Triệu nữ tiên sinh là người say mê âm luật, không nhịn được mà hỏi, tất cả người có mặt tại Ngũ Phượng lâu cũng không nhịn được mà mong chờ Tam công chúa tiết lộ cao nhân.
Tam công chúa cười vui vẻ, nàng căn bản là không muốn gạt mọi người, một ngón tay chỉ Hà Bảo Ngân, nói.
“Cao nhân gì chứ, người đó cũng ở đây mà, chính là Ngũ tiểu thư của Định An Hầu phủ.”
Nhạc khúc này đúng là trong một lần dạo chơi nhàm chán, Hà Bảo Ngân đã thuận miệng mà ngâm xướng lên giai điệu.
Chẳng qua này nhạc khúc cũng không phải là Hà Bảo Ngân tự mình viết, nàng còn không có bản lãnh cao như vậy. Đây vẫn là chuyện kiếp trước, nàng đam mê phim kiếm hiệp, khi đó có một nhạc khúc trong một bộ phim vô cùng hot, một thời gian dài sau khi phim công chiếu, đã có rất nhiều fan hâm mộ say mê điên cuồng với nhạc khúc này, nàng cũng không ngoại lệ, âm điệu, tiết tấu tất cả đều thuộc lòng lòng.
Hà Bảo Ngân từ nhỏ đã được mẹ cho học dương cầm, đối với âm luật tuy nói không tinh thông, nhưng cũng có am hiểu nhất định, nên khi Tam công chúa hỏi nàng, có thể viết lại cho nàng ấy nhạc khúc này hay không, nàng ấy vô cùng thích.
Hà Bảo Ngân không chút áp lực nào đã viết lại, đưa cho Tam công chúa sử dụng, không ngờ Tam công chúa trực tiếp đẩy nàng ra, nàng nhất thời có chút ứng phó không kịp.
Dù sao đạo thành quả của người khác, nàng còn không có vô sỉ như vậy.
Ánh mắt của mọi người cùng nhau rơi vào trên người tiểu cô nương này, tuyệt đại đa số người trong ánh mắt đều tràn đầy hoài nghi. Một tiểu cô nương, có thể viết ra một nhạc khúc tuyệt đỉnh, như vậy hay sao?
Tam công chúa thấy mọi người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hà Bảo Ngân, không khỏi có chút tức giận.
“Bổn cung nói đều là thật, sao các ngươi lại không tin Bổn cung!”
Triệu nữ tiên sinh vừa nhìn cục diện có chút cứng nhắc, liền nói.
“Không bằng, chúng ta hỏi Bảo Ngân tiểu thư về vấn đề của nhạc khúc này như thế nào?”
Hiện tại kiểm nghiệm thật giả cũng chỉ có như thế.
Hà Bảo Ngân cũng là có đắng nói không nên lời, mấu chốt nếu nàng thừa nhận nhạc khúc này không phải là nàng sáng tác, thật sự khó có thể tự bào chữa.
Cho nên nàng chỉ có thể hàm hồ ứng đối như vậy, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Triệu nữ tiên sinh mặc dù chỉ nghe một lần, nhưng nàng chìm đắm trong âm nhạc nhiều năm, trong lòng đã sớm hiểu rõ. Kế tiếp Triệu nữ tiên sinh vây quanh nhạc khúc này, hỏi nàng vài cái vấn đề về âm luật, độ khó rất lớn, Hà Bảo Ngân lại đối đáp trôi chảy.
Ngay cả Triệu nữ tiên sinh không thừa nhận cũng không được.
“Bảo Ngân tiểu thư tinh thông âm luật, quả phải không giả.”
Bất kể một nhạc khúc khúc này có phải là nàng làm ra hay không, ít nhất trình độ của nàng về phương diện âm nhạc ở trong nhóm khuê tú là người phải kể đầu tiên, cái này chắc là sẽ không sai được rồi.
Chuyện này cũng không dây dưa quá nhiều, Mã Quận Vương Phi liền nói.
“Hiện giờ kỳ chủ cầm đứng nhất tạm thời chính là Tam công chúa, nhóm khuê tú Bắc Yến có nguyện ý tiến lên khiêu chiến hay không?”
Trong hai mươi bốn vị khuê tú Bắc Yến vốn là có mấy vị là tự cho rằng am hiểu nhạc khí, có một vị khuê tú tiến lên biểu diễn đàn tỳ bà, một vị khuê tú tiến lên biểu diễn đàn Nguyệt, còn có một vị khuê tú tiến lên biểu diễn đàn tranh, phải nói nhạc khí ba vị khuê tú của Bắc Yến biểu diễn đều có chỗ hơn người của riêng mình, biểu diễn cũng coi như xuất sắc, nhưng là dù sao cũng không giáng đòn phủ đầu như Tam công chúa.
Cuối cùng giao cho ba vị trọng tài đánh giá.
Trước mặt mỗi vị trọng tài đều đặt thẻ bài nhỏ màu vàng kim, thái giám sẽ bưng mâm lên trước, trên từng mâm viết tên của người biểu diễn, trọng tài cảm thấy tài nghệ của người nào tốt nhất, sẽ bỏ thẻ bài vào cho người đó, cuối cùng người nào nhận được nhiều thẻ bài nhất, người đó chính là Kỳ chủ của môn này.
Cuối cùng ba vị giám khảo đều bỏ phiếu cho Tam công chúa. Coi như vì duy trì mặt mũi hoàng thất Đại Nam, phiếu này cũng phải bỏ như vậy, huống hồ theo quan niệm nghệ thuật, Tam công chúa vốn áp đảo cả ba vị khuê tú.
Kết quả như thế cũng coi như trong dự liệu của mọi người, Bắc Yến mặc dù mất một ván trước, nhưng nhóm khuê tú cũng không cảm thấy nản lòng.
Tam công chúa lại không ngờ rằng mình có thể nhận được Kỳ chủ, không khỏi hết sức cao hứng. Nàng cười ôm lấy Hà Bảo Ngân.
"Ôi... Ta yêu chết ngươi mất, Bảo Ngân muội muội..."
Hà Bảo Ngân bất đắc dĩ nhún vai, khen ngợi nàng.
"Là ngươi đánh đàn hay, đàn ra được nhạc khúc, chứ ta có làm cái gì đâu..."
"Nói cũng đúng nha, bản công chúa ta là ai cơ chứ... haha..."
Tam công chúa được tâng bốc, mũi muốn phồng to bằng cái bát tô rồi. Võ Yến Nhi đưa tay nhéo mũi nàng một cái.
"Ta vặn giúp cho mũi ngươi bớt phồng một chút này, sắp nổ banh ra rồi..."
Tam công chúa bất mãn, đánh vào tay nàng một cái.
"Hừ... Ngươi chính là ghen tị với ta thì có..."
Kế tiếp, hạng thứ hai phải biểu diễn là vẽ tranh.
Nên đến lượt Bắc Yến Ngũ công chúa Ngô Vũ Đồng ra sân. Ngô Vũ Đồng am hiểu vẽ tranh, cho nên hôm nay nàng chính là biểu diễn vẽ tranh. Ngô Vũ Đồng thoải mái tiến lên, trước tiên là hành lễ với đế hậu, rồi gật đầu thăm hỏi các vị khách quý đang ngồi. Cung nữ thiếp thân của nàng đã chuẩn bị bút vẽ, thuốc màu đầy đủ. Vẽ tranh cũng không xác định đầu bài, mà là do họa sĩ tùy ý phát huy. Tốc độ vẽ tranh của Ngô Vũ Đồng cực nhanh, chỉ một khắc đồng hồ, đã vẽ xong một bức tranh phong cảnh.
Hà Bảo Ngân đã sớm nghe nói Ngô Vũ Đồng am hiểu vẽ tranh về phong cảnh, hôm nay cho thấy nàng cũng có chuẩn bị mà đến. Giống Tam công chúa, Ngô Vũ Đồng đại biểu cho hoàng thất Bắc Yến, ván này vô luận như thế nào cũng phải thắng, nếu không Đại Nam gánh không nổi người này.
Võ Yến Nhi nghiêng nghiêng đầu nhỏ, nói với Hà Bảo Ngân.
"Bảo Ngân, ngươi nói xem Ngũ công chúa này vẽ phong cảnh nơi nào mà nhìn lạ vậy?"
Hà Bảo Ngân mỉm cười, lắc đầu.
"Ngươi chờ một chút nữa, qua bên đó hỏi thử nàng ta xem."
Võ Yến Nhi khó hiểu nhìn nàng, thắc mắc.
"Hỏi để làm gì?"
Hà Bảo Ngân cười cười, nhìn nàng, trêu ghẹo.
"Nếu nàng vẽ là phong cảnh có thực, chờ có cơ hội chúng ta liền tới đó du lịch..."
"Du lịch là cái gì?"
Hà Bảo Ngân đang muốn nói gì đó, thì đã thấy ở bên kia, thái giám tiến lên lấy tranh của Ngô Vũ Đồng, đưa tới cho đế hậu thưởng thức trước. Nàng liền ra hiệu cho Võ Yến Nhi im lặng lại.
Hoàng đế sau khi xem tranh, gật đầu khen.
“Ngũ công chúa vẽ tốt lắm.”
"Tạ bệ hạ khen ngợi..."
Ngô Vũ Đồng khiêm tốn hai câu, tiếp theo Hoàng hậu lại khen vài câu, sau đó bức tranh của nàng chuyền tay xem trong các vị khách quý một phen, cuối cùng đưa đến trong tay ba vị trọng tài, ba người cẩn thận nhìn kỹ một lát, đều gật đầu.
"Thật là vẽ rất tốt, màu sắc được phối hài hòa, cảnh sắc sinh động có linh khí..."
Cuối cùng bức tranh này được các vị khuê tú truyền tay nhau, Hà Bảo Ngân thấy bức tranh của Ngô Vũ Đồng rất thú vị, có thể thấy được là trải qua danh sư chỉ điểm, nói không chừng bức họa này cũng không phải là chính nàng nghĩ ra.
Như vậy Ngô Vũ Đồng tạm thời chính là Kỳ chủ của bộ môn họa. Sau khi Ngô Vũ Đồng xong, nên để nhóm khuê tú của Đại Nam đoạt Kỳ. Trong hai mươi bốn vị khuê tú Đại Nam đương nhiên cũng có người am hiểu vẽ tranh, đầu tiên là khuê nữ của nhà Lý hàn lâm vẽ một bức họa thác nước, tiếp theo lại có cô nương của nhà Triệu thị lang vẽ một bức hội xuân... Dám đi khiêu chiến, đương nhiên đều có chút tài năng. Trình độ của hai vị cô nương này đều rất cao. Ngay sau đó lại có hai vị nữ hài tiến lên, đều tự vẽ một bức tranh.
Bức họa của các vị khuê tú trải qua bình phẩm của trọng tài, cuối cùng vẫn phải thông qua thẻ bài, định bức họa của Ngô Vũ Đồng làm kỳ chủ môn họa. Dù sao ba vị giám khảo địa vị siêu nhiên đi nữa, quy tắc ngầm lớn nhất các nàng vẫn phải tuân thủ.
Cầm, họa kết quả tỷ thí của hai môn đã sớm nằm trong dự liệu, mọi người lòng dạ biết rõ, nhóm khuê tú cũng không ai dám nói lên dị nghị, hai nước một một, tạm thời trở lại điểm xuất phát.
"Bây giờ mới là trận thật nhé, khi nãy chỉ là giao lưu mà thôi. Các huynh đệ, có ai có hứng thú đặt cược một chút hay không?"
Bát hoàng tử phấn khích, xoa xoa hai tay. Ánh mắt đảo qua trên người các khuê tú một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người của Hà Bảo Ngân.
Lê Hữu Quân phát giác ra ánh mắt như lang, như hổ của hắn, đạp qua một cước.
"Bát ca, ngươi chú ý thân phận một chút đi..."
"Hừ..."
Bát hoàng tử bị đau, có chút tức giận, nhưng không thể phản kháng, chỉ có thể nuốt vào ấm ức này, ngoan ngoãn nghiêm chỉnh.
Lục hoàng tử khoác vai bát hoàng tử, nói với Lê Hữu Quân.
"Lão thập nhất, đừng có quá cứng nhắc như vậy chứ, huynh đệ chúng ta chẳng mấy khi có dịp như vậy, cứ để cho bát đệ thoải mái một chút đi, mỹ nữ trước mặt mà không biết ngắm thì khác gì thái giám cơ chứ..."
"Đúng vậy, đúng vậy...Haha..."
Ngũ hoàng tử cười to phụ họa theo. Nhất thời, bầu không khí nhìn vào vô cùng ấm áp, huynh đệ đùa vui.
Tranh tài chân chính, hiện tại giờ mới bắt đầu. Hạng mục thứ ba tranh tài là vũ. Lần này khuê tú Đại Nam đẩy ra đảm nhiệm Kỳ chủ lại là Trương Hòa.
Trương Hòa đầu tiên là đến trong phòng đổi một kiện xiêm y, lúc đi ra ngoài đã mặc vũ y tay dài bó eo diễm lệ, vũ y uốn lượn quét đất, nhờ vũ y phụ trợ, càng lộ vẻ eo nàng nhỏ nhắn uyển chuyển, không thể không nói, diện mạo nàng ta diễm lệ, dáng người xuất chúng, đúng là có vài phần vốn liếng để kiêu ngạo.
Trương Hòa thấy ánh mắt của mọi người tập trung trên người của nàng, nhất là ánh mắt mấy nam nhân có chút nóng như lửa, trong lòng âm thầm đắc ý. Nhưng nhìn lại ý trung nhân Lê Hữu Quân lại làm như không thấy mình trang phục lộng lẫy, còn thường thường liếc mắt về phía Hà Bảo Ngân ngồi, nàng ta cảm thấy mình bị vũ nhục, oán hận và ghen tị đối với Hà Bảo Ngân lại tăng thêm mấy phần.
Tiếng nhạc của các nhạc sĩ cung đình vang lên, Trương Hòa cũng thu nhiếp tinh thần, thuận theo điệu múa.
Tay áo dài bay nhanh, ống tay áo của nàng giống như tinh linh có sinh mệnh, thu phát, chuyển đổi xinh đẹp. Tiếng nhạc từ từ vang dội, chỉ thấy nàng vung ngang dải lụa đỏ thắm qua đầu, lụa thắm kia trên không trung lay động, hoặc như sóng trở về, hoặc như mây động, hoặc như cầu vồng bay, hoặc như khói lên. Tay áo Trương Hòa nâng lên, tà áo nhẹ nhàng kéo, vòng eo uốn cong, thân thể thướt tha, nhẹ nhàng như mây trôi, bay nhanh như hồng nhạn, thật sự khiến cho người ta hoa cả mắt.
Một đám các hoàng tử ầm ầm trầm trồ khen ngợi.
"Thật đẹp mắt..."
"Eo thật nhỏ..."
"Cả người thật dẻo, nếu ôm vào ngực để yêu thương không biết có cái tư vị gì đây?"
Vừa rồi bất luận là âm nhạc cũng tốt, vẽ tranh cũng tốt, đều là nghệ thuật cao nhã, so với, vẫn là múa trực quan xinh đẹp hơn, huống chi chiêu thức vũ đạo này của Trương Hòa, quả thực cũng coi như siêu quần bạt tụy, cho dù là vũ sư trong cung, cũng chưa chắc có thể múa được đến loại trình độ này.
Đợi một khúc vũ hoàn thành, mọi người lại ầm ầm khen ngợi. Trương Hòa chắp tay thi lễ xung quanh, lui xuống đi đổi xiêm y mới quay lại bữa tiệc ngồi xuống. Trong lúc nhất thời khó có thể đè nén tâm tình đắc ý, lại quay đầu lại nhìn Hà Bảo Ngân liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Hà Bảo Ngân không khỏi buồn cười. Vũ đạo của Trương Hòa đúng là thượng thừa, xinh đẹp thì xinh đẹp, chỉ tiếc quá cũ không có ý mới, vũ nương trong cung đều phải biết nhảy, hôm nay muốn đạt được Kỳ chủ của môn vũ sợ là không dễ dàng như vậy.
Tam công chúa thấy Trương Hòa đắc ý như vậy thật nhịn không được mà nói.
"Nhìn cái bản mặt của nàng ta mà xem, thật muốn đi lên tát cho mấy cái cho bõ ghét..."
Võ Yến Nhi gật đầu, tay đan vào nhau làm động tác bẻ khớp.
"Ta cũng có ý đó, thật ngứa tay, muốn đánh quá đi thôi..."
Hà Bảo Ngân cười khổ, hai cái người này đang ở đây tấu hài hay sao?
Sau khi Trương Hòa xong, có hai vị khuê tú của Bắc Yến biểu diễn một đoạn vũ đạo, bởi vì có Trương Hòa như châu ngọc phía trước, hai vị khuê tú kia cũng không được mọi người chú ý quá nhiều. Trương Hòa càng dương dương tự đắc, chỉ cảm thấy mình nhất định lấy kỳ chủ của môn vũ này.
Đến thời khắc mấu chốt, Ngô Vũ Đồng và nhóm khuê tú của Bắc Yến thương lượng một phen, phái ba khuê tú ra sân. Lần này người Bắc Yến ra sân không những nhiều hơn, hơn nữa trên mặt đất còn bố trí rất nhiều bàn, trống, cử động này thành công khơi mào hứng thú của tất cả mọi người đang ngồi.
Không đến một lát, ba khuê tú của Bắc Yến đổi xong xiêm y đi ra, mỗi người đều đổi một thân kỵ trang bó sát người, vốn là các nữ tử yêu kiều yếu ớt, đều đã có vài phần cảm giác tư thế hiên ngang.
Lúc này Mã Quận Vương Phi tiến lên, hỏi.
“Có cần nhạc sĩ cung đình tấu thủ khúc phối hợp không?”
Khiêu vũ cần âm nhạc phối hợp đây là bình thường, cho nên Mã Quận Vương Phi mới hỏi như vậy. Nào biết Ngô Vũ Đồng cười nói.
“Quận vương phi, điệu vũ của chúng ta không cần phối nhạc.”
Nghe xong lời này, mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Lúc này bàn trên mặt đất cho điệu múa đã bày biện xong, Ngô Vũ Đồng vỗ tay ba cái, ba vị vũ giả lúc này vái chào mọi người xung quanh, sau đó liền bắt đầu múa, chỉ thấy ba vị cô nương tư thái nhẹ nhàng tung cao nhẹ đáp, di động nhảy quỳ, đạp múa ra âm hưởng nhịp nhàng, tự thành một thể, tiết tấu thanh thoát cùng vũ đạo của ba nữ tử kết hợp, thiên y vô phùng. Chỉ thấy ba nữ của Bắc Yến hoặc giẫm trống hạ eo, hoặc ấn trống lộn ngược, hoặc thân cúi xuống mặt trống, tay, đầu gối, chân đều có thể chạm đến mặt trống đánh ra, hoặc chân sau đứng thẳng lên trống, hoặc đang từ trên trống tung người nhảy xuống. Kỹ thuật nhảy khác nhau, mạnh mẽ ưu mỹ.
Chẳng những có vũ, còn có nhạc, ba người đánh vào mặt trống tạo thành âm nhạc biến hoá đa dạng, tiết tấu mạnh mẽ, làm người ta có cảm giác mới mẻ.
Nhất thời tiếng cảm thán vang lên khắp Ngũ Phương lâu.
"Quá tuyệt..."
"Tuyệt..."
"Ta chưa từng được chứng kiến điệu múa nào độc, lạ, đẹp tới như vậy..."
"Thật là đẹp đến mù mắt ông đây rồi..."
Trương Hòa vốn còn đang đắc ý, khi nghe những lời này vẻ mặt dần dần trở lên cứng đờ. Đợi xem xong đoạn vũ đạo này, sắc mặt đã tái nhợt, mơ hồ cảm thấy kỳ chủ môn vũ hiện giờ sợ là giữ không được.
Võ Yến Nhi vẫn luôn chú ý tới nàng ta, cười tới không khép được miệng.
"Chưa bao giờ, quân mình thua mà ta lại thấy hả dạ như bây giờ..."
Tam công chúa gật đầu, ý cười tràn ra, phụ họa theo.
"Cho nàng ta đắc ý... Haha... Vui chết ta rồi..."
Hà Bảo Ngân khẽ nhún nhún vai từ chối cho ý kiến.
Mã Quận Vương Phi chờ cho bầu không khí dịu lại, lúc này mới đứng lên, đề nghị.
“Đã như vậy, chúng ta vẫn nên nhanh chọn lựa kỳ chủ của môn này đi!”
Tiểu thái giám bưng khay đi tới, ba người không có bất đồng ý kiến gì, đều bỏ phiếu cho tam nữ Bắc Yến.
Nhóm khuê tú của Đại Nam cũng có mấy người am hiểu vũ đạo, chẳng qua suy nghĩ bản lãnh của mình, cũng cảm thấy không nắm chắc thắng được điệu múa của mấy nữ tử Bắc Yến, cũng không ai đi lên làm nền.
Trương Hòa rất không phục, cơ hồ muốn đứng dậy tranh cãi, lại thấy ánh mắt hàm chứa cảnh cáo lạnh như băng của hoàng hậu. Chỉ đành phải tức giận ngồi trở về, mắt nhìn vị trí kỳ chủ giao cho tam nữ Bắc Yến.
Bắc Yến thắng ván thứ ba, Đại Nam lập tức trở nên bị động.
Ván thứ tư là số. Cái gọi là “Số”, là chỉ toán học, Hà Bảo Ngân xoa xoa tay, cái này nàng thích. Kiếp trước nàng chính là học chuyên toán, lý, hóa. Đã đi thi biết bao giải lớn nhỏ, huy chương treo tới đầy tủ đấy.
(còn tiếp)