Mục lục
XUYÊN QUA GIẤC MỘNG NGÀN NĂM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hữu Quân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, nói.



“Thời niên thiếu, Ngũ hoàng thúc rất được Tiên đế sủng ái, quần thần đều nghĩ rằng Tiên đế sẽ truyền ngôi cho lão. Nhưng đến thời điểm cuối cùng, Tiên đế lại lập phụ hoàng làm Thái Tử. Khi đó bổn Vương còn rất nhỏ, nghe nói Tiên đế e ngại Nhâm Vương quá mức tàn bạo, cho nên mới sửa lập vị.”



Tiên đế lựa chọn rất chính xác. Thái Hòa đế cũng không cô phụ kỳ vọng của ngài, xây dựng, củng cố Đại Nam dân thuận nước hòa.



Trở lại Khánh Vương phủ, Hà Bảo Ngân cả người mệt mỏi chơi xấu ở trên xe ngựa không muốn xuống.



"Ta quá mệt... Không muốn đi nữa..."



Lê Hữu Quân nhìn nàng, cưng chiều.



"Ta cõng nàng..."



Hà Bảo Ngân vui vẻ cười khanh khách, ở trên xe ngựa ôm lấy cổ Lê Hữu Quân.



"Phu quân tốt nhất..."



Lê Hữu Quân vòng tay nâng lấy mông của nàng, cười, nói.



"Bây giờ nàng mới biết sao..."



Lã Mộng Kỳ đứng ở xa nhìn bóng hai người mà tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng ta đã gả vào Vương phủ làm trắc phi, nhưng lại không thể gặp được Lê Hữu Quân. Chôn chân trong Vương phủ cả một thời gian dài như vậy, Lã Mộng Kỳ càng lúc càng nóng lòng.



Nhìn người mình yêu cùng nữ nhân khác không phải là mình thảnh thơi cặp kè, tình chàng ý thiếp, trong lòng ả tức khôn tả.



Đêm hè vô cùng ngắn ngủi, Hà Bảo Ngân chưa ngủ đã mắt mà ánh mặt trời đã phủ kín chân trời, ánh vàng rực rỡ vô cùng hấp dẫn ánh mắt.



Nàng bỗng chợt tưởng tượng ra mình cùng Lê Hữu Quân đứng trên đỉnh núi thưởng thức mặt trời mọc vào buổi sớm mai, khung cảnh ấy sẽ lãng mạn và thơ mộng tới nhường nào, trong vô thức khóe miệng kìm không được mà gợi lên nụ cười nhè nhẹ.



Lê Hữu Quân đã tỉnh từ lâu, đang dựa lưng vào ghế, chăm chú đọc một quyển tấu chương cầm trong tay. Nhìn thấy người trên giường đã tỉnh đang ngây ngốc cười một mình ở đó, hắn không khỏi có chút tò mò.



"Bảo bối đang nghĩ gì vậy?"



"Đang nghĩ nếu được cùng người mình yêu ở trên đỉnh núi cùng ngắm mặt trời mọc, ấm áp, lạng mãn thì sẽ hạnh phúc như thế nào? A...aaa..."



Hà Bảo Ngân vô thức trả lời, sau đó bỗng chốc giật bắn mình, trân trân nhìn Lê Hữu Quân.



"Chàng dọa ta hết hồn..."



Lê Hữu Quân nhéo mũi nàng một cái, nói.



"Ngày mai chúng ta cũng đi ngắm mặt trời mọc..."



Hà Bảo Ngân mở to mắt, lắc đầu, xua tay.



"Đừng... Không cần đâu, ta chỉ là rảnh rỗi nhàm chán mà tưởng tượng ra thôi, chàng đừng có coi là thật..."



Hà Bảo Ngân méo mặt, nàng là một tiểu cô nương lười biếng, so với ngắm bình minh nàng cảm thấy ngủ nướng vẫn là tốt nhất.



Lê Hữu Quân tà tứ cười nhìn nàng. Hà Bảo Ngân bị nụ cười này làm cho bất an, thầm nghĩ tên này sẽ không thực sự sáng sớm lôi nàng dậy đi ngắm mặt trời mọc đấy chứ. Hà Bảo Ngân thật muốn tát chết cái miệng nhỏ của mình, lãng mạn cái con khỉ khô ấy mà lãng mạn, cho mi chừa...



Ngáp dài hai cái xong, Hà Bảo Ngân khoác một kiện áo đơn đi qua, nàng rót một chén nước, ừng ực uống vào, đánh trống lảng hỏi.



“Phu quân tỉnh dậy sớm thế?”



Lê Hữu Quân cầm tấu chương gõ gõ lên đầu nàng, trong mắt toàn vẻ yêu chiều.



“ Nàng cho là ta cũng ham ngủ giống như nàng vậy sao?”



Ngày đẹp trời thì đương nhiên phải hưởng thụ. Đây là nguyên tắc mà Hà Bảo Ngân luôn luôn tuân theo.



“Phu quân, ta đói bụng rồi, đi ăn cơm đi.”



Hà Bảo Ngân xoa xoa cái bụng, đi đến sau bình phong lấy y phục mặc vào.



Lê Hữu Quân buông tấu chương, lắc đầu bất đắc dĩ, đi tới giúp nàng.



“Vi phu đã kêu phòng bếp bị từ nãy rồi.”



Lê Hữu Quân giúp nàng mặc xong y phục, bàn tay hư hỏng trộm nhéo nhéo cái eo nhỏ, nói bằng giọng trêu chọc.



“Dáng người Bảo bối càng ngày càng đẹp, Vi phu thật sự nhịn sắp hỏng rồi.”



Hà Bảo Ngân sửng sốt, lườm hắn một cái mới sáng sớm mà tên nam nhân thối này đã đùa giỡn nàng?



“ Hỏng cũng phải nhịn!”



Hà Bảo Ngân mỉm cười nhẹ nhàng, Lê Hữu Quân thì xụ mặt kháng nghị.



"Ngày ngày ôm thê tử ôn hương nhuyễn ngọc mà chỉ có thể nhìn, không thể ăn được, ta sẽ bị nghẹn chết..."



Hà Bảo Ngân trợn mắt, sẵng giọng.



"Ta lại không có cấm chàng, thiếp thất của chàng còn đang xếp hàng mong chờ chàng thị tẩm kia kìa... Hừ..."



"Nhưng không phải nàng tiểu đệ đệ của ta không dậy được..."



"Con bà nó... Lê Hữu Quân chàng học lưu manh..."



Hồ nháo một lát, cuối cùng Lê Hữu Quân vẫn ăn được một chút đậu hũ rồi mới để cho Hà Bảo Ngân rửa mặt chải đầu.



Hai người cùng nhau dùng bữa xong mới đi ra ngoài.



Lúc sắp đến tiền thính thì thấy Lục Đình đang cúi gằm đầu sải bước, ánh mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất không biết đang nghĩ gì. Thấy hắn sắp sửa đụng phải Lê Hữu Quân, Hà Bảo Ngân mới hô lớn.



“ Lục Đình, linh hồn ngươi bay mất rồi à?”



Lục Đình khẽ a một tiếng, nhấc đầu lên, thấy Vương gia chỉ còn cách mình vài bước thì phanh gấp lại, bật ra sau, suýt nữa thì ngã ngửa.



“Vương... Vương gia... Vương phi.”



Lục Đình gãi đầu, ngượng ngùng cười nịnh nọt.



Hà Bảo Ngân nhíu mày nhìn hắn.



“Sáng sớm tinh mơ nên thần hồn thần vía chưa kịp về vị trí cũ hả?”



“Hồn vía của thuộc hạ vẫn ở trong thân thể, nhưng mà... đã bị đám người ngoài đại sảnh dọa cho hoảng sợ bay đâu mất tiêu rồi.”



Lục Đình bày ra một vẻ mặt đau khổ. Hắn vốn định đi đến chính viện để mời hai người, ai mà ngờ nửa đường lại gặp phải cảnh kia.



Lê Hữu Quân phất phất ống tay áo, hỏi.



“ Đã xảy ra chuyện gì?”



Lục Đình ấp úng nửa ngày, gãi gãi đầu ngượng ngùng.



“Vương gia, trong đại sảnh có rất nhiều khách đến chơi.”



Hà Bảo Ngân hoài nghi liếc mắt nhìn Lục Đỉnh vài lần.



"Khách đến chơi thì có gì mà đáng ngạc nhiên!"



“Khách gì?”



Lê Hữu Quân tiếp tục truy vấn.



Lục Đình dậm dậm hai chân, cắn răng nói.



“Vương gia nên tự mình đến xem đi, tất cả đều do Kỳ trắc phi bày ra.”



Mí mắt Hà Bảo Ngân run lên, sao nàng cảm thấy... việc này chắc chắc có liên quan gì đó đến nàng nhỉ? Đừng nói là Lã Mộng Kỳ lại nghĩ ra biện pháp gì đó hồ nháo gây rắc rối cho nàng nhá.



Lục Đình rất kiêng kỵ Lê Hữu Quân, dọc đường đi cứ len lén ngó sắc mặt của Vương gia mấy lần.



Hà Bảo Ngân vụng trộm giật vạt áo của hắn, nhỏ giọng hỏi.



“Rốt cuộc là chuyện gì thế? Có liên quan đến ta hả?”



Lục Đình than lớn một tiếng trong lòng.



" Cũng không phải chỉ là chuyện của riêng người mà thôi đâu!"



Bọn họ ai cũng biết Vương gia sủng vương phi làm trời, vậy mà chỉ có mấy cái nữ nhân không có não kia mới suốt ngày chọc đến vương phi tìm chết như vậy.



Lê Hữu Quân là loại người nào chứ? Cho dù hai người đi phía sau có nhỏ giọng như tiếng vo ve của muỗi, hắn cũng có thể nghe được rõ ràng.



Thật không biết Lã Mộng Kỳ ở đâu ra cái tính thích đùa với lửa như vậy, từ lúc nàng ta xuất hiện đến khi gả vào Vương phủ, trong phủ chưa từng có một ngày thanh tĩnh nào.



Còn chưa tiến vào tiền thính, Hà Bảo Ngân đã nghe nơi này ầm ầm bởi giọng của nhiều người không biết đang thảo luận cái gì, trong lòng chợt có một dự cảm không tốt, mí mắt phải không ngừng giật giật. Người ta nói máy mắt trái có tiền, nhảy mắt phải tai ương, hôm nay không chừng lại gặp chuyện không may gì rồi.



Khuôn mặt Lê Hữu Quân và Hà Bảo Ngân đều mang nét đẹp bất phàm, chỉ cần đứng im lặng một nơi cũng có thể khiến cho người khác chú ý, nên khi hai người vừa tiến vào đại sảnh, hơn mười cặp mắt lập tức nhìn chăm chú vào họ.



Lã Mộng Kỳ cầm khăn lụa che miệng, cười duyên vài tiếng.



“Vương gia và Vương phi đến rồi? Tỳ thiếp đang chiêu đãi vài vị khách đấy.”



Hà Bảo Ngân đưa mắt nhìn một vòng quanh đại sảnh, tất cả ghế trong tiền thính đều được ngồi đầy những vị mệnh phụ phu nhân, nổi bật nhất trong số đó phải nói tới chính là trưởng công chúa Lê Ân, lục muội của Thái Hòa đế.



Thấy hai người đi vào tất cả người bên trong ngoại trừ Trưởng công chúa Lê Ân thì đều đồng loạt đứng dậy hướng hai người mà hành lễ.



"Vương gia, vương phi vạn phúc..."



"Đều đứng lên đi..."



Lê Hữu Quân phất tay, sắc mặt có chút khó coi.



Trưởng công chúa Lê Ân nhấp một ngụm trà, chờ cho hai người bọn họ ngồi xuống mới mở lời.



"Ta ngày trước có lần gặp nguy đã được Lã Văn Sĩ tướng quân cứu một mạng. Mộng Kỳ là nữ nhi của tướng quân, nay đã gả cho con. Ta muốn tới thăm nàng một chút, nhân thể có lời muốn nói..."



Lê Hữu Quân nhàn nhạt hỏi.



"Không biết người muốn nói gì?"



Trưởng công chúa cười nhẹ một tiếng, nắm lấy tay của Lã Mông Kỳ, nói.



" Ta muốn nhận nàng làm nghĩa nữ..."



Hà Bảo Ngân hơi nhướng chân mày, thì ra là muốn tìm chỗ dựa. Lã Mộng Kỳ này đúng là tâm cơ. Nếu nàng ta trở thành nghĩa nữ của Trưởng công chúa, có một dưỡng mẫu trâu bò như vậy là đang tính muốn ngồi lên đầu nàng hay sao.



Lê Hữu Quân sao có thể không nhìn ra những tính toán này, cười lạnh một tiếng, nói.



"Chuyện này bổn vương có chút không tán thành..."



"Vì sao?"



Trương công chúa Lê Ân có chút giật mình khó hiểu hỏi lại.



Lê Hữu Quân gõ ngón tay lên bàn, trầm giọng nói.



"Nàng ta hiện giờ là trắc phi của bổn vương, nay được Hoàng cô nhận làm nghĩa nữ là phúc phần của nàng ta. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu là nghĩa nữ của Hoàng cô mà lại là trắc phi hay nói trắng ra là làm thiếp cho ta thì bảo mặt mũi của Hoàng cô người vứt đi nơi nào. Người bên ngoài sẽ dị nghị ra sao?"



Trưởng công chúa Lê Ân nghe hắn nói cũng có chút sững sờ, bà quả thật cũng không nghĩ đến cái này. Sở dĩ nói muốn nhận Lã Mộng Kỳ làm nghĩa nữ chẳng qua là vì Lam phu nhân của phủ Lại Thái thú tới cầu xin mà thôi. Nàng ta nói Lã Mộng Kỳ thân là nữ nhi của Lã Văn Sĩ, do có hôn ước từ trước, nay phải ủy khuất gả cho Khánh Vương làm trắc phi, nhưng do không có nhà mẹ bảo hộ mà khắp nơi bị Khánh vương phi chèn ép, khổ sở vô cùng.



(còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK