Lục Quốc Hội Quân kết thúc tốt đẹp, sau khi trở về kinh thành, các đoàn sứ thần vẫn luôn bận rộn bàn bạc các vấn đề bang giao giữa các nước, thành lập các mối liên kết và thông thương hàng hóa, sản vật.
Thái Hòa đế ở trước ngày các đoàn sứ thần rời khỏi Đại Nam, mở yến tiệc vô cùng lớn.
Hà Bảo Ngân theo đoàn nữ quyến tiến cung từ sáng sớm.
Nàng mặc một bộ xiêm y thiết kế nhẹ nhàng màu thiên thanh, trang điểm nhẹ thanh tú nổi bật lên ngũ quan tinh xảo động lòng người.
Trên yến tiệc các đoàn sứ thần thay phiên nhau kính rượu, cảm ơn thịnh tình tiếp đãi của Đế Hậu cùng hoàng thất, quan viên, dân chúng Đại Nam với bọn họ.
Thái tử Hoa Quốc Lưu Văn Triệt sau khi kính rượu, chắp tay hướng Thái Hòa Đế, nói.
"Khởi bẩm bệ hạ, Lục Quốc Hội Quân diễn ra vô cùng tốt đẹp. Bổn thái tử Bổn vương ít ngày nữa liền phải rời khỏi kinh sư, hôm nay sợ là một lần cuối cùng bổn vương đối ẩm cùng bệ hạ, ta có một yêu cầu quá đáng, kính xin bệ hạ cho phép.”
Lê Hữu Quân ẩn ẩn minh bạch ý nghĩ của hắn, hừ lạnh một tiếng nói.
“Nếu đã biết rõ là yêu cầu quá đáng, vẫn không nói ra thì hơn.”
Lưu Văn Triệt cười nói.
“Khánh Vương điện hạ cần gì hẹp hòi như thế, chẳng lẽ ngay cả nói cũng không để cho ta nói xong sao?”
Lê Hữu Quân hừ một tiếng, Thái Hòa đế cũng nhíu mày, sau cái chủ ý mang nữ tử ra làm bia bắn ở Lục Quốc Hội Quân kia, Thái Hòa đế cảm thấy Lưu Văn Triệt này quả thực là đáng ghét.
“Thái tử có lời gì, nói ra nghe một chút.”
Lưu Văn Triệt cười to, nâng chung rượu uống hết cạn, nói.
"Không dám dấu gì bệ hạ, ta ở lần Lục Quốc Hội Quân này đã đem lòng yêu thích nữ tử xinh đẹp, tài hoa, gan dạ... Nếu bệ hạ đồng ý gả nàng cho ta, vậy đất phong của bổn Thái tử ở Nam Doanh, nguyện đưa lên thuế khóa của đất phong trong vòng ba năm làm sính lễ, không biết hoàng thượng ý như thế nào?”
Nói xong chắp tay thi lễ thật sâu hướng về phía Gia Hòa đế.
Một trận âm thanh hút không khí truyền đến.
Nam Doanh là nơi đá đai màu mỡ của Hoa Quốc, là khu chủ sản lương thực, thuế má một năm ít nhất cũng hơn vài chục vạn lượng bạc, ba năm ít nhất cũng là trăm vạn lượng bạc, thu vào đã vượt một phần mười tài chính Đại Nam hàng năm rồi, vị Thái Tử Hoa Quốc này cũng thật sự là đại thủ bút rồi.
Hoàng hậu thấy hắn nói như vậy, không nhịn được mà lên tiếng.
“Thái tử nhìn trúng vị khuê tú nào, còn xin nói rõ.”
Lưu Văn Triệt hơi cong khóe môi nhìn về phía Hà Bảo Ngân, nói.
"Chính là Đích nữ của Định An Hầu phủ, Bảo Ngân tiểu thư..."
"Khục... Khụ khụ..."
Hà Bảo Ngân chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không ngờ người bị nhìn trúng lại là mình.
Lưu Văn Triệt bên ngoài nhìn anh tuấn tiêu sái, thực chất bên trong thối nát, háo sắc vô cùng, hắn chính là một tên điên.
Lần tỷ thí lần trước mang nữ tử làm mục tiêu sống chính là một trong những đam mê biến thái của hắn, các nàng nếu trong lúc làm mục tiêu, sợ hãi mà tránh khiến hắn bắn trượt thì bị hắn bắn chết, sau đó treo lên làm bia, sau đó hắn sẽ bắn tới khi nào người các nàng ghim đầy tên thì thôi. Không biết có bao nhiêu nữ tử đã chết thảm dưới tay hắn như vậy.
Lê Hữu Quân nghe Lưu Văn Triệt nói mà sắc mặt biếm đen, âm trầm muốn nhỏ ra mực.
Lê Xuân Khải ở một bên cười ha ha.
“Thái tử quả nhiên thật tinh mắt, Đại Nam ta địa linh nhân kiệt, ở trong các khuê tú, Bảo Ngân cô nương siêu quần bạt tụy nhất. Thái tử cũng là nhân trung long phượng, cùng Bảo Ngân cô nương chính là một đôi trời đất tạo nên.”
Rồi hắn xoay sang nói với Thái Hòa đế.
“Kính xin phụ hoàng cho phép chuyện này.”
Thái Hòa đế thật ra cũng có chút động tâm, gần đây cơ cấu quan lại ngày càng dư thừa khổng lồ, quốc khố thu vào lại không gia tăng, thậm chí còn bởi vì thổ địa sát nhập mà có chỗ giảm xuống, đã muốn giật gấu vá vai nhập bất phu xuất, cơ hồ mỗi một vị hộ bộ thượng thư đều sứt đầu mẻ trán.
Lê Cảnh Ân lại có chút cẩn thận nói với Lưu Văn Triệt.
“Chúng ta sao biết Thái tử không phải là đang hư ngôn lừa gạt, đợi Thái tử cưới Bảo Ngân cô nương trở về Hoa quốc, đến lúc đó nếu ngươi không giữ lời hứa, giao thuế khóa của Nam Doanh cho nước ta, đến lúc đó chúng ta tìm ai đây?”
Lưu Văn Triệt cười nói.
“Chuyện này đơn giản, bổn Thái tử có thể viết chứng từ, hơn nữa hạ thề độc.”
Hắn từ trong lòng ngực móc ra mười mấy tấm ngân phiếu.
“Ta lần này đến, đã được phụ hoàng hạ ý chỉ cùng Đại Nam kết thông gia, hữu hảo, ngân phiếu mang đến cũng tầm mười vạn, nếu hoàng thượng đáp ứng gả Bảo Ngân cô nương cho ta, ta lập tức liền đem những ngân phiếu này giao cho quý quốc.”
Nghiêm công công tiến lên cầm ngân phiếu giao cho Thái Hòa đế xem xét, Thái Hòa đế thấy ngân phiếu kia là một tờ một vạn lượng của hiệu đổi tiền “Lục Nha”. Hiệu đổi tiền này có chi nhánh ở khắp lục quốc, uy tín rất tốt.
Thái Hòa đế khẽ gật đầu, ánh mắt không khỏi lại nhìn Hà Bảo Ngân một cái. Nếu thật sự có thể dùng tiểu cô nương này đổi về trăm vạn lượng bạc, quả thực là mua bán buôn một lãi mười.
Hoàng hậu vội vàng trợ giúp, thấp giọng bên tai Thái Hòa đế nói.
“Hoàng thượng nô tì thấy chuyện này khả thi.”
"Khánh Vương... Chúc mừng ngươi đã có một tình địch nặng đô..."
Lý Mộc mang theo tâm trạng phấn khích, cười trên nỗi đau của người khác, vỗ vai Lê Hữu Quân, nói.
Lê Hữu Quân sắc mặt đen xì liếc hắn một cái. Lý Mộc cười càng đáng ăn đòn hơn, nói.
"Ngươi liếc ta cũng đâu có ích gì chứ, ngươi còn không nghĩ ra cách, vậy Bảo Ngân cô nương sẽ rất nhanh gả đến Hoa Quốc đó..."
Triệu Lịch ở bên cạnh làm bộ thở dài.
"Nghe nói tên Lưu Văn Triệt này là một tên biến thái, điên có tiếng. Bảo Ngân cô nương mà phải gả cho hắn... Chậc chậc... Chính là Hoa nhài cằm bãi phân trâu... Hỏng một đời... Thật đáng tiếc..."
"Câm miệng..."
Lê Hữu Quân lạnh lùng quát một tiếng. Ánh mắt hắn nhìn Lưu Văn Triệt như muốn khoét thủng ở trên người hắn một lỗ vậy.
Thấy Thái Hòa đế đang muốn nói gì đó, hắn vội lên tiếng.
"Chuyện này không ổn.”
Thái Hòa đế nhíu mày, có chút không vui nói. “Lão Thập nhất, lời này của ngươi là như thế nào?”
Lê Hữu Quân thong dong nhấp một ngụm rượu, nói.
