Lê Hữu Quân tự từ trên xe ngựa nhảy xuống, vững vàng tiếp đất, sau đó xoay người trở lại, Hà Bảo Ngân vén rèm đi ra, hắn nhìn nàng mỉm cười, đưa tay ôm người xuống.
Hai người nắm tay nhau đi tới. Lý Thu Huyền thấy đôi tiểu phu thê ân ái như thế, trong lòng hết sức cao hứng.
Hà Trí Bình dẫn người đi tới nghênh đón.
"Tham kiến Vương gia..."
Lê Hữu Quân vội đỡ tay Hà Trí Bình, cười nói.
"Nhạc phụ đại nhân, không cần đa lễ..."
"Haha... Tốt tốt..."
Hà Trí Bình cười to, gật đầu.
Hà Bảo Ngân hôm nay mặc một bộ y phục thêu hoa màu đỏ chót, trên đầu búi tóc cắm một cây trâm cài tóc khảm nam châu vàng ròng, trên mặt lên đỏ ửng, khóe mắt đuôi mày mang theo một chút xuân tình, sau khi thành thân càng lộ vẻ kiều diễm ướt át.
Nàng thật xa đã gọi một tiếng.
“Phụ thân, mẫu thân! Chúng ta đã trở lại.”
Lý Thu Huyền đi lên trước bắt được cánh tay của nữ nhi liền không chịu buông ra, đánh giá nữ nhi từ trên xuống dưới, bộ dáng ngay cả một sợi tóc cũng không chịu buông tha.
Lê Hữu Quân cũng rạng rỡ tiến lên, hành lễ cho Hà Trí Bình và Lý Thu Huyền, miệng nói.
“Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân!”
Hà Trí Bình nhìn nữ tế cảm thấy vô cùng hài lòng. Mọi người đương nhiên không thể không hàn huyên một phen, sau đó mới đi vào trong.
Trong sảnh chính, tất cả người trong nhà đều đã có mặt đông đủ.
Lão phu nhân ngồi cao ở ở trên cao, thấy người đi tới, bà ta để ma ma nâng mình đi tới.
"Gặp qua vương gia, vương phi..."
Lê Hữu Quân gật đầu một cái, nhàn nhạt nói.
"Lão phu nhân không cần khách khí, mời ngồi..."
Vốn theo lẽ thường, vợ chồng son phải hướng trưởng bối trong nhà là Lão phu nhân dập đầu, kính trà, nhưng đây là Vương gia cùng Vương phi, trưởng bối là Lão phu nhân ngược lại, lại phải hướng hai người hành lễ.
Chờ mọi người trong nhà an vị, Lê Hữu Quân cho người dâng lên lễ vật đã được chuẩn bị tỉ mỉ.
Đưa cho Hà Trí Bình một bộ bàn cờ bằng ngọc thượng hạng, giá trị liên thành. Hà Trí Bình yêu thích chơi cờ, nhìn đến bàn cờ liền yêu thích đến không thể buông tay. Lễ vật đưa cho Lý Thu Huyền lại là một bộ trang sức chế tác tinh xảo, rực rỡ, có một không hai, nhìn qua đã thấy người tặng lễ dụng tâm lương khổ.
Lễ vật đưa cho Hà Trí Quang là một cây roi ngựa chế tác tinh xảo, Hà Trí Quang là người yêu ngựa, đương nhiên hết sức yêu thích. Võ Yến Nhi bên cạnh Hà Trí Quang nhận được là một hộp màu đỏ không lớn, Võ Yến Nhi vừa nhìn qua đã mở to mắt kinh ngạc, sau đó là vui vẻ đến muốn cười to, ánh mắt nhìn sang Hà Bảo Ngân thập phần nóng bỏng. Hà Trí Quang nhìn thấy thê tử nhà mình kích động như vậy, hắn tò mò nhìn sang, nói.
"Là cái gì mà khiến nàng vui vẻ đến vậy?"
Võ Yến Nhi ôm lấy chiếc hộp, lườm hắn một cái, nói.
"Không nói cho chàng..."
Nhìn qua lễ vật một nhà Hà Trí Bình lại nhìn đến lễ vật đưa cho Lão phu nhân là hai cuộn gấm thượng hạng. Trân quý thì trân quý, lại thiếu sót một chút thành ý.
Chân mày của Lão phu nhân cũng không khỏi nhíu lại. Trong lòng nàng có chút không thoải mái, nhưng lại không dám bới móc gì.
Lê Hữu Quân đương nhiên hiểu rõ Lão phu nhân và người nhà thê tử mình có ân oán, hắn và thê tử một lòng, đương nhiên sẽ không có hảo cảm gì đối với Lão phu nhân, cho nên mới cùng thê tử cùng nhau tuyển lễ vật này cho Lão phu nhân.
Trong lòng Lão phu nhân không thoải mái, nhìn hai người Lê Hữu Quân và Hà Bảo Ngân trai tài gái sắc, đứng ở một chỗ quả thực là một đôi trời đất tạo nên trong lòng lại càng không thoải mái.
Vương Hiểu nhìn đôi phu thê trước mắt, lại nhìn hai nữ nhi nhà mình âm thầm không cam lòng. Hà Bảo Ngân kia luận về dung mạo hay tài hoa có chỗ nào nội trội hơn hai nữ nhi của nàng chứ.
Lã Thu nhàn nhã vuốt ve bụng bầu, nói với Vương Hiểu.
"Nhìn nữ nhi nhà người ta mà thèm quá, mà Thanh Nhân cùng Minh Nguyệt nhà nhị thúc, hình như tuổi còn lớn hơn cả Bảo Ngân nữa kia, nhị thẩm, thẩm cũng nên tìm một vị kim quy tế rồi..."
Vương Hiểu cười trừ một tiếng, nói.
"Đa tạ đại tẩu chỉ dạy, người tới cửa nhà chúng ta đề thân cũng sắp đạp bằng cổng rồi, chúng ta chính là nhiều quá chưa có chọn lựa được..."
Lã Thu che miệng cười nhẹ một tiếng, nói.
"Ồ... Vậy sao? Ta còn đang muốn làm mai các nàng cho trưởng tử của ca ca ta đó..."
Vương Hiểu ánh mắt hơi đổi một chút, nhưng vẫn bình tĩnh đáp.
"Đa tạ đại tẩu quan tâm..."
Chào hỏi qua một lượt tất cả, Lý Thu Huyền dẫn Hà Bảo Ngân đến viện của mình tâm sự.
"Nhìn khí sắc của con không tệ..."
Lý Thu Huyền cười nhẹ, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi. Hà Bảo Ngân ôm lấy mẫu thân, khẽ cọ cọ mấy cái, làm nũng.
"Vương gia rất tốt... Nhưng con cũng rất nhớ mẫu thân..."
Lý Thu Huyền điểm điểm trán nàng mấy cái, cưng chiều.
"Cái miệng thật ngọt..."
Lý Thu Huyền nghĩ một chút, lại hỏi.
"Đêm động phòng các ngươi có thuận lợi hay không?"
Hà Bảo Ngân phản ứng một chút mới hiểu được mẫu thân nói là cái gì, hai gò má không khỏi đỏ bừng. Đêm đầu tiên ấy nàng say rượu chẳng nhớ được gì, nhưng lần kế tiếp nàng mới chân chính thực nghiệm, Lê Hữu Quân ở trên giường long tinh hổ mãnh, cuộc sống vợ chồng ân ái của hai người có thể nói là hết sức... hài hòa.
Nhớ tới vừa lúng túng, vừa ngọt ngào.Thấy mẫu thân hỏi cặn kẽ, Hà Bảo Ngân hết sức khó xử, không biết trả lời ra sao, chỉ đỏ mặt ngượng ngùng, trong lòng thì muốn phun trào, thời đại này cởi mở như vậy hay sao.
Lý Thu Huyền cũng có chút lúng túng, chẳng qua vẫn cẩn thận hỏi nữ nhi tần số sinh hoạt vợ chồng, Hà Bảo Ngân lần này thật sự che mặt, giận trách nói.
"Mẫu thân..."
Lý Thu Huyền dí trán nàng, nói.
"Ta là mẫu thân ngươi, ngươi xấu hổ cái gì, ta nói những điều này cũng là vì tốt cho ngươi.”
Hà Bảo Ngân bị buộc bất đắc dĩ, ấp a ấp úng nói.
"Chúng con rất tốt... Chỉ là huynh ấy hơi hơi... muốn nhiều một chút..."
Lý Thu Huyền sau khi nghe nàng nói, mỉm cười nói tiếp.
“Các ngươi tân hôn mới mẻ, vương gia không biết tiết chế, đều có thể lý giải. Loại chuyện này làm nhiều không tốt, ngươi cũng không thể để mặc hắn làm loạn, không thể mỗi lần muốn ngươi cũng đều cho hắn, các ngươi tuổi còn trẻ, chớ bởi vì vậy mà phá hỏng thân mình. Còn có, loại chuyện này làm quá nhiều, đối với thanh danh của ngươi cũng không tốt.”
Hà Bảo Ngân nghe rõ, gật đầu nói với mẫu thân.
“Con hiểu..."
Lý Thu Huyền thấy nàng nói hiểu, cũng không nói thêm nữa, tránh cho nữ nhi da mặt mỏng không dám trở về. Nàng lại hỏi sang chuyện khác.
"Chuyện trắc phi thì sao? Vương gia có nói gì hay không?"
Hà Bảo Ngân biết mẫu thân lo lắng điều gì, nàng liền nói.
"Tạm thời không có nạp trắc phi vào cửa, thánh thượng cũng đã đồng ý không can thiệp vào chuyện hậu trạch của Khánh vương phủ, để vương gia tự mình xử lý..."
"Vậy sao? Như thế thật tốt..."
Lý Thu Huyền vui vẻ cười lớn, hai mẫu tử hàn huyên thêm một chút thì tới giờ dùng cơm.
Hà Bảo Ngân vừa trở lại Lê Hữu Quân đã gọi nàng tới bên cạnh mình, kéo ghế giúp nàng ngồi xuống. Nhìn thấy hành động này của hắn cũng không ai dám nói gì.
Lê Hữu Quân rất tự nhiên bắt đầu giúp nàng gắp một miếng cá, lựa sạch xương mới bỏ vào bát nhỏ của nàng.
"Nàng mau ăn đi..."
"Ồ..."
Hà Bảo Ngân như đã quen, ăn uống thoải mái, toàn bộ bữa ăn đều là Lê Hữu Quân phục vụ nàng.
Hà Trí Bình giúp Lý Thu Huyền gắp một miếng thịt nướng, hai người nhìn nhau cùng mỉm cười.
Lão phu nhân thật không thể nhìn thêm, làm bộ lơ đãng, nói.
"Bảo Ngân nha đầu thật có phúc, được vương gia yêu thương. Nhưng nữ tử phải có chừng mực, sao có thể để vương gia chăm sóc mình như vậy...Nếu để người ngoài nhìn vào thực không ra thể thống gì rồi..."
Hà Bảo Ngân đang muốn nói lại thì Lê Hữu Quân ở bên cạnh lại giữ tay nàng lại. Hắn nhìn sang lão phu nhân, bình tĩnh nói.
"Bổn vương chăm sóc thê tử của mình, bổn vương tự nguyện, kẻ nào dám nói..."
Một câu nói này của hắn vừa dứt, lão phu nhân cảm thấy cái mặt già của mình thật bỏng rát, tức tới mức xém chút ngất đi.
"Haha... Vương gia, ta xin kính ngài một ly, chúc vương gia, vương phi trăm năm hảo hợp..."
Hà Kính Triển vội vàng cười to, nâng ly muốn giúp mẫu thân mình chống ngượng.
Lê Hữu Quân cũng không muốn khó dễ gì nhiều một bà lão, cũng cùng Hà Kính Triển nâng ly.
"Lời tốt của Triển đại nhân, bổn vương nhận..."
Cơm nước đã xong, Hà Bảo Ngân đi theo Lý Thu Huyền trở về thu dọn một chút đồ của chính mình, nàng còn muốn dẫn theo cả Purple đi cùng.
"Hú..."
Thấy nàng trở về, con sói trắng phấn khích hú lên một tiếng, đi tới cọ cọ vào chân của nàng mấy cái.
Hà Bảo Ngân xoa xoa đầu nó, cười rộ.
Lê Hữu Quân cùng mấy người Hà Trí Bình hàn huyên một chút, liền muốn đến giúp thê tử dọn đồ. Hà Trí Bình hiểu ý nói.
"Nha đầu Bảo Ngân này vụng về, vẫn cần vương gia chiếu cố rồi..."
"Nhạc phụ quá lời, chiếu cố thê tử là việc nên làm..."
Lê Hữu Quân không cần người dẫn đường, tự nhiên đi đến viện của Hà Bảo Ngân. Nhưng khi hắn vừa đi tới hoa viên nhỏ thì đã gặp phải một người.
"Tham kiến vương gia..."
Hà Thanh Nhân nhìn thấy Lê Hữu Quân thì mở to mắt kinh ngạc vội vàng hành lễ.
Lê Hữu Quân nhìn qua nàng ta một chút, chân mày hơi nhíu lại. Hà Thanh Nhân thế nhưng lại trang điểm, ăn mặc học theo Hà Bảo Ngân đến bảy tám phần. Điều này làm Lê Hữu Quân vô cùng khó chịu.
(còn tiếp)