"Thật sự ư?”
Hắn kìm nén không được nội tâm kích động, trực tiếp ôm lấy Hà Bảo Ngân quay một vòng tại chỗ.
“Nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân đều đáp ứng rồi, thật tốt quá...”
Hà Bảo Ngân bị hắn xoay vòng vòng muốn tiền đình luôn, vỗ hắn một cái.
"Mau buông ta xuống, ta chóng mặt quá..."
Lê Hữu Quân thấy nàng khó chịu liền thả người xuống, sau đó lại hôn hôn mấy cái. Cuối cùng là một nụ hôn dài dằng dặc khiến Hà Bảo Ngân cảm thấy chính mình sắp chế ngạt mới kết thúc.
Lê Hữu Quân để nàng ngồi lên đùi mình, tay luồn vào tóc nàng chơi đùa, nói.
"Nay chuyện của chúng ta, phụ mẫu nàng đều đã đồng ý, ta muốn nhanh chóng xác định hôn sự đi.”
Hà Bảo Ngân nghe dây ca biết nhã ý.
“Chàng định đến hầu phủ cầu hôn nữa ư?”
Lê Hữu Quân gật đầu.
“Nàng xem ngày mai có được không?”
Hà Bảo Ngân đập hắn một cái, nói.
"Vừa hôm nay tới, mai mà tới thì quá gấp. Chờ qua mấy ngày nữa đi."
"Được... Tất cả đều nghe theo nàng."
"Đồ dẻo miệng..."
Năm ngày sau lại là ngày hưu mộc.
Sáng sớm gã sai vặt đã chạy như bay đến chính viện bẩm báo.
“Hầu gia, phu nhân, Thành quốc công phu nhân lại tới nữa.”
Gã sai vặt thở hổn hển một hơi nói tiếp.
“Đi theo đến, còn có Khánh vương điện hạ.”
"A?"
Hai phu thê liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau nghĩ đến, vị này xem ra là chờ không kịp, thế nhưng tự mình đến.
Chẳng qua Khánh vương điện hạ đại giá quang lâm, bọn họ cũng không dám chậm trễ, cho người đi thông báo với lão phu nhân bên kia một tiếng, liền cùng với Hà Trí Quang, Võ Yến Nhi, người một nhà cùng ra đón khách.
Chỉ thấy Lê Hữu Quân mặc một kiện cẩm bào màu tím nhạt. Toàn thân cao thấp mỗi một chi tiết đều tân trang tỉ mỉ, hắn chấp chưởng quyền to những năm này, trong hơi thở hoàng gia tao nhã quý trọng pha trộn khí phách bề trên, tay cầm càn khôn bễ nghễ thiên hạ, hơn nữa dung nhan anh tuấn tuyệt mỹ kia, vô luận đứng ở chỗ nào tuyệt đối đều là tiêu điểm.
Hà Trí Bình mang theo toàn gia hành lễ cho Lê Hữu Quân.
“Không biết Khánh vương điện hạ đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, xin điện hạ thứ tội!”
Lê Hữu Quân bước nhanh lên phía trước nâng Hà Trí Bình dậy.
“Hầu gia xin mau đứng dậy, ngài là trọng thần triều đình, lại là trưởng bối của ta, chịu lễ của ngài không phải muốn tổn thọ ta, mau miễn lễ.”
Hắn cực kỳ khách khí mà nói.
“Ta hôm nay cùng ngoại tổ mẫu, lấy thân phận vãn bối bái kiến trưởng bối mà đến, các vị trăm ngàn lần đừng làm như người xa lạ, lễ số quá nhiều sẽ lộ vẻ xa lạ.”
Phu thê Hà Trí Bình nhìn nhau, cùng một loại cảm thụ, bọn họ chú ý tới Lê Hữu Quân ở trước mặt mọi người thậm chí tự xưng là “ta”, ngay cả “Bổn vương” cũng không nói, có thể thấy được hắn cầu hôn Hà Bảo Ngân là thành tâm.
"Cái gì, bản thân Lê Hữu Quân hắn cũng tới ư?”
Lúc này Hà Bảo Ngân đang ngồi trên võng bên hồ, bên cạnh còn có Purperl nằm ngủ, nghe nói lần này tới cửa cầu hôn, hắn thế nhưng mặt dày tự mình đến, cũng là vẻ mặt mông lung.
Hầu lão phu nhân nghe tin cũng nhanh chóng đi tới khách sảnh.
