Mục lục
XUYÊN QUA GIẤC MỘNG NGÀN NĂM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hưng Vinh nghe Hà Lưu Ngọc mất kiểm soát nói ra sự tình, lông mày nhíu chặt, hận không thể đánh ngất nàng đi lúc này.



Tất cả mọi người đều không thể tin nổi nhìn Hà Lưu Ngọc.



"Nàng ta đang nói cái gì vậy?"



"Nàng ta điên rồi hay sao?"



Hà Kính Triển chân tay luống cuống, nóng nảy, cũng chẳng quản nổi đây là nơi nào, hắn vội vã xông lên.



"Bốp..."



Một bạt tai này Hà Kính Triển xem như dùng hết sức lực, đánh xuống. Khuôn mặt trắng nõn của Hà Lưu Ngọc nhanh chóng xuất hiện năm bàn tay.



"Hà Lưu Ngọc... Ngươi đang phát điên cái gì?"



Thái Hòa Đế nhìn một màn trước mắt, không hài lòng, lạnh giọng.



"Các ngươi đang làm cái gì?"



Uy nghiêm của thánh thượng ai dám trêu vào, toàn trường trong một giây đều im lặng lại như tờ.



Hà Bảo Ngân lúc này vành mắt đỏ hoe, ấp úng nói.



"Lưu Ngọc tỷ, muội không biết là tỷ muốn dùng khổ nhục kế hại muội, nếu muội biết muội đã nhắc nhở tỷ rồi...Muội hoàn toàn không có biết mà..."



Bên ngoài nhu nhược là vậy, trong lòng Hà Bảo Ngân thì lại âm thầm nhủ, mình diễn thật giỏi quá đi...



Lê Hữu Quân liếc Hà Bảo Ngân một cái, khóe môi hơi cong, ánh mắt tràn đầy cưng chiều, nữ nhân này thật là hư hỏng, nhưng mà hắn thích.



Hà Lưu Ngọc lúc này lại cố tình như phát điên, hoàn toàn không suy nghĩ được gì, phẫn hận vùng lên, hét to.



"Ngươi quá độc ác, là ngươi muốn hại hài tử của ta... Là ngươi... Là ngươi..."



Thái Hòa đế xoa trán, xua tay.



"Mang nàng ta xuống..."



Hà Lưu Ngọc bị người mang xuống, Thái Hòa đế lúc này mới nhìn sang mấy người Hà Kính Triển.



"Các ngươi tốt nhất nên cho trẫm một lý do hợp lý..."



Hà Kính Triển cảm thấy cổ mình truyền tới cảm giác lạnh lẽo, hai chân mềm nhũn.



"Phù..."



"Hoàng thượng minh xét..."



"Mình xét cái gì?"



Thái Hòa Đế nhìn hắn, hỏi một câu. Ánh mắt như có, như không, đảo qua trên người Lê Hưng Vinh một vòng.



Trước đó không lâu, Lê Hưng Vinh đã tự mình đến cầu hắn tứ hôn Hà Lưu Ngọc cho mình làm trắc phi, hắn còn đang muốn hạ chỉ thì chuyện này xảy ra.



Thái Hòa Đế cũng sáng tỏ, Lê Hưng Vinh ở trong chuyện này cũng có động tay chân, nhưng hắn không muốn xé toạc ra.



Nhi tử của hắn ngu xuẩn đến mức này, hắn thực không muốn thừa nhận, thật quá mất mặt.



"Lão thập nhất, chuyện này giao cho con xử lý đi..."



"Phụ hoàng..."



Lê Hưng Vinh thật không thể tưởng tượng được hậu quả của việc Lê Hữu Quân đích thân nhúng tay điều tra cái sự tình này.



Thái Hòa Đế xua tay, trầm giọng.



"Không cần nói nữa, cứ vậy mà làm đi..."



"Choang... Choang..."



Hà Lưu Ngọc bị cưỡng chế đưa trở về cả người như phát điên, đập hết đồ đạc ở trong lều, hai mắt vằn đỏ.



"Hà Bảo Ngân... Hà Bảo Ngân... Ngươi thật độc ác..."



Bên ngoài lều hai thân ảnh kín đáo vạch cửa sổ nhìn vào bên trong lều, khuôn mặt khó nén được ý cười.



"Ta nói chứ, tiểu thư nhà chúng ta chơi chiêu gậy ông đập lưng ông này thật là lợi hại quá đi."



"Đúng vậy, có nghĩ nát óc thì mấy kẻ kia cũng sẽ chẳng nghĩ ra được độc Trí Khinh kia khi sau khi uống thuốc giải thì phải qua mười hai canh giờ mới hết, nếu như trong mười hai canh giờ này, chỉ cần thêm một chút mê tán thì đầu óc của người trúng độc sẽ trở lên đần độn, còn có thể bị người khác điều khiển, sau đó lại phát điên chứ..."



"Haha... Nhìn cái bộ dáng ngu ngốc không có não, chưa đánh đã khai của nàng ta khi ấy, ta thật vừa lòng hả dạ..."



"Còn có cả cái biểu cảm đa sắc màu của đại lão gia và Vinh vương nữa. Haha... Thật vui vẻ..."



"Mau thổi hương dược giải đi..."



"Làm ngay đây..."



Hai bóng người vừa rời đi, Lê Hưng Vinh từ bên ngoài hùng hổ mà tiến vào, trên tay còn mang theo một xô nước.



"Xoạt..."



Hắn không nói hai lời, trực tiếp hất thẳng xô nước kia vào mặt Hà Lưu Ngọc.



"Hưng Vinh... Chàng..."



"Bốp..."



"Ngu xuẩn..."



Chẳng chờ cho Hà Lưu Ngọc tỉnh táo, đầu óc kịp vận chuyển đã bị hắn quăng tới một bạt tai, kèm theo tiếng rống đầy giận dữ.



Hà Lưu Ngọc ôm mặt, hai mắt mở lớn như không thể tin được những chuyện trước mặt mình.



"Chàng vì cái gì lại đánh ta chứ..."



Lê Hưng Vinh nhìn vẻ mặt mê mang, ngây thơ vô số tội của nàng ta, trong lòng dâng lên sự chán ghét.



Hà Lưu Ngọc nước mắt bắt thấy hắn như vậy, nước mắt cứ vậy tuôn rơi, nấc lên từng hồi.



"Có phải chàng đã chán ghét ta rồi, chê ta phiền toái... Vinh vương điện hạ..."



"Được rồi, nàng còn chưa tỉnh táo thì nghỉ ngơi trước đi..."



Lê Hưng Vinh bỏ lại một câu, phất tay xoay người mà rời đi. Hắn còn quá nhiều chuyện cần phải xử lý, không muốn mất nhiều thời gian dây dưa cùng nữ nhân ngu xuẩn này nữa.



Tốc độ làm việc của Lê Hữu Quân vô cùng cao, chỉ trong vòng một đêm đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh Hà Kính Triển cùng Hà Lưu Ngọc bày mưu hãm hại Hà Bảo Ngân, còn có sự giúp đỡ của Vinh vương phi và Vinh Vương.



Thái Hòa đế nhìn qua kết quả điều tra này tức giận công tâm.



"Hồ đồ... Lão tứ này thật quá hồ đồ rồi..."



Lê Hữu Quân đứng thẳng người ở một bên chờ Thái Hòa đế tức giận xong, nói.



"Phụ hoàng bớt giận..."



Thái Hòa đế nhìn hắn, trong mắt là mấy phần tán thưởng.



"Truyền xuống ý chỉ của trẫm, nạp Hà Lưu Ngọc làm thiếp cho Vinh vương. Hà Kính Triển gia pháp không nghiêm, làm chuyện xằng bậy, phạt năm mươi trượng, giáng xuống ba cấp vị, cắt bổng lộc một năm."



"Choang... Choang..."



"Làm thiếp... Sao lại là làm thiếp..."



Hà Lưu Ngọc đang suy yếu nằm trên giường, nhận được tin tức truyền tới thì nổi điên.



"Ta phải đi gặp Vinh vương... Ta phải đi gặp ngài ấy..."



"Tiểu thư... Người bình tĩnh lại đi, đây là ý chỉ của thánh thượng..."



Nhị Lâm ở một bên vội vàng giữ lại chủ tử mà khuyên can.



"Có chuyện gì thế này..."



Hà Mộng từ bên ngoài tiến vào trên mặt tràn đầy đắc ý.



"Cút..."



Hà Lưu Ngọc nhìn thấy cái bộ dáng đắc ý của Hà Mộng thì tức giận liền đuổi người.



Hà Mộng cười càng thêm tươi, đi vào trong, ngồi xuống bàn.



"Tỷ tỷ... Sao lại nóng nảy như vậy. Nghe nói tỷ cũng sắp được nạp vào phủ làm thiếp, muội tới đây để chúc mừng tỷ ấy mà..."



"Cút... Ngươi cút ngay cho ta... Cút..."



Hà Lưu Ngọc tức giận đến không màng hình tượng, lao ra bên ngoài.



"A..."



"Tiểu thư..."



"Lưu Ngọc..."



Lê Hưng Vinh vừa vào tới cửa đã bị Hà Lưu Ngọc ngã vào trong ngực hắn.



Hà Lưu Ngọc thấy Lê Hưng Vinh, nước mắt tràn bờ mi.



"Hưng Vinh... Chàng tới rồi... Chàng tới rồi... Chàng nói đi, tại sao ta lại là thiếp chứ, chàng nói sẽ cưới ta làm trắc phi mà... Huhu..."



Lê Hưng Vinh nhìn bộ dáng đau lòng của nàng trong lòng lại cảm thấy có chút áy náy.



"Lưu Ngọc... Đây là ý chỉ của phụ hoàng, ta cũng không có cách nào..."



"Không..."



Hà Lưu Ngọc khóc tới ngã quỵ xuống, dưới chân một dòng máu đỏ chảy ra.



"Lưu Ngọc..."



Lê Hưng Vinh hoảng loạn, vội vàng ôm lấy người chạy vào bên trong.



Thái y nhanh chóng được gọi tới, sau khi bắt mạch cho Hà Lưu Ngọc thì khẽ thở dài.



"Vương gia... Lưu Ngọc tiểu thư bị xảy thai, thân thể suy nhược, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian dài..."



"Ừ..."



Lê Hưng Vinh nhìn Hà Lưu Ngọc trong đầu không khỏi nhớ tới chuyện tình của hai người, hắn khẽ nắm tay nàng.



"Lưu Ngọc..."



Thái Hòa đế nhìn nhi tử đang quỳ gối trước mặt mình, có chút đau đầu.



"Ngươi vẫn một mực muốn để nàng làm trắc phi của mình ngươi đã nghĩ tới hậu quả hay không?"



Lê Hưng Vinh cúi đầu, nghĩ một chút, nói.



"Phụ hoàng, nhi thần biết sau chuyện hôm trước người không hài lòng về Lưu Ngọc. Nhưng nàng là nhất thời hồ đồ, nay nàng đã phải trả giá đắt cho việc làm ấy rồi, xin người hãy cho nàng một cơ hội để sửa sai..."



"Được rồi... Được rồi... Ngươi không cần phải nói nữa, nếu ngươi đã một hai phải như vậy, thế thì ta cũng tùy ngươi đi..."



Thái Hòa đế mất kiên nhẫn xua tay mà đuổi người.



Lục Quốc Hội Quân kết thúc hoàn mỹ, đoàn người nhanh chóng khởi hành trở về kinh đô.



Lại phải trải qua một chặng đường dài mệt mỏi cuối cùng đoàn người cũng đã trở về đến kinh thành.



Lý Thu Huyền ở nhà làm một bàn tiệc lớn tẩy trần cho ba phụ tử.



Hà Bảo Ngân vừa vào cửa đã chạy tới ôm lấy Lý Thu Huyền cọ cọ, làm nũng.



"Mẫu thân, con nhớ người muốn chết..."



Lý Thu Huyền yêu thương vuốt vuốt tóc nàng, cưng chiều.



"Mẫu thân cũng nhớ ngươi..."



Hà Trí Quang liếc xéo muội muội nhà mình một cái, nhịn không được xoa xoa cánh tay.



"Thân ái muội muội... Muội làm ta sởn hết cả da gà lên rồi đây này. Mẫu thân, người đừng có để bị nàng lừa bịp, lần này ở Lục Quốc Hội Quân nàng là nữ nhân gan lớn nhất đó..."



Hà Trí Quang rất không khách khi mà một năm một mười kể lại những gì diễn ra ở Lục Quốc Hội Quân cho Lý Thu Huyền, không một chút áy náy bán đứng muội muội.



"Ca ca..."



Hà Bảo Ngân làm bộ giận dỗi dậm chân hô lên một tiếng.



Lý Thu Huyền chọc chọc trán nàng mấy cái, nói.



"Lá gan của ngươi thật sự quá lớn, lại dám để quả trên đầu cho khánh Vương điện hạ bắn, vạn nhất bị thương ngươi, ngươi bảo mẫu thân sống thế nào? Cho dù vì cái gì đi chăng nữa ngày sau cũng không được làm bậy như vậy nữa!”



Hà Bảo Ngân cọ cọ vào người mẫu thân mấy cái, nhỏ giọng nói.



"Con đâu có làm bậy chứ..."



"Còn cãi..."



Lý Thu Huyền làm mặt tức giận, đưa tay nhéo lỗ tai nàng một cái.



Hà Bảo Ngân vội vàng hô lên.



"A... Con biết rồi, đảm bảo sẽ không có lần sau đâu mà..."



Chờ cho Lý Thu Huyền buông tha nàng, Hà Bảo Ngân chạy vội tới chỗ của Hà Trí Bình, nắm lấy tay phụ thân, cáo trạng.



"Phụ thân, người mau tới quản thê tử của mình, nàng bắt nạt bảo bối nữ nhi của người kìa..."



Hà Trí Bình hơi nhún vai, bất đắc dĩ.



"Thê tử của ta dạy bảo thì chỉ có đúng, không sai được đâu, con cứ nghe theo là được..."



"Ô ô ô... Phụ thân người thật là..."



(còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK