Đại Nam bên này sớm có chuẩn bị, phái ra tôn nữ của một vị kỳ học uyên thâm xuất chiến, nữ hài này là Nguyễn Hải Yến, thân phận, địa vị không cao, hôm nay có thể cùng nhiều danh môn quý nữ tham dự bữa tiệc bách hoa yến hội như vậy, chẳng qua chính là nhìn trúng kỳ lực của nàng, ý định để nàng làm vẻ vang cho quốc gia mà thôi.
Hà Bảo Ngân nhìn Nguyễn Hải Yến nhíu nhíu mi, hỏi Tam công chúa.
"Ta nhìn nàng ta có vẻ hơi quen mắt..."
Tam công chúa mỉm cười, nói.
"Nàng là cháu gái của Lệnh Phi, nàng ta cùng Trương Hòa đều là hoa si của Thập nhất ca, kỳ lực của nàng ta cũng là vì biết thập nhất ca yêu thích đánh cờ, ngày đêm liều mạng luyện tập mà thành đấy."
"À..."
Hà Bảo Ngân hơi có chút mất hứng, khóe mắt liếc xéo qua Lê Hữu Quân ở bên kia, đúng là nam nhan họa thủy. Lê Hữu Quân cũng đang nhìn nàng, bất ngờ bị nàng liếc một cái đầy bất mãn như vậy có chút mù mịt.
Nguyễn Hải Yến này quả nhiên lợi hại, Bắc Yến phái ra liên tiếp hai nữ hài, đều bị nàng thành thạo đánh bại rất nhanh. Sắc mặt Đám người Ngô Vũ Đồng thật không tốt, nếu để cho Đại Nam lại thắng một ván nữa, mặt mũi này các nàng xem như mất sạch, tất cả cố gắng lúc trước chẳng phải là muốn uổng phí. Nhớ tới trước khi rời đi Bắc Yến, phụ hoàng của nàng tha thiết dặn dò nàng, Ngô Vũ Đồng cũng có chút sốt ruột. Nếu không thể dưới điều kiện mạnh mẽ thắng được cuộc tranh tài này, trở về, Hoàng Đế Bắc Yến sợ là muốn trách nàng hành sự bất lực, khi đó cuộc sống của nàng chỉ sợ cũng rất khó qua.
Mắt thấy hai vị khuê tú kỳ lực cao siêu chuẩn bị trước đó đều bại trận toàn bộ, trong tay nàng đã không có quân bài có thể dùng, cho nên chỉ có thể hết đường xoay xở. Chính vào lúc này, Đại cung nữ thiếp thân của nàng đi tới, thấp giọng nói bên tai nàng, Ngô Vũ Đồng hơi ngẩn ra, chậm rãi gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Nhóm khuê tú luôn có thể tìm được các loại lý do rời đi ví như thay quần áo, cho nên Ngô Vũ Đồng đi ra Ngũ Phượng lâu cũng không ai ngăn trở. Ngô Nhạc đã tại một gốc cây lộc vừng ở phụ cận cửa cung chờ nàng. Ngô Vũ Đồng đi tới, khẽ gọi một tiếng.
“Hoàng huynh! Ngươi gọi ta tới có chuyện gì?”
Nàng và Ngô Nhạc cũng không phải là một mẹ sinh ra, quan hệ hai người quá bình thường, nàng cũng cũng không thích vị Đại hoàng huynh ngang ngược, kiêu ngạo, thậm chí có chút biến thái này.
Ngô Nhạc cũng lười cùng nàng vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Ngũ muội muội, bất luận như thế nào chúng ta cũng phải thắng được trận cuối cùng, không thể để đám người Đại Nam kia lên mặt được.”
Nếu không thể giành lại trận này, hắn cảm giác mình có thể bị tức chết ở chỗ này.
Ngô Vũ Đồng có chút bất đắc dĩ.
“Ai không muốn thắng cuộc tranh tài này đâu? Nhưng vị kỳ chủ Nguyễn Hải Yến kia kỳ lực cao siêu, chúng ta không sánh bằng người ta, có khóc cũng không được gì.”
Ngô Nhạc ánh mắt lóe lên một chút hàn băng, cắn răng nói.
“Ngươi chỉ cần làm theo như ta nói, trận này nhất định có thể thắng.”
Nhích tới gần tai của Ngô Vũ Đồng thấp giọng nói mấy câu.
Thần sắc Ngô Vũ Đồng ngẩn ra.
“Thế này cũng được hả?”
***
Ngô Vũ Đồng trở lại trong điện Ngũ Phượng lâu, trước mặt mọi người đàm phán với Tam công chúa, muốn thêm một người tranh tài cờ vây.
Tam công chúa mặc dù còn chưa rõ chuyện ẩn trong đó, nhưng nàng cũng rất cơ trí, mắt thấy trận này lập tức sẽ thắng, làm sao chịu thêm phiền toái, mặt lộ vẻ khó khăn nói với Ngô Vũ Đồng.
“Chuyện này sợ là không ổn, lúc trước nhân số hai bên định để tham gia bách hoa yến hội chỉ là hai mươi bốn người, hiện giờ các ngươi muốn tăng một người, như vậy thật là làm khó chúng ta quá."
Ngô Vũ Đồng đương nhiên cũng đã có chuẩn bị để giải thích.
“Vị khuê tú này kỳ lực cao siêu, vốn đặc biệt chuẩn bị đến bách hoa yến hội tham gia tranh tài cờ vây, ai ngờ sau khi nàng đến Đại Nam không hợp thủy thổ, vậy mà sinh bệnh, khắp người nổi lên mụn mủ, không thể làm gì Bổn cung chỉ đành an bài một khuê tú khác thay nàng tham gia yến hội lần này. Chẳng qua vừa rồi nàng phái nha hoàn tới nói cho ta biết, bệnh của nàng đã tốt rồi, nàng ngàn dặm xa xôi từ Bắc Yến tới đây, nếu không được tham ngộ yến hội lần này, thật sự là quá mức tiếc nuối, kính xin Tam công chúa có thể giúp nàng hoàn thành tâm nguyện này.”
Những lời này người sáng suốt cũng có thể nghe ra là nói dối, nhưng nàng đánh ra bài bi tình như vậy, Tam công chúa thật đúng là không tiện phản bác nàng.
Lúc này Ngô Nhạc đã từ ngoài điện trở lại, hắn tùy tiện ngồi xuống chỗ ngồi, há miệng liền nói.
“Đại Nam mênh mông đại quốc, luôn luôn tự cho mình là chính thống, không ngờ lại hà khắc hẹp hòi, khuê tú Bắc Yến ta ngàn dặm xa xôi đi tới kinh sư, không ngại muốn cùng khuê tú Đại Nam học hỏi một hai, các ngươi ngay cả chút yêu cầu nho nhỏ cũng không dám thỏa mãn nàng, ta thấy các ngươi chính là sợ Bắc Yến chúng ta. Vừa rồi Tam công chúa nói là công bằng, phải hai mươi bốn với hai mươi bốn, chuyện này đơn giản, khuê tú Bắc Yến chúng ta chưa ra sân ít nhất còn có mười người, lui một người cũng được.”
Đại hoàng tử Lê Cảnh Ân ôn văn nhĩ nhã nói: “Đại hoàng tử lời ấy sai rồi, quy củ của bách hoa yến hội trước đã được hai bên thống nhất định ra, hiện tại Bắc Yến lâm trận thay người. Nếu không tuân thủ quy tắc, bởi vì người khác phá lệ, liền khó có thể lộ rõ công bằng. Thử nghĩ nếu là phe nào thua không phục, ngươi đổi lại một người, ta đổi lại một người, tới khi nào mới xong? Chẳng phải là không công bằng vô cùng đối với nhóm khuê tú tranh tài lúc trước? Vị kia khuê tú muốn cảm thụ một chút không khí của bách hoa yến hội không phải là đơn giản sao, hiện tại bảo nàng tiến vào cũng không sao, chẳng qua nàng lại không có tư cách tham gia thi đấu.”
Lê Cảnh Ân đọc đủ thứ thi thư, ăn nói khéo léo, há Ngô Nhạc lại có thể so sánh. Mọi người nghe xong lời nói này của hắn, rối rít gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ngô Nhạc tức giận tới mức nhảy dựng lên. “Đại Nam các ngươi, cứ nói thẳng ra là sợ kỳ thủ của nước ta, nói các người sợ thua đi. Mênh mông đại quốc, ngay cả chút khí lượng phong độ này cũng không có, dựa vào cái gì để tồn tại cùng Bắc Yến ngang hàng?”
Vậy mà dứt khoát la lối khóc lóc.
Sắc mặt Thái Hòa đế trầm xuống, Lê Hưng Vinh đã quát lên.
“Ngô Nhạc, ngươi làm càn.”
Ngô Nhạc một bước cũng không nhường, hung hăng nhìn chằm chằm Lê Hưng Vinh. . ngôn tình ngược
Thái Hòa đế nhìn về phía Lê Hữu Quân, hắn hiểu ý của Hoàng Đế, chắp tay nói.
"Nếu Đại hoàng tử và Ngũ công chúa đều đã nói như vậy rồi, chúng ta làm cũng chủ nhà để giữ hòa khí hai bên, nhi thần nghĩ chúng ta cứ để cho vị tiểu thư kia tham gia cũng được. Tránh để người khác nhìn vào lại nói đạo đãi khách của chúng ta hẹp hòi, mất đi phong độ. Nếu để cho vị tiểu thư kia tới thì đến lúc họ có thua, cũng không thể nói gì chúng ta được..."
Thái Hòa Đế nghe hắn nói cũng gật đầu đồng ý. Hắn rộng lượng khoát tay.
“Thôi! Nếu vị khuê tú này muốn mở mang kiến thức của bách hoa yến hội, cho nàng cũng được thôi. Chẳng qua trẫm cảnh cáo trước, nếu người này lại bại bởi kỳ thủ nước ta, nếu Đại hoàng tử còn cố tình gây sự như vậy, đừng trách trẫm không niệm giao tình hai nước, trục xuất ngươi.”
Ngô Nhạc thấy mục đích đã đạt được, lúc này mới chắp tay nói.
“Vẫn là bệ hạ thông tình đạt lý thâm minh đại nghĩa, nếu lần này kỳ thủ nước ta thua nữa, Bổn vương đương nhiên, tâm phục khẩu phục.”
Không đến một lát liền có cung nữ dẫn theo vị khuê tú Bắc Yến kia tiến vào, Hà Bảo Ngân thấy người này mang khăn lụa, che kín một nửa mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, sáng ngời kinh người. Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy một chút dung mạo, nhưng nhìn tướng mạo nàng ta, tựa hồ không phải là người Á Châu.
Người nọ bái kiến đế hậu, chỉ nói bởi vì lúc trước mặt lên mụn mủ, mặc dù đã được chữa tốt, nhưng vẫn sợ bệnh khí lây cho đế hậu, cho nên mang mạng che mặt.
Thái Hòa đế đương nhiên sẽ không so đo những thứ này, chỉ thúc giục nàng ta.
"Được rồi, ngươi mau ngồi vào bàn tỉ thí đi..."
Tranh tài từ giữa trưa đến hiện tại, thời gian đã qua hơn hai canh giờ. Thái Hòa đế dù sao cũng lớn tuổi, ngồi lâu như vậy, cảm giác cực kỳ mệt mỏi.
"Tiểu nữ tuân mệnh..."
Nàng kia theo lời ngồi xuống bên cạnh kỳ nữ Đại Nam, hai người đâu ra đấy bắt đầu đánh cờ. Hà Bảo Ngân ngồi ở hàng thứ hai, ở ngay phía sau Tam công chúa, vị trí cực kỳ gần phía trước, vì vậy thấy rất rõ. Kỳ nghệ của nàng kia không kém, nhưng so sánh cùng Nguyễn Hải Yến, cũng có chút chênh lệch, thậm chí không bằng vài vị khuê nữ Bắc Yến thất bại trước đó.
Hà Bảo Ngân không khỏi âm thầm lấy làm kỳ, Ngô Nhạc mất sức lớn như vậy để cho nàng ta đi vào, chẳng lẽ nàng cũng chỉ có trình độ loại này? Nàng len lén dò xét Ngô Nhạc một cái, thấy hắn khí định thần nhàn, một bộ định liệu trước. Hà Bảo Ngân mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như thế.
Đánh cờ song phương bởi vì thực lực chênh lệch lớn, đi không được mấy bước, khuê nữ Bắc Yến liền rơi vào hạ phong. Chính lúc mọi người Đại Nam thở phào nhẹ nhõm, tình thế trên trận bỗng nhiên nghịch chuyển, Nguyễn Hải Yến liên tiếp đi nhầm, quả thực là liên tục hồ đồ, không đến chốc lát thế nhưng không có chút dấu hiệu nào để chuyển bại thành thắng, nàng kia thế nhưng như kỳ tích thắng được một trận.
Tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái, nhóm khuê tú của Đại Nam lại càng xôn xao.
Nguyễn Hải Yến được nha hoàn đỡ xuống dưới, Hà Bảo Ngân liền phát hiện nàng ngay cả đi đường cũng không xong. Hà Bảo Ngân lại càng kinh ngạc, Tam công chúa không nhịn được trách cứ.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Kỳ nghệ của người nọ rõ ràng kém ngươi rất nhiều, sao ngươi lại thua nàng?”
Nguyễn Hải Yến sắc mặt trắng bệch, liên tục cáo lỗi.
“Công Chúa điện hạ, thần nữ cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Chỉ là ngồi ở chỗ kia đánh cờ một chút, đã cảm thấy đầu váng não căng, thậm chí ngay cả bàn cờ đều có chút nhìn không rõ. Hơn nữa người nọ càng không ngừng dùng quân cờ đánh vào nhau, thần nữ nghe liền tâm phiền ý loạn, căn bản không có cách nào tĩnh tâm suy nghĩ ván cờ...”
Tam công chúa ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ là ngươi đánh quá nhiều trận, quá mức mệt nhọc tinh lực hao hết, cho nên mới xuất hiện sai lầm như vậy?”
Ngoại trừ Nguyễn Hải Yến, trong khuê tú Đại Nam còn có hai vị kỳ lực cao cường, Tam công chúa đều phái các nàng ra. Lẽ ra kỳ nghệ của hai người này mặc dù kém khuê tú ra sân đầu tiên, nhưng thắng vị nữ tử che mặt này của Bắc Yến hẳn là không khó, nhưng hai người đều không ngoại lệ thua trận, giống như khuê tú thứ nhất thua không minh bạch không giải thích được.
Sắc mặt Tam công chúa đen hoàn toàn. Nếu không thể thắng ván này, Đại Nam sẽ có tỷ số là hòa, tuy không thua nhưng Đại Nam là chủ nhà, thật sự quá mất mặt, với lại còn thua một người kỳ lực kém hơn lại càng mất mặt và không phục.
Lê Hữu Quân cũng vẫn đang chú ý thế cục trong sân, lúc này hắn nhìn thấu một chút tình thế. Hắn đi ra ngoài Ngũ Phượng lâu, bảo Lục Đình tìm giấy bút đến, viết một tờ giấy, bảo Lục Đình tìm cung nữ, đưa đến trên tay Hà Bảo Ngân.
Hà Bảo Ngân cũng phát giác tà môn của vị khuê nữ Bắc Yến này, đang kinh nghi bất định, một cung nữ đi tới đổi trà nóng cho nàng, sau đó thừa dịp người khác không chú ý đem một tờ giấy nhét vào trong tay của nàng.
Hà Bảo Ngân dùng chiều rộng tay áo che dấu, thật nhanh mở tờ giấy kia ra, nhìn thấy viết mấy chữ long phi phượng vũ.
“Đừng nhìn ánh mắt của nàng.”
Nàng hơi ngẩng đầu, Lê Hữu Quân hướng nàng hơi gật đầu. Hà Bảo Ngân liền hiểu là hắn truyền giấy cho nàng.