Quốc Công lão phu nhân là người thẳng tính, không đợi Hầu lão phu nhân mở miệng hàn huyên cùng đã liền trực tiếp sảng khoái nói.
“Hầu lão phu nhân, Hầu gia, Hầu phu nhân, lão thân lần thứ hai đến thăm, nói vậy các vị cũng đã biết mục đích đến đây. Lần trước chúng ta nói muốn kết thân vị ngoại tôn này của ta cùng Bảo Ngân cô nương của quý phủ, không biết các ngươi suy nghĩ như thế nào? Thực không dám dấu diếm, nha đầu Bảo Ngân thật sự là người làm người ta thương yêu, lão thân cực kỳ thích. Hi vọng có thể sớm ngày cưới nàng trở về, giúp ngoại tôn này của ta nối dõi tông đường!”
Ánh mắt mọi người cùng dừng ở trên người Lê Hữu Quân. Hắn là chủ sự, cũng không tị hiềm, tùy tiện ngồi ở chỗ kia, cho dù là có lời gì, cũng nói không nên lời.
Quốc Công lão phu nhân tựa hồ cảm thấy được tâm tư của mọi người, nói với Lê Hữu Quân.
“Tiểu tử, nếu không ngươi tránh đi trước?”
Lê Hữu Quân mặt không đỏ tim không đập mạnh nói.
“Nói như thế nào chuyện này cũng có liên quan rất lớn đến ta, ta ở đây dự thính tựa hồ cũng không có gì không ổn, ngài nói đi, Hầu gia?”
Hà Trí Bình xua tay.
"Không sao! Không sao!..."
Lê Hữu Quân vội chắp tay.
“Hầu gia thông tình đạt lý.”
Quốc Công lão phu nhân lắc đầu, thực hiện tỏ vẻ bất đắc dĩ đối với vị ngoại tôn này. Nàng nói với Hà Trí Bình.
“Hầu gia, ngài suy nghĩ lâu như vậy, đến cùng là nghĩ thế nào? Ngài cũng không cần cố kỵ cái gì, chúng ta có cái gì nói cái đó, mua bán không thành nhân nghĩa tại!”
Quốc Công lão phu nhân từ nhỏ múa thương luyện gậy, văn hóa không cao, nói ra đều là lời thật.
Lê Hữu Quân đã sớm theo trong miệng “Tiểu phản đồ” Hà Bảo Ngân kia biết được tâm tư của Hà Trí Bình và Lý Thu Huyền, tâm trạng vô cùng thả lỏng, ung dung.
Hắn hoàn toàn chủ đạo lần cầu hôn này, trước khi tới đã nói qua cùng ngoại tổ mẫu của mình, nói bà lược bỏ ý kiến của lão phu nhân, ý kiến của bà ta ngay cả hỏi cũng không hỏi.
Ban đầu Quốc Công lão phu nhân không đồng ý, nhưng sau khi nghe Lê Hữu Quân nói qua, Hầu lão phu nhân cùng một nhà Hà Trí Bình quan hệ cực kỳ ác liệt, nếu hỏi tới có thể sẽ sinh chuyện, cho nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, thuận lợi hơn nhiều.
Trong lòng Hầu lão phu nhân bị đè nén, nhưng người ta là nhạc mẫu cùng nhi tử của hoàng thượng, thân vương tay cầm quyền cao, bà ta cũng không dám nói cái gì.
Lê Hữu Quân chắp tay, thái độ vô cùng khách khí càng lộ ra một chút thân cận.
“Hầu gia, bá mẫu, hôn sự của ta cùng Bảo Ngân thành hay không thành, liền chờ một câu của nhị vị ngài.”
Vốn cho rằng Hà Trí Bình sẽ gật đầu đáp ứng, không nghĩ tới hắn lại nói một câu.
“Hạ quan có mấy câu tâm sự muốn nói với một mình vương gia. Không biết vương gia có thể di giá đến thư phòng của ta không?”
Lê Hữu Quân gật gật đầu, trực tiếp đứng dậy.
"Hầu gia mời.”
Hà Trí Bình xin lỗi một tiếng với Quốc Công lão phu nhân, mang Lê Hữu Quân đi thư phòng của mình.
Trong thư phòng, hai người phân chủ khách ngồi xuống, gã sai vặt dâng trà thơm. Lê Hữu Quân có chút sốt ruột khó nén hỏi.
“Hầu gia có gì muốn phân phó, mời nói đi.”
Hà Trí Bình khách khí nói.
“Vương gia, Hà Trí Bình ta chỉ có một nữ nhi là Bảo Ngân, ta xem nàng như trân bảo, cho tới bây giờ không nghĩ muốn dùng hôn nhân của nữ nhi để trải bằng quan lộ của ta.”
Lê Hữu Quân gật gật đầu.
“Hầu gia là người có đức độ, điểm này tiểu vương hoàn toàn tin tưởng.”
Hà Trí Bình nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói.
“Vốn ta thật sự không hy vọng Bảo Ngân gả vào vương phủ, không phải ta coi thường vương gia, mà là ta không muốn Bảo Ngân cuốn vào cái nơi hoàng gia thị phi kia, ngày ngày không được an bình. Chẳng qua ta tôn trọng lựa chọn của nàng. Nhưng người làm phụ thân ta đây, vẫn muốn nói rõ một điều cuối cùng... Vương gia, có mấy vấn đề ta muốn hỏi rõ ràng trước, xin người thành thật trả lời ta.”
Lê Hữu Quân thấy hắn ngữ khí trịnh trọng, cũng nghiêm nghị nói.
“Ngài hỏi đi.”
Hà Trí Bình nhìn hắn, quan sát biểu cảm của hắn, nói.
“Vương gia có thể cam đoan, sau khi Bảo Ngân gả đến vương phủ, có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, làm cho nàng vĩnh viễn hạnh phúc hay không. Nàng là hài tử ta thương yêu nhất, ta tuyệt đối không thể nhìn nàng chịu khổ.”
Lê Hữu Quân suy nghĩ một chút nói.
“Nếu ta không cần suy nghĩ liền một lời đáp ứng ngài, mới nói rõ ta là không có thành ý. Nhưng ta bảo đảm với ngài, ít nhất ta sẽ cố gắng hết sức làm cho nàng vui vẻ hài lòng nhất, không để cho bất luận kẻ nào ức hiếp nàng, không để cho nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào.”
Hà Trí Bình có chút hài lòng với đáp án này, gật đầu, nói tiếp.
"Lời kế tiếp, vốn không nên là ta hỏi, nhưng Bảo Ngân da mặt mỏng, tính tình lại kiêu ngạo, ta sợ nàng chắc là sẽ không nói ra với vương gia. Cho nên... Coi như ta thay nàng hỏi cái vấn đề này: vương gia quý vì thân vương, theo như quy định là có một vị chính phi, hai vị trắc phi, thị thiếp chưa tính, ta muốn hỏi vương gia, trắc phi và thị thiếp đã có người chọn hợp mong muốn chưa, lúc nào vào phủ...”
Hắn hỏi rất uyển chuyển, Lê Hữu Quân cũng hiểu được ý tứ của hắn. Hắn không khỏi cảm khái, nhạc phụ đại nhân nếu biết trước đó nữ nhi nhà mình đã mạnh mẽ yêu cầu hắn không được có nữ nhân khác ngoài nàng như thế nào, không biết ông ấy có còn muốn hỏi như vậy hay không.
Lê Hữu Quân cười nói.
“Hầu gia qua nhiều năm như vậy, chỉ trông coi một mình bá mẫu, cũng không tam thê tứ thiếp mỹ sắc vờn quanh, cuộc sống lại trôi qua hòa hòa mỹ mỹ, cực kỳ hài lòng. Trí Quang huynh sau khi thành thân cũng chỉ trông coi một người thê tử. Ta tuy là thân vương tôn sư, nhưng cũng không thích nữ sắc oanh oanh yến yến, xin ngài chuyển cáo cho Bảo Ngân, ta nguyện noi theo Hầu gia và Trí Quang huynh từ nay về sau chỉ trông coi một mình Bảo Ngân mà sống.”
Hắn có một mình Hà Bảo Ngân là đủ rồi, nữ nhân khác làm sao có thể vào được pháp nhãn của hắn, hắn cũng vốn đã định chỉ trông coi một mình nàng mà sống.
Đây chính là đáp án Hà Trí Bình muốn, vốn hắn chẳng qua là ôm tâm thái thử hỏi một câu xem, không ngờ Lê Hữu Quân thế nhưng thống thống khoái khoái đáp ứng. Hà Trí Bình hết sức cao hứng.
“Đa tạ vương gia thẳng thắn cho biết, hạ quan không có vấn đề gì nữa rồi.”
“Như vậy...”
Lê Hữu Quân mong đợi vạn phần chờ đáp án.
(còn tiếp)