"Gần đây mẫu thân đang bận chuẩn bị cùng ngoại tổ mẫu về quê giỗ tổ. Chờ người trở về thì chúng ta thông báo cũng không có muộn..."
"Được... Tất cả đều nghe theo nàng..."
Thân thể Hà Bảo Ngân vốn đã bị tổn thương, rất khó mang thai, một khi mang thai rồi lại rất dễ bị xảy thai, vậy nên để đảm bảo an toàn cho mẫu tử hai người bình an, Đường Yên quyết định gác lại hết chuyện đang làm dở dang, tự mình ở bên chăm sóc cho nàng.
Lê Hữu Quân cũng bắt đầu nâng cao tinh thần như lâm vào đại địch, trên dưới hầu phủ đều bị hắn bố trí lại một lần, quét dọn sạch sẽ, không cho phép bất cứ một vật cản nào có thể gây nguy hiểm cho Hà Bảo Ngân.
Đường Yên lên một danh sách dài những thuốc an thai, thuốc bổ, món ăn bổ dưỡng...
Lê Hữu Quân từ khi thê tử mang thai, hắn đại sự đều không làm một mực muốn ở bên chăm sóc thê tử.
Minh Nhân đế muốn hắn vào cung thương lượng quốc sự, hắn cũng qua loa đuổi người không muốn đi.
Hà Bảo Ngân bị hắn chóc tức đến bật cười mà sẵng giọng mắng.
"Chàng mà cứ cái kiểu này, đại sự gì cũng không quan tâm, sau này sinh hài tử ra, một phụ thân như vậy lấy cái gì nuôi con chứ..."
Lê Hữu Quân kiên nhẫn xoa bóp chân cho nàng, nói.
"Nàng yên tâm, ta thừa sức nuôi nàng và hài tử, đảm bảo sẽ không để các người chịu một phân thua thiệt..."
Hà Bảo Ngân phồng má, thật muốn cào nát cái mặt nhơn nhơn kia quá.
"Chàng... Hừ... Nói tóm lại, từ ngày mai chàng nên làm cái gì thì đi làm cái đó, quốc sự không thể bỏ bê, nếu chàng không nghe, ta sẽ chuyển tới Hồng Yến Cốc đóng cửa tự mình sinh hài tử cho chàng xem...Hừ..."
Bị Hà Bảo Ngân mắng Lê Hữu Quân chỉ biết thở dài, nhăn mày lại, đầu óc nhanh chóng tính toàn, sắp xếp tất cả. Kỳ thật cũng không phải hắn bỏ bê chính sự, chẳng qua Đại Nam quốc thái dân an, binh biến không có, Hoàng thượng cũng làm rất tốt nên hắn mới thả lỏng như vậy.
Minh Nhân đế ba lần bốn lượt muốn hắn vào cung thương lượng nói cái gì mà quốc sự, còn không phải là vì cái tiệc mừng thọ của Thái Hoàng Thái Hậu thôi hay sao...
Ngày hôm sau Lê Hữu Quân theo lời thê tử sáng sớm thượng triều, chờ tới giờ thìn đã trở về, hắn muốn tự mình chăm sóc nàng ăn uống, dưỡng thai mới có thể yên tâm.
Lê Hữu Quân đã tính sẵn, Hà Bảo Ngân mang thai tình trạng ốm nghén chưa xuất hiện, nhưng nàng lại thèm ngủ, hắn rất rõ quy luật sinh hoạt thường ngày của nàng nên canh thời gian rất chuẩn, nàng ngủ hắn liền đi làm việc, nàng dậy hắn ở bên cạnh bồi nàng.
Tiệc mừng thọ của Thái Hoàng Thái Hậu diễn ra vô cùng long trọng. Sáng sớm Hà Bảo Ngân đã bị Lê Hữu Quân ôm từ trong chăn ra, thay y phục, trang điểm nhẹ, ăn điểm tâm sau đó tiến cung.
Nữ quyến tiến cung đều phải đến thỉnh an Hoàng Hậu và phi tần trong cung, nhưng Hà Bảo Ngân thì không phải theo quy củ này. Nàng là Nhiếp Chính Vương phi, được Minh Nhân đế đặc biệt miễn các quy củ, ngay cả trước mặt hoàng đế cũng miễn hành lễ...
Hà Bảo Ngân vào cung được dẫn tới khu vực dành cho nữ quyến.
Thấy nàng tới, tất cả phi tần dưới phi vị cùng các mệnh phụ phu nhân đều đồng loạt đứng lên hướng nàng hành lễ.
"Nhiếp chính vương phi cát tường..."
Hà Bảo Ngân mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
"Các vị miễn lễ..."
Hà Bảo Ngân tiến đến vị trí của mình ngồi xuống, trà nhanh chóng được dâng lên.
Hoàng Hậu thấy nàng dáng vẻ ung dung như vậy trong lòng đầy bất mãn.
"Nhiếp chính vương phi thật là bận rộn, ngày thường muốn gặp được cũng khó khăn, những tưởng hôm nay là đại thọ của Thái Hoàng Thái Hậu thì có thể cùng ngươi hàn huyên, vậy mà ngươi sát giờ khai tiệc mới tới, thật làm người ta tiếc nuối..."
Hà Bảo Ngân nhìn Hoàng hậu một cái, Hoàng hậu đây là muốn trách nàng không có quy củ sao.
"Hoàng hậu quá lời rồi, hiện tại còn rất nhiều thời gian, không biết Hoàng Hậu muốn cùng ta nói về chuyện gì?"
Hoàng Hậu mỉm cười, vẫy tay đến hai tiểu cô nương xinh đẹp, tuổi chừng mười sáu, mười bảy, nói.
"Đây là hai chất nữ của ta, năm nay tuổi vừa tròn mười bảy, các nàng đều ái mộ uy danh của Khánh Vương..."
Hoàng Hậu còn chưa có nói hết, nhưng tất cả những ai nghe được đều có thể hiểu dụng ý của nàng ta. Đây là muốn làm mai, nhét người cho Khánh Vương.
Tất cả mọi ánh nhìn đồng thời không hẹn mà cùng nhìn về phía Hà Bảo Ngân, bọn họ muốn xem Hà Bảo Ngân sẽ làm thế nào.
Ở Đại Nam có ai mà không biết Khánh Vương Phi đối với Khánh Vương gia quản rất nghiêm, không cho nạp thêm thiếp thất, tất cả thê thiếp vào phủ trước đó đều bị đưa tới thôn trang bên ngoài thành.
Những năm gần đây cũng có không ít người muốn làm mai, tặng mỹ nhân cho hắn, nhưng tất cả những kẻ đó sau khi tặng mỹ nhân không những không thành công mà tất cả đều bị Khánh vương phi dạy dỗ vô cùng thê thảm.
Thậm chí ngay cả các nước khác trong lục quốc, muốn thông qua liên hôn để kết thân cùng Khánh Vương cũng không khỏi bị Khánh Vương phi chỉnh.
Nhưng lần này người làm mai chính là Hoàng Hậu, bọn họ muốn nhìn xem Khánh Vương phi sẽ làm như thế nào.
Hà Bảo Ngân nhìn hai cô nương kia, khẽ cười lạnh một tiếng.
"Rất tốt... Chỉ là không hợp với vương gia nhà ta..."
"Vì sao không hợp..."
Hoàng Hậu nhìn Hà Bảo Ngân âm dương quái khí mà hỏi.
Hà Bảo Ngân cũng cười với nàng ta một cái, nói.
"Bởi vì ta không thích...Phu quân của ta, chỉ có thể của một mình ta, không thể chia cho nữ nhân khác..."
"Ngươi..."
Hoàng Hậu vẫn biết Hà Bảo Ngân ngang ngược, nhưng không thể ngờ trước bao nhiêu người ở đây nàng có thể ngang ngược mà nói ra những lời không hợp với phép tắc như vậy, thật quá ngông cuồng rồi.
Tất cả nữ quyến có mặt đều mắt chữ o, mồm chữ a mà nhìn Hà Bảo Ngân. Các nàng cũng đều có mong muốn phu quân mình chỉ thuộc về mình, nhưng bọn họ đều không dám nói ra như Hà Bảo Ngân. Nhìn Hà Bảo Ngân bọn họ vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ...
"Nhiếp chính vương phi... Ngươi cùng Nhiếp chính vương thành thân cũng đã mấy năm rồi, nhưng vẫn chưa có hài tử. Ngươi không thể ích kỷ một mực chỉ nghĩ cho bản thân mà không nghĩ tới chuyện nối dõi hương hoả cho phu quân mình như vậy được."
Hà Bảo Ngân xoay xoay ly trà trong tay, nhìn Hoàng Hậu, cười như không cười, nói.
"Chuyện này phu quân ta còn chưa có nóng lòng, thật không cần Hoàng Hậu quá bận tâm..."
Hoàng Hậu tức đến vặn vẹo khuôn mặt, hai tay nắm chặt, nghiến răng nói.
"Người ta nói, ' cây khô không trái, gái độc không con ' quả là không sai, cứ nhìn Nhiếp chính Vương phi là biết..."
"Bốp... Bốp..."
Trong khi những người có mặt còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì đã thấy Hoàng Hậu bị đánh ngã trên mặt đất, trên mặt là hai bàn tay in rõ ràng đỏ ửng, khoé miệng rướm máu.
"Ngươi... Hà Bảo Ngân to gan dám ra tay hành hung Hoàng Hậu, người đâu mau bắt ả lại..."
Hà Bảo Ngân phủi phủi hay tay, bình tĩnh trở về chỗ ngồi của mình, cười mỉa mai.
"Mồm miệng Hoàng Hậu không sạch sẽ, ta cũng chỉ là giúp ngươi lau một chút mà thôi. Hoàng Hậu làm gì mà căng thế..."
"Ngươi...Người đâu, mau bắt nàng ta lại, trực tiếp vả miệng năm mươi cái cho bổn cung..."
Hoàng Hậu triệt để tức giận mà hét lên. Mấy thái giám, cung nữ theo hầu Hoàng Hậu có chút chần chừ nhưng vẫn nhìn nhau rồi đi lên. Hà Bảo Ngân nhìn bọn họ, lạnh giọng.
"Kẻ nào dám..."
Mấy thái giám, cung nữ bị Hà Bảo Ngân doạ sợ, chân không dám nhấc lên cứ như vậy đứng yên tại chỗ.
Hoàng Hậu ném cho ma ma bên cạnh mình một ánh mắt, người kia hiểu ý liền tiến lên.
Ngọc quý phi liền đứng ra chặn người lại, nói.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Hoàng Hậu thấy Ngọc quý phi chặn người của mình lại, nàng ta tức giận đi tới.
"Bốp..."
Ngọc quý phi lĩnh trọn một bạt tai của Hoàng Hậu. Nhưng lực tác động của cái tát này so với hai cái tát mà Hoàng Hậu phải chịu hoàn toàn không đáng nhắc đến.
"Tránh ra..."
"Hoàng hậu nương nương... Người làm như vậy là không đúng..."
"Haha... Ta không đúng?"
Hoàng Hậu tức đến bật cười, nàng ta là Hoàng Hậu vậy mà người này lại dám nói nàng ta không đúng.
Ngọc quý phi kiên định gật đầu.
"Là người xúc phạm Nhiếp Chính vương phi trước... Đều là nữ nhân với nhau, bất kể là ai bị nói như vậy cũng phải nổi nóng mà thôi..."
"Cút... Ngươi lại dám dạy dỗ bổn cung... Bổn cung là Hoàng Hậu... Hoàng Hậu do đích thân hoàng thượng sắc phong? Cút..."
Rống một hơi, Hoàng Hậu còn muốn tiếp tục động thủ với Ngọc quý phi. Hà Bảo Ngân nhíu mày, khi tay Hoàng Hậu sắp đánh xuống Ngọc quý phi nàng đã dùng Ti tằm của mình đánh tới.
"A...aaa..."
"Bụp..."
Hoàng Hậu bị đánh ngã, đau đến tê tâm liệt phế nằm trên mặt đất.
Hà Bảo Ngân thu lại Ti Tằm, không vui, nói.
"Ngu xuẩn..."
Ở lúc nữ quyến có mặt không biết làm sao thì Minh Nhân đế, Lê Hữu Quân đã đến. Minh Nhân đế khẽ nhíu mày nhìn Hoàng Hậu đang chật vật ở bên kia, không vui hỏi.
"Đây là có chuyện gì?"
Hoàng Hậu nước mắt chảy dài, nói.
"Hoàng thượng, xin người hãy làm chủ cho thần thiếp..."
Hoàng Hậu ấm ức, nức nở kể lại sự tình. Ngọc phi cũng đứng ra nói thêm mấy lời, hai người lại lâm vào cự cãi một lúc.
Lê Hữu Quân bước tới chỗ thê tử nhà mình, kiểm tra nàng xem có bị thương ở đâu không. Sau khi xác định nàng không bị làm sao, lúc này hắn mới thở ra một hơi, ném cho Minh Nhân đế một ánh mắt lạnh băng. .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Minh Nhân đế nhìn Lê Hữu Quân khẽ gật đầu, cho hắn một ánh mắt yên tâm, sau đó mới Hoàng Hậu mà lạnh giọng.
"Thân là mẫu nghi thiên hạ nhưng lại nói ra những lời lẽ thô tục, hành sự không chuẩn mực như vậy, ngươi thật không xứng làm Hoàng Hậu..."
Hắn hơi dừng một chút, nói tiếp.
"Ngươi đâu, truyền ý chỉ của trẫm phế bỏ ngôi vị Hoàng Hậu của Trương Ái Hoa, thu lại sách bảo, giáng là Hoa tần..."
"Không... Hoàng thượng..."
Trương Ái Hoa gào lên, nàng ta không nghĩ tới Hoàng đế lại lạnh lùng như vậy.
(còn tiếp)