"Cũng chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, Vương phi đừng quá lo lắng..."
"Các người không hiểu đâu..."
Hà Bảo Ngân xua tay, nàng cố gắng bình tĩnh một chút, nói tiếp.
"Các người mau thu dọn đồ, Đường Yên tỷ mau chuẩn bị thuốc mang theo, càng nhiều, càng đầy đủ, càng tốt... Mau lên đi..."
Thấy nàng một mực như vậy ba người Đường Yên chỉ biết nhìn nhau.
Đường Yên suy nghĩ một chút, lại trầm giọng khuyên can.
"Nếu lo lắng quá, hay người có thể phái người đi truyền tin cho vương gia, đâu nhất thiết phải tự thân đến đó. Nơi ấy là chiến trường gươm đao khói lửa, phản quân khắp nơi, không phải là nơi mà người thường có thể đặt chân đến.”
“Muốn truyền tin thì cũng phải có người đi mới được, không bằng để ta tự đi gặp người để khỏi phải chờ đợi lo lắng.”
Hà Bảo Ngân kiên định xua tay.
Biết không thể khuyên ngăn được nàng, Dương Nhung chỉ còn cách thở dài nói.
"Nếu người nhất quyết muốn đi thì cũng phải chờ đến khi trời sáng đã chứ ạ, còn phải sắp xếp trong ngoài một chút..."
Đường Yên nghe Dương Nhung nói cũng vội gật đầu phụ họa.
"Đúng... Đúng vậy, nếu người muốn đi cũng phải tìm quản gia giao phó, còn phải nói với Hầu gia và phu nhân một tiếng nữa..."
Hà Bảo Ngân đã bình tĩnh, nghe các nàng nói có lý cũng gật đầu đồng ý, sau đó mới chịu nằm lại trên giường, nhưng đêm nay lại không có cách nào ngủ ngon được.
Sáng sớm hôm sau, nàng gọi quản gia tới, nói mình lo lắng cho Lê Hữu Quân nên muốn đến chùa Tam Bảo nơi Bình Ca đại sư tu hành, niệm kinh cầu phúc cho hắn.
Quản gia nghe nàng nói, không một chút nghi ngờ liền đồng ý, sắp xếp xe ngựa đưa nàng đi.
Hà Bảo Ngân sắp xếp xong sự tình ở phủ, lại viết cho phụ mẫu nàng một phong thư, trong thư tránh để họ lo lắng cũng chỉ nói rằng mình đến chùa vì Lê Hữu Quân và ca ca niệm kinh cầu phúc.
Hà Bảo Ngân đến chùa Tam Bảo, tìm Bình Ca đại sư. Hai người mật đàm bên trong thiện phòng một lát lâu, Bình Ca đại sư thật sự không thể thắng nổi cái miệng khéo léo của nàng, đành nói.
"Được rồi, ngươi cứ đi đi, ở đây ta sẽ giúp ngươi ứng phó..."
Nói xong còn không khỏi thở dài, niệm một tiếng phật hiệu.
"Nam mô a di đà phât..."
Sau khi có sự giúp đỡ của Bình Ca đại sư, Hà Bảo Ngân sắp xếp Dương Thu ở lại chùa, phối hợp cùng Bình Ca đại sư che mắt người ngoài.
Hà Bảo Ngân từ sau chùa theo một con đường nhỏ xuống núi, gấp gáp đi cả ngày lẫn đêm, chỉ tốn nửa tháng sau đã đến Khai Kỳ, còn chưa bước vào địa giới của Khai kỳ đã nghe đồn rằng quân triều đình đại bại, liên tục mất hai tòa thành, mà chủ soái, Khánh vương bị thế tử Lê Kiệm bắn một tên tử trận, thi thể rơi xuống sông, không thể tìm được tung tích. Hai phó soái Hà Trí Quang và Huỳnh Kha cứu giá cũng bặt vô âm tín, không rõ sống chết.
Nghe tin truyền đến đầu óc Hà Bảo Ngân trống rỗng, buông lỏng tay làm rơi cả chén trà. Dương Nhung cùng Đường Yên vội vàng cúi người chà lau nước trà nóng giúp nàng, vừa lau mà khóe mắt cũng đỏ lên nhưng vẫn cắn răng cố nhịn xúc động muốn khóc òa lên.
“Khóc cái gì? Vương gia, cùng ca ca ta còn chưa chết, các ngươi khóc cái gì? Mau thu lại nước mắt cho ta.”
Hà Bảo Ngân chậm rãi nắm chặt bàn tay, nói như chém đinh chặt sắt.
"Nhất định phu quân cùng ca ca không có chuyện gì, nhanh chóng thu thập đồ đạc xuất phát, chúng ta đến cánh rừng có con sông đó.”
Hà Bảo Ngân nói xong, nhấc tay nải đồ lên, tay nải màu lam nhạt lập tức dính vài giọt máu, cũng vì nàng đã bấm lòng bàn tay mình quá chặt.
Dương Nhung khó hiểu hỏi.
“Đến cánh rừng có con sông đó làm gì?”
Cánh rừng ấy ở thượng du sông Mã, là một mảnh rừng rậm nguyên thủy trông không thấy cuối, đi vào nơi đó chẳng khác nào đi vào mê cung, còn có mãnh thú ngủ đông luôn rình mò ở một nơi bí mật gần đó luôn chớp thời cơ lao ra, ngay cả những người hàng năm ăn tươi nuốt sống đốt rẫy gieo hạt ở đó cũng không dám đặt chân đến, có thể nói là một mảnh rừng chết.
“Đi tìm người.”
Hà Bảo Ngân cũng không quay đầu lại mà trả lời. Trong lòng đang có một giọng nói chỉ dẫn nàng, bảo nàng phải đi theo phương hướng ấy.
“Nếu Vương phi muốn đến sống Mã, nên đi xuống đoạn bờ ấy mà tìm, vì sao người lại muốn đi lên phía trên ấy? Bên kia tuy có phản quân bao vây, nhưng chúng ta là nữ tử lại cải trang giống thôn dân một chút, chắc sẽ không sao đâu."
Hà Bảo Ngân quay đầu nhìn các nàng, thành thật trả lời.
“Không phải ta sợ phản quân phát hiện, đuổi giết, chỉ là ta tin tưởng rằng chủ tớ bọn họ sẽ trốn vào cánh rừng thượng du sông ấy, lại còn đang sống rất tốt. Loại cảm giác này giống như đang được Phật tổ chỉ đường sáng giữa chốn u tối, ngươi có thể hiểu chứ?”
Đường Yên và Dương Nhung đưa mắt nhìn nhau, cùng nghĩ, Hà Bảo Ngân chỉ chỗ nào bọn họ đi theo chỗ đấy là được.
Ban ngày, bọn họ tá túc ở một trấn nhỏ, cách đó không xa chính là cánh rừng đen nghìn nghịt lại bao la, giống như một con mãnh thú rất lớn đang lăm le cắn xé rồi nuốt chửng tất cả những ai muốn đặt chân vào.
Chủ tớ ba người chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, vì quá mức mệt mỏi, vừa nhắm mắt một cái liền ngủ say.
Hà Bảo Ngân vừa nhắm mắt lại rơi vào một giấc mộng kì quái. Lần này nàng đứng giữa một sân viện rất lớn, xung quanh đó có rất nhiều quan binh cầm kiếm đi tới đi lui. Nàng đưa mắt nhìn lại xung quanh, sau đó mới giật mình nhận ra nơi này là Định An Hầu phủ...
Trong Hầu phủ là một đống lộn xộn, vẻ mặt đám quan binh không hề có sự cung kính, ngược lại đều hàm chứa sát khí, cùng chạy gấp về một hướng. Hà Bảo Ngân đi theo phía sau mọi người, vừa vòng qua một lương đình liền thấy thư phòng của huynh trưởng, chỉ thấy một tên lính Đại Lý Tự Khanh trầm trọng cầm một chiếc hộp đi ra, cao giọng hô.
“Tội thần Hà Trí Quang cấu kết phản quân âm mưu soán vị, nay chứng cứ đã vô cùng xác thực! Người đâu, bắt tất cả người Hầu phủ lại!”
"Cấu kết với phản quân âm mưu soán vị? Từ từ đã, đây là chuyện gì? Rõ ràng là ca ca đi theo Lê Hữu Quân trấn áp phản quân, tại sao giờ lại trở thành tội thần? Các ngươi tìm chứng cứ ở chỗ nào vậy?"
Hà Bảo Ngân muốn bước lên, muốn cướp đoạt chiếc hộp kia lại, khi ngón tay vừa chạm đến gần tên lính Đại Lý Tự Khanh, mọi thứ trước mắt đều biến thành sương khói tiêu tan trong chớp mắt, sương khói phiêu phiêu đãng đãng, trong làn sương ấy, Hà Bảo Ngân nhìn thấy lão phu nhân cùng Hà Lưu Ngọc ở một góc khuất, mỉm cười...
Một đám binh lính ùa lên, bắt tất cả mọi người trong phủ đi.
Hà Bảo Ngân đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy một màn này, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, hồn vía cũng nứt ra. Nàng liều mạng nhắc nhở chính mình rằng đây chỉ là một giấc mộng, nhưng nỗi sợ hãi cứ khuếch tán rộng ra từng vòng từng vòng lớn dưới đáy lòng, cuối cùng nuốt trọn cả người nàng.
“Ôi……”
Cổ họng thở hắt một ngụm khí bẩn, Hà Bảo Ngân giãy giụa tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Hà Bảo Ngân tỉnh mộng, cả người ướt đẫm mồ hôi, tay chân lạnh lẽo run lê từng hồi, ánh mắt thất thần không có tiêu cự.
"Tiểu thư... Người làm sao vậy?"
"Người lại mơ thấy ác mộng sao?"
Đường Yên và Dương Nhung quan tâm nhìn nàng, hỏi han.
Hà Bảo Ngân khẽ gật đầu.
"Ta mơ thấy Hầu phủ bị quan binh lục soát tìm ra chứng cứ chứng minh đại ca ta cấu kết phản quân, âm mưu soán vị. Cả phủ bị tịch biên, trên dưới trong nhà bị quan binh giải đi..."
Dương Nhung không đợi nàng nói xong đã vội vàng che miệng nàng lại, thấp giọng hỏi.
“Vương phi, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Quay đầu trở về sao?”
"Không được, không thể trở về!”
Hà Bảo Ngân ngăn bàn tay nàng, không chút do dự cự tuyệt. Lê Hữu Quân và ca ca đang chờ nàng ngay tại nơi nào đó không xa, nàng tuyệt đối không có thể bỏ mặc không quan tâm đến sống chết của bọn hắn.
Huống chi nơi này xa xôi cách kinh thành xa vạn dặm, cho dù các nàng có trở về cũng chưa chắc ngăn cản được sự tình này.
Hà Bảo Ngân nhớ lại hình ảnh lão phu nhân cùng với Hà Lưu Ngọc mà mình nhìn thấy trong mơ, sắc mặt không khỏi lạnh xuống.
Cuối cùng thì nữ chính và nữ phụ cũng không thể nào không đối đầu cho được. Hà Bảo Ngân thập phần tin tưởng, những thứ mình mơ thấy chính là cốt truyện, và nó chắc chắn sẽ xảy ra, hiện tại việc cấp bách của nàng là tìm ra đối sách ứng phó lại.
"Vậy chúng ta phải làm sao?"
Hà Bảo Ngân trầm tư một hồi, nói.
"Viết thư..."
Trước khi đi Lê Hữu Quân có nói với nàng, hắn để lại cho nàng một đội ám vệ bảo vệ nàng, hiện tại nàng viết thư để một người mang về cho Dương Thu, nói nàng ấy mang trở về Hầu phủ là được.
Nghĩ là làm, Hà Bảo Ngân để Dương Thu chuẩn bị giấy bút, mài mực, suy nghĩ một chút, mới viết xuống.
Thư viết xong, nàng liền dùng một cây tiêu nhỏ mà Lê Hữu Quân đưa, thổi lên ba hồi, rất nhanh có một hắc y nhân xuất hiện.
"Chủ tử..."
Hà Bảo Ngân đưa cho hắn hai phong thư, nói.
"Ngươi cấp tốc trở về chùa Tam Bảo, giao thư này cho thị nữ của ta ở đó..."
Hắc y nhận nhận thư, lĩnh mệnh nhanh chóng rời đi.
Định An Hầu phủ.
Hà Trí Bình nhận được thư của nữ nhi, liền tìm Lý Thu Huyền thương nghị.
Trong thư Hà Bảo Ngân viết, nàng ở chùa Tam Bảo nằm mộng, thấy Hầu phủ gặp nạn quân binh khám xét, cả nhà bị tịch biên... Nàng liền tìm Bình Ca đại sư xem cho một quẻ, ngài nói đây là được phật tổ hiển linh, báo mộng... Nàng lo lắng nên viết thư về nhà báo lại. Sự tình này thà tin là có để đề phòng còn hơn là không. Nếu chuyện không có gì bình an là tốt, nếu thực có chuyện xảy, ra vậy cũng có sự chuẩn bị không bị lâm vào thế bị động, vô cách ứng phó.
(còn tiếp)