Mục lục
XUYÊN QUA GIẤC MỘNG NGÀN NĂM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ừm... Phu nhân..."



Nàng này vừa động, làm Lê Hữu Quân ôm nàng chân mày cau lại, bất mãn ôm nàng càng chặt, tiếp theo, chân thon dài của hắn cũng gác lên, đem nàng gắt gao giam cầm trong ngực.



Hắn vừa gác, sắc mặt Hà Bảo Ngân phút chốc đỏ, rõ ràng cảm nhận được biến hóa của hắn, sau khi có phát hiện này, vội vàng không nhúc nhích nằm ở nơi đó, đêm qua phát sinh cũng không có cảm giác gì, cho nên, nàng bây giờ vẫn rất thẹn thùng.



Lại một lát sau, thân thể nàng càng cứng ngắc, cũng càng ngày càng đau, rốt cục nhịn không được muốn tránh thoát.



"Phu nhân..."



Nàng vừa động, Lê Hữu Quân cũng thức dậy, thần tình thoả mãn nhìn nàng thần tình ủy khuất, cảm giác đêm qua thật sự là quá tốt, bất quá nàng là lần đầu tiên, cho nên hắn vẫn áp lực một chút, nhưng hiện tại nàng lại có biểu tình này?



"Phu nhân."



"Hu hu... Lê Hữu Quân, ngươi tên hỗn đản, lần đầu tiên liền mất như vậy, vì sao một điểm cảm giác đều không có, không được, lần này ta phải ở phía trên."



Hà Bảo Ngân cả đầu ảo não, cảm nhận được dục vọng của hắn, đứng dậy liền muốn trở lại một lần.



Đối với phản ứng của Hà Bảo Ngân khiến Lê Hữu Quân sửng sốt một phen lòng tràn đầy vui mừng cùng chờ mong, tiếp theo tay cũng bắt đầu hành động.



Nhưng



"A!"



Toàn bộ kết thúc trong tiếng kêu đau của nàng, thân thể nàng bây giờ còn chưa cho phép, khẽ đụng liền đau kinh hô ra tiếng.



Nhìn thấy nàng nhíu chặt mi, còn có vẻ mặt thống khổ, Lê Hữu Quân lập tức liền biết nguyên nhân gì, trong lòng thầm mắng mình đáng chết, lập tức để nàng lại.



"Vẫn nên đợi một chút."



Hà Bảo Ngân chủ động ôm lấy eo của hắn, trong lòng vô cùng buồn bực.



"Mợ nó... Kẻ nào dám bảo chuyện này vui vẻ, sung sướng bà đây liền chém chết hắn... Huhu... Đau chết bà đây rồi..."



Hà Bảo Ngân thật nghi ngờ nhân sinh, cho dù ở hiện đại hay cổ đại, có người nào khi mà nhắc đến nam nữ hoan ái mà không nói tốt chứ, nhưng sao tới lượt nàng lại thành ra thế này rồi...



Bên ngoài mặt trời đã sắp lên đỉnh, bọn hắn còn đang nằm trên giường chưa chịu dậy, tuy không thể làm, nhưng vẫn thích cảm giác ôm nhau...



Trái ngược với hai chủ nhân, mấy người Dương Nhung, Lục Đình ở bên ngoài thì vô cùng gấp gáp, đi đi lại lại ở trước cửa không biết nên làm sao.



Cuối cùng Lục Đình lấy hết can đảm mà đi tới gõ cửa.



"Vương gia, Vương phi... Nên rời giường rồi ạ, Thái hậu cùng Hoàng thượng, Hoàng hậu đang chờ..."



Hà Bảo Ngân hoang mang mở to mắt, đại não như nghĩ đến điều gì vội vàng muốn vùng dậy, nhưng cơ thể vừa động.



"Hít..."



Cảm giác toàn thân đau nhức, không có một chút sức lực. Hôm nay hai phu thê các nàng phải tiến cung kính trà, vậy mà lại quên mất.



Ngó đến người bên cạnh vẫn đang ung dung ở đó, Hà Bảo Ngân không khỏi tức giận.



"Chàng còn ở đó, không mau đứng dậy... Chúng ta còn phải tiến cung đó..."



"Ồ..."



Lê Hữu Quân bị nàng quát, thoải mái cười đứng dậy, tự mình đi vào trong tịnh phòng bên cạnh.



Hà Bảo Ngân thấy hắn đi rồi, tự mình nhìn lại mình không biết nên phải làm sao. Ánh mắt nhìn đến tịnh phòng, nam nhân chết tiệt kia khiến nàng thành thế này cũng không một chút tự giác tới giúp nàng. Không lẽ nàng phải nhờ tới mấy người Dương Nhung sao, như vậy sẽ rất mất mặt.



Hà Bảo Ngân càng nghĩ càng có chút tủi thân, nam nhân đúng là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà, kéo quần lên liền không có nhận người...



Lê Hữu Quân tự mình thu thập ổn thỏa, mới mang theo một thau nước ấm lớn đi ra bên ngoài.



Nhưng hắn vừa ra đến nơi đã thấy thê tử nhà mình đang nước mắt ngắn, nước mắt dài khóc ở trên giường. Lê Hữu Quân bị nàng dọa sợ rồi, vội vàng đặt thau nước xuống, chạy tới bên nàng, quan tâm hỏi.



"Bảo Ngân, nàng làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"



Hà Bảo Ngân đưa tay quệt ngang nước mắt, cũng không thèm để ý tới hắn, tự mình động thân thể muốn xuống giường.



Lê Hữu Quân tự nhiên bị bơ, mờ mịt nhìn nàng.



"Phu nhân..."



Hà Bảo Ngân thấy cả người đau nhức, chân tay bủn rủn, đầu do tác dụng của rượu cũng có chút đau, bị hắn kêu tới phiền, tức giận nhìn qua.



"Ồn ào quá... Hừ..."



Lê Hữu Quân mờ mịt không hiểu chuyện gì nhưng thấy nàng muốn đi tịnh phòng thì vội vàng ôm lấy người, đặt lên giường, sau đó chạy lại bưng thau nước tới, giúp nàng thu thập.



Hà Bảo Ngân nhìn hắn phục vụ mình, hai bên tai từ từ đỏ lên, đầu hơi cúi xuống xấu hổ, nàng trách nhầm hắn rồi.



Chờ hắn giúp nàng thu thập thật tốt, Hà Bảo Ngân áy này, hôn lên má hắn một cái, nhỏ giọng nói.



"Xin lỗi..."



Lê Hữu Quân bất ngờ được xin lỗi ban đầu còn không hiểu nhưng một lúc sau như hiểu ra, hắn phá lên cười lớn.



"Haha... Phu nhân, nàng khi nãy tức giận vì ta không giúp nàng sao..."



Cười xong hắn còn cốc nhẹ trán nàng một cái, nói tiếp.



"Tiểu vô tâm, còn không biết hôm qua ai hầu hạ nàng đâu..."



Nháo qua một hồi, Lê Hữu Quân liền gọi người mang đồ ăn lên, hai người ăn một chút. Đường Yên thấy họ ăn xong liền mang đến một chén thuốc đưa cho Hà Bảo Ngân.



"Tiểu thư, trong người khó chịu, uống bát thuốc bổ này thân thể sẽ nhanh chóng hồi phục lại..."



Hà Bảo Ngân mặt đỏ như tôm luộc tiếp nhận chén thuốc, một hơi uống cạn.



Hai người tiến cung thời gian cũng đã muộn, Hoàng Hậu trong lòng tràn đầy bất mãn nhưng ngại có Thái Hậu cùng Hoàng Đế ở đây nên vẫn một mực nhịn xuống. Các phi tần cùng vương gia, vương phi khác ở bên dưới cũng nhỏ giọng mà xì xầm một chút.



"Khánh vương cùng vương phi cũng thật lớn lối, dám để cho Thái Hậu cùng Hoàng thượng, Hoàng Hậu chờ..."



"Đúng vậy a... Nhớ ngày ta thành thân, mặt trời chưa mọc đã phải tự mình dậy thu thập, rồi tiến cung sớm, chỉ sợ để trưởng bối chờ mình..."



"Đúng vậy, ta cũng như vậy..."



"Khánh vương phi những tưởng là người hiểu chuyện, xem ra...Haizzz..."



"Khánh vương cùng vương phi đến..."



Thái giám ở bên ngoài thấy hai người tới kích động hô lên.



Thái Hậu mỉm cười gật đầu, trên mặt tràn đầy từ ái. Thái Hòa Đến hào sảng, vui vẻ.



"Tới rồi..."



Lê Hữu Quân dắt tay Hà Bảo Ngân một đường đi tới thẳng sảnh chính.



"Nhi thần tham kiến Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu hậu..."



"Thần thiếp tham kiến Thái hậu, Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương... Gặp qua các vị nương nương..."



Thái Hậu trầm tư nhìn Hà Bảo Ngân, quan sát nàng một vòng, lúc này mới từ ái mỉm cười, vẫy tay với nàng.



"Thật là một cô nương tốt, mau tới đây để ai gia nhìn con kỹ một chút..."



Hà Bảo Ngân khẽ vâng một tiếng, nhu thuận đi đến trước mặt Thái Hậu.



Thái Hậu nhìn nàng, gật đầu, ma ma bên cạnh bà đưa lên một đôi vòng ngọc. Thái Hậu đeo lên cho Hà Bảo Ngân, nói.



"Đây là đôi vòng ngọc mà năm đó Tiên đế tặng cho ta... Ai gia rất thích, nay tặng lại cho con, chúc hai con chăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử..."



"Đa tạ Thái Hậu nương nương..."



Hà Bảo Ngân lễ phép nhận lấy, phúc thân một cái.



"Đứa nhỏ này... Gọi Hoàng tổ mẫu..."



Thái Hậu cười vỗ vỗ tay nàng. Hà Bảo Ngân cũng mỉm cười nhu thuận.



"Hoàng tổ mẫu..."



"Tốt tốt..."



Thái Hậu tặng quà xong liền đến Đế Hậu, rồi lần lượt các phi tần phân vị từ cao tới thấp cũng tiến lên tặng lễ vật, nói lời chúc phúc.



Hà Bảo Ngân nhận lễ, nụ cười giữ ở trên môi cũng đã có chút cứng lại.



Thái Hậu tuổi cao, ngồi lại một lát liền rời đi trước, Thái Hòa đế mang theo các hoàng tử cũng rời đến thượng thư phòng bàn chuyện. Sảnh điện chỉ còn lại nữ nhân, Hoàng hậu là người chủ trì.



"Khánh vương phi hôm nay vì sao tới trễ như vậy, ngươi có biết ngươi đã để cho Thái hậu và Hoàng thượng đợi bao lâu hay không?"



Bà ta nói đến đây, ánh mắt mang theo tràn đầy tức giận, nói.



"Ngươi thử hỏi ở tại nơi đây các vương phi của các vương gia khác, có người nào như ngươi hay không? Thái hậu và Hoàng thượng nhân từ không có trách tội ngươi, không có nghĩa là ngươi muốn làm gì thì làm. Ta thân là mẫu hậu, hôm nay tại đây nhắc nhở ngươi một chút quy củ có hiểu hay không..."



Hà Bảo Ngân biết Hoàng hậu đây là tức giận mình chen chân phá hư sắp xếp trước đó của bà ta, chỉ yên lặng phúc thân, hiểu chuyện.



"Thần thiếp hiểu rõ... Thần thiếp trở về sẽ tự mình kiểm điểm rút kinh nghiệm ạ...Đa tạ Hoàng hậu nương nương chỉ bảo..."



Hoàng hậu thấy nàng nhu thuận như vậy, nhất thời cũng không thể quá đáng quá, chỉ gật đầu một cái, nói.



"Tốt... Ngươi hiểu chuyện như vậy khiến ta rất vui vẻ..."



Hoàng hậu dùng mắt ra hiệu cho ma ma ở bên cạnh. Người này hiểu chuyện rất nhanh đi ra ngoài, một lát sau trở lại bên cạnh còn dẫn theo sáu nữ tử, trong đó có cả Trương Hòa.



Hà Bảo Ngân vừa nhìn thì liền biết đây là ý gì, âm thầm ở trong lòng mắng hoàng hậu trăm lần.



Hoàng hậu mỉm cười, nói với Hà Bảo Ngân.



"Theo lệ thường, hoàng tử thành hôn phải có một chính phi và hai trắc phi. Trước đó hoàng thượng đã có chỉ để Trương Hòa làm trắc phi, một người nữa do bổn cung chọn lựa..."



Hoàng hậu ý cười càng sâu thêm vài phần đắc ý, chỉ đến một người đứng bên cạnh Trương Hòa, nói.



"Chính phi là ngươi đã qua cửa, hôm nay trở về liền dẫn các nàng qua cửa đi thôi... Còn có, bổn cung có mấy cung nữ, nhan sắc tuy không nổi bật nhưng để làm tiểu thiếp nô tỳ hầu hạ cũng được liền ban cho ngươi và Khánh vương làm quà tặng..."



Hà Bảo Ngân thật muốn đạp thẳng mặt cười kia của hoàng hậu. Nàng vừa mới thành hôn hôm trước, hôm sau bà ta liền muốn nhét người tới, đây là muốn tức chết nàng...



Hà Bảo Ngân hít vào một hơi thật sâu, nhịn rồi lại nhịn xuống cảm giác muốn bùng nổ đánh người, nói.



"Đa tạ hoàng hậu nương nương đã quan tâm chu toàn... Nhưng chuyện nạp thêm người vào phủ thần thiếp không dám tự mình quyết định, xin Hoàng hậu nương nương để thần thiếp trở về nói với vương gia một lời, để ngài ấy tự mình xem xét ạ..."



Haha... Nàng không thể làm gì chỉ có thể đá quả bóng này tới chân Lê Hữu Quân. Nam nhân lo việc lớn, đây là việc ảnh hưởng tới hạnh phúc hai người bọn họ chính là việc lớn nhỉ.



Chỉ là trong đầu Hà Bảo Ngân cũng chẳng rảnh rỗi, đá bóng đi rồi nàng còn muốn chọc thủng bóng cơ, nóng thế nàng chơi không nổi.



(còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK