Mục lục
XUYÊN QUA GIẤC MỘNG NGÀN NĂM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua vài ngày sau, Lý Thu Huyền dẫn Hà Bảo Ngân đến chùa Thiện Giác phía đông thành dâng hương, lần này Lý Huyền còn một hai phải mang theo Hà Trí Quang đi cùng. Lý Thu Huyền đã có hẹn trước với Điệp phu nhân, nghĩ đến tạo cơ hội cho Trịnh Xuân Hoa và Hà Trí Quang gặp mặt nhau một lần.



Hà Bảo Ngân sau khi nghe lý do của mẫu thân nhà mình thì không khỏi trợn trờn cả mắt, nói.



"Mẫu thân, người muốn để ca ca đi xem mắt sao?"



"Đúng vậy. Ca ca con năm nay đã hai ba tuổi rồi, tuổi không còn nhỏ nữa nên thành thân rồi..."



Lý Thu Huyền cười khẽ một tiếng, nhẹ giọng mà giải thích cho nữ nhi. Hà Bảo Ngân vô thức lắc lắc đầu mấy cái.



"Con không có nói cái này, là con nói tại sao xem mắt lại cứ phải tới chùa chiền. Chúng ta hẹn đến tửu lâu cùng ăn một bữa cơm không phải tốt hơn hay sao?"



Hà Bảo Ngân thật không thể hiểu nổi người của thời đại này, vì cái gì cứ thích đến chùa chiền để xem mắt vậy chứ.



"Á ui...Sao người lại cốc con..."



Lý Thu Huyền cốc lên trán nữ nhi nhà mình một cái, nhìn nàng đang bưng trán, cưng chiều mà nói.



"Còn phải nói sao, chùa chiền là nơi linh thiêng, có phật tổ chứng dám, nhân duyên xe thành sẽ bền vững hiểu chưa?"



"Ồ... Con biết rồi ạ..."



Xe ngựa dừng ở dưới chân núi, cả nhóm người theo bậc đá xanh đi lên núi. Hà Trí Quang không có cảm giác mệt mỏi gì, Hà Bảo Ngân và Lý Thu Huyền thì mới đi một nửa đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi.



Mắt thấy sắp đến nơi rồi, Lý Thu Huyền cảm thấy chân mình cũng sắp nhũn ra rồi, nặng nề sắp không bước nổi. Nơi này so với Linh An Phật Tự núi còn cao hơn, đường đi trắc trở hơn. Hà Trí Quang thấy vậy liền vịn tay mẫu thân, cho nàng trợ lực.



"Không có được rồi... Ta không đi nữa đâu."



Hà Bảo Ngân rất không có hình tượng ngồi xuống một tảng đá ở bên đường, xua tay than thở.



Hà Trí Quang nhìn muội muội nhà mình thở dài lắc đầu.



"Bảo Ngân, muội không thể tiếp tục thế này được nha, thân thể quá mảnh mai cũng không tốt lắm đâu."



Hà Bảo Ngân chẳng còn sức mà cùng ca ca nhà mình đôi co, im lặng trợn mắt, thật ra nàng cũng không tính là mảnh mai, rất nhiều người đều là trực tiếp ngồi kiệu mềm từ dưới chân núi đi lên. Nàng đi lên được tới đây là quá giỏi rồi đi.



Cuối cùng, sau mấy canh giờ tra tấn đôi chân, bọn họ cũng đã lên được tới chùa Thiện Giác.



Vừa vào chùa bọn họ đã gặp được Lại Điệp và Trịnh Xuân Hoa.



Hà Trí Quang tất nhiên cũng biết rõ mục đích của lần đi dâng hương này, ánh mắt cực nhanh nhìn lướt qua Trịnh Xuân Hoa, rồi tranh thủ thời gian dời mắt đi chỗ khác.Trịnh Xuân Hoa bình thản, chỉ lạnh nhạt nhìn Hà Trí Quang vài lần.



Chào hỏi trò chuyện qua một lát, Lý Thu Huyền và Lại Điệp cùng nhau đi dâng hương, Hà Trí Quang thì tránh sang một bên, hai người Hà Bảo Ngân và Trịnh Xuân Hoa thì tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm.



"Bảo Ngân... Bảo Ngân..."



Bảo Ngân đang cùng Trịnh Xuân Hoa nói chuyện phiếm thì nghe thấy có người gọi tên mình, nàng xoay người lại thì thấy Võ Yến Nhi đang vẫy tay với nàng, hấp tấp mà chạy tới.



"Yến Nhi tỷ, sao tỷ cũng ở đây?"



Hà Bảo Ngân có chút kinh ngạc, thật không ngờ lại có thể gặp được Võ Yến Nhi ở nơi này.



"Bảo Ngân... Gặp được muội ở đây ta mừng rớt nước mắt...Ta bị tổ mẫu cùng mẫu thân mang tới nơi này, sắp bị hai người ấy hành cho ra bã rồi..."



Hà Trí Quang vẫn luôn một mực đứng ở bên cạnh, nghe cái giọng điệu của Võ Yến Nhi không nhịn được mà nhìn sang, không hiểu sao khi nhìn thấy bộ dáng nàng ôm tay muội muội mình, lắc lắc, oán hận trái tim hắn lại như đập nhanh hơn.



Đây không phải là lần đầu tiên Hà Trí Quang gặp Võ Yến Nhi, nhưng hôm nay gặp nàng ở nơi này, hắn lại cảm thấy có một cái gì đó ở trên người nàng hút lấy tim hắn...



Có Võ Yến Nhi nhập hội, ba nữ nhân nói chuyện càng thêm phần náo nhiệt. Hai người Hà Bảo Ngân và Võ Yến Nhi dung mạo dĩ nhiên vô cùng xuất chúng, Trịnh Xuân Hoa cũng không thua kém hai người bao nhiêu, trán cao mày ngài, nhã nhặn thanh nhã, cả người phát ra một loại khí chất ưu nhã, cao quý của tiểu thư khuê các, ba người đứng cùng một chỗ, tự nhiên hấp dẫn đông đảo ánh mắt của khách hành hương. Có điều không phải ai cũng mù lòa, cả ba người xiêm áo quý khí, lộng lẫy, bên người còn có thị nữ theo hầu, nhìn qua liền không biết là không phải người nhà bình thường, cũng không ai dám tiến lên quấy rối.



Đương nhiên, người bình thường không dám tới quấy rối, nhưng trên đời vẫn luôn có một loại người cho là mình là không tầm thường.



Một nam tử trực tiếp đi đến chỗ ba người bọn họ, "Soạt" một tiếng mở ra quạt xếp trong tay, tự cho là tiêu sái phe phẩy quạt vài cái.



"Ba vị cô nương vì sao lại đứng ở chỗ này, có mệt mỏi lắm hay không, tại hạ mời các vị cô nương đến sương phòng nghỉ ngơi đi."



Hà Bảo Ngân nhíu mày nhìn quạt xếp trong tay hắn, người này không phải có bệnh chứ, hiện tại trời đã vào đông, hắn cũng không sợ sẽ đem mình quạt đông thành cục băng sao.



Võ Yến Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng.



"Chúng ta đã định sẵn sương phòng rồi, cũng không làm phiền vị công tử này. Động tác dùng quạt xếp của công tử vừa rồi thật khiến cho ta cảm thấy... vô cùng phóng khoáng, phiêu dật nha."



"Có đúng không?"



Nam tử ngạc nhiên hỏi, quạt xếp trong tay cũng không ngừng lại liên tục phe phẩy, thấy Võ Yến Nhi mắt ngọc mày ngài, đang mỉm cười nhìn mình, càng thêm không thể dừng lại, chỉ là không được bao lâu, hắn liền hắt xì một cái thật mạnh.



Hà Bảo Ngân và Trịnh Xuân Hoa liếc nhìn nhau, đều vụng trộm nín cười, cảm thấy Võ Yến Nhi thật là người có ý tứ, rất thú vị nha.



Nam tử kia ngừng quạt, Võ Yến Nhi liền lộ ra biểu cảm như rất tiếc nuối, thế là hắn lại phe phẩy quạt lần nữa.



"Các vị cô nương... hắt xì... là tiểu thư của phủ... hắt xì... nào?"



Hà Trí Quang nhìn một màn này ở trong mắt, không hiểu sao thật muốn tiến lên quạt mấy cái thật mạnh cho tên kia chết rét luôn đi.



"Biểu ca!"



Hà Minh Nguyệt từ xa chạy tới, tức hổn hển kéo lấy nam tử kia.



"Huynh chạy đến chỗ này làm cái gì?"



Thì ra là biểu ca của Hà Minh Nguyệt, trách không được là dạng đức hạnh này, Hà Bảo Ngân và Võ Yến Nhi đều có loại cảm giác "khó trách lại như thế".



"Đừng kéo ta."



Vương Nhất Sơn vung tay.



"Ta đang cùng mấy vị cô nương này trò chuyện mà."



Mắt thấy đã hỏi đến thuộc phủ nào rồi, tiếp theo liền có thể hỏi tới khuê danh rồi.



Hà Minh Nguyệt khinh bỉ liếc nhìn Hà Bảo Ngân một cái.



"Mấy vị cô nương cái gì chứ, đây là Bảo Ngân muội muội, tiểu thư Định An Hầu Phủ, nữ nhi của tam thúc ta..."



Đối với hai người Võ Yến Nhi và Trịnh Xuân Hoa nàng ta cũng không có quen thuộc lắm nên không biết nên giới thiệu các nàng thế nào.



Vương Nhất Sơn hít một hơi, cô nương xinh đẹp nhất này thì ra chính là tiểu thư của Định An Hầu phủ, như vậy thì không thể chọc vào, hai cô nương còn lại có lẽ không có danh tiếng gì, nhìn qua cũng rất xinh đẹp, có lẽ có thể xuống tay được đây.



"Thế còn vị cô nương này thì sao, là tiểu thư của phủ nào?"



Vương Nhất Sơn vừa nói chuyện, tay lại muốn vươn tới đụng vào tay Võ Yến Nhi.



Đôi mắt sáng trong của Võ Yến Nhi nhắm lại, ngón tay nhúc nhích, đang muốn ra tay thu thập hắn, liền thấy một bàn tay lớn chắn ngang trước mặt, gắt gao nắm chặt cánh tay của Vương Nhất Sơn.



"Ai u, mau buông ra, đau chết ta rồi!"



Vương Nhất Sơn kêu rên thành tiếng.



Hà Trí Quang buông tay hắn ra, thuận thế đem cổ tay hắn đẩy hướng ra phía ngoài, Vương Nhất Sơn lùi lại mấy bước, lập tức trừng mắt quát.



"Ta đây là Thế tử gia của Xa Dũng Hầu phủ, ngươi là ai?"



"Thế tử Định An Hầu phủ Hà Trí Quang."



Hà Trí Quang nhíu mày lạnh lùng đáp.



Đó không phải là thống lĩnh Đông Xưởng hay sao? Cái người này cũng không thể đụng vào, Vương Nhất Sơn lập tức ỉu xìu. Hà Minh Nguyệt thấy thế la lên.



"Hà Trí Quang ngươi làm gì lại đẩy biểu ca ta?Các ngươi không được ỷ đông người liền khi dễ người khác!"



Võ Yến Nhi nhìn sang Hà Bảo Ngân nói.



"Ta thấy cái người tỷ tỷ này của ngươi chính là bị bệnh rồi... Rõ ràng là biểu ca của nàng muốn động tay động chân trước, ai rảnh khi dễ biểu ca của nàng ta chứ?"



"Phốc — haha"



Hà Bảo Ngân nhịn không được bật cười.



"Xùy..."



Trịnh Xuân Hoa cũng cười thành tiếng.



"Ngươi, các ngươi lại khi dễ người!"



Hà Minh Nguyệt dậm chân, nước mắt rưng rưng, xoay người bỏ chạy, Vương Nhất Sơn nhìn đến tình hình này, vội vã đuổi theo biểu muội.



Võ Yến Nhi vô tội nhìn hai người Hà Bảo Ngân và Trịnh Xuân Hoa đang cố nén cười, nàng không cảm thấy mình đang khi dễ người nha, những người bị nàng khi dễ qua, làm sao còn có thể khỏe như rồng như hổ nơi nơi chạy loạn như vậy?



Hà Trí Quang thấy không có việc gì, lại lui ra một khoảng cách nhất định. Chỉ là ánh mắt hắn có chút không muốn rời khỏi khuôn mặt ngây thơ vô số tội kia của Võ Yến Nhi.



Hà Bảo Ngân nhìn thân ảnh ca ca, cười híp mắt nói với Trịnh Xuân Hoa.



"Ca ca ta so với biểu ca của Hà Minh Nguyệt tốt hơn rất nhiều nha."



"Không sai."



Trịnh Xuân Hoa tán đồng gật đầu.



Đôi mắt hạnh to tròn của Hà Bảo Ngân lóe lên một tia mờ mịt, nàng nói như vậy là muốn nhìn xem Trịnh Xuân Hoa xấu hổ, e thẹn, vì sao hình như nàng nhắc đến ca ca mình một chút cũng không cảm thấy thẹn thùng, giống như là một người không có quan hệ gì với mình vậy?



Nàng nghĩ nghĩ, lại thử thăm dò thêm một câu.



"Ca ca ta từ nhỏ đã tập võ, rất là chịu khó."



"Như vậy cho thấy hắn có lòng cầu tiến."



Trịnh Xuân Hoa thản nhiên bình luận.



Hà Bảo Ngân càng thêm mờ mịt. Nữ tử bình thường không phải nên thẹn thùng đỏ mặt hay sao, liền xem như một người hào phóng, cũng không có khả năng giống như nàng thế này, bộ dáng của nàng giống như đang bình luận, đánh giá một người qua đường không chút quan hệ vậy.



(còn tiếp)



Tâm Sự t/g: Tháng mới bắt đầu rồi, dạo này mọi người có nhớ tui không nè. Dạo này tui hơi bận nên hôm nay mới có chương mới.



Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé. Nhớ like, vote cho tui, còn cả theo dõi nhé...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK