vậy, nếu như bị một tiễn bắn chết, chẳng phải đáng tiếc.”
Một thiếu nữ của Bắc Yến ngoài mạnh trong yếu nói.
“Ngươi không cần phải nói những thứ này để làm chúng ta sợ, ngươi còn không sợ sao?”
"Đúng vậy, ngươi còn không phải cũng giống chúng ta sao?"
Nhóm khuê tú chưa bao giờ có chung một quan điểm lớn như vậy, đồng loạt lên tiếng.
Hà Bảo Ngân khẽ nhún vai, lắc đầu.
"Không giống nhé. Khi nãy các người không phải đều nhìn thấy rồi sao, Khánh Vương của chúng ta tài thiện xạ đã luyện tới xuất thần nhập hóa rồi, làm sao có thể giống với những người kia chứ."
Hà Lưu Ngọc ánh mắt thất thần nhìn Lê Hưng Vinh đang yên vị trên lưng ngựa kia, hít vào một hơi, nói.
"Bảo Ngân... Ngươi đừng mê hoặc chúng ta, ta sẽ không nghe lời ngươi nói. Ở nơi đây có ai mà không phải thiện xạ đâu, chúng ta tin tưởng họ..."
"Đúng..."
"Đúng vậy..."
"Chúng ta tin tưởng bọn họ..."
Tất cả những khuê tú kia đều đồng tình nhao nhao đồng quan điểm cùng Hà Lưu Ngọc.
Hà Bảo Ngân nghe các nàng nói, bên ngoài nghe thì kiên định vậy nhưng nếu tinh ý có thể nhìn ra mấy người bọn họ đang tự mình trấn an mình, bọn họ đang lo sợ. Hà Bảo Ngân khẽ cong khóe môi, làm bộ thở dài.
" Haizzz... Ta mê hoặc các ngươi ở đâu, ta cũng chỉ là muốn giúp các ngươi mà thôi. Các ngươi chỉ cần trong nháy mắt mấy vị vương gia bắn tên, nằm xuống đất, ngươi liền an toàn. Còn nếu không vậy thì một tiễn bắn không chết các ngươi, mà ở trên mặt của các ngươi lưu lại một vết sẹo khủng bố thật lớn, ai nha nha, đây chẳng phải là càng thêm đáng sợ!"
Nói đến đây nàng nhìn qua mấy người bọn họ một lượt, chép miệng một cái, lắc đầu.
"Đều là phận nữ nhân ta có lòng tốt nhắc nhở các người, lại bị coi là lòng lang dạ thú... Thôi bỏ đi..."
Lúc này tiếng trống lại vang lên, nhóm hoàng tử, tướng quân lại bắn tên lần nữa. Nhóm thiếu nữ kia vốn sợ hãi, lại bị Hà Bảo Ngân hù dọa một trận, trong mắt đã tràn đầy hoảng loạn, Hà Bảo Ngân ở lúc tên phóng, quát thấp một tiếng.
“Nằm xuống!”
Nhóm thiếu nữ kia rốt cuộc duy trì không được nữa, tinh thần sụp đổ, cả người ngã xuống đất, khóc lớn lên.
"Oa..."
"Huhu..."
Các nàng vừa động, mấy nam nhân đương nhiên bắn không trúng quả đào trên đầu các nàng. Hà Bảo Ngân lại bộ mặt thần sắc thong dong đứng ở nơi đó, mũi tên của Lê Hữu Quân vững vàng bắn trúng quả đào trên đầu nàng.
Hà Bảo Ngân đưa ánh mắt nhìn sang bên cạnh, ấy vậy mà vẫn có thể thấy Hà Lưu Ngọc và ba nữ nhân Hoa Quốc đứng ở nơi đó. Hà Lưu Ngọc thì hai mắt nhắm chặt, chân run rẩy từng hồi.
"Thật đáng tiếc..."
