"Tam muội... Mẫu thân của tỷ dù sao cũng đã trả hết bạc kia cho muội rồi. Tổ mẫu giữ giúp muội đồ kia, cũng là lo muội ở bên ngoài không quen buôn bán, sợ muội bị lừa hết, chứ thực ra người cũng đâu có ham gì mấy thứ đó. Sao muội lại nỡ lòng nào hại bọn họ như vậy chứ..."
Hà Bảo Ngân thật muốn cười to, khen thay cho mấy kẻ này, bày kế hại nàng không thành, gặp biến lại có thể xoay chuyển linh hoạt như vậy. Hà Lưu Ngọc đúng là có đủ lý do để gây ra cái sự tình này. Nàng thật muốn nhìn xem, lần này hào quang nữ chính, có thể giúp Hà Lưu Ngọc thoát khỏi chuyện kịch bản phát sinh hay không.
Hà Lưu Ngọc mở to mắt, thật không thể tin được mà nhìn Hà Minh Nguyệt.
"Minh Nguyệt tỷ... Tỷ đang nói cái gì vậy? Ta không hiểu..."
"Haha... Không hiểu sao? Muội thật khéo bày trò..."
Hà Minh Nguyệt cười gằn một tiếng, nhìn Hà Lưu Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống luôn rồi.
"Ai bày trò... Ngươi nói rõ cho bổn vương..."
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng nói trầm thấp của nam nhân.
Lê Hưng Vinh đi tới, đem Hà Lưu Ngọc bảo hộ ở phía sau mình.
"Tham kiến Vinh Vương điện hạ..."
"Tham kiến Vinh Vương điện hạ..."
...
Tất cả mọi người đều đồng loạt hành lễ. Hà Lưu Ngọc thấy người tới không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hà Bảo Ngân ung dung nhìn đôi nam nữ chính trước mặt, khóe môi cong lên. Hay quá, chuyện này nháo lớn lên một chút mới tốt...
Lê Hưng Vinh nhìn qua một vòng trong căn phòng, không khỏi nhíu mày, nói.
"Tang chứng vật chứng đều ở đây, các người căn cứ vào đâu dám nói Lưu Ngọc hại người... Ta thấy chính là các người chó cùng dứt dậu, cắn càn thì có đấy..."
Sắc mặt Hà Minh Nguyệt triệt để trắng bệch, lảo đảo về phía sau.
"Vương gia... Thật đúng là nàng... Là nàng..."
"Ngươi có chứng cứ sao?"
Lê Hưng Vinh lạnh lùng hỏi. Hà Minh Nguyệt vô thức lắc đầu.
"Không... Không có..."
"Nếu đã không có chứng cứ mà ngươi lại dám hồ ngôn loạn ngữ, vu cáo người khác... Người đâu lôi kẻ tiện nhân này xuống, đánh hai mươi bạt tai..."
Lê Hưng Vinh lạnh lùng phân phó, cả người hắn tỏa ra hơi thở chết chóc, không cho người phản bác.
Hà Bảo Ngân nhìn một màn này không khỏi chậc lưỡi, nam chính quả thực thủ đoạn dứt khoát...
Hà Minh Nguyệt cứ như vậy bị lôi xuống đánh hai mươi bạt tai, mặt bị đánh thành đầu heo. Lão phu nhân xót thương tôn nữ nhưng cũng chẳng thể làm gì. Hà Kính Phi nhìn nữ nhi bảo bối, nội tâm đau muốn chết, tất cả oán hận đã đổ lên người Hà Lưu Ngọc.
Có sự xuất hiện này của Lê Hưng Vinh, với những chứng cứ rành rành trước mắt, tội danh mưu hại mẹ chồng của nhị phu nhân coi như bị đóng chặt rồi, không ai dám lên tiếng phản bác thêm nữa.
Hà Trí Bình cho Hà Trí Quang một ánh mắt. Hà Trí Quang hơi gật đầu đi xuống.
"Á... aaa..."
Lúc đi qua người của Lão phu nhân, không hiểu vì cớ gì, lão phu nhân đưa tay túm lấy y phục của hắn, hai mắt trợn ngược, miệng lại trào ra máu tươi.
"Tổ mẫu..."
"Lão phu nhân..."
Hà Bảo Ngân nhìn thấy, trong lòng ngàn vạn lần phỉ nhổ, mấy kẻ này đúng là không hại được nhà bọn họ thì còn chưa có cam lòng mà.
Trần Thích vung phất trần lao tới, ở trên người của lão phu nhân dán mấy đạo linh phù. Chờ cho Lão phu nhân đã ổn định, hắn liền mang linh phù dán lên người Hà Trí Quang, sau đó thò tay muốn giật đi hà bao trên người Hà Trí Quang.
Hà Trí Quang phản ứng nhanh lẹ né sang một bên, Trần Thích không thể đắc thủ, khóe môi khẽ câu lên, nói.
"Công tử... Hà bao trên người có thể lấy xuống cho bần đạo nhìn một chút có được hay không?"
Hà Trí Quang trong lòng có dự cảm không tốt, lạnh lùng nói.
"Tại sao ta phải đưa cho ngươi..."
Trần Thích ý cười càng thêm sâu, nói.
"Vốn dĩ bần đạo còn đang nghi ngờ, tại sao nguyền rủa kia khi nãy được tìm thấy lại không có mấy linh lực, hóa ra cổ bùa là ở trên người ngươi. Xém một chút nữa là bần đạo đã bị ngươi qua mặt rồi..."
"Con mẹ nó chứ..."
Hà Bảo Ngân không khỏi chửi tục một tiếng. Mấy kẻ này thật là âm hiểm, ấy vậy mà lại ở trên người đại ca nàng giở trò.
Xem chừng, tất cả những thứ trước đó đều là trận giả để các nàng nơi lỏng cảnh giác mà thôi.
Lê Hưng Vinh đang muốn đi lên phân xử, bất ngờ tay bị Hà Lưu Ngọc kéo lại. Nàng ta hơi lắc đầu, nói.
"Chuyện này chàng đừng nhúng tay, cứ mặc bọn họ đi..."
Lê Hưng Vinh như hiểu ra điều gì đó, nhìn Hà Lưu Ngọc một cái thật sâu, khóe miệng hơi cong lên, yên lặng nhìn cục diện.
Trần Thích nhìn Hà Trí Quang, mỉm cười.
"Chỉ là một cái hà bao thôi mà, công tử làm gì mà bo bo như vậy, hay là ngươi có tật giật mình, trong hà bao kia cất giữ đúng là cổ phù như ta nói..."
"Đại sư... Ngươi khẳng định, trong hà bao của ca ca ta là có cái gì cổ phù ngươi nói sao?"
Hà Bảo Ngân nhàn nhạt nhìn Trần Thích, hỏi. Trần Thích bị nàng hỏi cũng không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu một cái.
"Đúng vậy, ta chắc chắn trong đó có cổ phù nguyền rủa..."
"Ồ..."
Hà Bảo Ngân nhún vai một cái, ném cho Hà Trí Quang một ánh mắt khinh bỉ, cười như không cười, không nói thêm gì nữa.
Hà Trí Quang rất nhanh hiểu được hàm ý của Hà Bảo Ngân, tháo hà bao trên người xuống, cầm trong tay, nhìn Trần Thích nói.
"Muốn kiểm tra hà bao của ta thì cũng được thôi, nhưng nếu ở bên trong không có thứ như ngươi nói, vậy thì ngươi tính thế nào đây..."
Trần Thích đưa phất trần lên cao, nói.
"Nếu trong hà bao không có cổ phù, vậy ta liền tại nơi này phế đi linh lực của chính mình, từ nay ở trong giới huyền thuật vĩnh viễn không xuất hiện nữa..."
Hà Trí Quang hài lòng gật đầu, ném hà bao đến trên người của hắn. Trần Thích nhận hà bao, ở trước mắt rất nhiều người tháo hà bao ra, dốc ngược xuống.
Trong hà bao toàn là bạc trắng, còn có thêm một tờ giấy nhỏ màu vàng. Trần Thích kích động nhặt lấy tờ giấy kia, giơ lên.
"Đây rồi... Chính là nó..."
Hà Trí Quang liếc nhìn muội muội nhà mình, thấy nàng đang nhìn Trần Thích, trong mắt đảo qua mấy tia giảo hoạt, trong lòng cũng nhẹ nhõm.
Hà Bảo Ngân nhìn tờ giấy vàng được gấp nhỏ kia ở trên tay Trần Thích, nàng cố nén cười, nói.
"Đại sư còn chưa có mở ra, tại sao giám khẳng định đó là cổ phù nguyền rủa chứ?"
Trần Thích nhìn nàng, lòng thầm nghĩ một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà sao lắm điều đến vậy.
"Ta khẳng định đây chính là cổ phù nguyền rủa, ta vừa cầm nó vào, tay đã cảm thấy được năng lượng hắc ám ở trong nó vô cùng mạnh mẽ."
"Khụ... khụ..."
Lão phu nhân đau lòng ôm ngực ho khan mấy tiếng, ánh mắt nhìn Hà Trí Quang như không thể tưởng tượng được, cố sức thều thào mà nói.
"Trí Quang... Con dù sao cũng gọi ta một tiếng Tổ Mẫu... Tại sao... Khụ khụ...Ta biết tam phòng mấy người chướng mắt chúng ta. Nhưng cũng không nên làm như vậy chứ... Khụ khụ..."
Chờ lão phu nhân nói đến đây, tất cả mọi người đều không khỏi suy đoán, tam phòng muốn diệt trừ đại phòng, nhị phòng và lão phu nhân nên đã thiết kế cái bẫy này, muốn hại chết lão phu nhân, còn đổ cái nồi này lên đầu nhị phu nhân...
"Thật độc..."
"Không ngờ họ có thể thiết kế một chiêu liên hoàn kế như thế..."
Hà Bảo Ngân đối với những quần chúng ăn dưa, hóng hớt, không có chính kiến, gió chiều nào xoay chiều nấy này cũng lười để ý tới. Nàng nhìn sang phía lão phu nhân cùng Hà Kính Triển, Hà Kính Phi.
Hà Kính Triển đi lên, hướng Hà Trí Bình, nói.
"Tam đệ... Chuyện này đệ nên cho chúng ta một câu trả lời, nếu không chúng ta cũng chỉ đành bẩm tấu lên thánh thượng mà thôi..."
Hà Kính Phi cũng thẳng sống lưng, nói theo.
"Đúng vậy... Không thể để mẫu thân chịu oan ức như vậy được..."
"Kinh Thành Phủ Doãn tra án, những người không phận sự đứng sang một bên..."
Bên ngoài lúc này truyền đến một hồi bước chân, một đoàn quan binh lườm nượp tiến vào, đi đầu là một hán tử chừng ba mươi tuổi, ngũ quan như tạc, cả người tỏa ra một loại khí chất thanh liêm.
Trần Mục tới tất cả mọi người đều âm thầm nhìn nhau. Trần Mục ở Kinh thành là quan thanh liêm, chính trực có tiếng. Hắn được mệnh danh là Thiết Diện Phán Quan, có hắn ở đây tra án thì sự thực rất nhanh sẽ được sáng tỏ mà thôi.
Trần Mục đi vào nhìn thấy Lê Hưng Vinh quy củ chào hỏi qua một chút, nhanh chóng phân phó người làm nhiệm vụ tra án.
Khi Trần Mục nhìn đến Trần Thích thì hơi nhíu mi, nói.
"Ngươi là con trai của Trần lão ở đầu Trần gia thôn..."
Trần Thích vốn khi nhìn thấy Trần Mục trong lòng đã không yên, thật muốn trốn nhưng không thể, chỉ có thể cầu nguyện Trần Mục không nhớ ra mình, thật không ngờ Trần Mục ấy vậy mà vẫn nhớ ra hắn.
Trần Thích cố giữ bình tĩnh, chắp tay nói.
"Đại nhân có thể nhận ra bần đạo, thật là vinh hạnh quá..."
Trần Mục nhìn Trần Thích, đánh giá hắn một hồi lâu, nói.
"Ngươi tu đạo từ bao giờ?"
Trần Thích cảm thấy chính mình sắp hỏng rồi. Hôm nay chắc chắn khi hắn ra cửa đã bước nhầm chân trái.
"Bần đạo đã tu đạo được ba năm..."
"Ba năm sao?"
Trần Mục nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm, lạnh, hỏi.
Trần Thích hít vào một hơi, gật đầu.
"Đúng vậy..."
"Vậy ra là ngươi tu đạo từ trong ngục mà tu ra..."
Trần Mục không nhanh không chậm nói ra, áp suất đột ngột giảm mạnh, khiến Trần Thích thiếu chút nữa là đứng không vững rồi...
Trần Mục nhìn thức hắn đang cầm trên tay, hỏi tiếp.
"Trên tay ngươi là thứ gì?"
(còn tiếp)