"Công chúa... Có Vinh Vương Điện hạ tới thăm người..."
"Bảo hắn đi đi, bổn cung hiện tại không muốn gặp ai hết..."
"Tại sao lại không muốn gặp người vậy, công chúa điện hạ..."
Ngô Vũ Đồng chưa kịp đuổi người thì người cũng đã tới cửa. Lê Hưng Vinh trên môi mang theo nụ cười khuynh đảo, nhìn nàng ta.
"Thật là đáng tiếc cho một dung nhan khuynh quốc, khuynh thành... Lần này thật là ủy khuất công chúa rồi..."
Ngô Vũ Đồng bị hắn đâm đúng chỗ đau, tức giận trừng mắt, quát.
"Ngươi tới là để châm chọc bổn công chúa hay sao? Cút..."
Lê Hưng Vinh bị nàng lớn tiếng chửi, đuổi, trên mặt cũng không có gì là tức giận, vẫn cười, ung dung ngồi xuống ghế, nói.
"Ngươi có ngày hôm nay, tất cả đều do Đại hoàng huynh kia của ngươi cùng mấy người Lê Cảnh Ân, Lê Xuân Khải và Lê Hữu Quân ban tặng, ta hoàn toàn vô tội mà..."
Lê Hưng Vinh giương hàm răng trắng khẽ mỉm cười, Ngô Vũ Đồng là một người nhan khống tiêu chuẩn, vừa rồi ở trên yến hội cũng không quan sát Tứ điện hạ này quá nhiều, bởi vì Lê Hữu Quân như châu như ngọc ở phía trước, nàng thật sự không rảnh chú ý người khác, huống chi cho dù là Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, tất cả nếu so với vị Tứ hoàng tử này đều đẹp trai hơn nhiều. Chẳng qua nụ cười này của hắn, ngược lại khiến Ngô Vũ Đồng phát giác, vóc người này của hắn mặc dù không đẹp mắt như Lê Hữu Quân, nhưng cũng vô cùng mị lực.
Ngô Vũ Đồng cố gắng bình ổn lại tâm tình của mình thật tốt, nói
“Vinh Vương điện hạ, ngươi hơn nửa đêm không ngủ được, đặc biệt tới chỗ này của ta, rốt cuộc có gì chỉ giáo?”
Lê Hưng Vinh nhìn thoáng qua hai cung nữ đứng sửng ở chung quanh, nói.
“Ta có chuyện quan trọng, muốn thương lượng cùng công chúa, chẳng biết có thể cho lui người được không?”
Ngô Vũ Đồng nhíu mày nói.
“Bọn họ đều là người tín nhiệm nhất của ta, có lời gì, Vương gia xin cứ nói.”
Lê Hưng Vinh thấy nàng nói vậy, cũng chẳng muốn vòng vo thêm, nói.
“Bổn vương là tới nhắc nhở và thương lượng với công chúa một chuyện.”
Ngô Vũ Đồng hứng thú nhìn hắn nói.
“Chuyện gì, Vương gia nói thử xem.”
Lê Hưng Vinh đảo mắt tính toán một chút, nói.
“Ta nghe nói công chúa lần này tới là mang theo nhiệm vụ hòa thân, chẳng biết là thật ư?”
Ngô Vũ Đồng hơi nhăn mày, khó hiểu nhìn hắn ta.
"Chuyện này là có..."
Lê Hưng Vinh nghiêm sắc mặt, nhìn nàng một lát, khẽ thở dài.
"Thật đáng tiếc... Thật quá đáng tiếc..."
Ngô Vũ Đồng nghe hắn nói, cảm thấy bất an, hỏi.
"Vương gia nói đáng tiếc cái gì?"
"Ta thấy thật tiếc hận thay công chúa, vừa nãy trước khi ta tới đây, đã nghe Đại hoàng tử của quý quốc nói, do dung nhan của ngươi đã bị hủy nên không thể hòa thân, Ngũ đệ của ta có lòng tốt muốn nạp ngươi làm thiếp..."
"Choang...choang..."
"Thật quá đáng... Bổn công chúa cho dù dung nhan có bị hủy sạch, cũng là lá ngọc cành vàng, vậy mà hắn lại dám coi khinh, muốn nạp ta làm thiếp sao..."
Lê Hưng Vinh hơi nhún vai, lắc đầu.
"Công chúa có lẽ không biết, thập nhất đệ của ta, đem lòng nhớ thương tiểu cô nương Hà Bảo Ngân của Định An Hầu phủ đã lâu, từ trước tới nay luôn đem nàng xem như châu, như ngọc mà nâng trong lòng bàn tay."
Ngô Vũ Đồng liếc mắt nhìn hắn, sẵng giọng.
"Chuyện đó thì liên quan gì tới bổn công chúa..."
Lê Hưng Vinh nhìn nàng, như một kẻ không hiểu sự đời.
" Tất cả những kẻ đắc tội với Hà Bảo Ngân, đều bị Thập nhất đệ của ta trừng trị vô cùng thê thảm.
Ngươi hôm nay không những vu hãm nàng, lại hạ thủ khiến nàng bị thương...Haha... Ngươi có thể nghĩ một chút, làm thiếp phải chăng là sỉ nhục nhất, nhất là cái thân phận công chúa cao quý kia của ngươi, vậy mà lại phải cúi đầu làm thiếp cho người..."
Ngô Vũ Đồng cả thân mình run rẩy, Lê Hữu Quân xưa nay tính tình bạo ngược không dễ chêu vào, nàng biết. Nhưng hắn sẽ thực sự vì một tiểu cô nương, mà làm tới cái trình độ mà Lê Hưng Vinh nói sao?
Thấy nàng không phản ứng lại, Lê Hưng Vinh lại bồi thêm một mồi lửa. Hắn từ từ kể lại hết những sự tình liên quan tới Lê Hữu Quân và Hà Bảo Ngân, cũng không quên thêu dệt, thêm chút mắm muối.
Ngô Vũ Đồng nghe xong thì thừ hẳn người ra, hắn thật sự có thể làm... Lê Hưng Vinh nhìn biểu hiện của nàng trong lòng đắc ý, nói thêm.
"Để Ngũ đệ nạp ngươi vào phủ làm thiếp, bên ngoài cùng Bắc Yến liên hôn, nhưng một khi ngươi đã vào đến Hiển Vương phủ, hắn là trời, ngươi đừng nghĩ tới có thể dựa vào thân phận của ngươi, bởi vì Ngũ nhất đệ của ta không biết e ngại là gì, hắn có một ham thích bạo ngược trên giường, nữ nhân bị hắn chơi đùa qua, đều rất, rất thảm... Đây là bí mật, ta cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi nên mới tiết lộ, để ngươi sau này biết đường mà đề phòng... Mà nói cho cùng, khi đó, ngươi cũng chỉ là một cái thiếp thất không đáng tiền thì ai còn quan tâm ngươi ra làm sao..."
Ngô Vũ Đồng thẫn thờ nhìn ra ngoài, nghiến răng, căm hận, nói.
"Haha... Ta cũng không phải người, bọn hắn có thể tùy ý nắn bóp đâu..."
Lê Hưng Vinh cười, nhìn nàng ta, thương hại.
"Nhưng ta nghe nói, Đại hoàng huynh của ngươi sau khi cùng Thập nhất đệ thương lượng, hình như đã đồng ý rồi..."
Lê Hưng Vinh nhờ có mối quan hệ cùng Hà Lưu Ngọc, ít nhiều gì cũng biết được những quan tâm đặc biệt của Lê Hữu Quân dành cho Hà Bảo Ngân. Hắn dễ dàng thêm chút mắm muối cho câu chuyện này.
Ngô Vũ Đồng ôm tâm tư ái mộ với Lê Hữu Quân, khi bị chính người trong lòng coi khinh như vậy thì uất ức, chuyển từ yêu thành hận, hai mắt trở nên đỏ ngầu, tay nắm chặt thành quyền.
"Những gì ngươi nói đều là thật?"
Lê Hưng Vinh chắc chắn khẳng định.
"Ta nói đều là thật..."
Ngô Vũ Đồng siết chặt nắm đấm, nghiến răng, nói.
"Nếu bọn chúng muốn dùng cách này để vũ nhục ta, vậy thì bọn họ sai hoàn toàn rồi... Ta sẽ không để yên cho chúng đâu..."
Lê Hưng Vinh thành công khiến thù hận trong lòng Ngô Vũ Đồng tăng lên đỉnh điểm, che mờ lý trí, nhấp một ngụm trà, nói.
"Không biết công chúa có muốn cùng bổn vương hợp tác hay không?"
Ngô Vũ Đồng nhìn hắn, có chút khó hiểu.
"Hợp tác cái gì?"