Hà Bảo Ngân khẽ nói, mấy nữ nhân Hoa Quốc kia như được huấn luyện qua, các nàng vẫn luôn trấn định đứng yên, nàng ngay từ đầu cũng không ôm nhiều hi vọng, chỉ là Hà Lưu Ngọc này xem như lá gan cũng không nhỏ. Thật không hổ danh nữ chính nhỉ.
Ngũ hoàng tử của Hoa Quốc cười ha ha, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
"Tốt... Tốt..."
"Đáng chết... Thật ngu xuẩn..."
Cảnh vương tức giận đến xém bẻ cả cung, ánh mắt hung tợn trừng cái nữ nhân làm bia cho mình.
"Khốn kiếp..."
Lê Xuân Khải ở bên cạnh càng mất khống chế hơn, hắn trực tiếp thúc ngựa chạy tới chỗ của khuê tú giúp mình một tay xách nàng ta dậy, hung tợn mang đi.
Lý Mộc nhìn Ngũ hoàng tử Hoa Quốc đang đắc ý, oán hận vứt cung tên xuống mặt đất.
"Bổn tướng quân thua, nhưng không phải bởi vì tài bắn cung của ta không bằng các ngươi, chỉ là bởi vì lá gan nữ tử kia không lớn bằng nữ tử của các ngươi mà thôi.”
Lê Hữu Quân nhìn mấy nữ tử còn đang đứng đó, chân mày nhíu chặt.
"Xem ra lần này Hoa Quốc đã có chuẩn bị tốt trước khi tới rồi..."
Triệu Lịch ở bên cạnh, nói với Lê Hữu Quân. Ánh mắt đảo qua một vòng, dừng trên người Hà Bảo Ngân một chút, nói tiếp.
"Người của Vinh Vương xem chừng không ổn rồi, tiếp theo có thể đấu cùng Hoa Quốc cũng chỉ có Khánh Vương ngươi mà thôi... Mong rằng Bảo Ngân tiểu thư không làm cho chúng ta thất vọng..."
Rất nhanh trên đầu những nữ tử còn lại được đặt lên mấy quả nho mọng nước bắt mắt. Hà Bảo Ngân trong đầu tính toán một vòng, nói.
"Mấy cái người này cũng thật biết chơi, quả nho bé tý như thế này liệu có bắn trúng được hay không..."
"Haha... Nếu sợ ngươi có thể trực tiếp nằm xuống như mấy người trước đó là được rồi..."
Một trong bốn khuê nữ của Hoa Quốc kia cười nhạo Hà Bảo Ngân một tiếng rồi nói.
Hà Bảo Ngân liếc nàng ta một cái, làm bộ tức giận.
"Các người thì biết cái gì, trong thi đấu lòng hiếu thắng của con người rất cao, bình thường tập luyện có tốt bao nhiêu nhưng khi lên sân đấu sẽ khác, thực lực phát huy thất thường là chuyện như cơm bữa. Chỉ cần bọn hắn bị kích động một chút, tâm tình không ổn định bắn lệch thì coi như chúng ta xong rồi..."
Nói xong còn làm mặt ưu thương, sầu khổ.
"Khi nãy quả đào kia tuy nhỏ nhưng còn có thể nhìn thấy, nay quả nho bé tý này, nhìn không đã khó lại còn phải bắn trúng, thôi thôi... Lát nữa ta cũng chạy là thượng sách thôi..."
Mấy nữ nhân Hoa Quốc nghe Hà Bảo Ngân sợ hãi nói ra những lời phân tích này, trong đầu không khỏi suy nghĩ nhiều hơn, ý chí từng chút, từng chút tan vỡ. Các nàng trước đó đều bị thao luyện loại trò làm bia cho mấy hoàng tử ngắm bắn, nhưng đều là quả táo to, hay bé lắm cũng là quả đào mà thôi, nay quả nho này đúng là quá nhỏ, bọn họ chưa từng trải qua... Bọn họ tham phú quý nhưng tham sống hơn, nếu chết hoặc bị hủy dung vậy phú quý cũng chẳng tới phiên bọn họ...
(còn tiếp)