Mục lục
XUYÊN QUA GIẤC MỘNG NGÀN NĂM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Bảo Ngân vô cùng tò mò, người nào mà dám để cho Lê Hữu Quân chờ lâu như vậy?



Lê Hữu Quân ngoắc tiểu nhị đến đổi trà cho hắn.



“Dám để cho bổn Vương chờ lâu như vậy, hắn thật là to gan.”



Bất quá... Lê Hữu Quân ngước mắt nhìn chăm chú vào người ngồi đối diện, người này chẳng phải thường xuyên bắt hắn phải chờ còn lâu hơn đó sao.



“Khụ khụ, sợ người ta theo dõi, cho nên ta đi đường vòng. Khiến thập nhất đệ đợi lâu là lỗi của vi huynh.”



Trước mặt có một vị nam tử mặc trường bào xanh đang tiến đến gần, dáng vẻ văn sĩ ung dung nhã nhặn, trên môi có một hàm râu càng khiến cho người ta cảm thấy hắn chẳng qua là một văn nhân nho nhã mà thôi.



Cho dù trang phục của hắn có thay đổi, nhưng Hà Bảo Ngân liếc mắt một cái cũng đã nhận ra ngay vị này chính là Tam vương gia lâu ngày chưa gặp.



Hà Bảo Ngân nhìn hắn chớp chớp mắt. Lê Đức Thụy đưa tay vuốt vuốt chòm râu, cười nói.



"Đệ muội...Không ngờ lão Thập thất còn mang theo cả đệ muội tới...Haha..."



Lê Hữu Quân quét mắt nhìn hắn một cái.



"Huynh bớt dong dài đi, mau nói chính sự..."



Khắp nơi trong Kinh thành hiện giờ đều có cơ sở ngầm do người khác xếp vào, chỉ hơi vô ý thì sẽ bại lộ mưu kế ngay.



Hôm nay hai người gặp mặt, Lê Đức Thụy còn để tâm phúc là Lý Trữ ở lại trong phủ để dấu không cho người khác biết được.



“Người bên phe Cảnh vương và Lễ vương ngươi đã điều tra xong chưa?”



Lê Hữu Quân nhẹ nhàng phất phất chén trà, kéo Hà Bảo Ngân ngồi vào bên cạnh mình, tặng vị trí đối diện lại cho Lê Đức Thụy.



Lê Đức Thụy cũng không khách khí mà ngồi ngay xuống, trong lòng cũng biết tỏng tính tình thập nhất đệ là thế nào. Cho dù hắn đối xử với mọi người đều lạnh như băng, nhưng huynh đệ này của hắn trong lòng vẫn đối xử có chút công bằng với đối phương, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hắn có thể bao dung thì sẽ bao dung.



“Không vấn đề, ngay khi bọn họ bắt đầu hành động trên triều đình, nhất cử nhất động của bọn hắn đều được giám thị chặt chẽ từ bên trong. Phàm đại thần nào có quan hệ với bên kia ta đã ghi lại hết, cũng thông tri cho phụ hoàng. Chờ sự tình xong xuôi có thể ngay lập tức một lưới bắt hết.”



Đây có thể nói là một lần rửa sạch triều đình.



Chuyện này giống như một cái ao tù được đổi sạch nước tù đọng dơ bẩn và thay vào đó là nước xanh trong mát vậy. Cũng vừa đúng dịp, hai tháng nữa chính là khoa khảo, đến lúc đó sẽ có không ít các tân khoa có năng lực phục vụ quốc gia, sẽ bổ sung vào những chỗ thiếu khuyết trong triều đình.



Dường như đã cảm thấy hài lòng, thần sắc Lê Hữu Quân dịu đi rất nhiều.



“Còn bên ngươi... Trúc Nhân Vương có nhắc tới khi nào sẽ động thủ hay không?”



Một tháng qua, bọn họ đã thể hiện ra bên ngoài rất nhiều biểu hiện giả dối cho đối phương thấy, mục đích là để dẫn dụ kẻ đứng sau màn giật dây. Nhưng hiện nay xem ra, nếu kẻ này chưa thấy mấy huynh đệ bọn hắn đấu ngươi chết ta sống thì sẽ không hiện thân.



Người ẩn mặt vây ám xung quanh bọn họ rất nhiều, họ phải luôn cực kỳ cẩn thận, bởi chỉ cần bị đối phương bắt được một chút sai lầm thì mưu kế của họ coi như thua hoàn toàn.



“ Trúc Nhân Vương cũng là kẻ có đầu óc, ngươi cho rằng chỉ mới một tháng mà hắn đã có thể hoàn toàn tín nhiệm bổn Vương rồi sao?”



Hà Bảo Ngân ngồi một bên nghe hiểu được đại khái, dù sao chuyện trong triều đình nàng không có tham dự, quan hệ giữa các phe phái lợi hại thế nào hai người này hẳn phải biết rõ ràng.



"Vậy cũng phải. Tâm cơ của Trúc Nhân Vương đúng thật rất thâm sâu. Bất quá ta cũng thật tò mò, người nào lại đáng giá cho hắn bán mạng như vậy?”



Lê Đức Thụy vuốt râu, chìm vào trong suy nghĩ sâu xa.



Hà Bảo Ngân nâng lên chén trà lên nhấp một ngụm, vẻ rất khó hiểu.



Bỗng có tiếng chiêng trống vang dội trên đường cái khiến cho Hà Bảo Ngân chú ý. Hà Bảo Ngân nghiêng đầu nhìn thì thấy đang có một hàng thị vệ chỉnh tề đi ngang qua ngã tư đường, giữa bọn họ là một chiếc xe ngựa sơn son cẩn ngọc. Người có thể ngồi trên loại xe ngựa xa hoa này nhất định phải có địa vị không tầm thường, không giàu có thì cũng quý tộc.



“Phô trương ghê nhỉ!”



Hà Bảo Ngân khẽ than một tiếng. Đằng trước đội ngũ còn có đoàn ca múa đón chào nữa chứ.



Thanh âm của Hà Bảo Ngân thanh thúy, lại mang theo vẻ ngây ngô của một nữ hài tử, khiến không ít công tử trong trà lâu quay nhìn sang, vừa thấy nàng thì tâm thần đã ngây ngốc.



Rất đẹp! Như thiên tiên!



“Nghe nói Ngũ Hoàng thúc vừa có được mấy món đồ chơi mới mẻ, định hiến tặng cho phụ hoàng...”



Lê Hữu Quân vừa nói bằng giọng lạnh như băng, vừa nhìn đội ngũ khoa trương trên đường.



Ngũ Hoàng thúc trong miệng Lê Hữu Quân là Ngũ hoàng tử của tiên đế, đệ đệ của Thái Hòa đế, tên là Lê Huỳnh Nhâm. Hai mươi năm trước đã về ở nơi đất được phong. Lần duy nhất về Kinh Thành trước đây là mười năm trước thì phải.



Ấn tượng lưu lại trong trí nhớ của hắn, thì vị Ngũ hoàng thúc này vô cùng thủ đoạn, và có chút tàn nhẫn, rất thích phô trương thể diện, đi đến chỗ nào đều thích tiền hô hậu ủng náo nhiệt. Lần này phô trương ầm ỹ như vậy, muốn mặc kệ ông ta cũng khó.



“ Nói tới mới nhớ, mấy ngày trước đây ta mới nghe nói hắn định về Kinh Thành, không ngờ lại tới nhanh như vậy.”



Nghĩ rằng vị Hoàng thúc này hồi Kinh Thành sẽ nhất định muốn tham kiến Thái Hòa đế, Lê Đức Thụy vỗ vỗ đùi, đứng lên nói.



“Vi huynh đi về trước, có tin tức đặc thù gì lập tức phái người cho ta biết đấy.”



Nói xong, Lê Đức Thụy nhanh chân rời đi.



Ánh mắt Lê Hữu Quân vẫn còn nhìn chằm chằm về phía đường cái, khi đội ngũ trước mắt sắp đi hết, Lê Hữu Quân nhẹ nàng phẩy y bào.



"Bảo bối, chúng ta cũng đi gặp vị Hoàng thúc này đi.”



"Được..."



Hà Bảo Ngân cười nhẹ một tiếng, đứng lên ôm lấy tay Lê Hữu Quân cùng nhau đi xuống lầu.



Xe ngựa cực kỳ hoa lệ, chỉ riêng số ngựa kéo xe thôi mà đã là ba con, mỗi con đều đeo một vòng cổ vàng kim thượng hạng, phản chiếu dưới ánh mặt trời sáng lóa khiến người ta không mở được mắt.



Nơi đoàn người đi qua, dân chúng đứng tách ra ở hai bên xem náo nhiệt, ai nấy đều vươn dài cổ ra mà nhìn xem vị quý nhân nào mà khua chiêng thúc trống lớn như vậy, diễu hành khí thế đến như vậy.



Khu phố này được kiến tạo từ hơn chục năm trước nên chung quanh đều là những căn nhà nhìn rất cũ kỹ, đội ngũ lại rầm rầm rộ rộ nên nhìn chung có vẻ cực kỳ chật chội, người người chen chúc, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.



Thị vệ thấy dân chúng phía trước còn chưa dạt sang hai bên, rướn cổ rống to.



" Nhâm Vương hồi Kinh, mọi người xung quanh nhường đường.”



Mọi người vừa nghe từ “Vương” thì biết người ngồi trong kiệu nhất định có liên quan đến hoàng thất. Phàm là người có quan phẩm, dân chúng bình thường càng đừng nên chọc vào, nên càng cố sức dẹp sang hai bên. Con đường vốn đã hẹp, vì vậy chẳng bao lâu liền trở nên rối loạn, một ít dân chúng không kịp né tránh bị chen lấn té thẳng vào trước mặt thớt ngựa.



Ba con ngựa bị kinh hãi, hí dài mấy tiếng, chân trước nhấc bổng lên đạp đạp vài cái trong không trung, rồi không còn khống chế nổi mà phóng chạy bất kể xung quanh.



Ngã tư đường lập tức trở nên hỗn loạn cực kỳ.



Người ngã sạp đổ, những con ngựa đạp lên người dân chúng mà chạy khiến những người chung quanh sợ hãi liên tục la hét thất thanh, đặc biệt thanh âm của tiểu hài tử lại cao vút chói tai, làm cho toàn bộ ngã tư đường đã loạn lại càng thêm loạn.



Lê Hữu Quân nhíu mày dường như đang tự hỏi cái gì, rồi buông tay Hà Bảo Ngân ra, vỗ đầu vai của nàng nói.



“Ở yên trong này.”



"Ồ..."



Hà Bảo Ngân vừa đáp, một bóng đen vụt qua, bên cạnh Hà Bảo Ngân đã không còn thấy bóng dáng Lê Hữu Quân đâu nữa. Bóng đen luồn lách qua đám người với tốc độ cực nhanh không kịp nhìn rõ, con ngựa hí vang một tiếng, run rẩy vài cái, rồi lập tức ngã xuống đất.



Ngay sau đó lại thêm hai tiếng hí lớn, cả ba con ngựa chỉ trong vòng vài chớp mắt đã toàn bộ tử vong. Toàn thân con ngựa không có bất kỳ vết thương gì, một giọt máu loãng cũng không hề chảy ra, cứ như vậy mà ngã thẳng tắp xuống đất.



Hà Bảo Ngân biết Lê Hữu Quân cực ít sử dụng binh khí, ba con ngựa này phỏng chừng chỉ bị nội lực phóng ra chấn vỡ nội tạng mà chí tử.



Chỉ chốc lát sau, từ miệng mũi ba con ngựa này chảy ra máu tươi, chứng minh điều Hà Bảo Ngân đoán là đúng. Chỉ mới dùng nội lực mà đã có thể đạt tới cảnh giới như vậy, nếu Lê Hữu Quân thật sự động thủ thì còn lợi hại tới cỡ nào?



Chung quanh dân chúng tự nâng đỡ nhau mà đứng lên, nhưng cho dù họ có tức giận lại không ai dám ra tiếng. Vị này tiến vào Kinh Thành dùng thanh thế lớn như vậy, ai dám tiến ra đối đầu để nếm mùi thất bại đây?



" Ngũ hoàng thúc hồi kinh sao lại đi vòng đến phố Đông vậy? Phố này vừa không thông thẳng đến Hoàng cung, vừa không thông với đường đến phủ đệ của người mà.”



Lê Hữu Quân phủi vạt áo, tiến thẳng đến phía xe ngựa.



Người ngồi trong xe ngựa dường như nhận ra thanh âm này, bèn phất rèm che lên, thò đầu ra.



Lê Huỳnh Nhâm khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, râu tóc đã hoa râm, mặc dù tuổi cao nhưng tinh thần vẫn sáng láng, đôi mắt đầy vẻ tinh quang.



Dân chúng ai nấy đều biết mặt mũi Khánh vương gia ra sao, nên khi Lê Hữu Quân vừa xuất hiện thì ngã tư đường vừa rồi còn lộn xộn lập tức bắt đầu bàn luận nho nhỏ về Khánh vương gia, rồi lại khen ngợi một phen.



(còn tiếp)



Bảo Nhi



đến chương này mình mới bít na9 là hoàng tử thập thất, đọc mấy chương trước toàn đọc thành thập nhất. Già rùi mắt có vấn đề thật rùi











04/04



Vẫn là dân FA



Tg chăm vậy?Hay thiệt sự luôn á







1



10/02

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK