Mục lục
XUYÊN QUA GIẤC MỘNG NGÀN NĂM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hữu Quân thấy nụ cười của nàng, trong tim như được lấp đầy hạnh phúc. Hà Bảo Ngân mỉm cười, ngẩng đầu, nhiệt tình chủ động tặng cho Lê Hữu Quân một nụ hôn.



Hiếm khi thấy nàng chủ động như vậy, Lê Hữu Quân cảm thấy chính mình sắp bay lên rồi, nhanh chóng giành lại thế chủ động của nam nhân.



Hai người dây dưa một hồi, mãi đến khi Hà Bảo Ngân cảm thấy môi mình sắp ngạt thở mới được Lê Hữu Quân buông ra.



"Thật ra, ta không phải không hiểu cái khó xử của huynh, cũng không muốn làm khó dễ gì huynh, nhưng ta thật sự không chịu nổi cảnh phu quân của mình sẽ có nữ nhân khác..."



Hà Bảo Ngân vẫn luôn biết ở thời đại này khác với hiện đại, ở đây nam nhân năm thê, bảy thiếp là chuyện thường tình, huống chi Lê Hữu Quân còn là một Vương gia, đường đường long tử phượng tôn, trong mấy nhi tử của hoàng đế, thành hôn người nào chẳng có trắc phi.



Hiểu thì vẫn hiểu là như thế, nhưng khi chuyện đụng trên đầu nàng, nàng lại không các nào thấu tình đạt lý cho được.



Nếu bắt nàng phải chung chồng, nàng thà ở giá còn hơn.



Lê Hữu Quân sủng nịnh nhéo chóp mũi của nàng, nói.



"Ta biết... Ta không trách nàng, tất cả đều là do ta cam tâm tình nguyện..."



Đúng vậy, Lê Hữu Quân hắn là ai cơ chứ, nếu hắn đã không muốn, thì ngay cả Hoàng đế, muốn ép hắn vào khuôn khổ cũng không thể, nói chi là một nữ tử. Tất cả đều vì hắn yêu nàng, nguyện vì nàng mà làm tất cả, muốn cho nàng hạnh phúc, muốn đáp ứng hết thảy những yêu cầu mà nàng đưa ra...



Ba ngày sau, hoàng đế phái Nghiêm công công phụng bồi nội các, Mã các Lão đi tới Định An Hầu phủ tuyên đọc ý chỉ.



Khi nhận được tin tức, Hà Trí Bình liền mang theo một nhà ở cửa chờ đón. Mã các Lão xuống khỏi xe ngựa, cười híp mắt lấy từ trong ngực ra một cuốn thánh chỉ khác, nói với mọi người Định An Hầu phủ.



“Không biết Bảo Ngân cô nương là vị nào, mời đi ra nghe chỉ.”



Hà Bảo Ngân quy quy, củ củ, tiến lên phía trước, phúc lễ với Mã các Lão, sau đó quỳ xuống nghe thánh chỉ.



Mã các Lão mở thánh chỉ, tuyên đọc. Mã các Lão năm nay đã quá thất tuần, tinh thần lại quắc thước, giọng nói như chuông đồng, thánh chỉ tứ hôn là hắn tự mình viết, do chính hắn đọc lên lại càng như nước chảy mây trôi, từ ngữ trau chuốt cực kỳ hoa lệ.



“Phụng thiên thừa vận...



Hoàng Đế chiếu viết...



Hà Bảo Ngân, đích nữ Định An Hầu phủ, phong hào Hà Xuân Huyện chủ, tài mạo hơn người, xứng danh tài nữ... Nay trẫm ra chiếu chỉ, tứ hôn nàng cùng Thập Nhất Hoàng Tử, Khánh thân vương làm chính phi, khâm thử!”



Thế nhưng là chỉ hôn Hà Bảo Ngân cho Lê Hữu Quân làm chính phi. Mặc dù nằm trong dự liệu của mọi người, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy.



Mã các Lão đọc xong thánh chỉ, mọi người đứng dậy, Hà Trí Bình thỉnh thánh chỉ vào trong từ đường cung phụng.



Mã các Lão cười, thân thiết vỗ vai Hà Trí Bình, nói.



“Ngươi đó, thật đúng là có phúc khí, nữ nhi hiện giờ đã là chính phi của hoàng tử, ngươi thật là sinh được nữ nhi tốt!”



Hà Trí Bình vội vàng khiêm nhường mấy câu, mời Mã các Lão đến chính phòng nghỉ ngơi, Mã các Lão lại nói.



“Bổn các còn phải hồi cung bẩm báo với Hoàng thượng, trà ngon của ngươi, lưu đến lần sau lại uống đi.”



Hà Trí Bình tự mình đưa Mã các Lão và Nghiêm công công ra cửa, không thể thiếu lặng lẽ cho mỗi người một cái hồng bao thật dày.



Bọn họ vừa mới đi, Võ Yến Nhi liền đi lên, thật lòng cao hứng thay tiểu cô nhà mình.



“Bảo Ngân nhà chúng ta thật là phúc khí tốt, lại còn làm thân vương phi!”



Lý Thu Huyền nhìn con dâu, cười nói.



“Xem ra Khánh Vương thật sự dụng tâm với Bảo Ngân nhà chúng ta..."



Sắc mặt Hà Bảo Ngân đỏ bừng nghe mọi người “chúc mừng” không ngừng ở bên tai của nàng. Chẳng qua trong lòng nàng vẫn rất hưởng thụ.



Mọi người rộn ràng một phen, Hà Bảo Ngân da mặt mỏng, như chạy trốn trở về viện tử của mình.



Lại nói lão phu nhân, cười cười chúc mừng qua loa một tiếng, trong lòng chán ngán muốn chết. Hà Thanh Nhân cùng Hà Minh Nguyệt sắc mặt cũng không mấy tốt đẹp, nói mấy câu chúc mừng lấy lệ với Lý Thu Huyền rồi dìu lão phu nhân trở về.



Vốn dựa theo nghi chế hoàng gia, sau khi hoàng tử chỉ hôn thành thân cùng chính phi, không cần hoàn toàn dựa theo tập tục dân gian, đi đủ lục lễ. Dù sao địa vị hoàng gia và nhà mẹ đẻ hoàng tử phi cũng không phải là bình đẳng, hoàng tử cũng sẽ không tự hạ thấp địa vị tiến hành những thứ nghi thức rườm rà kia, rất nhiều nghi thức hôn khánh đều để cho nội vụ phủ làm thay.



Chẳng qua Lê Hữu Quân để tỏ lòng tôn trọng và yêu quý đối với Hà Bảo Ngân, vẫn kỹ lưỡng trịnh trọng một cách kỳ lạ mà tiến hành mỗi một bước của “Lục lễ”.



Một ngày nọ Hà Bảo Ngân đang cùng Lý Thu Huyền và Võ Yến Nhi ngồi xem giá y được tú nương mang tới.



Giá y đỏ thẫm được trải trên giường lớn. Võ Yến Nhi nhìn giá y trước mặt, nhịn không được cảm thán.



"Thật là một chất vải tốt, màu sắc này nhuộm rất chuẩn, không hổ là hàng tốt nhập từ Hoa quốc vào.”



Hoa Quốc nằm ở phía nam, chất lượng tơ lụa và vải là có một không hai trong lục quốc.



Hà Trí Bình thương yêu nữ nhi, mấy năm trước đã tốn số tiền lớn mua được từ trong tay tư thương một xấp vải tốt nhất, đợi đến lúc nữ nhi xuất giá sử dụng.



Hà Bảo Ngân cười, nói.



"Tẩu tử tốt, tẩu cũng đừng khen ta nữa, giá y lúc trước của tẩu cũng tuyệt không kém so với ta a!”



Võ Yến Nhi cười lớn, nói.



“Cái miệng lanh lợi này của ngươi, thật đúng là không buông tha người khác!”



"Phu nhân, thiếu phu nhân, tiểu thư... Khánh vương điện hạ đến..."



Dương Thu từ bên ngoài, chạy vào, bộ dáng thở không ra hơi, hô to.



Hà Bảo Ngân nghe xong đuôi lông mày nhảy dựng, không nhịn được trên mặt mang ý cười.



“Hắn tới làm cái gì?”



Dương Thu nói.



“Thật giống như, là tới tặng lễ!”



Dừng một chút còn nói thêm.



“Vương gia tặng cho chúng ta rất nhiều rất nhiều vàng, còn tặng hai con chim sống.”



Võ Yến Nhi cười, nắm lấy tay Hà Bảo Ngân, trêu chọc.



“Là nhạn sống đi? Đây là nạp thái? Bảo Ngân, chúng ta đi xem một chút!”



Hà Bảo Ngân ngượng ngừng, nói.



“Ta không đi.”



Võ Yến Nhi cười ha ha, nói.



“Mẫu thân, thì ra là Bảo Ngân nhà chúng ta cũng có lúc xấu hổ nha!”



Lý Thu Huyền nhìn hai người, bất đắc dĩ lắc đầu.



"Ta phải ra ngoài đó xem trước, hai đứa muốn xem thì đi theo."



"Dạ..."



