Mục lục
XUYÊN QUA GIẤC MỘNG NGÀN NĂM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càng nghĩ, càng nói, Hà Bảo Ngân cảm thấy lửa giận của mình lại bốc lên rồi, tức giận trừng mắt nhìn Lê Hữu Quân một cái, nói.



"Từ trước đến giờ, ăn, ngủ, y phục, tất cả sinh hoạt của chàng đều là do Khúc Đàn hầu hạ..."



Lê Hữu Quân cảm giác được nguy hiểm, vội vàng lắc đầu.



"Không phải... Là Lục Đình hầu hạ..."



Hà Bảo Ngân xem như hài lòng với câu trả lời này, gật đầu một cái, bất chợt lại nghĩ đến điều gì đó.



"Không đúng... Vậy nàng ta ở trong phủ làm gì? Nghe giọng thì vô cùng lên mặt đấy?"



Lê Hữu Quân giật giật khóe môi, cảm thấy chính mình thành hôn nhầm ngày xung rồi. Tại sao người khác thành thân thuận lợi như vậy, mà khi đến lượt hắn lại thành bộ dáng này, từ sau khi thành thân cứ hết rắc rối nọ lại đến rắc rối kia bủa vây.



Lê Hữu Quân nghĩ, sau chuyện này hắn phải đi gặp Bình Ca đại sư, nhờ người xem cho một chút mới được.



Lê Hữu Quân thở dài một tiếng, giải thích.



"Khúc Đàn là người của mẫu phi sắp xếp cho ta... Bình thường nàng ta chỉ phụ trách việc cơm nước và sắp xếp y phục cho ta mà thôi, thỉnh thoảng sẽ giúp quản gia một số việc, ta cũng không rõ cho lắm..."



"Ồ..."



Hà Bảo Ngân ồ một tiếng, giãy dụa muốn xuống khỏi đùi của Lê Hữu Quân. Lê Hữu Quân vội ôm người chặt hơn, nói.



"Nàng giận sao?"



"Giận cái con khỉ, ta muốn đi vệ sinh..."



Hà Bảo Ngân mím môi, chạy đi. Lê Hữu Quân trên đầu chảy đầy dấu chấm than.



Hà Bảo Ngân giải quyết xong nỗi buồn, đi ra thấy Lê Hữu Quân đang đứng trước tủ đồ tần ngần thì nói.



"Đừng nhìn, tất cả đều bị ta mang đi chà đất, để lấy việc cho Khúc Nhạc kia làm rồi..."



Lê Hữu Quân vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn thê tử nhà mình.



"Vậy ta sẽ mặc gì đây?"



Hà Bảo Ngân chỉ ba bộ đồ mới, nói.



"Mặc chúng... Ta đã cho người may đồ mới, chờ có đồ mới chàng liền mặc đồ mới..."



"Phu nhân, như vậy rất lãng phí..."



"Ta thích... Chàng có ý kiến..."



"Không, không... Nàng thích là được..."



Lê Hữu Quân gật đầu như giã tỏi, nhìn biểu hiện của hắn, Hà Bảo Ngân xem như vừa lòng.



Ở sân chính tất cả người trong phủ Khánh Vương đều đã được gọi đến, đứng ngay ngắn trong sân.



Thấy hai người đi đến, đồng loạt khom người hành lễ.



"Tham kiến vương gia, vương phi..."



Lê Hữu Quân nắm tay Hà Bảo Ngân đi ra, nhìn qua một lượt những người trước mặt, nói.



"Hôm nay cho gọi tất cả các ngươi tới đây là có chuyện thông báo..."



Lê Hữu Quân hơi dừng một chút, nhìn Hà Bảo Ngân một cái, khóe môi hơi câu lên, nói tiếp.



"Kể từ hôm nay chuyện trên dưới, lớn nhỏ trong phủ Khánh Vương đều do Vương phi của bổn vương quyết định... Ý của nàng cũng là ý của bổn vương..."



Hắn vừa dứt lời, tất cả những người có mặt đều hít vào một hơi, đưa mắt nhìn nhau, mỗi người một tâm trạng khác nhau.



Khúc Đàn vừa nghe xong lời này, sắc mặt đã triệt để trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Lê Hữu Quân...



Lê Hữu Quân nhận thấy tầm mắt của nàng ta, lạnh lùng nhìn qua.



"Khúc Đàn mạo phạm chủ tử, không biết tôn ti, ta niệm tình ngươi là người do mẫu phi đưa tới, không muốn trách phạt ngươi quá nặng. Ngươi trở về thu dọn đồ rời khỏi phủ đi..."



"Ầm..." Đầu óc Khúc Đàn như nổ tung, hoảng loạn, không thể tin tưởng nhìn Lê Hữu Quân.



"Vương gia... Vương gia... Ngài làm sao có thể đuổi nô tỳ đi như vậy được..."



Lê Hữu Quân càng nhìn càng cảm thấy phiền phất tay ra hiệu cho người lôi nàng ta ra ngoài.



Khúc Đàn vùng vẫy một hồi, oán hận mà nhìn Hà Bảo Ngân.



"Là ngươi... Chính là độc phụ nhà ngươi. Ta bất quá cũng chỉ có nói ngươi mấy câu, ngươi cũng đã trừng phạt ta rồi... Làm sao còn muốn đuổi ta đi chứ..."



Khúc Đàn như hóa điên loạn, dùng hết sức mình đạp người đang giữ nàng ta ra, cười lên ha hả chỉ tay vào Hà Bảo Ngân.



"Ta biết rồi, là ngươi ghen ghét ta được vương gia coi trọng, sợ vương gia sẽ vì ta mà lạnh nhạt ngươi... Haha... Là ngươi không bằng ta nên sợ ta..."



Hà Bảo Ngân cười mỉa mai một tiếng, lạnh lùng nói.



"Ngươi quá tự luyến rồi... Đuổi ngươi, đơn giản là vì..."



Nàng cố tình dừng lại một chút, kéo dài âm cuối, nhìn nàng ta, nói tiếp.



"Là ta chướng mắt ngươi... Cút..."



Hà Bảo Ngân nàng ghét nhất là những kẻ không biết mình là ai, ngu xuẩn hết mức nhưng lại cứ nghĩ mình thông minh. Nhưng nàng càng ghét thì lại gặp càng nhiều, ông trời đây là đang sắp đặt trò đùa gì cho nàng đây...



Sau chuyện Khúc Đàn, trên dưới Khánh Vương phủ, không có bất cứ một kẻ nào dám lên mặt, hay có bất cứ hành động ngu ngốc nào đối đầu cùng Hà Bảo Ngân nữa, cuộc sống của nàng trở lên vô cùng yên bình.



"Vương phi... Vương phi..."



Hà Bảo Ngân đang đọc thoại bản, bị tiếng gọi của Dương Thu làm cho giật mình. Nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Dương Thu thở hổn hển chạy vào, trên mặt toàn là vui mừng. Hà Bảo Ngân có chút hiếu kỳ, hỏi.



"Có chuyện gì?"



Dương Thu miệng cười toe toét, đi đến, nói.



"Vương phi, thiếu phu nhân có hỉ rồi?"



"Hả?... Đại tẩu ta có thai?"



Hà Bảo Ngân kích động đến đánh rơi thoại bản xuống đất, đứng dậy hỏi.



Dương Thu gật đầu lia lịa, nói.



"Nô tỳ phụng mệnh người đưa một chút đồ bổ qua cho phu nhân, đúng lúc gặp đại phu ra cửa, nghe nói thiếu phu nhân gần đây mệt mỏi, đại thiếu gia lo lắng cho mời đại phu tới, sau khi bắt mạch đại phu nói thiếu phu nhân mang thai rồi..."



"Tốt quá..."



Hà Bảo Ngân vỗ tay một cái, mặt cười như hoa.



"Đi, ngươi đi gọi Đường Yên tỷ đến đây cho ta, chúng ta chuẩn bị một chút, trở về Hầu phủ..."



"Vâng..."



Khi Hà Bảo Ngân đến Hầu phủ, đã thấy trong phủ trên dưới tràn đầy vui mừng, trong viện của Hà Trí Quang cùng Võ Yến Nhi người ra vào rộn ràng.



Thấy Hà Bảo Ngân trở về Lý Thu Huyền vội vàng đi tới, nắm tay nàng, hưng phấn, nói.



"Bảo Ngân... Mẫu thân sắp được ôm cháu rồi... Ngươi sắp được làm cô mẫu rồi..."



Hà Bảo Ngân đối với sự kích động của mẫu thân chỉ có thể cười phối hợp.



"Đúng vậy, đúng vậy... Mẫu thân... Chúc mừng người... Chúc mừng chúng ta..."



"Haha... Đúng rồi... Chúc mừng, ta phải cho người làm một bữa tiệc thịnh soạn để chúc mừng mới được..."



Lý Thu Huyền rời đi, Hà Bảo Ngân mới được đi vào trong nhìn tẩu tẩu nhà mình.



Võ Yến Nhi nằm ở trên giường, sắc mặt có chút kém sắc. Đường Yên đang giúp nàng bắt mạch.



"Thiếu phu nhân có hỉ. Thai nhi đã được hơn hai tháng tuổi. Người cảm thấy mệt mỏi, kém ăn là hiện tượng ốm nghén bình thường không cần quá lo lắng..."



Đường Yên bắt mạch xong, lại căn dặn một hồi những điều nên và không nên làm, cần chú ý đối với thai phụ. Hà Trí Quang ở một bền còn nghiêm túc bắt nàng nói rõ để mình ghi lại.



Hà Bảo Ngân đi tới bên giường, nắm tay Võ Yến Nhi, một tay nhẹ nhàng, cẩn thận đặt lên bụng nàng, nói.



"Tẩu tẩu... Chúc mừng tẩu... Cháu ngoan, chào con, ta là cô mẫu của con..."



Hà Trí Quang nhìn thấy hành động của Hà Bảo Ngân, vội vàng chạy tới, không hình tượng ngồi xổm xuống bên giường, tay run run đặt lên bụng của Võ Yến Nhi, nói.



"Bảo bối... Ta là phụ thân của con..."



Nói xong lại như nghĩ đến điều gì, liếc nhìn Hà Bảo Ngân một cái.



"Muội sao lại nhanh vậy đã chạy tới rồi..."



Hà Trí Quang âm thầm sầu não, tiểu cô này sao có thể nhanh như vậy biết tin tức mà chạy tới, tới thì tới, vì sao còn cùng tranh chào hỏi hài tử trước hắn chứ.



Hà Bảo Ngân khinh thường bĩu bĩu môi, nói.



"Muội dĩ nhiên phải chạy nhanh tới để chào bảo bối nhỏ rồi. Ai như huynh, không biết đường mà chào hỏi một tiếng ấy..."



Hà Trí Quang trợn mắt, hắn lần đầu làm phụ thân làm sao biết được mấy cái này, hắn mà biết thì còn chờ tiểu cô là nàng giành mất hay sao.



Võ Yến Nhi khẽ vuốt nhẹ bụng nhỏ của mình mỉm cười nhìn hai huynh muội đang hồ nháo ở bên cạnh.



Hà Bảo Ngân nhìn sắc mặt của Võ Yến Nhi, có chút lo lắng.



"Tẩu tẩu... Tẩu có cảm thấy muốn ăn cái gì hay không?"



Võ Yến Nhi hơi do dự một chút, nói.



"Ta muốn ăn ngũ cốc cách thủy của Hồng Yến Cốc, nhưng..."



"Tốt... Ta cho người mang tới ngay..."



Chưa chờ Võ Yến Nhi nói xong, Hà Bảo Ngân đã vỗ tay, hưng phấn cắt ngang lời của nàng.



Võ Yến Nhi còn muốn nói thêm đã thấy tiểu cô nhà mình chạy ra ngoài rồi.



Một canh giờ sau, ngũ cốc cách thủy ấm nóng được người của Hồng Yến Cốc tự mình mang tới. Võ Yến Nhi kinh ngạc không nói thành lời.



Hà Bảo Ngân đá Hà Trí Quang một cái, nói.



"Huynh còn ngây ở đó, không nhanh mà bón cho tẩu tẩu ăn cho nó nóng..."



"À... À... Ta làm ngay..."



Võ Yến Nhi dạo gần đây không ăn uống được gì, hiện tại có muốn mình luôn thèm, bụng nhỏ không khách khí kêu "ọt ọt..." mấy tiếng làm nàng ngại đến đỏ cả mặt.



"Haha... Đây chắc chắn là một bảo bối ham ăn rồi..."



Hà Bảo Ngân cười to, nói. Võ Yến Nhi bị nàng làm cho buồn cười, hơi cong khóe môi, an tĩnh ăn hết phần ngũ cốc cách thủy do Hà Trí Quang đút.



Võ Yến Nhi ăn xong nhìn qua Hà Bảo Ngân, hỏi.



"Muội làm cách nào, có thể khiến Hồng Yến Cốc Lâu nhanh như vậy đưa đồ tới rồi. Ta mấy lần muốn mua đều không được, phải xếp hàng rất lâu..."



Hà Bảo Ngân sờ sờ mũi một cái, trong lòng thầm trách mình sơ suất, cửa hàng của mình mà lại để người nhà mình muốn mua đồ cũng không được, còn ra làm sao chứ.



Nàng cười lên một tiếng, nói.



"Tẩu không biết sao, Vương gia nhà muội là người chống lưng phía sau Hồng Yến Cốc mà. Để ngày mai, muội cho người làm cho phụ mẫu và huynh tẩu mỗi người một thẻ hội viên VIP, ưu tiên đặc biệt. Mọi người muốn thứ gì cứ mang thẻ ra bọn họ sẽ phải ưu tiên cho mọi người trước tiên."



"Như vậy không được hay lắm đâu..."



Võ Yến Nhi khó xử nói. Hà Bảo Ngân phất tay, ngắt lời nàng.



"Không sao, không có vương gia chống lưng, bọn họ làm sao buôn bán thuận lợi như vậy chứ..."



Ngày trước Hà Bảo Ngân chưa xuất giá cũng không nghĩ quá nhiều bởi vì có nàng ở đây, thường ngày gạo Hồng Mao hay bất cứ thứ gì tốt Hồng Yến Cốc có nàng chỉ cần nói là họ đã mang tới. Nay nàng xuất giá, dứt khoát làm cho mỗi người một cái thẻ là ý tưởng không tồi đâu.



(còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK