Mục lục
XUYÊN QUA GIẤC MỘNG NGÀN NĂM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão phu nhân nghe nhị phu nhân nói máu nóng bốc lên đến đỉnh đầu rồi. Lão phu nhân yêu tiền như mạng, khi xưa vẫn luôn bo bo trưởng quản sự vụ, sau khi lão hầu gia qua đời, Hà Trí Bình kế thừa tước vị, quyền quản gia không thể không giao cho Lý Thu Huyền. Nhưng Lý Thu Huyền vốn không quan tâm đến tư sản của đại phòng, nhị phòng nên không thu vào quản lý, lão phu nhân sau đó lâm bệnh, cuối cùng đành giao cho nhị phu nhân quản lý, thật không ngờ đứa con dâu này lại dám ăn chặn bạc của bà ta mang về nhà mẹ đẻ.



"Người đâu, mang tên chưởng quầy kia tới cho ta..."



Vương Nhất vừa được đưa tới, lão phu nhân sắc mặt vô cùng không tốt, ném đống sổ sách kia lên mặt hắn, hung ác mà nói.



"Vương Nhất... Ta đối với ngươi không tệ, ấy vậy mà ngươi dám phản bội ta, ăn chặn bạc của ta. Nay chứng cứ rành rành, ngươi có gì để nói hay không..."



Vương Nhất nghe lão phu nhân nói, cả người lạnh đi, run rẩy, lắp bắp...



"Tiểu nhân bị oan... lão phu nhân...Tiểu nhân không có ăn chặn bạc... Tiểu... Tiểu nhân..."



Lão phu nhân không muốn nhiều lời, nhìn sang mấy bà tử bên cạnh, hạ lệnh.



"Trước lôi tên ăn cây táo rào cây sung này xuống đánh mười đại bản cho ta..."



Chờ cho đánh xong mười đại bản, Vương Nhất bị kéo vào trong, cả người tái nhợt như mất đi nửa cái mạng.



Hà Lưu Ngọc nhìn hắn ta, trong mắt tràn đầy căm giận, đứng ra nói.



"Vương Nhất, ngươi có gì biện hộ cho số bạc bị thâm hụt này hay không?"



"Ta... Ta..."



Vương Nhất lắp bắp mãi không thể nói được gì, Hà Lưu Ngọc hơi nheo mắt lại, nói.



"Tổ mẫu, mười đại bản này có lẽ không thể để hắn mở lời rồi, tôn nữ nghĩ vẫn nên đánh thêm năm mươi đại bản nữa, có lẽ hắn mới có động lực mà nói..."



Vừa mới bị đánh mười đại bản, sắc mặt của Vương Nhất này đã lập tức đen như đất.



“Tam tiểu thư tha mạng! Tam tiểu thư... Nhị Phu nhân, cứu mạng ta...”



Mặt nhị phu nhân đen đến mức không nói lên được lời nào. Lão phu nhân hơi nheo mắt lại, lạnh nhạt phân phó.



“Xử lý theo sự phân phó của Tam tiểu thư.”



Ánh mắt nhìn về phía Hà Lưu Ngọc cũng nhiều thêm vài phần thâm ý, Hà Lưu Ngọc tất nhiên biết rõ lão phu nhân là đang đánh giá mình, cũng không để ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Nhất mà nói.



“Ngươi thật là làm cho ta phải mở rộng tầm mắt đó, công phu sư tử ngoạm cũng thật tốt. Ngày hôm nay Cho dù ta có đánh chết ngươi cũng sẽ không có ai dám nói hộ nửa câu! Đánh hắn thật mạnh cho ta!”



Vương Nhất mềm oặt người mà ngã ở trên mặt đất, thân thể đã không chịu nổi đến phải phát run. Mọi người ở đây cũng không khỏi có chút tim đập nhanh, họ vốn là đều cho rằng Tam tiểu thư không có tiếng tăm gì là người không có tâm cơ dễ khi dễ đấy, hóa ra là bọn hắn đã nhìn lầm rồi.



“Không... Tam tiểu thư tha mạng cho ta đi... Nhị phu nhân, cứu mạng... Nhị phu nhân, tiền ta tham được thì có hơn phân nửa đều là cho ngài đấy, ngài không thể thấy chết mà không cứu được!”



“Vô liêm sỉ! Ngươi nói bậy bạ gì đó. Còn không mau kéo hắn đi ra ngoài.”



Nhị phu nhân hổn hển kêu lên.



Vương Nhất bị kéo ra ngoài, chỉ chốc lát bên ngoài đã truyền đến từng trận tiếng kêu rên. Trong đại sảnh vẫn đang yên lặng một mảnh, bỗng vang lên giọng nói thanh nhã nhàn nhạt của Hà Lưu Ngọc.



“Thanh Sương, sai người thỉnh Vương Nhất chưởng quỹ và tất cả mọi người ở Thận Đức Hiên đi đến nha môn của Kinh thành phủ doãn, lại để cho người nói một tiếng với Tần đại nhân, nghe nói Tần đại nhân công chính nghiêm minh, còn cầu Tần đại nhân có thể cho chúng ta một công đạo.”



“Vâng!” Thanh Sương giòn giã đáp.



“Đợi một chút...”



Hà Minh Nguyệt tiến lên phía trước nói.



“Tổ mẫu, việc này vạn lần không thể được đâu. Nếu chúng ta đi nha môn, chuyện này truyền đi thì mặt mũi của Định An Hầu phủ tất nhiên sẽ khó giữ được... Hầu gia và phu nhân cũng khó xử, mấy tỷ muội chúng con cũng không có mặt mũi nào để gả đi nữa. Cầu tổ mẫu nghĩ lại…”



Hà Bảo Ngân nghe Hà Minh Nguyệt nói như vậy cười to một tiếng, không bỏ qua cơ hội thêm dầu vào lửa mà nói.



"Không sao, không sao... Chuyện như thế này chắc chắn sẽ không ảnh hưởng nhiều tới hầu phủ chúng ta đâu. Những kẻ ăn cây táo, rào cây sung như thế này phải xử thật nặng. Bạc thiếu hụt kia cũng phải lấy về, sao có thể để chúng được lợi như vậy, chuyện này mà lộ ra ngoài sẽ bị đánh giá chúng ta rất dễ khi dễ, sau này uy vọng của chúng ta đều ném cho chó ăn rồi..."



Hà Bảo Ngân vừa dứt lời, lão phu nhân cả người đều run rẩy... Bà ta không khỏi nghĩ đến chính mình bị coi thường nên mới có sự tình này, ngang nhiên ăn chặn bạc của bà ta như vậy...



"Lão phu nhân... Sự việc này không lớn, thực sự không có cần náo động tới Kinh Thành Phủ Doãn đâu ạ..."



" Được, Không phiền tới Kinh Thành Phủ Doãn thì ngươi mang bạc đền đủ về cho ta..."



Nhị phu nhân sững người, bà ta lấy đây ra ngần ấy bạc chứ. Trong số bạc kia, có rất nhiều đã bị Vương gia cầm đi hoặc để mua quan bán tước hoặc không thì đã bị cầm đi tiêu xài rồi. Bây giờ muốn nhị phu nhân xuất ra đủ mười vạn lượng trong một lần thì cũng đủ để khiến cho nàng ta hộc máu rồi.



"Lão phu nhân... Con dâu thực sự không có biển thủ..."



Lão phu nhân ánh mắt tràn lửa giận nhìn nàng ta.



"Ngươi không biển thủ vậy ngươi sợ cái gì, cứ để Kinh Thành Phủ Doãn xử lý là được, bạc của ta mà cũng dám động, thật không muốn sống nữa rồi..."



"Lão phu nhân... Van xin người... Con bù... Con bù..."



"Được... Vậy nhớ bù cho đủ, một đồng cũng không thể thiếu..."



Nghe hai người nói đã xong, Hà Lưu Ngọc ung dung nở nụ cười.



"Nếu đã như vậy, có phải cũng nên giao lại những thứ đó cho Lưu Ngọc rồi hay không ạ..."



Lão phu nhân trợn trắng mắt, bà ta làm sao lại quên còn có một Hà Lưu Ngọc này chứ.



Lão phu nhân cố gắng nở nụ cười có chút vặn vẹo nhìn Hà Lưu Ngọc, nói.



"Lưu Ngọc à, ở bên ngoài buôn bán không có dễ dàng đâu, cháu không có kinh nghiệm, vẫn là nên để ở chỗ này đi, tổ mẫu giúp cháu trông coi."



Hà Lưu Ngọc cười lạnh trong lòng.



"Tổ mẫu... Người không biết đấy thôi, tôn nữ làm ăn cùng chính là Vinh Vương, hoàn toàn không có vấn đề gì cả..."



Hà Lưu Ngọc cũng lười cùng mấy người này nói nhảm, nàng trực tiếp đem Lê Hưng Vinh ra làm chỗ dựa. Lão phu nhân trong lòng hận muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn phải thể hiện tươi cười mà nói.



"Nếu đã là như vậy, chờ phụ thân cháu trở về lại để cho hắn quyết định đi."



Lão phu nhân không muốn buông tay mấy món hời này, không thể không đá quả bóng này sang cho Hà Kính Triển, dù sao hắn cũng là phụ thân, lời hắn nói Hà Lưu Ngọc nhất định phải nghe.



"Vâng ạ..."



Hà Lưu Ngọc cũng không có ý định dây dưa mãi ở chỗ lão thái bà này, đá chuyện đến chỗ của Hà Kính Triển cũng rất tốt, đến lúc ấy nàng nhờ cậu ra mặt, nếu cậu không được thì nhờ đến Lê Hưng Vinh, Hà Kính Triển trước sau gì cũng phải trả đồ cho nàng mà thôi.



Hà Lưu Ngọc liếc nhìn nhị phu nhân một chút, nói.



"Nhị thẩm, không biết thẩm định tới bao giờ thì bù đủ bạc ạ..."



Nhị phu nhân cả khuôn mặt đều đã vặn vẹo, thầm hận không thể bóp chết Hà Lưu Ngọc, tức giận nói.



"Cho ta một tháng..."



"Một tháng quá lâu rồi... Ta đây cho thẩm ba ngày đi, ba ngày sau nếu vẫn chưa bù đủ vậy ta đành nhờ đến Kinh Thành Phủ Doãn mà thôi."



"Ngươi..."



"Cộp..."



Nhị phu nhân còn đang muốn nói cái gì đó thì lão phu nhân đã tức giận chống quải trượng xuống, nhìn nàng ta.



"Đều im hết lại cho ta..."



Nhị phu nhân cùng Hà Lưu Ngọc bị quát cũng không dám nói thêm. Lão phu nhân nhìn sang Lý Thu Huyền và Hà Bảo Ngân đang ở đó thưởng trà, nhìn chuyện cười của bọn họ thì hận không thể giết người. Bà ta cố gắng mỉm cười, nói.



"Các người ai cũng bề bộn công việc, trở về đi..."



Lý Thu Huyền nghe lão phu nhân nói vậy liền mang theo Hà Bảo Ngân rời đi.



"Choang... Xoảng..."



Tất cả đã rời đi hết, lão phu nhân tức giận dùng quải trượng đập hết đồ đạc ở xung quanh.



"Được lắm... Được lắm... Ta nuôi đều là một lũ sói mắt trắng, một đứa lại đến một đứa bắt nạt bà già này...Khụ khụ..."



"Lão phu nhân, người đừng tức giận, ảnh hưởng thân thể..."



Mã ma ma ở bên cạnh vuốt lưng cho bà ta, an ủi. Lão phu nhân ho khan một trận, nói tiếp.



"Cho người ra cổng chính đứng chờ, thấy lão đại, lão nhị trở về thì bảo chúng đến gặp ta..."



"Vâng..."



Hà Bảo Ngân hôm nay được xem kịch hay tâm tình vô cùng tốt, trở về liên nhảy nhót mà thay đồ, muốn ra ngoài chơi. Hôm trước nghe Lê Hữu Quân nói giàn nho ở Khánh Vương phủ đã chín, nàng muốn qua bên đó.



Hà Bảo Ngân đến Khánh Vương Phủ, thị vệ vừa thấy nàng đã vội khom người mở cửa. Hà Bảo Ngân quen cửa, quen nẻo đi vào Khánh Vương phủ. Nàng đi tới thư phòng của Lê Hữu Quân, vừa tới đã thấy Nguyễn Hải Yến đứng ở nơi đó trên tay là một khay đựng cháo tổ yến.



Nguyễn Hải Yến thấy Hà Bảo Ngân đi tới, nàng ta liền đưa khay đựng cháo cho nha hoàn bên cạnh, ngăn Hà Bảo Ngân lại.



"Đây là Khánh Vương phủ, Bảo Ngân tiểu thư, xin dừng bước..."



Hà Bảo Ngân cau mày nhìn Nguyễn Hải Yến, nói.



"Tránh đường..."



Nguyễn Hải Yến nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, nói.



"Không tránh... Đây là Khánh Vương phủ, ta hiện tại là nữ chủ nhân nơi này, ta hiện tại không cho phép ngươi tiến vào..."



Hà Bảo Ngân nhìn nàng ta, bị câu nói xưng là nữ chủ nhân kia chọc cho tức cười.



"Nữ chủ nhân sao? Khánh vương có thừa nhân hả? Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn không tránh ra, bổn tiểu thư mà nổi giận, hậu quả ngươi không ghánh nổi đâu..."



Nguyễn Hải Yến sắc mặt đỏ lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng, nói.



"Đây là Khánh Vương phủ, đây lại là thư phòng, không có sự cho phép của vương gia, không ai có thể vào..."



(còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK