Lại Điệp mang theo Trịnh Xuân Hoa rời đi, Hà Bảo Ngân nhanh nhẹn chạy đến bên người Hà Trí Quang.
"Ca ca, huynh cảm thấy thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
Hà Trí Quang giả bộ hồ đồ, ánh mắt không tự chủ liếc qua Võ Yến Nhi.
Hà Bảo Ngân nhớ tới dáng vẻ bình tĩnh, không chút rung động của Trịnh Xuân Hoa kia, lại vô tình bắt được ánh mắt kia của Hà Trí Quang, trong lòng có chút cười thầm.
Đợi khi tới sương phòng rồi, liền lặng lẽ nói chuyện với Lý Thu Huyền.
"Mẫu thân, chúng ta cũng đừng quá nôn nóng, gấp gáp, lại quan sát kỹ thêm một chút đi, con luôn cảm thấy Xuân Hoa tỷ và ca ca không hợp nhau lắm."
Đây chính là chuyện hôn nhân đại sự của ca ca, là người sẽ cùng ca ca sống đến cuối đời, một chút cũng không thể qua loa được. Nếu không thể yêu nhau nhưng chí ít cũng nên có cảm tình với nhau có như vậy sau này sống chung, tình cảm mới đi lên được.
"Quả thật là có chút không thích hợp."
Lý Thu Huyền cũng đã gặp những nữ tử tự nhiên, phóng khoáng, nhưng cũng không có hào phóng đến trình độ này, dáng vẻ của Trịnh Xuân Hoa càng giống như là không quan tâm đến.
"Cũng may, một mối hôn sự muốn định xuống cũng không có nhanh như vậy, lại thêm một hai năm cũng được, chúng ta không nóng vội trở về ta lại để cho phụ thân con tra một chút, xem thử Vinh An bá phủ có chỗ nào không thích hợp hay không."
Lúc trở về, Hà Bảo Ngân đứng trước xe ngựa, ôm lấy cánh tay của Lý Thu Huyền làm nũng.
"Mẫu thân, trời vẫn còn sớm, người mệt mỏi thì đi về nghỉ ngơi trước, con cùng ca ca và Yến Nhi tỷ đi chơi một chút có được hay không?"
Lý Thu Huyền nhìn nữ nhi, nhíu mày.
"Ở đây thì có cái gì để con chơi nữa..."
"Hì hì... Đó là chuyện của bọn con mà... Người cứ về trước đi..."
"Được rồi, được rồi... Ta về trước đây..."
Nói xong Lý Thu Huyền xoay người lên xe ngựa rời đi.
Hà Trí Quang nhìn xe ngựa của Lý Thu Huyền đã đi xa rồi, lúc này mới nhìn sang muội muội nhà mình.
"Nói đi, muội muốn bày trò gì?"
Hà Bảo Ngân lườm hắn một cái, nói.
"Muội với Yến Nhi tỷ đang muốn học cưỡi ngựa, tìm chưa được thầy dạy, hôm nay có cơ hội liền muốn huynh dạy bọn muội..."
Hà Trí Quang nghe vậy hơi gật đầu một cái.
"Được..."
"Bảo Ngân..."
Ba người đang nói chuyện thì có tiếng người gọi. Hà Bảo Ngân nghe giọng nói này thì khóe môi bất giác cong lên.
"Sao huynh lại ở đây..."
"Tham kiến vương gia..."
"Tham kiến vương gia..."
Lê Hữu Quân nhảy xuống lưng ngựa. Khoát tay với Hà Trí Quang và Võ Yến Nhi đang hành lễ.
"Đứng lên đi..."
Hắn đi tới bên cạnh Hà Bảo Ngân, hỏi nàng.
"Các người đang định đi đâu sao?"
Hà Bảo Ngân khẽ gật đầu.
"Muội cùng Yến Nhi tỷ muốn học cưỡi ngựa, bọn muội đang muốn để ca ca dạy..."
Lê Hữu Quân nhíu mày, hắn cảm thấy răng mình hơi ê, đầu lưỡi lan tràn vị chua...
"Muội muốn học sao không nói với ta một tiếng..."
"Hả???"
Hà Bảo Ngân có chút khó hiểu nhìn hắn, nàng muốn học tại sao phải nói cho hắn chứ.
Hà Trí Quang nhìn cách hai người nói chuyện thân thiết như vậy có chút đen mặt rồi.
"Vương gia..."
"Vậy được rồi, một mình Quang tướng quân cũng không thể nào dạy hai người một lúc được. Chi bằng ta sẽ nhận dạy Bảo Ngân, còn ngươi dạy cho vị cô nương này đi..."
"Chuyện này..."
"Cứ quyết định vậy đi... Ta đi trước..."
Chẳng để cho Hà Trí Quang quá nhiều thời gian để phản ứng, Lê Hữu Quân đã ôm ngang eo Hà Bảo Ngân lên lưng ngựa mà phòng đi rồi.
Hà Trí Quang thân là thần tử, lại luôn ngưỡng mộ Lê Hữu Quân, cho nên khi ở trước mặt Lê Hữu Quân đầu óc của hắn luôn phản ứng chậm lại một nhịp. Nhìn muội muội mình bị ôm đi, trong lòng vị ca ca này dâng lên một nỗi lo âu, muội muội cải trắng nhà mình sắp bị heo ăn mất rồi.
Hà Trí Quang nhìn Võ Yến Nhi vẫn luôn đứng ở đó, nói với nàng.
"Chúng ta cũng đi thôi..."
Hà Trí Quang học theo phương thức của Lê Hữu Quân ôm ngang eo Võ Yến Nhi nâng lên lưng ngựa, ôm nàng vào trong ngực.
Khi tay ôm thân hình mềm mại của Võ Yến Nhi, trái tim Hà Trí Quang như mất khống chế mà đập liên hồi. Võ Yến Nhi ở trong ngực hắn cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu, cả khuôn mặt nàng đỏ ửng, trái tim đập loạn xạ.
Hai người rơi vào trong trầm lặng, mùi hương nhàn nhạt trên tóc Võ Yến Nhi xông vào trong mũi Hà Trí Quang, khiến cho tâm hắn muốn hòa tan. Con ngựa dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của hai người mà thả chậm bước chân.
"Yến Nhi..."
Hà Trí Quang khẽ gọi một tiếng. Võ Yến Nhi hơi ngẩng đầu nhìn lên.
"Ưm..."
Vô tình khi nàng ngước lên cũng đúng lúc Hà Trí Quang không nghe được tiếng nàng đáp lại nên cúi xuống, hai người, hai cánh môi chạm vào nhau.
"Bùm... Bùm..."
Nhất thời trong đầu hai người cùng lúc pháo hoa nổ tung.
Võ Yến Nhi mặt đỏ lên, phản ứng lại muốn né tránh. Hà Trí Quang lại phản ứng nhanh hơn nàng, hắn dùng tay đỡ gáy nàng kéo lại, nụ hôn này ban đầu chỉ là sự cố, nhưng càng về sau Hà Trí Quang càng tham lam hơn, hắn muốn càng là nhiều hơn thế.
Khi nụ hôn kết thúc, Võ Yến Nhi không biết từ khi nào chính mình đã bị xoay người ngồi ở tư thế hai chân ở một bên, cả người được Hà Trí Quang ôm trong ngực rồi.
Hà Trí Quang thâm tình nhìn sâu vào trong đôi mắt trong veo ngập nước kia của Võ Yến Nhi, nghiêm túc, nói.
"Yến Nhi... Ta thích nàng..."
"Hả???"
Đại não của Võ Yến Nhi vì bị hôn đến thiếu oxy nhất thời không có phản ứng kịp, ngơ ngác mà nhìn Hà Trí Quang.
Ở cách đó không xa, Hà Bảo Ngân đang bị Lê Hữu Quân ôm trong ngực mà hôn đến ý loạn tình mê.
Nụ hôn kết thúc, cả người nàng mềm nhũn được hắn ôm trong ngực. Hà Bảo Ngân không khỏi trợn mắt.
"Đáng ghét, hai tỷ muội chúng ta muốn học cưỡi ngựa, cuối cùng học thì chưa học được gì lại bị hai nam nhân thối các người ức hiếp. Thật tức chết ta rồi..."
Lê Hữu Quân được ăn ngon ngọt, nghe nàng oán hận vẫn rất cưng chiều nhìn nàng.
"Ta vốn muốn dạy muội cưỡi ngựa nghiêm chỉnh, là tại muội một hai muốn đi rình xem người ta thân thiết. Ta đây là nam nhân, để nữ nhân của mình nhìn người khác hôn môi chính là sỉ nhục, chỉ có thể để nàng không ghen tị người ta mà cố gắng thể hiện..."
Hà Bảo Ngân trợn trắng mắt, cái lý lẽ gì vậy trời.
Lê Hữu Quân nhìn cái dáng vẻ của nàng, càng nhìn càng muốn một ngụm ăn nàng vào bụng.
"Bảo Ngân... Gả cho ta đi..."
"Há???"
Nàng mắt chữ o, mồm chữ a, kinh ngạc muốn rớt cằm nhìn hắn. Lê Hữu Quân bị dáng vẻ này của nàng làm cho không nhịn được mà cúi xuống...
"Ưm..."
Nụ hôn lần này càng thêm sâu hơn nụ hôn trước mấy phần. Lê Hữu Quân càng hôn càng nghiện, càn quét tới hăng say. Chờ đến khi Hà Bảo Ngân cảm thấy chính mình sẽ bị tên nam nhân này hôn cho chết thì hắn mới không tình nguyện mà buông nàng ra.
"Nàng đã trừ phục, tuổi cũng đã mười tám... Gả cho ta, được không..."
"Ta ta... Bên trên ta còn có ca ca chưa thành thân, nào có chuyện muội muội thành thân trước ca ca chứ... Còn có... Còn có huynh cầu hôn như thế này cũng quá qua loa rồi..."
Lê Hữu Quân tuy không có hiểu nàng nói cầu hôn à cái gì, nhưng hắn vẫn muốn chiều theo ý nàng. Trong đầu nhanh chóng tính toán, ánh mắt lượt qua phía Hà Trí Quang và Võ Yến Nhi. Hai người lưỡng tình tương duyệt, thành thân là chuyện sớm muộn, vậy chi bằng hắn giúp họ một tay đẩy nhanh tốc độ. Còn cầu hôn cái gì đó.
"Vậy nàng muốn những gì?"
Hà Bảo Ngân đang muốn mắng người thì chợt nhận ra đây là cổ đại, vậy Lê Hữu Quân đúng là không biết cầu hôn là gì rồi. Nàng chỉ đành thở dài một tiếng mà xua tay.
"Thôi bỏ đi, huynh thì biết cái gì là lãng mạng, nến, hoa hồng, nhẫn, hẹn ước trăm năm như phim truyền hình, xem ra đời này ta không được hưởng rồi..."
..................
Sau khi đại phòng, nhị phòng phân nhà ra ở riêng, Định An Hầu Phủ an tĩnh hẳn.
"Tiểu thư... Nghe nói đại phu nhân bên kia có thai rồi..."
"Có thai rồi sao? Nhanh như vậy?"
Hai tháng trước Hà Kính Triển đã thành thân, hắn lấy đại tiểu thư của Trung Dũng Bá phủ làm kế thất. Ấy vậy mà mới qua có bao lâu giờ đã có thai rồi.
Dương Thu tròng mắt đảo quanh, đi tới nói.
"Nghe nói là hôm trước nàng ta bị Lý di nương chọc cho tức giận, ngất đi, sau khi đại phu bắt mạch thì chuẩn đoán là bị động thai khí. Lý di nương bị đại lão gia đánh hai mươi gậy còn nhốt đến phòng chứa đồ rồi..."
Hà Bảo Ngân khẽ gật đầu, khóe miệng không khỏi cong lên.
"Vậy Lưu Ngọc tỷ tỷ thì sao?"
"Lưu Ngọc tiểu thư dạo gần đây vẫn luôn bận rộn buôn bán ở bên ngoài..."
"Ừm..."
Hà Bảo Ngân vuốt ve đầu của Purperl.
"Ngươi dạo này lại béo lên rồi..."
"Gừ.. Ừ..."
Purperl bị chê vô cùng bất mãn mà kháng nghị.
"Tiểu thư... Tiểu thư Thanh Nhân nói muốn gặp người ạ..."
Khi Hà Bảo Ngân còn đang dày vò Purperl thì bên ngoài Dương Nhung đi vào. Nghe nói Hà Thanh Nhân muốn gặp mình Hà Bảo Ngân có chút kinh ngạc.
"Để nàng vào..."
"Bảo Ngân muội muội..."
Hà Thanh Nhân vừa bước chân vào đã cười giả lả, thân thiết đi tới kéo tay nàng.
Hà Bảo Ngân khéo léo tránh khỏi tay nàng ta, ngoài cười nhưng trong không cười.
"Thanh Nhân tỷ..."
(còn tiếp)