"Bảo Ngân muội muội, muội không thể tha thứ cho ta sao?"
Thấy biểu cảm này của nàng ta, Hà Minh Nguyệt vội tiến lên, đóng vai một tỷ tỷ hiểu chuyện, nói với Hà Bảo Ngân.
"Ngũ muội, công chúa thân phận cao quý, lại là khách của Đại Nam ta, nàng đã biết lỗi của mình, còn hạ thấp mình đến xin lỗi như vậy, muội sao còn không tha thứ cho nàng..."
Hà Bảo Ngân đảo mắt, điềm tĩnh mà trả lời.
"Ta đã nói, ta nhận lời xin lỗi của nàng rồi, còn rượu thì ta không uống được, hay là thế này, tỷ tỷ tốt của ta, tỷ uống hộ ta, hai ta tỷ muội tình thâm giúp nhau một chút,chắc công chúa cũng không khó dễ gì đâu..."
Nàng hơi ngừng, đưa ánh mắt nhìn Ngô Vũ Đồng, nở nụ cười.
"Phải không công chúa điện hạ..."
Ngô Vũ Đồng cúi đầu rối rắm, khó khăn mà trả lời.
"Cái đó..."
Hà Minh Nguyệt ở một bên, nghe Hà Bảo Ngân muốn mình thay nàng uống ly rượu kia, cứng người lại, lắp bắp.
"Không... không được đâu. Người công chúa xin lỗi là muội mà, ta làm sao dám uống rượu mà nàng kính chứ..."
Hà Bảo Ngân đưa tay bưng đầu mình, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
"Khi ở nhà muội cũng đã nói, mình mệt mỏi không muốn đi ra bên ngoài, là hai tỷ nhất quyết một hai muốn mang ta đi, đến bây giờ ta muốn nhờ hai người uống hộ có một ly rượu cũng không thể... Aizzz..."
Nàng thở dài một tiếng, tràn đầy áy náy nhìn Ngô Vũ Đồng.
"Nếu nhất định phải uống rượu để nhận lời xin lỗi, hay là công chúa để lần khác xin lỗi lại đi, được không?"
Tất cả mọi người có mặt trợn tròn mắt, còn có cái kiểu này sao? Xin lỗi còn hẹn ngày xin lỗi lại...
Ngô Vũ Đồng tức đến run người, cung nữ ở bên cạnh cố gắng giữ nàng, nhắc nhở.
"Công chúa, không thể nóng giận, sẽ hỏng việc..."
Ngô Vũ Đồng vốn đang nén tức giận, ở đây mặt cười giả nhân, giả nghĩa, hiện tại bị khiêu khích như vậy thì làm sao có thể nhịn. Nàng ta hất tay cung nữ ra, hai mắt đỏ bừng, tay run run chỉ vào Hà Bảo Ngân.
"Ngươi... Ngươi đừng có quá đáng, được một tấc lại muốn một thước, ly rượu này của bổn công chúa đã rót cho ngươi, ngươi không uống, cũng phải uống cho ta..."
Hà Bảo Ngân cười lạnh, nhìn nàng ta.
"Ô... Công chúa trở mặt cũng thật nhanh... Thái độ xin lỗi này là không được đâu nhé..."
"Ngươi..."
Ngô Vũ Đồng tức giận, vung roi quất về phía Hà Bảo Ngân, miệng hét lớn.
"Haha... Ngươi cho rằng mình có mặt mũi lớn như thế sao, hôm nay ngươi không uống rượu cũng được, vậy thì nhận lấy mấy roi tạ lỗi này của ta đi..."
"Vút... Vút..."
Tiếng roi xé gió vung đến, Hà Bảo Ngân lần này đã có chuẩn bị, làm sao có thể để cho nàng ta đắc thủ, nàng nghiêng người né đi roi kia, đồng thời cũng vung ra Ti Tằm trăm năm của chính mình, Ti Tằm thanh mảnh nhưng vô cùng dẻo dai, bền vững cuốn lấy cái eo mảnh khảnh kia của Ngô Vũ Đồng.
Hà Bảo Ngân dừng lực, kéo mạnh một cái, Ngô Vũ Đồng lần trước ăn qua ngon ngọt, dễ dàng hạ thủ với Hà Bảo Ngân, lần này khinh địch, lộ ra sơ hở để Hà Bảo Ngân lợi dụng được.
Hà Bảo Ngân biết thực lực của mình thua Ngô Vũ Đồng, nhưng nàng đã đoạt được lợi thế phải tranh thủ ra đòn, đánh nhanh thắng nhanh, hạ thủ mới có cơ hội thắng.
Mấy thị nữ của Ngô Vũ Đồng muốn đi nên giúp, vừa bước lên đã bị nàng ta quát.
"Các ngươi đừng có xen vào, hôm nay bổn công chúa phải tự tay cho tiện nhân này một bài học..."
"Vút...Vút..."
Ngô Vũ Đồng cảm thấy eo mình như sắp bị siết đến đứt đôi rồi, nghiến răng vung roi, liên tiếp quất mấy đường về phía Hà Bảo Ngân.
Hà Bảo Ngân né roi của nàng ta, rút Ti Tằm về, nhảy lên trên, trên tay ném một gói bột về phía Ngô Vũ Đồng.
Ngô Vũ Đồng bị bột bay vào mắt, vào mũi, lùi lại, thu lại thế công, che mặt.
"Á..."
Ngô Vũ Đồng bị Ti Tằm trói gọn trên mặt đất, Hà Bảo Ngân đi tới trước mặt nàng ta, tay nắm cằm nàng nâng lên.
"Ngô Vũ Đồng... Bà đây với ngươi nước sông không phạm nước giếng. Vậy mà, con mẹ nó, ngươi bà lần bốn bận muốn dẫm bà xuống... Mẹ kiếp, ngươi nghĩ bà đây dễ ăn lắm sao..."
"Hà Bảo Ngân...Ngươi đừng có quá đáng... Ngươi còn không mau buông công chúa của chúng ta ra..."
Thị nữ sốt sắng, gấp đến mồ hôi lạnh khắp người hô lên. Hà Bảo Ngân liếc cũng chẳng liếc nàng ta một cái, cứ như vậy, nhìn chằm chằm vào Ngô Vũ Đồng.
Bên cạnh, những người có mặt bị một màn đánh nhau vừa rồi dọa cho sợ hãi lui lại hết phía sau, lắp bắp nói.
"Hà Bảo Ngân, đây là công chúa Bắc Yến, là khách quý của Đại Nam ta, ngươi đừng có làm càn..."
"Hà Bảo Ngân, ngươi mau buông công chúa ra..."
Hà Minh Nguyệt cũng bị dọa cho sợ đến xanh cả mặt, run giọng, nói.
"Ngũ muội... Muội đừng làm càn..."
Hà Mộng vo khăn tay, nói theo.
"Ngũ muội, mau buông công chúa ra, nếu nàng có mệnh hệ gì, Hầu phủ chúng ta cũng không thể yên đâu..."
Hà Bảo Ngân lạnh lùng liếc qua các nàng một cái, sẵng giọng.
"Đều câm miệng hết cho ta, còn nói nữa thì đừng trách ta mát tính cho răng các người rơi..."
Tất cả đều bị khí tức kia của nàng dọa cho sợ hãi, lui ra sau, tay vô thức đưa lên bưng kín miệng không ai dám phát ra bất cứ âm thanh nào, sợ lại chọc giận tới nàng.
Ngô Vũ Đồng bị nàng vũ nhục như vậy, hai mắt như phát ra tia lửa, nghiến răng.
"Hà Bảo Ngân ngươi bỉ ổi..."
Hà Bảo Ngân miết miết cằm của Ngô Vũ Đồng, vô lại mà cười.
"Haha... Ta bỉ ổi thì sao, ngươi cắn ta đi...Nào chó to, tức thì cắn đi, không cắn, ngươi chính là chó con..."
"Phụt..." Ngô Vũ Đồng tức đến phun ra một ngụm máu.
Hà Bảo Ngân thấy ả tức như vậy thì vô cùng đắc ý, cười đến sảng khoái.
"Haha...Ngô Vũ Đồng, tặng cho ngươi thêm một bất ngờ nữa nhé..."
Nàng nâng mặt nàng ta lên, nghé vào tai nàng ta, nói nhỏ đủ cho hai người nghe thấy.
"Bột khi nãy ta ném vào ngươi chính là Nhan Đậu Ruồi. Chẳng phải ngươi nói ta hủy dung ngươi hay sao, hôm nay bà đây liền hủy cho ngươi xem."
Ngô Vũ Đồng trừng to mắt, không thể tin được nhìn nàng, nước mắt chảy xuống, dung nhan diễm lệ của nàng ta, khó khăn lắm mới giải hết độc của Hà Họa Phấn giờ lại bị trúng Nhan Đậu Ruồi này.
Hà Bảo Ngân rất tri kỷ giải thích thêm.
"Nhan Đậu Ruồi là độc hủy dung, người trúng độc sẽ mọc lên mụn đen như to bằng con ruồi, vô cùng đẹp mắt nhé... Ngươi chẳng phải dùng ruồi làm cớ vu oan cho ta sao, ta liền mang nó gắn lên mặt ngươi. Ngươi thích không..."
"Ngươi... Ngươi điên rồi... Ta là công chúa Bắc Yến, ngươi đối với ta như vậy, ngươi cũng đừng mong có thể sống tốt..."
Hà Bảo Ngân thấy nàng ta đến giờ phút này, vẫn còn lấy thân phận ra dọa mình như vậy, cười lạnh một tiếng.
"Bà đây dám làm, dám chịu, méo sợ bố con thằng nào, chỉ cần ngươi sống không bằng chết trước là được rồi... Haha..."
Nói xong nàng đưa tới trước mặt Ngô Vũ Đồng một cái gương nhỏ. Ngô Vũ Đồng nhìn vào trong gương, thấy trên mặt mình, không biết từ bao giờ xuất hiện thêm ba, bốn nốt mụn đen xì, to bằng con ruồi.
"Ta sai rồi... Ngàn sai, vạn sai đều tại ta có mắt không tròng. Cầu xin ngươi... Van cầu ngươi, tha cho ta một lần này thôi. Ta về sau thấy ngươi sẽ làm cún con mà cụp đuôi... Van xin ngươi mà... Huhu..."
Ngô Vũ Đồng cảm thấy chính mình sắp hỏng mất rồi. Nàng ta hối hận, hối hận thật rồi, tại sao nàng ta chọc ai không chọc, lại chọc đúng cái kẻ điên này chứ...
Hà Bảo Ngân vỗ vỗ lên mặt nàng mấy cái, cười như không cười, nói.
"Nếu ngươi đã van xin như vậy... Chẹp... Chẹp...Ta đây vô cùng rộng lượng, nghĩ sẽ tha cho ngươi..."
Ngô Vũ Đồng nghe nàng nói vậy, trong lòng điên cuồng vui mừng. Nhưng chưa chờ nàng ta vui đủ, Hà Bảo Ngân đã dội cho nàng ta một gáo nước lạnh.
"Nhưng mà nhỡ đâu ta tha cho ngươi rồi, ngươi lại không cảm kích mà càng thêm hận ta, điên cuồng trả thù thì ta biết làm sao được..."
"Không, không đâu... Ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không như vậy đâu. Ta nếu sau này còn đối phó với ngươi thì sẽ bị thiên lôi đánh chết... Ta xin thề..."
Ngô Vũ Đồng thật sự sợ rồi, lời độc cũng thề luôn, nước mắt đua nhau tuôn như mưa, lớp phấn trên mặt bị nước mắt rửa trôi, lem luốc trông vô cùng chật vật.
Hà Bảo Ngân ra chiều suy nghĩ, gật gật đầu. Lấy ra một viên thuốc nhỏ, bóp miệng Ngô Vũ Đồng cho nàng ta uống.
"Đây là thuốc giải tạm thời, cứ một tháng, mặt ngươi sẽ lại mọc lại mụn một lần, lúc đó ta sẽ xem biểu hiện của ngươi mà cho thuốc. Ngươi hiểu chứ..."
Ngô Vũ Đồng nhìn lại trong gương, lại nhìn Hà Bảo Ngân điên cuồng mà gật đầu.
"Ta hiểu, ta hiểu, chỉ cần không hủy dung, ngươi muốn ta làm gì cũng được."
Hà Bảo Ngân biết Ngô Vũ Đồng bây giờ đã không còn uy hiếp gì tới mình nữa, thả nàng ta ra. Ngô Vũ Đồng chật vật ngã trên mặt đất, mất hết hình tượng.
"Công chúa..."
Một thị nữ vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng ta, một người khác muốn động thủ với Hà Bảo Ngân, Ngô Vũ Đồng đang vịn thị nữ đứng lên, nhìn thấy vậy, hốt hoảng mà quát.
"Liên... Mau dừng tay lại cho ta... Còn không mau tạ lỗi với Bảo Ngân tiểu thư..."
Thị nữ tên Liên kia ngây ngốc, nàng ta vẫn giữ nguyên tư thế tấn công nửa chừng kia, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn chủ tử nhà mình.
Ngô Vũ Đồng phất tay với nàng, khó khăn nói.
"Lui xuống..."
Chờ cho thị nữ kia đã lui xuống, Ngô Vũ Đồng mới đưa mắt nhìn xung quanh, thấy người đã được thị nữ của mình cho lui ra ngoài hết, xác định không có ai nhìn thấy cái dáng vẻ nhếch nhác này của mình, thì mới thở ra một hơi.
Ngô Vũ Đồng đẩy thị nữ ra, chân chó, nịnh nọt khom người với Hà Bảo Ngân.
"Bảo Ngân muội muội... Ngươi ngồi đi."
Hai thị nữ của Ngô Vũ Đồng nhìn chủ tử nhà mình, hai mắt như muốn rớt ra bên ngoài, ai có thể nói cho các nàng biết đã xảy ra chuyện gì hay không.
Chờ đến khi cửa phòng được mở ra thêm lần nữa mấy người khi nãy bị đuổi ra bên ngoài đi vào trong phòng, tất cả đều tỏ ra lo lắng, xoắn xuýt hỏi thăm với Ngô Vũ Đồng.
Hà Bảo Ngân cảm thấy nhàm chán, tự mình mang theo Dương Nhung và Dương Thu rời đi.
Ra đến bên ngoài Dương Thu mới vỗ vỗ ngực mình mà nói.
"Tiểu thư, người thật dọa chết nô tỳ rồi... Đó là công chúa Bắc Yến đó, vậy mà người nói đánh là đánh, nói mắng là mắng, quá hung đi."
Dương Nhung lườm Dương Thu một cái, nói.
"Đúng là cái đồ nhát gan... Sau này đi theo tiểu thư, muội tốt nhất nên tẩm bổ cho lá gan mình to hơn một chút..."
Hà Bảo Ngân nhìn phố phường náo nhiệt bên ngoài, cảm thấy đã ra ngoài rồi thì tranh thủ dạo chơi một chút cũng tốt, liền mang theo Dương Nhung và Dương Thu đi chơi hội.
Ở một nhã gian trên tầng cao nhất, Hà Lưu Ngọc đang ở trong lòng Lê Hưng Vinh vô cùng ủy khuất, nước mắt ngắn, nước mắt dài khóc tới lê hoa đoái vũ.
"Vương gia, sao có thể nói lời mà mà không giữ lấy lời kia chứ, ngài cứ một hai phải cưới cái nữ nhân Bắc Yến kia hay sao?"
Hà Lưu Ngọc đã hỏi thăm qua, Đích nữ của Trường Hưng Hầu phủ Tạ Ánh Nguyệt kia chính là một quả hồng mềm, tính tình nhu nhược, tùy ý người ta nắn bóp. Nếu nàng ta trở thành Vinh Vương Phi, mà sau này Hà Lưu Ngọc nàng trở thành trắc phi, địa vị tuy thấp hơn một bậc nhưng chỉ cần nàng nắm được tâm của Lê Hưng Vinh thì có thể tùy ý làm mưa làm gió ở Vinh Vương Phủ.
Nhưng Ngô Vũ Đồng kia lại hoàn toàn khác, tính tình nàng ta nổi tiếng chua ngoa, hẹp hòi, hung dữ, không vừa ý liền động thủ. Thân phận nàng ta lại cao, nếu nàng ta trở thành Vinh Vương Phi, vậy trắc phi như nàng đừng mong ngóc đầu.
Lê Hưng Vinh ôn nhu vuốt tóc người trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành.
"Vinh Vương Phủ, Bổn vương là trời, có bổn vương làm chỗ dựa cho nàng, nàng không phải lo sợ gì hết."
"Nhưng..."
Hà Lưu Ngọc đang muốn nói, Lê Hưng Vinh đã đặt một ngón tay lên môi nàng, mỉm cười ấm áp.
"Nàng yêu ta, thì nên nghĩ cho ta, hiện giờ ta thế yếu, lực mỏng, cần phải có sự trợ giúp từ bên ngoài, mà thế lực bên nhà ngoại của Ngô Vũ Đồng là một lựa chọn rất tốt, chờ sau này ta hoàn thành đại sự, nhất định sẽ không quên sự hi sinh này của nàng. Nàng phải biết, người mà bổn vương yêu chỉ có nàng..."
Hà Lưu Ngọc ôn nhu gật đầu, nép vào ngực hắn, cả hai yên lặng ngắm nhìn đường phố lễ hội náo nhiệt bên ngoài như cùng mong chờ điều gì đó sắp xảy ra.
Hà Bảo Ngân đang cùng Dương Nhung và Dương Thu ngồi ăn ở một hàng ăn vặt trên phố, bên cạnh truyền đến tiếng hô hoán của một phụ nhân.
"Hay cho cái đôi cẩu nam nữ nhà các người... Lại dám lén lút hẹn hò ở đây..."
"Á... Ngươi làm cái gì vậy, mau buông ta ra..."
"Buông này...Buông này..."
"Bốp... Bốp..."
Cứ mỗi một tiếng quát buông tay lại là một bạt tai giáng xuống, đánh vô cùng vang.
Phụ nhân thân hình mập mạp nặng đến gần trăm cân, ra sức lôi kéo tóc của một nữ tử yếu đuối khác thân hình mảnh mai nhìn qua chỉ bằng một bắp đùi của phụ nhân kia, bên cạnh mấy thị nữ của nữ tử kia, vừa kêu gào xin giúp đỡ, vừa can ngăn phụ nhân mập để cứu chủ.
"Đừng mà, tam thẩm nương... Mau buông tiểu thư nhà chúng ta ra, có chuyện gì thì từ từ nói..."
Tam thẩm nương kia không những không nghe các nàng khuyên can, còn càng đánh càng hăng hơn, mắng cũng ác hơn mấy phần.
"Phi... Hiểu lầm cái gì? Sự thật rành rành, bắt tận tay, day tận trán mà còn nói hiểu lầm. Chó nó ngửi mồm mấy người.
Ối dời ơi... Ông trời ngó xuống mà coi, ta tân tân khổ sở một mình chăm lo gia đình, báo hiếu cha mẹ chồng, vậy mà cái thứ không có lương tâm này lại ở bên ngoài gian díu cùng hồ ly tinh, muốn cùng ta hòa ly... Huhu...Khổ cái thân tôi quá mà..."
Nữ nhân kia bị đánh cả người chật vật vô cùng, nhưng những người đứng trên phố chỉ xúm lại nhìn, chỉ trỏ, thậm chí có mấy phụ nhân còn cổ vụ cho Tam thẩm nương kia.
"Đánh... cái loại lẳng lơ, lăng loàn này phải đánh..."
"Đúng rồi, đánh hay lắm... Đánh cho cái loại hồ ly tinh này tuyệt giống đi..."
"Đánh...Đánh..."
"Mau dừng tay..."
Lê Hưng Vinh từ trong đám đông đi ra, quát lớn một tiếng, dùng lực lôi Tam thẩm nương ra, giải vây cho nữ tử kia.
Nhưng khi nhìn rõ nữ tử kia là ai, hai mắt hắn như trừng lớn, miệng há to, không thể tin nổi, nói.
"Ngươi... Sao... Sao lại là ngươi... Tạ Ánh Nguyệt..."
"Vương gia...Vương gia... Cầu xin ngài hãy cứu ta..."
Tạ Ánh Nguyệt hoảng sợ, nhìn thấy Lê Hưng Vinh, nàng ta như người chết đuối vớ được cọc, khổ sở ôm lấy hắn mà cầu cứu...
Lê Hưng Vinh nhìn nàng ta, lại nhìn sang Tam thẩm nương, hỏi.
"Đây là chuyện gì?"
Tam thẩm nương thấy hắn hỏi, lại gào rống lên, khóc lóc kể lể, hoàn cảnh thập phần bi ai.
"Vương gia... Thảo dân là tức phụ của tam gia Hồ Cường nhà viên ngoại. Hắn ở bên ngoài không biết vì nguyên nhân gì lại cặp kè quen biết với cái hồ ly tinh này, gần đây trở về nhà, nháo lên, nháo xuống muốn cùng ta hòa ly... Huhu...
Ta theo hắn đến nay cũng đã là mười năm trời, sinh cho hắn hai nhi tử, một nữ nhi, hắn học hành đèn sách, ta vất vả vì hắn ngược xuôi quán xuyến gia đình, của hồi môn cũng vì hắn mà tiêu tán không ít, hắn ở bên ngoài bận rộn thi cử, ta ở nhà giúp hắn chăm lo cha già, mẹ yếu... Huhu...
Ấy vậy mà giờ hắn đậu đỗ công danh, lại cùng người khác ở bên ngoài điên loan, đảo phượng, trở về muốn cùng ta hòa ly..."
Nghe đến đây tất cả mọi người có mặt đều vô cùng đồng tình cùng vị Tam thẩm nương này. Tất cả ánh mắt đều chuyển đến trên người một nam nhân cách đó không xa, đang bị mấy bà tử đè chặt, cùng Tạ Ánh Nguyệt.
Lê Hưng Vinh nhìn Tạ Ánh Nguyệt, vẻ mặt khó có thể miêu tả, ánh mắt tràn lên một tia bi thương.
"Tạ Ánh Nguyệt... Ngươi nói đi..."
Tạ Ánh Nguyệt tính tình xưa nay mềm yếu, nay gặp phải cái loại sự tình này bị dọa cho hoảng sợ, đầu óc trở lên trống rỗng, bị hắn hỏi, lắp bắp, trả lời.
"Ta... Ta không có... Ta cùng Tam gia chỉ là tình cờ quen biết...Tam thẩm nương, ta hoàn toàn không phải như bà nói...Ta..."
Vì hoảng sợ, Tạ Ánh Nguyệt nói năng không rõ ý, lúc nàng đang muốn giải thích thêm thì Hồ Cường đã lên tiếng trước, hắn trừng mắt quát Tam thẩm nương.
"Con mụ kia, ngươi đối xử với phu quân mình như vậy hay sao, bỏ ngươi là ý của ta, không có liên quan đến Ánh Nguyệt... Nàng ấy không biết gì cả..."
Sự tình mỗi lúc một đi xa hơn, đúng lúc này người của Trường Hưng Hầu phủ cũng chạy tới. Khi nhìn thấy Lê Hưng Vinh cũng ở tại đây thì vô cùng hoảng sợ.
Lê Hưng Vinh thấy lão hầu gia cũng tới, khom người chào, rồi nói.
"Lão hầu gia, chuyện ngày hôm nay bổn vương trở về sẽ tìm phụ hoàng nói rõ, hôn sự với Ánh Nguyệt tiểu thư, bổn vương sẽ suy sét lại..."
Hắn nói ra những lời này đều là gằn tiếng mà nói, thể hiện sự phẫn nộ không hề nhỏ.
Nói xong liền rời đi. Tất cả mọi người đều nghĩ hắn đúng là một người kiềm chế giỏi, vô cùng tao nhã, lịch sự, hiểu lý lẽ mà sinh ra đồng cảm với hắn...
Chỉ có Hà Bảo Ngân ở cách đó không xa, mới nhìn thấy hắn đang cười đắc ý, nàng như hiểu ra một ít gì đó, không khỏi cười lạnh một tiếng...
"Nam chính a... Nam chính...Ngươi cũng thật độc ác..."
(còn tiếp)