Võ Yến Nhi phấn khích, cứng rắn lôi kéo Hà Bảo Ngân ra khỏi cửa phòng, đi về phía chính phòng.



Bọn họ rất nhanh đã đến chính viện, Lê Hữu Quân đưa tới không ít lễ vật, từng xe hành trang. Hà Trí Bình đặc biệt dành một cái viện để chứa những lễ vật này. Hà Bảo Ngân bị Võ Yến Nhi một đường đi lôi tới, gặp phải không ít hạ nhân đến xem náo nhiệt, thậm chí có cả lão phu nhân mang theo hai người con dâu của mình cùng Hà Thanh Nhân, Hà Minh Nguyệt cũng chạy tới xem náo nhiệt.



Vào viện, đã nhìn thấy lễ phẩm chồng chất như núi, vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, đồ cổ tranh chữ, cái gì cần có đều có. Những thứ này còn không phải là chấn động nhất, khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên chính là, Lê Hữu Quân cho người dùng vàng ròng làm tám đôi, mười sáu con kim nhạn. Lúc trước không phải là không có người lúc nạp thái dùng kim nhạn, nhưng đại đa số là nhạn mạ vàng ở bên ngoài, cho dù là có vàng, cũng tuyệt đối không có kích thước lớn như vậy, mười sáu con kim nhạn này mỗi một con đều lớn như ngỗng, xếp thành một hàng đặt ở nơi đó, vàng son lộng lẫy, quả thực chói mắt.



Lê Hữu Quân tốn không ít công phu bắt sống hai con nhạn sống, bày ở chính giữa, ngược lại lộ ra vẻ cực kỳ tầm thường rồi.



Võ Yến Nhi mở to hai mắt, cảm thấy khiếp sợ.



“Đây là bao nhiêu vàng a? Khánh Vương vì giành được một tiếng cười của Bảo Ngân, thật đúng là bỏ hết cả vốn liếng rồi! Trước kia đã nghe nói Khánh Vương phú khả địch quốc, hôm nay coi như là được mở mang kiến thức.”



Lê Hữu Quân cũng thật là tài đại khí thô, vừa ra tay chính là vàng. Hà Bảo Ngân nhìn đống vàng trước mặt không khỏi chẹp miệng, hít vào, tên phá của này, về sau nhất định phải quản nghiêm mới được, chứ cứ kiểu này bọn họ không sớm thì muộn cũng chết đói mất. Bất quá hắn đây là cho mình thể diện, trong lòng nàng vẫn cực kỳ cao hứng.



Hà Trí Bình bày tửu yến ở thư phòng tiền viện, mở tiệc chiêu đãi Lê Hữu Quân và quan viên Lễ bộ, trong bữa tiệc có cả Hà Kính Triển và Hà Kính Phi. Loại trường hợp này, Hà Bảo Ngân đương nhiên không tiện xuất hiện.



Lê Hữu Quân đối mặt với nhạc phụ tương lai, thái độ vô cùng tốt, không có dáng vẻ thân vương chút nào, trong bữa tiệc cũng không nói quốc sự, chỉ nói chút ít phong hoa tuyết nguyệt, nhất thời khách và chủ vui vẻ tận hứng. Chỉ có hai huynh đệ Hà Kính Triển và Hà Kính Phi âm thầm ghen tỵ ở trong lòng muốn nghẹn hỏng liên tục uống rượu.



Chờ tiễn Lê Hữu Quân ra về, Hà Trí Bình không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Trong truyền thuyết vị vương gia này tính khí hung bạo, lòng dạ nhỏ mọn, là một chủ nhân giết người không chớp mắt, không ngờ tiếp xúc đã lâu, thì ra là còn rất hoa, thật là làm nhạc phụ tương lai hắn càng nhìn càng vừa ý.



Hà Trí Bình trở lại phòng ngủ, Lý Thu Huyền đón cởi xiêm áo ngoài cho hắn. Hà Trí Bình ôm thê tử nằm ngã xuống giường, hôn một cái ở trên mặt của nàng.



Lý Thu Huyền sẵng giọng.



“Chàng uống rượu rồi, đừng đụng ta!”



Hà Trí Bình mặc cho nàng ghét bỏ, hôn hôn mấy cái, nói.



"Vị con rể vương gia này của chúng ta, ta thấy cũng được!”



Lý Thu Huyền bĩu môi, lườm hắn một cái.



“Sao vậy, lão gia cũng bị mấy lượng vàng của hắn đập ngã sao?”



Hà Trí Bình cười nói.



“Ta là người không có tiền đồ như vậy sao? Chẳng qua hắn chịu dùng đại thủ bút như vậy, đủ thấy hắn thực tâm với Bảo Ngân.”



(còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK