“Các ngươi... Các ngươi... Quả thực ngu không ai bằng!”
Cảnh vương phẫn nộ dậm hai chân.
Toàn bộ sự việc đều được tiến hành theo kế hoạch, không có một chút sai lầm nào. Nhưng bọn hắn không thể nào ngờ rằng dù có sắp đặt âm mưu thâm độc như thế, nhưng vẫn không đả động được địa vị của Lê Hữu Quân trong lòng quần thần.
Lòng người, không phải một sớm một chiều là có thể lợi dụng.
Tay Nhâm Vương nắm chặt thành quyền. Sắp đặt âm mưu này, theo ý bọn họ, chính là muốn lợi dụng đám đại thần kia đối phó với Lê Hữu Quân.
Lê Hữu Quân mất đi quyền lợi rồi thì còn ai có thể đủ tài đủ sức đối địch với lão? Nhưng lão tuyệt đối không nghĩ tới địa vị Lê Hữu Quân lại cao như thế.
Còn có Thái Hoà đế nữa, đến chết rồi vẫn còn giúp Lê Hữu Quân một tay, nâng cao địa vị của hắn lên thêm một bậc cao, cao đến khó làm cho người ta có thể dao động.
Nắm chắc mười phần mười bỗng chốc giảm đi mất một nửa.
Nhâm Vương hắng giọng, giả bộ vẻ bi thống, nói với nửa quan viên còn lại.
“Cũng chỉ có các ngươi mới hiểu rõ đạo lý, nhìn thấu đại cục.”
Nói rồi thống hận chỉ về hướng các đại thần đang chen chúc trong hành lang dài, thanh âm đột nhiên nâng cao.
“Nhìn bọn họ đi, một đám đều sợ chết. Địch nhân tùy tiện nói một câu liền phe phẩy đuôi chạy tới! Ngu xuẩn như vậy nếu Hoàng Thượng dưới cửu tuyền biết được thì làm sao có thể nhắm mắt!”
Nhâm Vương nói nghe vô cùng tình thâm nghĩa trọng, chỉ mấy câu đã hạ thấp những đại thần đã tách ra, ngược lại còn đề cao bản thân.
"Không có đâu, Phụ hoàng theo bên chúng ta mà..."
Hà Bảo Ngân vô tội mà phản bác lại. Nghe nàng nhắc nhở, các đại thần đứng trong hành lang dài nhìn Nhâm vương chằm chằm, giận đến tay chân phát run.
“ Nhâm Vương, ngươi biết cái gì mà nói. Khánh vương làm sao có thể làm hại Hoàng Thượng. Trước đó, khi bình đài bị sụp chính là ngài ấy mạo hiểm tính mạng để cứu Hoàng Thượng đó...Đây rõ ràng là có kẻ âm mưu hãm hại Khánh Vương gia. Lý Thái úy, Lưu Thái thủ, Lâm đại nhân... Lão phu kính trọng các ngươi là trung thần, trăm ngàn lần đừng để cho sự việc trước mắt lừa bịp ánh mắt mình!”
Người nói là một ông lão râu bạc, mỗi lần kích động rống ra một chữ thì hàm râu cũng run run theo.
Lời nói này cực kỳ có đạo lý. Hà Bảo Ngân không khỏi bội phục, ông lão này hoa mắt mà tâm không hoa, mắt nhìn sự tình vô cùng lý trí. Chỉ mới một lúc mà đã có thể nhìn ra cục diện trận này là do có người bụng dạ nham hiểm.
"Đúng vậy? Khánh vương nếu muốn tạo phản thì trước đó việc gì phải mạo hiểm mà cứu người chứ..."
Lúc này những người này đầu óc mới như được khơi thông, có chút thanh tỉnh bắt đầu bàn tán.
Hà Bảo Ngân hơi huých khuỷu tay Lê Hữu Quân nói.
"Mấy người này mạch não có phải bị hỏng rồi hay không? Sự tình rõ như vậy bây giờ họ mới nhìn ra?"
Lê Hữu Quân nhìn nàng khẽ lắc đầu.
"Ta không biết..."
Nhâm Vương nóng nảy, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không còn mấy người đứng về phía lão. Kế hoạch lần này chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Nếu tất thảy đều hóa thành bọt nước thì muốn Đông Sơn tái khởi lần nữa sẽ rất khó khăn.
“Các ngươi đừng nghe Phương lão đầu nói bậy... Các người đừng để bị bọn họ lừa, hắn trước đó cứu người là muốn danh tiếng, lấy đó làm bàn đạp, sự việc hôm nay diễn ra, sau khi hoàng thượng băng hà hắn thuận tình có sự ủng hộ lên lên ngôi mà thôi...”
Nhâm Vương bước tới vài bước, đứng trước mặt các đại thần kia.
Hai mắt sắc bén chứa đầy âm ngoan nhìn chằm chằm khiến người ta khiếp đảm.
Vài đại thần này đều là văn thần, khó tránh khỏi hơi lùi bước, giọng mang theo phong độ văn nhân.
" Nhâm Vương, theo lão phu thấy, chuyện này không thể kết luận vọng động được. Khánh Vương gia đã bảo vệ bao nhiêu lãnh thổ cho Đại Nam, đánh thắng bao nhiêu trận mạc, có thể nói ‘càng vất vả công lao càng lớn’. Việc này quan hệ trọng đại, điểm đáng ngờ rất nhiều, vẫn nên chậm rãi điều tra, chớ oan uổng người tốt.”
Lưu Thái thú dùng lời hay khuyên bảo, vòng qua Nhâm Vương muốn đi đến hành lang dài.
Nhâm Vương mặt bình tĩnh, thấp giọng cười, rồi đột nhiên rút soạt bội kiếm bên hông ra, gọn gàng lưu loát cắt đứt cổ Lưu Thái thú. Trầm Vương ra tay vừa nhanh vừa độc theo kiểu tướng sĩ, một kiếm này gần như cắt thấu cổ của Lưu Thái thú.
Bốn phía kinh hô.
Phương Thái Sư là người đầu tiên tức giận rống lên.
“ Nhâm Vương lớn mật! Dám tự mình chém giết mệnh quan triều đình. Luật pháp Đại Nam ngươi quăng đi đâu rồi!”
Bởi vì đã cao tuổi, Phương Thái Sư vừa mắng xong đã phải đỡ cột trụ thở hổn hển.
Các đại thần đứng trong hành lang cũng kinh sợ, đều chỉ vào mũi Nhâm Vương mà mắng.
Các vị thần tử còn đứng ngoài sân cũng sợ tới mức chân mềm nhũn. Lưu Thái thú vừa mới nói chuyện cùng bọn họ giờ trong nháy mắt đã mất mạng, không ít máu tươi bắn tung tóe đến trên người họ.
Tuy mặt Lê Hữu Quân không chút thay đổi, nhưng trong mắt lại mang theo phẫn nộ.
"Nhâm Vương, ngươi làm vậy là ý gì?”
“không hiểu rõ sai trái, cứng đầu muốn tụ tập cùng hung thủ... Chết là đáng.”
Ba chữ cuối cùng được Nhâm Vương rít ra từng chữ một.
Giơ kiếm lên, muốn tiếp tục giết luôn các vị đại thần đang sợ mất mật còn lại.
Lê Hữu Quân nhếch môi cười lạnh, khí lạnh dường như có thể chui vào tận đáy lòng người khác.
“Chột dạ rồi sao?”
Nhâm Vương chấn động toàn thân. Đúng vậy, lão đang chột dạ. Nhiều người đứng về phía Lê Hữu Quân như vậy, lão làm sao mà không chột dạ cho được? Nếu kéo dài thời gian, bị người ta điều tra ra chuyện này là do chủ ý của bọn họ, thì toàn bộ sẽ thất bại trong gang tấc. Vì thế, bọn họ phải xử tử Lê Hữu Quân ngay trong đêm nay, nếu không hết thảy đều coi như tiêu.
Nhân lúc Nhâm Vương phân tâm, Lê Hữu Quân phi thân xuống, mỗi tay túm lấy vạt áo của hai vị đại thần, ném họ vào trong hành lang dài.
Hà Bảo Ngân bĩu môi, thả người nhảy từ trên đỉnh xuống, cũng vọt vào hành lang dài, mắt vẫn chăm chú nhìn Lê Hữu Quân.
Không biết Hà Trí Quang và hai người Huỳnh Minh, Huỳnh Kha chạy đi đâu vậy nhỉ, lâu như vậy mà ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
Hà Bảo Ngân đưa mắt tìm kiếm bóng ba người trong đám người, nhưng không hề thấy. Nàng lập tức nghĩ ra, nếu họ không có trong này thì nhất định là đã bị Lê Hữu Quân sai đi làm nhiệm vụ gì rồi.
Lẳng lặng đứng một bên, Hà Bảo Ngân xem kịch vui.
Tốc độ của Lê Hữu Quân cực nhanh khiến Nhâm Vương không kịp phản ứng. Bài vị đại thần đứng cạnh lão đã được Lê Hữu Quân giải cứu ra.
“Ngươi... Ngươi có tốc độ nhanh như vậy, sao lúc Hoàng Thượng tử vong lại không thấy ngươi ra tay? Đừng nói với bổn Vương là ngay cả một tên hắc y nhân nho nhỏ mà Khánh Vương gia cũng đánh không lại đi.”
Nhâm Vương cầm kiếm, đứng mặt đối mặt với Lê Hữu Quân.
Lời này dẫn dắt mọi người không chê vào đâu được.
Tất cả mọi người đều nghi hoặc nhìn về phía Lê Hữu Quân. Trong mắt lại một lần nữa dậy lên nghi ngờ. Vì sao vậy nhỉ?
Khánh vương võ công siêu tuyệt, có thể nói là thần thoại của giới võ lâm. Trước đó khi bình đài sụp đổ mọi người đều đã được chứng kiến thân thủ của hắn.
Với thân thủ của Khánh Vương, muốn bảo vệ Hoàng Thượng lẽ nào có nửa điểm khó khăn? Nỗi nghi hoặc xoay chuyển một vòng trong đầu các vị đại thần, ngay cả Hà Bảo Ngân cũng bắt đầu hoài nghi, lén đưa mắt nhìn thi thể được Nghiêm công công và Tam vương gia vây quanh. Hay là có điều gì kỳ quái ở đây?
Vừa nghĩ đến khả năng này, Hà Bảo Ngân chỉ vài bước đã đến cạnh thi thể. Long bào bằng tơ vàng của Thái Hoà đế đã bị máu tươi nhiễm đỏ một mảng lớn, rất nhiều máu đã bắt đầu khô, dính cứng trên áo, trở thành màu đỏ thẫm. Vì để xác định phán đoán của mình, Hà Bảo Ngân đưa tay ra thăm dò, sờ lên tìm hơi thở trên mũi của Thái Hoà đế.
Không có hơi thở...
Hay là mình đã đoán sai? Hà Bảo Ngân lại tính nắm lấy cổ tay Thái Hoà đế, nhưng còn chưa chạm vào thì Lê Đức Thụy gào khóc lên một tiếng ngăn động tác của nàng lại.
Hà Bảo Ngân quay đầu nhìn. Có vài đại thần lúc này đang nhìn nàng chằm chằm. Nàng thật giận không thể tự tát mình một cái. Nếu đúng như nàng đoán, động tác này của nàng chẳng phải sẽ báo động cho người khác rằng Thái Hoà đế có thể giả chết đó sao.
May mà Tam vương gia đã thức tỉnh nàng đúng lúc, nếu không hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi.
Hà Bảo Ngân đứng lên, lại quay lại đứng vị trí phía trước.
Rất nhiều đại thần trong hành lang đều do dự bất chừng, trong đó vài người có lá gan to đã đứng ra.
“ Khánh Vương gia, việc này ngài tất yếu nên giải thích một chút. Vị trí Hoàng Thượng lúc đó chỉ cách ngài có vài bước, với võ công thành danh của ngài hoàn toàn có thể đưa Hoàng Thượng ra, bảo đảm an nguy của Hoàng Thượng.”
Lê Hữu Quân biến sắc, ánh mắt càng thâm trầm thêm.
Nhâm Vương thấy vậy liền cười to hai tiếng. Lão muốn nhìn xem Lê Hữu Quân giải thích chuyện này thế nào.
Lê Hữu Quân thông đồng cùng Trúc Nhân vương, cố ý thiết kế cạm bẫy này chẳng phải là muốn tự mình đi lên ngôi vị Hoàng Đế đó sao. Lần trước hắn cứu là muốn có tiếng, danh tiếng đã có hắn làm sao có thể lao tới cứu lần nữa được?
Nhìn Lê Hữu Quân gặp khó khăn, trong lòng Nhâm Vương khỏi nói là cao hứng đến bực nào.
(còn tiếp)