Quốc Công lão phu nhân hết sức hài lòng, cười lên vui vẻ.
“Tốt tốt tốt! Đứa nhỏ này ta nhất kiến như cố, thật hận không thể lập tức cưới nàng về nhà làm tức phụ của ngoại tôn ta.”
Nói xong cởi một cái vòng tay bích lục trong suốt trên cổ tay ra.
“Đây là lễ gặp mặt đưa cho ngươi, ngươi đừng ghét bỏ.”
“Tạ lão phu nhân!”
Hà Bảo Ngân thoải mái thu lấy, cũng không từ chối.
Quốc Công lão phu nhân lại càng cao hứng. Bà nói với Hà Bảo Ngân.
“Hài tử ngoan, ngươi đi xuống trước, ta có lời muốn nói cùng tổ mẫu, mẫu thân của ngươi.”
Vừa rồi lúc nàng nói đến tức phụ ngoại tôn, sắc mặt Hầu lão phu nhân cùng Hà Thanh Nhân, Hà Minh Nguyệt liền khẩn trương rồi.
Lúc này không khỏi có chút khiếp sợ nói.
“Lão phu nhân...”
Quốc Công lão phu nhân nói.
“Nếu Hầu gia cũng ở đây, cũng mời đi ra đi. Thật không dám đấu diếm, lão thân hôm nay đến đây, là vì tới làm mai thay ngoại tôn kia của ta.”
Lý Thu Huyền có chút trợn tròn mắt.
“Thật sự là... Khánh vương gia?”
Quốc Công lão phu nhân cười dài nói.
“Ta cũng chỉ có một ngoại tôn như vậy, trừ hắn ra, còn có người khác sao?”
Nàng thấy sắc mặt Lý Thu Huyền thay đổi, trấn an nói.
“Yên tâm, ngoại tôn ta là ý định cưới Bảo Ngân làm chính phi của hắn, sẽ không ủy khuất nàng.”
Đang khi nói chuyện, Hà Trí Bình cùng Hà Trí Quang cũng tới.
Mọi người kiến lễ với nhau, Khấu thị thoải mái nói rõ ý đồ đến.
"Thật không dám dấu diếm, Hữu Quân lần này quả thật là động tâm tư với Bảo Ngân, chuyện một đạo thánh chỉ, hắn lại quanh co lòng vòng mời ta ra mặt. Như vậy cũng tốt, đủ để biểu hiện ra thành ý của chúng ta. Nói đi thì nói lại, Bảo Ngân nha đầu nhân phẩm tướng mạo tài hoa như vậy, ngoại trừ Hữu Quân, ta thật sự nghĩ không ra khắp kinh thành còn ai có thể xứng đôi với nàng. Hầu lão phu nhân, Hầu gia, Hầu phu nhân các ngươi cũng đừng do dự, đồng ý cửa hôn sự này, ta cũng dễ trở về báo cáo kết quả.”
Hà Trí Bình trước đó đã biết ít nhiều chuyện Lê Hữu Quân có ý với nữ nhi nhà mình. Nay chuyện này tới, hắn cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Đúng như Quốc Công lão phu nhân nói, Lê Hữu Quân không trực tiếp xin thánh chỉ tứ hôn mà muốn tới cửa cầu hôn, muốn có sự đồng ý của bọn họ, thật đủ biểu hiện thành ý của hắn.
"Được Khánh Vương thương yêu thật là phúc phần của Bảo Ngân, nhưng sự tình liên quan tới hạnh phúc trăm năm của nữ nhi, kính xin lão phu nhân để cho chúng ta có thời gian suy xét..."
Quốc Công lão phu nhân cười vui vẻ, gật đầu.
"Lão thân mặc dù tính tình nôn nóng, nhưng cũng là người hiểu đạo lý, đại sự như vậy nên cho các ngươi suy nghĩ kỹ, cũng được, mấy ngày nữa ta lại đến.”
Nói xong cũng không chào hỏi, trực tiếp đứng lên.
Tiễn Quốc Công lão phu nhân ra về, lão phu nhân nghĩ đến nữ nhi của tam phòng gả được như vậy, trên mặt đã nhịn không được lộ ra vẻ mặt ghen tỵ, âm dương quái khí mà nói.
"Đây thật là phúc phần lớn quá, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu để Bảo Ngân làm trắc phi, còn có thể hiểu được, nhưng chính phi này? Chỉ lo là thân phận của Bảo Ngân có chút không ổn.. Sợ rằng hoàng thượng cũng sẽ không cho phép.”
Nghe bà ta nói vậy, Lý Thu Huyền không khỏi cười lạnh, nói lại đôi lời.
"Bảo Ngân nhà chúng ta là đích nữ đại tiểu thư Hầu phủ. Ngoại nữ của Thừa tướng đương triều. Trên người nàng còn có phong hào Huyện Chủ, thử hỏi nếu thân phận này còn không đủ, vậy thân phận của mấy vị Vương phi của các vương gia khác nên nói là cái gì..."
Lão phu nhân có chút cứng họng, mặt đỏ bừng tức giận.
"Hừ...Gả vào hoàng thất cũng không phải dễ dàng như vậy..."
"Haha... Khó hay dễ chờ sau sẽ rõ, nhưng có một điều có thể khẳng định được, đó là làm Vương phi của Khánh Vương so với trắc phi của Vinh Vương dễ hơn rất nhiều..."
Lý Thu Huyền cười khẩy một tiếng, cũng lười đôi co nhiều với bà lão này, chỉ buông một câu như vậy liền rời đi. Đùa sao, làm chính thất có khó cũng là ngồi trên đầu trên cổ mà làm, làm thiếp có dễ cũng phải khom lưng quỳ gối mà thôi...
"Choang..."
"Xoảng..."
Lão phu nhân tức giận tới đập cả bàn, lúc trước Hà Lưu Ngọc có thể gả cho Vinh Vương làm trắc phi bà ta đã nghĩ là gả cao rồi. Không ngờ Hà Bảo Ngân lại có thể một bước làm chính phi của Khánh Vương, bảo bà ta làm sao nuốt trôi cái cục tức này cơ chứ.
Lý Thu Huyền rời khỏi khách viện cũng vội vàng quay trở về, đi thẳng tới viện của Hà Bảo Ngân.
Thấy mẫu thân tới, Hà Bảo Ngân trong lòng nắm rõ một hai, Quốc Công lão phu nhân tới làm gì, còn phải giả vờ giả vịt hỏi một câu.
“Mẫu thân, lão phu nhân Thành quốc công phủ tới làm gì vậy ạ..."
Lý Thu Huyền liếc nàng một cái, hừ một tiếng.
“Nàng là tới đề thân với ngươi.”
Hà Bảo Ngân làm bộ sợ hết hồn.
“Thật hay giả? Ai có thể mời được đến lão nhân gia nàng?”
Lý Thu Huyền nhìn nữ nhi một cái, nói.
“Là Khánh vương...”
Hà Bảo Ngân che miệng “A” một tiếng.
Lý Thu Huyền trợn mắt, điểm điểm trán nữ nhi mấy cái, làm dáng ghét bỏ.
“Ngươi ở trước mặt ta còn muốn giả ngây, giả ngô... Ngươi là thịt rơi trên người của ta xuống, trong lòng ngươi nghĩ cái gì ta nhiều ít vẫn có thể đoán được một chút. Khánh Vương là dạng người bực nào, khắp kinh sư không có mấy người không biết, nếu ngươi và hắn không có lui tới, qua lại, hắn sao lại để ý ngươi như vậy, trước khi xin thánh chỉ tứ hôn còn phải trước hết cho người đến nhà đề thân chào hỏi?”
Hà Bảo Ngân mặt nóng bừng, cúi đầu không lên tiếng.
Lý Thu Huyền phất tay với nhóm nha hoàn.
“Các ngươi đều đi xuống đi.”
Chờ cho nha hoàn đã đều lui xuống, Lý Thu Huyền nắm lấy tay nữ nhi, nói.
"Thành thân là chính ngươi, mẫu thân chỉ là muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút. Ngươi cảm thấy Khánh vương người này, như thế nào?”
Hà Bảo Ngân mím môi một chút, ngại ngùng, nhỏ giọng.
"Hắn rất tốt... Chúng ta... Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt..."
Lý Thu Huyền nghe nàng nói, cười nhẹ một tiếng, điểm cái trán của nàng mấy cái.
"Bảo sao trước đó ta vẫn cứ cảm thấy ngươi và Khánh Vương có chút lạ, hắn ở kinh thành có tiếng là máu lạnh vô tình, nhưng riêng đối với ngươi là khác biệt, chiếu cố ngươi đủ đường. Xem ra người làm mẫu thân như ta là có chút sơ xuất rồi..."
Hà Bảo Ngân có chút sốt ruột, nhắc nhở.
"Mẫu thân, người đi sai trọng điểm rồi..."
Lý Thu Huyền tức giận nhéo tai nàng một cái, mắng.
"Ngươi nóng ruột gả đi như vậy..."
"Ai ui... Con không có... Không có mà..."
Hà Bảo Ngân kêu lên oan ức. Võ Yến Nhi từ bên ngoài bước vào nhìn thấy Lý Thu Huyền đang nhéo lỗ tai của Hà Bảo Ngân, không khỏi cười trên nỗi đau của người khác.
"Bảo Ngân, muội làm sao lại chọc giận mẫu thân rồi..."
Lý Thu Huyền nhìn tức phụ nhi tử tới, càng nhìn, càng cảm thấy vui vẻ, hài lòng, nói.
"Vẫn là con dâu tốt nhất...Không như nữ nhi nào đó, đang muốn nhanh chóng gả ra ngoài kìa...”
Hà Bảo Ngân cả khuôn mặt càng lúc càng đỏ, giận lẫy.
"Mẫu thân thật xấu..."
Lý Thu Huyền cũng không trêu chọc nàng thêm nữa, nghiêm túc mà nói.
"Vốn cửa hôn sự này, ta không muốn đáp ứng, vào hầu môn sâu tựa biển, huống chi còn là phủ thân vương, hiện giờ vì cái long ỷ kia, các hoàng tử tranh giành nhau vô cùng khốc liệt, người nào có thể bảo đảm tương lai Thập nhất hoàng tử có thể dính líu hay không. Chẳng qua nam tử bộ dạng đẹp mắt như hắn, lại đối xử thật lòng với mọi người, cũng quả thực là khó tìm. Quan trọng nhất là ngươi thích...”
Cuối cùng nàng thở dài hạ kết luận.
“Nếu phụ thân ngươi không phản đối, ta liền đồng ý.”
Hai phụ tử Hà Trí Bình, Hà Trí Quang thương lượng chuyện hôn sự của Hà Bảo Ngân rất lâu. Cuối cùng xét thấy sự tình trọng đại cần hỏi qua ý kiến của nguyên chủ trước. Hà Trí Bình cho người đi mời Lý Thu Huyền cùng Hà Bảo Ngân và Võ Yến Nhi tới để thương lượng.
Lý Thu Huyền mang theo Hà Bảo Ngân và Võ Yến Nhi đi tới thư phòng.
Hà Trí Bình và Lý Thu Huyền giống nhau, cảm nhận về Lê Hữu Quân cũng không tệ. Chẳng qua nói thật, hắn lại đúng là không muốn cho Hà Bảo Ngân gả vào Khánh vương phủ, nguyên nhân chủ yếu vẫn cảm thấy hoàng gia đấu tranh kịch liệt, hắn sợ nữ nhi không khống chế được, sống không hạnh phúc.
"Bảo Ngân, con nói cho phụ thân biết, đối với mối hôn sự này con có đồng ý hay không?"
Hà Bảo Ngân ngượng ngùng, gật gật đầu một cái.
"Con đồng ý..."
"Haha..."
Hà Trí Quang ở bên cạnh vui vẻ cười lớn, hắn là người dưới trướng Lê Hữu Quân, đối với cách làm người của Lê Hữu Quân rất rõ. Hắn có thể nhìn ra được, Lê Hữu Quân là thật lòng yêu thích muội muội nhà mình. Nếu muội muội nhà hắn cũng yêu thích Lê Hữu Quân, vậy hắn chẳng có lý do gì để mà phản đối cả.
Hà Trí Bình liếc nhi tử một cái, thở dài, nắm tay thê tử mà cảm khái.
"Haizzz... Nữ nhi lớn không giữ được nữa rồi. Phu nhân, chúng ta gả nàng đi thôi..."
Lý Thu Huyền gật đầu, phụ họa.
"Thôi thôi... Gả nàng đi, chờ Yến Nhi sinh cháu, chúng ta bồng cháu vẫn là tốt hơn..."
Hà Bảo Ngân giật giật khóe miệng, phụ mẫu hai người thật làm bảo bối đau lòng quá đi.
Hà Bảo Ngân sau khi xác định người nhà mình đều không phản đối hôn sự này, liền trở về viện của mình.
Lê Hữu Quân không biết từ bao giờ, đã ngồi sẵn trong phòng chờ nàng ở đó. Thấy nàng trở về khẩn cấp nói.
“Phụ mẫu nàng rốt cuộc là thái độ gì, nàng nói nhanh lên.”
Hà Bảo Ngân lườm hắn một cái, bĩu môi, ai oán nói.
"Bọn họ ghét bỏ nữ nhi này rồi, nói muốn gả ta cho nhanh rồi an tâm chờ bế nội tôn... Hừ..."
(còn tiếp)