Lê Hưng Vinh nhìn nàng, đẩy tới một lọ dược nhỏ.
"Đây là thuốc giải của Hà Họa Phấn..."
Ngô Vũ Đồng nhận lấy lọ dược, kích động đến hỏng rồi, nhưng vẫn có một chút khó mà tin được nhìn Lê Hưng Vinh.
"Ngươi làm sao mà có được thứ này?"
Lê Hưng Vinh nhún vai, tỏ vẻ thoải mái.
"Ta nói, ta trộm được từ trên người của thái y đi theo Đại hoàng huynh kia của ngươi, ngươi có tin hay không?"
Ngô Vũ Đồng nghe hắn nói thì cười to.
"Haha... Nếu đúng là ngươi trộm được từ người của thái y bên cạnh Ngô Nhạc, vậy ta liền cùng ngươi hợp tác..."
Lê Hưng Vinh chỉ chỉ cái lọ kia, nhếch khóe môi.
"Ngươi nhìn ký hiệu trên lọ là có thể hiểu mà, còn cần gì ta phải nhiều lời chứ."
Ngô Vũ Đồng cẩn thận xem kỹ chiếc bình, ánh mắt phát sáng, gật đầu.
"Tốt, xem như ngươi có bản lĩnh, nói đi, chúng ta hợp tác như thế nào?"
Lê Hưng Vinh cũng chắng muốn cùng nàng ta vòng vo nhiều làm gì cho mệt, nói thẳng tất cả.
"Bên người ta vị trí chính phi vẫn còn trống, ngươi làm chính phi của bổn vương cũng không thể gọi là ủy khuất đi...
Sau khi chúng ta thành người một nhà, ngồi chung một thuyền, hai bên mượn sức mà tương trợ lẫn nhau. Bên Bắc Yến giúp ca ca của ngươi đoạt đích, bên này ta đoạt đích, đại công cáo thành, ngươi nghiễm nhiên trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này..."
Ngô Vũ Đồng nghiêm túc suy nghĩ, hiện ta trở thành Vinh Vương Phi là tốt nhất, nàng hòa thân cùng Đại Nam thành công, có địa vị, thì ca ca của nàng ta càng được xem trọng hơn. Về sau hai bên hỗ trợ lẫn nhau cũng rất tốt... Cái viễn tưởng được Lê Hưng Vinh vẽ ra này thật tốt đẹp...
"Được... Ta đồng ý..."
Lê Hưng Vinh không ngờ nàng lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy, có chút bất ngờ, nhưng sau lại cười lên đến hài lòng.
"Tốt... Tốt..."
Hà Bảo Ngân sau khi từ Bách Hoa Yến Hội trở về, với một trăm lượng hoàng kim được Ngô Nhạc bồi tội, hoa lệ trở thành một tiểu phú bà. Nàng bị thương, vẫn một mực ở trong nhà dưỡng thương, không có đi ra bên ngoài. Võ Yến Nhi cùng Tam công chúa cứ không có chuyện gì, ba ngày lại tới tìm nàng tám dóc.
Hà Bảo Ngân đung đưa võng, ánh mắt mơ màng, tay vuốt vuốt lông một con sói, bộ lông trắng muốt, mềm mại, con sói cũng đang lười biếng nằm ở đó, tùy ý để nàng sờ.
"Ta nói ngươi chứ, ngươi mà cứ chạy lung tung ra ngoài nữa, coi chừng có ngày người ta bắt được, lại cho ngươi vào nồi rượu mận như mấy con chó thường kia đấy."
"Ư... Ứ... Hú ú...uuu..."
Con chó sói bất mãn, kêu lên kháng nghị như muốn cùng nàng tranh cãi. Hà Bảo Ngân chọc chọc người nó, mắng.
"Còn cãi lại à, có nhớ bà đây mất bao nhiêu tiền để cứu ngươi hay không hả? Ở đó mà già mồm cãi láo, đến lúc thành cầy tơ bảy món thì có kêu cũng không ai xót ngươi đâu..."
"Ngũ muội..."
Hà Bảo Ngân còn đang muốn dạy dỗ con sói nhỏ nhà mình, thì ở bên ngoài có tiếng người the thé truyền tới.
Hà Minh Nguyệt cùng Hà Mộng nắm tay nhau đi tới.
Hà Minh Nguyệt nhìn thấy chó sói chân run lên, lui lại phía sau, Hà Mộng đi sau nàng ta không có chút ý liền bị nàng ta dẫm phải.
"Á..."
Hà Mộng ăn đau, co chân, kêu lên một tiếng. Hà Minh Nguyệt vội vàng nói.
"Xin lỗi muội muội, ta không cố ý đâu..."
Hà Bảo Ngân nhìn hai người có chút bất ngờ, hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao, mà hai cái người này lại chạy tới chỗ của nàng.
Hà Minh Nguyệt nhìn viện tử đẹp đẽ, rộng rãi này của Hà Bảo Ngân thì vô cùng ghen tị, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười ở trên môi, thân thiết mà nói.
"Ngũ muội, vết thương của muội đã khỏi hay chưa?"
Hà Bảo Ngân lắc lắc cái tay của mình, khách sáo, nói.
"Cảm ơn hai vị tỷ tỷ đã quan tâm, vết thương của ta đã khỏi rồi..."
Hà Minh Nguyệt cùng Hà Mộng, vì e sợ chó sói nên không dám đến gần Hà Bảo Ngân, chỉ có thể đứng ở xa mà hỏi.
"Ngũ muội, hôm nay bên ngoài thành có lễ hội tỷ muội chúng ta đã lâu rồi không có cùng nhau đi ra ngoài, hai chúng ta tới muốn rủ muội cùng đi..."
Hà Bảo Ngân cười khoát tay, không dưng hai người này có lòng tốt như vậy, có đánh chết nàng cũng không tin là chuyện bình thường tỷ muội rủ nhau đi chơi đâu.
"Cảm ơn hai tỷ, muội hôm nay trong người mệt mỏi, không có muốn ra ngoài, hẹn hai tỷ dịp khác vậy..."
Hà Minh Nguyệt trên mặt hơi xụ xuống, có chút thương cảm.
"Ngũ muội, có phải muội không thích chúng ta hay không?"
Hà Bảo Ngân trợn mắt, nàng có thể nói nàng đúng là không ưa bọn họ hay không.
"Aizzz... tỷ nói gì vậy, đều là tỷ muội trong nhà nói cái gì mà thích hay không thích, chỉ là ta ở trong người có chút không thoải mái nên không muốn đi mà thôi."
Hà Mộng xoắn xuýt, hai tay vặn vào nhau, nói.
"Có lẽ Ngũ muội ở trong nhà dưỡng thương lâu quá, nên mới như vậy, biết đâu đi ra ngoài hít thở không khí, lễ hội vui vẻ lạ có thể tốt hơn thì sao?"
Hà Bảo Ngân đưa mắt nhìn qua hai người này, xem ra hôm nay bọn họ phải một hai mà lôi kéo nàng ra ngoài rồi. Vậy nàng cũng cùng các nàng chơi một chút, lâu ngày không quậy, nàng cũng cảm thấy có chút buồn chân tay.
"Được thôi, chẳng mấy khi hai tỷ tới rủ muội đi, vậy các người chờ ta vào chuẩn bị một chút đã..."
"Được..."
"Được..."
Hà Minh Nguyệt và Hà Mộng không hẹn mà ăn ý gật đầu, cười đến rạng rỡ.
Hà Bảo Ngân cũng cười với các nàng, đi về phòng thay đồ.
"Đi nào, Prurple..."
Con chó sói nghe nàng gọi lững thững, lười biếng đứng dậy đi theo. Hà Minh Nguyệt cùng Hà Mộng cứ vậy đứng đó đưa mắt nhìn nhau.
"Tên của con vật này sao lạ vậy?"
"Đúng vậy, nghe thật quái dị..."
Khi Hà Bảo Ngân cùng Hà Minh Nguyệt và Hà Mộng đi ra đến cửa chính, Hà Lưu Ngọc cũng đang đi tới. Nàng ta ăn mặc vô cùng lộng lẫy, dáng đi uyển chuyển, môi nở nụ cười.
"Các tỷ muội cùng nhau đi đâu vậy?"
Hà Mộng nhìn Hà Lưu Ngọc thì hai mắt trừng lớn, hận không thể dùng ánh mắt kia mà giết chết nàng ta. Hà Minh Nguyệt thấy Hà Lưu Ngọc, thân thiết nắm tay nàng ta, cười nói.
"Tam muội đi xem hội sao?"
Hà Lưu Ngọc gật đầu, cười đến khóe mắt cũng cong, tâm tình cực kỳ tốt.
"Đúng vậy, mà mấy tỷ cũng đang muốn đi hội sao?"
Hà Minh Nguyệt gật đầu.
"Đúng vậy, ta cùng tứ muội vừa tới rủ Ngũ muội, còn đang muốn tới rủ thêm muội, không nghĩ tới vừa đến đây đã gặp muội rồi."
Hà Lưu Ngọc khẽ đẩy tay của nàng ta ra, nàng ta biết mấy người này, làm sao có cái lòng tốt muốn rủ nàng đi chứ.
"Vậy sao? Nhưng mà có lẽ muội phải cáo lỗi cùng các tỷ rồi, ta có hẹn trước rồi..."
Đúng lúc này có một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa lộng lậy đi tới trước cổng, bên cạnh có một thị nữ đi đến, cung kính nói với Hà Lưu Ngọc.
"Lưu Ngọc Tiểu thư, mời người lên xe ạ..."
Hà Lưu Ngọc ngẩng cao đầu, dương dương đắc ý, chào mấy người Hà Bảo Ngân rồi đi lên xe ngựa.
Chờ cho xe ngựa đã đi khuất, Hà Mộng tức giận chửi đổng theo sau.
"Có cái quái gì hơn người đâu cơ chứ, ra cái vẻ nhìn mà thấy ghét..."
Hà Bảo Ngân theo hai người Hà Minh Nguyệt, Hà Mộng đi tới lễ hội, khắp nơi không khí vô cùng náo nức, dòng người chen nhau đi trên phố, hàng quán ăn uống, còn có cả những cửa hàng trò chơi trúng thưởng cũng đầy người chen nhau.
Ba người đi tới một tửu lâu lớn nhất trên phố, thuận lợi đi tới một nhã gian đã được bao sẵn. Vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng cười nói ở bên trong vọng ra. Hà Bảo Ngân thoáng chút nhíu mày, nhưng chưa để cho nàng có cơ hội lui bước đã đẩy cửa, thuận tay lôi kéo nàng đi vào.
Những người ở trong phòng thấy có người tới đồng loạt nhìn sang, Ngô Vũ Đồng ngồi ở vị trí chủ vị, cười tiến tới, thân thiết lôi kéo Hà Bảo Ngân.
"Cuối cùng cũng có thể chờ được ngươi tới rồi, lần trước bổn cung vì hiểu lầm mà oan uổng ngươi, muốn gặp ngươi một lần để nói lời xin lỗi nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội, may mắn lần này ta có dịp quen biết hai tỷ tỷ của ngươi mới có thể nhờ các nàng dẫn ngươi tới... Nào, mau vào thôi..."
Hà Bảo Ngân bị Ngô Vũ Đồng cứng rắn lôi kéo đến bàn tiệc, ngồi bên cạnh nàng ta. Ngô Vũ Đồng rót ra ly rượu, nâng lên trước mặt, cười, nói.
"Tại nơi đây ta xin kính Bảo Ngân muội muội một ly, xin Bảo Ngân muội muội rộng lượng, tha thứ cho ta, nhận lời xin lỗi này của ta..."
Nói xong nàng ta ngửa cổ, sảng khoái uống hết ly rượu, lấy tới một cái ly khác rót đầy, đưa tới cho Hà Bảo Ngân.
"Bảo Ngân muội muội, có thể nhận ly rượu tạ lỗi này của ta hay không?"
Hà Bảo Ngân nhìn chằm chằm vào ly rượu kia, khóe môi cong lên một nụ cười, đẩy lại cho Ngô Vũ Đồng.
"Ta trong người không có được khỏe, chỉ xin nhận lời xin lỗi của công chúa điện hạ, còn ly rượu này vẫn là xin thôi..."
"Như vậy đâu có được, nếu đã nhận lời xin lỗi thì cũng nên uống hết ly này mới phải chứ..."
"Đúng vậy, đúng vậy, đâu thể nào nói là nhận lời xin lỗi nhưng không nhận rượu này được..."
"Đúng vậy, công chúa điện hạ cũng đã hạ mình như vậy rồi, Hà Bảo Ngân, ngươi cũng đừng có lên mặt như vậy..."
Nhất thời trong phòng, hàng loạt tiếng nghị luận, vang lên, mỗi người một câu, tất cả đều có chung một mục đích là ép Hà Bảo Ngân uống ly rượu này.
Hà Bảo Ngân càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng, ly rượu này có vấn đề, không thể uống.
(còn tiếp)