"Đại Nam và Hoa Quốc kết thân cũng không phải là không có tiền lệ, chỉ là dùng thuế khoá đất phong ba năm làm sính lễ, vả lại sính lễ này chừng trên trăm vạn lượng bạc, người biết rõ nội tình không sao, bách tính sợ rằng sẽ cho là Đại Nam ta bán nữ cầu tài, đối với thanh danh Đại Nam ta thù vi bất lợi, nhi thần cảm thấy, chuyện này vẫn nên thận trọng một chút.”
Thần sắc Thái Hòa đế khẽ động, hắn vừa rồi quả thực động tâm tư đối với thuế khoá Nam Doanh, nhưng lại không nghĩ tới tầng lợi ích này hắn muốn, nhưng thanh danh hắn cũng không muốn mất, Lê Hữu Quân vừa nói như vậy, hắn ngược lại là có chút do dự.
Lê Cảnh Ân hừ nhẹ một tiếng, thả nhỏ thanh âm, nói.
"Lão Thập nhất vừa rồi cũng nói, chuyện Đại Nam và Hoa Quốc kết thân các thời kỳ đều có, chúng ta chỉ cần áp chế chuyện đặt sính lễ, ai có thể biết, Đại Nam tự nhiên nhận được trăm vạn lượng bạc, sao lại không làm?”
Lê Hữu Quân liếc Lê Cảnh Ân một cái, cười lạnh một tiếng.
"Phụ hoàng, Bảo Ngân cô nương dù sao cũng là đích nữ Định An Hầu phủ, Định An Hầu phủ từ Lão Hầu gia trở xuống, Hà Trí Bình, Hà Trí Quang đều là năng thần, bọn họ tại vị thức khuya dậy sớm, lập nhiều công lao, nếu triều đình hỏi cũng không hỏi một tiếng, liền đem đích nữ Hầu phủ gả đi một nơi xa xôi như Hoa Quốc này, chỉ sợ là lạnh lẽo lòng của trung thần..."
Mấy vị hoàng tử ở bên cạnh cũng râm ran thương nghị.
Mấy đoàn sứ thần cũng yên lặng chờ xem kết quả của mối liên hôn này.
Thái Hòa đế bị Lê Hữu Quân nói làm cho tâm tư dao động. Hắn nhìn Lưu Văn Triệt nói.
"Thái tử quả là có con mắt nhìn người thật tốt... Nha đầu Bảo Ngân này của Định An Hầu phủ quả là thông minh, xinh đẹp, là nữ tử gan dạ nhất mà ta từng gặp, ta cũng rất có hảo cảm với nàng. Nay Thái tử mở lời cầu hôn trẫm tuy rằng là quân vương một nước, nhưng cũng không thể nào tùy ý bắt nữ nhi nhà triều thần gả xa được..."
Nói đến đây Thái Hòa đế hơi dừng một chút, làm vẻ suy tư trong chốc lát rồi nói tiếp.
"Chi bằng là như thế này đi, chúng ta hỏi ý kiến của nàng, nếu nàng đồng ý gả trẫm liền hạ chỉ tứ hôn cho hai người..."
Thái Hòa đế liền cười hỏi Hà Bảo Ngân.
“Bảo Ngân cô nương, ngươi có bằng lòng gả cho Thái tử làm Thái tử phi hay không?”
Nếu là chính nàng nguyện ý, Thái Hòa đế cũng chỉ là giúp người hoàn thành ước vọng, đem nàng gả cho Lưu Văn Triệt, thuận tiện kiếm chút tiền, ai cũng nói không được cái gì.
Nhưng nếu là chính nàng không muốn, Thái Hòa đế cũng không định ép buộc người khác.
Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Hà Bảo Ngân.
Lê Hữu Quân cũng chăm chú nhìn nàng, ánh mắt hắn nóng bỏng hận không thể thiêu đốt nàng.
Lý Thu Huyền lo lắng nhìn nữ nhi nhà mình, hai tay siết lại. Tam công chúa gấp gáp, lo lắng nhìn nàng.
"Bảo Ngân, ngươi mau nói đi..."
Hà Bảo Ngân chậm rãi đứng dậy, trước tiên là thi lễ một cái đối với Đế hậu, sau đó áp chế chán ghét nội tâm, nhìn Lưu Văn Triệt nói.
“Thái tử, trước khi trả lời vấn đề này, tiểu nữ cũng có vài vấn đề muốn hỏi Thái tử một chút.”
Ánh mắt Lưu Văn Triệt tham lam nhìn chằm chằm nhan xinh đẹp của nàng không rời mắt, liếm liếm môi nói.
“Ngươi nói đi.”
(còn tiếp)