Nhìn xuyên qua lỗ hổng, Hà Bảo Ngân có thể loáng thoáng nhìn thấy trong mật thất bày mấy cái rương lớn.
"Chẳng lẽ là vàng bạc châu báu?"
Lê Hữu Quân khoát tay xua tan tro bụi trước mặt, kéo bàn tay nhỏ bé của Hà Bảo Ngân cùng chui qua động mà vào.
Hai người vừa vào trong liền ngây ngẩn cả người mà nhìn, bốn bề là thạch bích treo đầy những bức họa của cùng một cô gái. Có cười, có khóc, có vui mừng, có khổ sở... Đủ các loại thần thái, cái gì cũng có.
Lê Hữu Quân rung động nhìn những bức vẽ này, đôi môi mỏng quên cả khép lại.
Hà Bảo Ngân nhíu đôi mày thanh tú, chẳng lẽ hắn biết cô gái trong tranh sao? Ít nhất dáng vẻ giật mình của hắn lúc này, cho tới bây giờ Hà Bảo Ngân chưa từng gặp qua.
cô gái trong tranh chỉ có thể dùng hai chữ “vưu vật” để hình dung, ngũ quan tuyệt mỹ, dáng người quyến rũ mê hoặc chúng sinh. Đặc biệt là ánh mắt, vừa lộ vẻ thanh thuần, nhưng lại dường như có cất dấu một tia yêu mị. rõ ràng là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng, thế nhưng đặt trên người cô gái này lại vô cùng hòa hợp.
Nếu như Hà Bảo Ngân là một nam nhân, cũng sẽ rơi vào động lòng.
Hà Bảo Ngân rõ ràng cảm nhận được, tay Lê Hữu Quân đang cầm tay nàng, mơ hồ như mạnh thêm mấy phần. Một mỹ nhân như vậy thật sự tồn tại trên thế gian này ư?
Không cần hỏi, vẻ mặt của Lê Hữu Quân đã nói cho nàng đáp án. thật sự có người này tồn tại. Trong lòng nàng dâng lên một chút vị chua. Nhìn qua biểu hiện này, không lẽ người trong tranh là một người rất quan trọng với hắn, mối tình đầu hay chăng. Hà Bảo Ngân nhìn tranh, lại nhìn đến chính mình, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, liệu chính mình có thể giữ lại hắn được chăng?
“Sao lại... là nàng?”
Lê Hữu Quân mấp máy môi, ấp a ấp úng nói. Hắn vốn cũng không ngờ được rằng, bên trong mật thất lại là cảnh tượng này, dường như nghĩ đến cái gì, nhưng rồi cuối cùng chỉ hóa thành một câu.
“không ngờ Trúc Nhân Vương vẫn luôn ôm mộng, si tình như thế.”
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, cố gắng không bỏ sót bất cứ phản ứng nào của người trước mắt, hỏi.
"Nàng là ai?"
Hà Bảo Ngân nhìn một vài bức họa của mỹ nhân, trong ấn tượng có loại cảm giác như đã từng quen biết. Nhưng nàng biết, khẳng định là nàng chưa từng thấy một người như thế, vì một nữ nhân xinh đẹp thế này đủ để cho người nào đã gặp qua nàng là không thể quên được.
Hà Bảo Ngân vừa hỏi xong câu này thì suy nghĩ của Lê Hữu Quân trở nên rối loạn, trong mắt xẹt qua một tia bi thương, rồi ngay sau đó nghĩ, chuyện này dường như càng ngày càng cách chân tướng thật gần.
“Nữ nhân trong tranh là mẫu phi của ta."
"Hả?"
Hà Bảo Ngân nhất thời há hốc mồm, mắt mở lớn, nàng nhìn lại bức tranh, rồi lại nhìn Lê Hữu Quân, thầm chửi một câu.
"Mẹ nó chứ, bảo sao nhìn quen như vậy, hóa ra là mẫu thân của hắn..."
Lê Hữu Quân không nghe thấy Hà Bảo Ngân đang nói cái gì, hắn chỉ đăm chiêu, hắn như bước vào trong một dòng ký ức, chậm rãi nói.
“Năm đó, vì mẫu phi mà Phụ hoàng đều ngủ lại Nhàn Nguyệt cung hàng đêm, trong cả lục cung chỉ độc sủng mỗi mình mẫu phi. Cũng vì thế mới gây nên một tấn bi kịch cho người..."
Nói đến đây hắn có chút nghiến răng, mang theo sự tức giận, lạnh lẽo.
"Năm đó chính vì sự độc sủng này dẫn đến sự ghen ghét của hoàng hậu và các phi tần khác. Trong lục cung cũng không thiếu những kẻ sử dụng đủ mọi thủ đoạn ti bỉ để ép chết mẫu phi. Nhưng lần nào Phụ hoàng cũng đều che chở cho người, khiến cho các phi tần giận mà không thể làm gì. Ngay cả hoàng hậu cũng phải nén nhịn.
Những tưởng phụ hoàng có thể bảo vệ được mẫu phi bình an mãi. Nhưng không... mẫu phi vẫn bị bọn họ dùng thủ đoạn độc chết..."
Lê Hữu Quân hơi dừng lại, hắn mở nắp một rương lớn, bên trong chứa đầy vật dụng trang điểm của một nữ nhân, có phấn, có gương.
“Mẫu phi không chỉ có tướng mạo bất phàm, mà kỹ thuật múa càng không ai sánh kịp. Trúc Nhân Vương và phụ hoàng đều là ở một lần Bách Hoa Yến Hội nhìn thấy mà mê mẩn, đem lòng thương nhớ. Nhưng phụ hoàng nhanh chân hơn Trúc Nhân Vương một bước, mang được mỹ nhân về nhà.”
Lê Hữu Quân vừa nói, thuận tay mở ra một cái rương khác. Khi còn bé, hắn đã từng xem mẫu phi mình nhảy múa, từ đó về sau, không có bất kỳ kỹ thuật múa nào mà hắn xem vừa mắt cả.
Bên trong rương này là y phục của nữ tử, mũi thêu trên y phục đầy tinh xảo, có thể nhìn ra được năm đó Trúc Nhân Vương đã muốn làm cho nữ nhân này vui vẻ, lấy lòng nàng đến cỡ nào.
Từng cái rương một được mở ra, nhưng toàn bộ đều là quần áo hằng ngày của nữ tử. Toàn bộ những món đồ này được bảo quản chu đáo, dù đã cách mười năm nhưng vẫn đẹp đẽ như mới. Lê Hữu Quân nén thở dài.
“Ở trong tẩm cung phụ hoàng cũng có một bức họa của nàng. Mặc dù tờ giấy nhàu nát nhưng phụ hoàng vẫn kiên trì mỗi ngày ngắm nghía mấy lần.
Cái chết của mẫu phi là một cú sốc rất lớn đối với ông ấy.”
Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt thâm tình của phụ hoàng đều khiến cho Lê Hữu Quân muốn hận mà lại không hận nổi.
Hà Bảo Ngân chẹp miệng, cảm khái.
"Ta nói chứ, nam nhân chính là như vậy, tham lấy nhiều vợ làm cái gì, yêu thương một người trọn vẹn, gia đình êm ấm, hòa thuận không phải tốt hơn sao...
Lấy thê, nạp thiếp đầy nhà rồi đấu đá nhau loạn thành một đoàn, nhức đầu... Quanh đi quẩn lại chỉ có nữ nhân là thiệt, không đấu cũng chết, đấu cũng chết..."
Lê Hữu Quân đưa mắt nhìn nàng, như nghĩ đến điều gì đó, hắn siết chặt tay nàng, nghiêm túc, nói.
"Ta chỉ có nàng..."
Bất ngờ bị tỏ tình, Hà Bảo Ngân nhất thời đơ ra mất mấy giây, sau đó mặt đỏ bừng, nàng trừng hắn một cái.
"Mau tìm đồ đi..."
Nhìn bộ dáng ngại ngùng này của cô nương nhà mình, tâm tình của Lê Hữu Quân trở lên tốt hơn rất nhiều, hắn khẽ cười một cái, đi lên cùng nàng tìm đồ.
Cả căn mật thất chỉ có khoảng hai ba mươi mét vuông. Hai người đã mở tất cả những cái rương ra, nhưng trừ những thứ có liên quan với mẫu phi của Lê Hữu Quân thì không có bất kỳ một kiện vật phẩm nào có quan hệ đến Thánh Giáo cả, chứ đừng nói đến bí kíp hay bí thuật gì. Mọi hy vọng nảy sinh trong lòng đều bị dập tắt.
Hà Bảo Ngân thất vọng, nói.
"Xem ra thứ chúng ta muốn tìm không có ở nơi này.”
Lê Hữu Quân cũng gật đầu một cái, nơi này giống như là nơi Trúc Nhân Vương xây dựng nên để niêm phong ký ức của mình.
Vừa mới chuẩn bị rời đi, chân Lê Hữu Quân đá phải một chỗ hơi nhô lên. Nhìn về sàn nhà, hắn nhấn nhấn giầy vào nơi đó, đột nhiên... trên tường mật thất lại ầm ầm dời ra một đường hầm khác.
“Xem ra chúng ta đã đoán sai."
Hà Bảo Ngân nghi ngờ nhìn về phía hắn, tầm mắt lại chuyển qua lối đường hầm vừa mới xuất hiện.
Đường hầm này hướng thông lên phía trên. Lê Hữu Quân đưa ngón tay sờ sờ mặt vách đường hầm, trong đầu lại đột nhiên hiện ra một ý tưởng mới. Khóe miệng nâng lên một tia cười lạnh như đang suy nghĩ cẩn thận một việc gì đó.
Hà Bảo Ngân chỉ cảm thấy, nụ cười này của hắn thần bí khó lường quá đi.
Lê Hữu Quân nắm tay Hà Bảo Ngân tiến về phía đường hầm mới phát hiện. Khi hai người ra khỏi đường hầm thì bên ngoài đã không phải là Thư Phòng nữa, mà là một chỗ núi giả trong Hoa Viên. trên bầu trời xanh trong phiêu lãng vài đám mây trắng, ánh nắng tươi đẹp phủ đầy cả Hoa Viên.
"Chúng ta đi đâu..."
Trực giác cho Hà Bảo Ngân, Lê Hữu Quân đã phát hiện ra cái gì đó. Lê Hữu Quân đưa tay sờ gõ trên núi giả, tìm được một khối đá nhỏ hình củ ấy khác thường. Vừa chuyển động nó thì núi giả từ từ dịch chuyển về hướng đường hầm, cuối cùng miệng đường hầm hoàn toàn bị núi giả chận lại.
Lê Hữu Quân cười với nàng một cái, tay xoa xoa tóc nàng. Hà Bảo Ngân bị hắn xoa đến tóc rối loạn xạ, tức giận đánh tay hắn một cái.
"Xoa cái gì mà xoa, rối hết tóc người ta rồi.."
Lê Hữu Quân nhìn bộ dáng của nàng càng thích ý, tay xoa thêm mấy cái nữa mới hài lòng thu tay. Hà Bảo Ngân vô cùng bất mãn, lườm hắn một cái.
Thấy nàng muốn phát lửa, Lê Hữu Quân chỉ chỉ vào bên trong hướng đường hầm, nói.
"Những thứ bày trong mật thất nàng cũng đã thấy đó thôi. Nếu như Trúc Nhân Vương không quên được mẫu phi, đoán chừng dù có chết cũng muốn những bức họa này chôn theo. Nhưng Trúc Nhân Vương không hề làm gì, cứ im lặng mà chết."
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, ánh mắt như nhìn một tên ngốc.
"Huynh ngốc hay sao? Hắn bị giết chết thì làm sao có thể biết trước mà chuẩn bị hậu sự."
Lê Hữu Quân nhéo mũi nàng một cái, nói.
"Ai nói Trúc Nhân Vương bị giết chết..."
Hà Bảo Ngân xoa mũi, tức giận.
"Là huynh còn gì?"
Lê Hữu Quân cẩn thận nhớ lại một chút, bất đắc dĩ cúi người.
"Là lỗi của ta, ta không nói rõ...Thật ra Trúc Nhân Vương là bệnh chết. Trước khi chết, hắn đã giao phó mọi chuyện trong nhà cho trưởng tử của mình, ấn tín cũng đều đã đưa, di thư đã lập rõ. Sau khi hắn chết, trưởng tử của hắn là một kẻ nhu nhược, vô năng, mấy thứ tử không phục dẫn đến bất hòa nội bộ, những kẻ có dã tâm bên ngoài kia mới thừa cơ xuống tay cướp đồ..."
"Ồ..."
Hà Bảo Ngân gật đầu,hai mắt sáng lên như hiểu ra. Trúc Nhân Vương hẳn là khi biết tình huống thân thể mình thì đã nhất nhất giao phó rõ ràng mọi việc. Như vậy, hắn không thể nào, không giao phó chuyện bản thân hắn tâm niệm nhất kia được. Đống lớn lý do như vậy đã đủ khiến cho người ta hoài nghi.
"Nhưng hắn ta bày ra nghi trận lớn như vậy để làm cái gì chứ? Hại chết cả nhà như vậy hắn ta không khổ sở hay sao?"
Lê Hữu Quân lắc đầu, giọng nói âm trầm.
"Người nọ tỉ mỉ bày ra lần ám sát này mục đích đơn giản chỉ có một, muốn lật đổ phụ hoàng ta..."
Lê Hữu Quân hiểu rõ điều đó. Dù sao năm đó Trúc Nhân Vương đã đấu cường mạnh, đấu mưu trí với phụ hoàng, giữa hai người đã kết thù từ quyền đến tình.
Ánh sáng ác độc khẽ lóe lên trong mắt hắn. Nếu như Trúc Nhân Vương không chết... biết đâu lại sẽ có một cuộc gió tanh mưa máu lần nữa? Sự thù hận giữa Trúc Nhân Vương và Thái Hòa đế không phải chỉ có dùng đôi ba câu là có thể nói hết. Nếu hắn là người nọ, hắn cũng sẽ hận thấu xương y như thế... Đặc biệt, hôm nay sau khi tiến vào mật thất, Lê Hữu Quân càng hiểu hơn việc người nọ hận phụ hoàng mình đến thế nào.
Hà Bảo Ngân còn đang muốn nói mấy câu, bên cạnh lại truyền tới tiếng bước chân. Hai người vội lách người vào nột tảng đá nấp ở đó.
Người tới có tất cả năm người, đều là nam nhân.
"Khốn kiếp... Đây là lần thứ tư lục tung nơi này lên rồi mà chẳng có cái cứt gì cả..."
"Chủ thượng làm cái quỷ gì vậy không biết, mất bao nhiêu thời gian ở cái nơi quái quỷ này..."
"Thôi cứ tìm nốt lần này nữa..."
"Đi..."
Chờ cho những người kia đi xa hẳn, hai người Lê Hữu Quân, Hà Bảo Ngân mới đi ra.
"Là người của Khí Cung..."
Lê Hữu Quân nhíu mày, những kẻ này xem ra chưa tìm ra được bất cứ manh mối gì, nhưng vẫn luôn kiên trì.
"Ọt..."
Một tiếng động cắt ngang suy nghĩ của Lê Hữu Quân, hắn đưa mắt nhìn sang, Hà Bảo Ngân khuôn mặt có chút ửng hồng, nói.
"Đói rồi..."
Hà Bảo Ngân hít một hơi, đưa tay xoa xoa mặt để giảm cảm giác nóng bức trên mặt.
"Đói..."
Lê Hữu Quân hơi cong khóe môi, nắm tay nàng.
"Vậy thì trở về thôi..."
Khánh Vương Phủ, quản gia đang chỉ huy nha hoàn dọn bữa trưa. Bên cạnh Lê Hữu Quân nhìn thấy cái trán Hà Bảo Ngân dần dần hiện lên vết bầm đen, sắc mặt càng thêm khó coi. Hắn cầm trong tay một quả trứng gà luộc đã lột vỏ, nhẹ nhàng ấn trên trán Hà Bảo Ngân, không ngừng tới tới lui lui xoa xoa.
Phương pháp này do Hà Bảo Ngân đề xuất, nghe nói có thể tiêu trừ máu bầm. Hà Bảo Ngân nhìn không chớp mắt gương mặt tuấn tú của Lê Hữu Quân, cánh tay đặt xuôi cạnh chân, trong bụng thầm tự luyến ánh mắt mình thật tốt.
Nhận ra ánh mắt mắt của nàng, Lê Hữu Quân cố ý nhấn mạnh trên trán nàng một cái.
"Đi đường cũng có thể bị đụng thành dạng này, mắt muội để làm gì hả?”
Giọng điệu tức giận nhưng lại nghe vẻ cưng chiều nồng đậm.
Hà Bảo Ngân đau đến chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Ai ui... Huynh nhẹ tay thôi, nhấn mạnh quá văng não ta ra, thành kẻ ngốc luôn thì sao..."
Lê Hữu Quân nhìn nàng, cười lên một tiếng.
"Muội có khi nào thông minh sao?"
"Lê Hữu Quân..."
Hà Bảo Ngân nghiến răng mà quát, tiếng quát này khiến cho quản gia và mấy nha hoàn đang dọn cơm sợ đến run lẩy bẩy, vương gia nhà họ mà cũng dám quát, cái vị này không sợ chết hay sao. Người trong thiên hạ này, mấy người dám quát thẳng mặt, gọi tên vương gia nhà bọn họ như vậy, hình như đều đi gặp ông bà ông vải hết rồi thì phải.
Mấy nha hoàn nhìn nhau.
"Có... Có nên chạy hay không?"
"Chạy... Ngươi thử chạy ta xem..."
Mấy người không tự chủ mà nghĩ đến những hành động không nhân tính của Lê Hữu Quân, cố gắng nín thở, nhắm mắt, giảm cảm giác tồn tại của chính mình.
Nhưng những điều họ sợ không hề xảy đến, chỉ thấy vương gia nhà mình, dịu giọng.
"Nào... nào đừng tức giận, đừng tức giận... Là ta sai... Muội là thông minh nhất, là ta sai lầm..."
Hà Bảo Ngân bĩu môi.
"Hừ..."
Lê Hữu Quân bất đắc dĩ, lấy một con tôm, tự tay lột vỏ, đưa tới bên miệng Hà Bảo Ngân, dỗ dành.
"Không phải muội đói hay sao, ăn nào, ta đây lấy công chuộc tội, hầu muội ăn còn không được sao."
Hà Bảo Ngân nhìn con tôm, lại nhìn Lê Hữu Quân.
"Nể tình huynh có lòng vậy ta có dạ vậy..."
Nói xong liền há miệng cắn lấy con tôm kia. Lê Hữu Quân hài lòng, tâm tình vô cùng tốt tiếp tục lột vỏ tôm.
"Oanh..." Trong đầu những người có mặt một tiếng nổ vang trời muốn văng não ra ngoài rồi. Đây là chuyện gì chứ, vương gia nhà họ không phải bị đánh tráo rồi chứ...
Một bên này, hai người không quan tâm đến vẻ mặt không dám tin kia của mấy người quản gia, Lê Hữu Quân nghiêm túc suy nghĩ Hà Bảo Ngân thích ăn gì, rồi hắn gắp một miếng cá hấp lên, nâng đến bên miệng nàng.
Hà Bảo Ngân mỉm cười, há miệng ngậm lấy. Cảm thấy vị cá tươi dường như đậm đà hơn trước kia gấp mười lần. Đúng là qua tay Lê Hữu Quân thì mùi vị đã bất đồng. Nàng cười híp mắt, nói.
"Ta muốn ăn thịt gà..."
Thấy nàng vui vẻ ăn, Lê Hữu Quân càng thêm ân cần, tất cả những món ăn trên bàn hắn đều lần lượt gắp từng món, đưa lên miệng Hà Bảo Ngân.
Hưởng thụ sự phục vụ nhiệt tình của Lê Hữu Quân, Hà Bảo Ngân nhất thời ném tất cả mọi sự ưu phiền trong cuộc sống ra xa sau ót. Chả trách người đời nói, tình yêu sẽ làm chúng ta hạnh phúc, đúng là không sai.
Một bữa cơm này vô cũng thoải mái.
(Còn tiếp)