Hà Bảo Ngân trong lòng có một chút hiểu rõ. Nàng nói khẽ với Tam công chúa.
“Ta đi tỷ thí cùng vị cô nương này một chút.”
Tam công chúa thở phào nhẹ nhõm, trên tay nàng đã không người nào có thể dùng, cũng đang muốn thương lượng cùng Hà Bảo Ngân nghĩ đối sách. Nàng đương nhiên nhanh chóng đáp ứng.
Hà Bảo Ngân đi tới trong sân, sau khi hành lễ đúng quy củ, liền ngồi vào bàn cờ, khẽ mỉm cười với khuê nữ của Bắc Yến.
"Tiểu nữ xin được chỉ giáo..."
Người kia chỉ hơi gật đầu với nàng, đưa tay ra dấu mời.
Hà Bảo Ngân cũng chẳng khách khí cùng nàng ta, nàng lấy một quân cờ đặt xuống bàn cờ. Người nọ tiếp theo sau nàng, qua năm quân cờ Hà Bảo Ngân bắt đầu có cảm giác đầu óc bị kéo căng, nữ nhân kia trên tay cầm quân cờ liên tục không ngừng gõ xuống.
Hà Bảo Ngân dùng tay bấm lên đùi mình một cái, đau đớn thanh tỉnh, nàng vội đưa mắt nhìn sang chỗ khác, trong vô thức tìm đến Lê Hữu Quân.
"Kỳ nghệ của tiểu thư đây tinh thông như vậy, ngày hôm nay ta được lĩnh giáo thật vinh hạnh..."
Hà Bảo Ngân bất ngờ lên tiếng hỏi, người nọ không thể không đáp lại, chỉ có thể khách sáo với nàng.
"Tiểu thư quá khen rồi..."
Câu hỏi này bất ngờ cắt ngang, người kia bị dán đoạn Hà Bảo Ngân nhanh chóng nhận ra được điểm mấu chốt của vấn đề, cười lạnh một tiếng, tiếp tục vừa hạ cờ vừa nói.
"Không biết tiểu thư đây được cao nhân nào chỉ bảo, có thể giới thiệu cho ta không?"
"Ta là do yêu thích nên tự học, không có cao nhân nào chỉ cho cả nên không thể giới thiệu được..."
Nghe nàng ta trả lời, Hà Bảo Ngân làm bộ thở dài.
"Vậy sao? Thật là đáng tiếc quá..."
Nghĩ một chút nàng lại làm như kinh ngạc nhìn đối phương, nói.
"Nghe nói tiểu thư bị mụn mủ, ta có một nha hoàn am hiểu dược lý, nếu tiểu thư không chê ta liền nói nàng tặng cho tiểu thư một bình thuốc. Thuốc của nàng rất tốt, vừa có thể trị tận gốc mụn, không để lại sẹo, còn có thể dưỡng da nha..."
"Đa tạ tiểu thư quan tâm, nhưng ta đã khỏi rồi, không dám làm phiền tiểu thư..."
Liên tục bị Hà Bảo Ngân làm ồn, cắt ngang, đối phương không thể thuận lợi hành động, trong lòng vô cùng gấp gáp.
Lê Hữu Quân vừa mới một lát công phu, hắn đã phái người điều tra xong lai lịch của người này. Người này vốn cũng không phải là người Bắc Yến, mà là người La Tinh. Bắc Yến đả thông con đường giao thương, mua bán cùng các nước Tây Vực ngày càng hưng thịnh, người Tây Vực cũng bắt đầu tiến vào Bắc Yến, dốc sức vì quan viên thậm chí hoàng thất Bắc Yến.
Nàng ta chính là Ngô Nhạc vơ vét mà có được, nguyên là phù thủy của người La Tinh, có chút bản lĩnh lợi hại, chính là thuật thôi miên. Khuê tú Đại Nam ngồi đánh cờ với nàng, bởi vì khoảng cách rất gần, rất dễ bị nàng thôi miên, bởi vậy các nàng rõ ràng kỳ lực cao hơn nàng ta, lại lặp đi lặp lại nhiều lần thua cờ một cách không giải thích được.
Ngô Nhạc ở một bên nhìn thấy tình hình không ổn nóng lòng, lên tiếng.
"Vị tiểu thư này ngươi ồn ào như vậy sẽ khiến người của ta mất tập trung, ngươi có phải muốn chơi xấu không?"
"Đúng vậy, có ai đấu cờ lại ồn ào như vậy chứ, ta thấy ván này nên chơi lại đi cho công bằng." Trương Hòa ở bên dưới cũng phụ họa theo Ngô Vũ Đồng.
Hà Bảo Ngân trong lòng rủa thầm một câu "Mẹ nó..." Cười một tiếng, đang muốn lên tiếng, ai ngờ đối thủ của nàng mặt dày hơn tường thành đã nói trước một bước.
"Ta đúng là bị ồn không thể tập trung, vị tiểu thư này, nếu muốn hàn huyên có thể để sau khi kết thúc, ta có thể phụng bồi..."
Hà Bảo Ngân muốn lật bàn cờ rồi, cười đến nghiến răng.
"Được..."
Hà Bảo Ngân đã nắm được vấn đề, nói nhỏ với cung nữ bên cạnh một tiếng. Cung nữ nghe phân phó lui ra bên ngoài, sau đó trở lại với hai cục bông trắng, Hà Bảo Ngân nhận lấy bông, đem nhét chặt lỗ tai của mình lại.
Đối phương thấy nàng làm như vậy thì cau mày.
"Tiểu thư đây là có ý gì?"
Hà Bảo Ngân làm ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội nói.
"Ta muốn tập trung cùng tiểu thư đấu cờ nha... Các người đã nói, muốn tập trung thì phải yên tĩnh còn gì..."
Đối phương trợn mắt, nàng ta cũng muốn lật bàn rồi, ở đâu ra cái tiểu nha đầu ranh ma này vậy trời, bịt tai rồi, cả người ngồi cũng không an phận, không ngừng xoay trái, xoay phải, không để ý nàng ta, mắt nhìn xung quanh bốn phía như đứa nhỏ hiếu kỳ, bảo nàng ta làm sao mà thôi miên chứ...
Hà Bảo Ngân bịt tai, mắt đảo một vòng, dừng lại trên người Lê Hữu Quân. Lê Hữu Quân thấu hiểu cái trình độ chơi cờ rách nát kia của nàng, biết thời điểm này phải tốc chiến, tốc thắng không thể dây dưa để đối thủ có cơ hội thôi miên Hà Bảo Ngân được, hắn âm thầm dùng mắt ra hiệu cho nàng.
Hà Bảo Ngân tai bịt chặt, mắt nhìn Lê Hữu Quân tập trung tinh thần đánh cờ, hai người như tâm ý tương thông, ván cờ này đánh cực nhanh, chỉ một nén nhang liền phân thắng bại. Hà Bảo Ngân đại thắng, khuê nữ Bắc Yến thảm bại. Hà Bảo Ngân tháo bịt tai, mỉm cười nói.
“Đa tạ! Đa tạ!”
Khuê nữ Bắc Yến bất đắc dĩ, đành phải lui xuống. Ngô Nhạc suy sụp ngã ngồi trên ghế, không ngờ biện pháp mình nghĩ ra như vậy, vẫn bị tiểu cô nương kia phá giải.
Ngô Vũ Đồng lại phái hai vị khuê tú ra mặt đánh cờ cùng Hà Bảo Ngân. Hà Bảo Ngân chớp chớp mắt nhìn Lê Hữu Quân. Lê Hữu Quân giờ phút này cũng đành bất chấp lương tâm mà ăn gian, tiếp tục chỉ cho nàng đánh. Hai vị khuê tú Bắc Yến rất nhanh đã bại trận.
Đến đây Bắc Yến rốt cuộc không phái khuê tú ra khiêu chiến nữa, Hà Bảo Ngân không có chút nào khó khăn thu được kỳ chủ môn kỳ.
Thời điểm mọi người nhìn về phía Hà Bảo Ngân, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi.
(còn tiếp)