“Vậy hắn có nói chuyện trắc phi không. Trương Hòa dù sao cũng là tiểu thư khuê các, thế nhưng cam tâm làm thiếp của người ta, thật sự là không biết xấu hổ.”
Nàng rất ít lên tiếng mắng người, nhưng Trương Hòa thành trắc phi Khánh vương phủ, uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn và hạnh phúc của Bảo Ngân, nàng lúc này mới tức giận bất bình.
Hà Trí Bình nghiêng người ôm nàng vào ngực.
“Nàng cho rằng chỉ mình nàng quan tâm cái này ư? Ta đã thầm nghe ngóng, vương gia tỏ vẻ sẽ không nghênh hai người các nàng vào cửa cùng lúc.”
Lý Thu Huyền thở phào nhẹ nhõm. Rất nhiều hoàng tử lúc cưới chính phi, cũng sẽ mang trắc phi cùng vào phủ. Nếu Lê Hữu Quân đáp ứng để cho Hà Bảo Ngân vào cửa trước, đợi nàng chiếm ổn gót chân ở trong phủ trước, thậm chí sinh hạ nhi tử trước, đương nhiên sẽ chiếm hết tiên cơ.
“Hắn chịu như vậy, chính là tốt nhất.”
Hà Trí Bình thở dài một hơi, nói.
“Hắn hôm nay còn ám hiệu với ta, chịu nạp Trương Hòa làm trắc phi, chẳng qua là không lay chuyển được hoàng thượng, hắn căn bản không có hứng thú với Trương Hòa.”
Lý Thu Huyền hừ một tiếng, lầm bầm nói.
“Ai biết hắn nói có phải thật hay không.”
Lê Hữu Quân vốn đã đồng ý với Hà Trí Bình không cưới trắc phi, kết quả căn bản không tuân thủ lời hứa, Lý Thu Huyền có chút canh cánh trong lòng về chuyện này.
Hà Trí Bình vỗ vỗ nhẹ lưng thê tử, nói.
“Dựa vào tính tình của hắn, sẽ không nói dối. Lại nói cũng không cần thiết nói dối, hắn là hoàng tử, tam thê tứ thiếp thiên kinh địa nghĩa, căn bản không cần giải thích gì với chúng ta. Hoàng thượng đã tứ hôn, chúng ta còn dám không đem nữ nhi gả đi hay sao?”
Lý Thu Huyền nghe cảm thấy có đạo lý.
“Bảo Ngân là thịt trong tim chúng ta. Nàng nhất định phải hạnh phúc vui vẻ mới được!”
Có Lê Hữu Quân ở phía sau tăng cường thúc dục, “Lục lễ” tiến hành làm từng bước. Đến ngày hạ sính, Lê Hữu Quân một thân cát phục đỏ thẫm, để quan viên Lễ bộ đi cùng, mang đến Định An Hầu phủ từng rương từng rương sính lễ. Lúc này một cái viện cũng chứa không hết, phải chứa đến hai cái viện.
Hà Trí Bình nhận lấy danh mục sinh lễ thật dài mà Lê Hữu Quân đưa tới, cho dù hắn gia lăn lộn giang hồ nhiều năm, gặp qua không ít cảnh đời. Nhìn thấy vài chữ viết cứng cỏi vô cùng có phân lượng trên danh mục sinh lễ, tay của hắn vẫn là nhịn không được run lên.
Lão phu nhân thấy những rương đồ nối nhau đi vào, trong lòng mơ hồ có chút khiếp sợ, nhận lấy danh mục sính lễ từ trong tay Hà Trí Bình nhìn, cũng không khỏi ngưng thở. Vị Khánh vương gia này không phải là có tiền, mà là rất có tiền! Hắn chịu chi ra nhiều thứ tốt để hạ sính như vậy, đủ thấy địa vị Hà Bảo Ngân trong mắt hắn.
Lão phu nhân có chút không biết là tư vị gì, tam phòng tốt, Hà Bảo Ngân cũng tốt, lại không phải là con cái thân sinh của bà, cũng không phải là một lòng với bà, thấy bọn họ liên tiếp có được giai tế như ý, trong lòng bực mình một trận. Ngoài mặt lại còn phải giả bộ cao hứng, cực kỳ vất vả.
"Bảo Ngân nhà chúng ta thật tốt số..."
Hà Trí Quan và Võ Yến Nhi nhìn thấy được phần danh mục này, trong mắt tràn ngập khiếp sợ. Mà bên cạnh, Hà Kính Triển và Hà Kính Phi thì trực tiếp hít một hơi lạnh, trong mắt đã tràn đầy ghen tị.
Hà Trí Bình hít vào một hơi, nhìn Lê Hữu Quân, nói.
"Đây… Đây… Dường như quá quý trọng…”
Lê Hữu Quân trường thân ngọc lập, một thân hỉ bào nổi bật lên hắn càng phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong. Hắn nho nhã lễ độ mỉm cười nói.
“Bảo Ngân ở trong lòng tiểu vương chính là vật báu vô giá, sính lễ gì đó cũng chỉ là vật ngoài thân, lại tính là cái gì!”
Hà Bảo Ngân nghe hắn nói không khỏi vui vẻ, mắt tràn ý cười.
Hà Thanh Nhân cùng Hà Minh Nguyệt nhìn thấy đau mắt, tay siết chặt.
Lê Hữu Quân đưa lễ xong cũng không thể nán lại lâu liền cùng Lễ bộ trở về.
Lê Hữu Quân vừa đi Lão phu nhân nhìn đống sính lễ trước mặt không khỏi có chút nhịn không được ghen tức, nói.
"Nhìn qua, sinh nữ nhi có thủ đoạn trèo cao thật là tốt..."
Nhị phu nhân Vương Hiểu ẩn ẩn nhìn qua những sính lễ chất cao như núi kia, lại nhìn hai nữ nhi nhà mình nói.
"Thật là ghen tỵ quá, cùng là tỷ muội một nhà, Lưu Ngọc hiện giờ đã là trắc phi của Vinh Vương. Bảo Ngân càng cao quý hơn, một bước trở thành Khánh Vương phi. Hai người các ngươi đó, nhìn nhìn một chút, có thời gian thì chăm tới tìm Bảo Ngân học hỏi cho tốt, phụ mẫu còn mong được nhờ..."
Đại phu nhân Lã Thu tay khẽ vuốt ve cái bụng lùm lùm sắp tới tháng sinh của mình, tiếp lời.
"Vốn nghĩ sinh nhi tử là tốt nhất, nhưng hiện tại nhìn thấy sinh lễ của Bảo Ngâm thì ta lại cảm thấy, sinh nữ nhi cũng không phải không tốt, được quý nhân để mắt tới liền bán được giá cao rồi..."
Lý Thu Huyền nhíu mày, sắc mặt xa sầm lại, đang muốn mắng chửi người thì ở bên cạnh Hà Bảo Ngân lại nhanh hơn nàng một bước.
"Quý nhân ấy à, ánh mắt cao lắm, nhìn trúng đều là thứ tốt đẹp nhất..."
Nàng nói đến đây thì hơi dừng lại, ánh mắt đảo quanh mấy người lão phu nhân một vòng, thở dài, lắc đầu.
"Haizzz... còn rác rưởi họ không để mắt đâu, mang về cũng chỉ tổ rác nhà chứ làm được gì..."
"Phụt...Khụ khụ... Haha..."
Võ Yến Nhi thật không nhịn được cười lớn, tiểu cô nhà mình thật là, mồm mép này đúng là tức chết người không đến mạng mà.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hôn sự đến càng ngày càng gần. Bên này Định An Hầu phủ bận rộn tới chân không chạm đất nhưng việc phải làm có quá nhiều. Người bận rộn nhất, mệt nhất chính là người làm mẫu thân, Lý Thu Huyền.
Liên quan đến đến chung thân đại sự của nữ nhi, Lý Thu Huyền là nửa điểm cũng không dám qua loa, hận không thể tách mình ra hai nửa để dùng, cả ngày vội vội, vàng vàng. Không riêng gì Định An Hầu phủ bên này bể đầu sứt trán, đồng dạng buồn rầu còn có nội vụ phủ. Hoàng tử thành thân, lại là một vị thân vương vô cùng được thánh sủng, đây chính là một đại sự vô cùng. Tất cả trình tự đều có định chế, ai cũng không dám thêm hạng mục hoặc là bớt một cái hạng mục.
Lê Hữu Quân nóng lòng đếm từng ngày, mỗi ngày đều cho người chạy tới nội vụ phủ nhìn tiến độ làm việc của bọn họ, một vị phó tổng quản nội vụ phủ chịu trách nhiệm chuyện này thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.
Chỉ riêng bộ lễ phục hoàng tử mặc lúc đại hôn kia cũng không phải là nhất thời nửa hồi có thể làm được.
Vị phó tổng quản này tự mình đi Khánh thân vương phủ một chuyến, xin chủ kiến của Lê Hữu Quân uyển chuyển mà tỏ vẻ.
"Lão nhân gia ngài xem có thể giảm bớt tiêu chuẩn hay không?"
Lê Hữu Quân nói cũng rất uyển chuyển, nhưng phiên dịch ra cũng không uyển chuyển chút nào.
“Bổn vương cả đời cũng chỉ có lần thành thân này, ngươi giảm bớt tiêu chuẩn của Bổn vương ư? Có phải các người ghét bỏ cái đầu cả nhà ngươi quá bền chắc rồi, định dọn nhà tập thể hay không?”
Phó tổng quản lúc này mới nhớ tới, vị gia này cho tới bây giờ cũng không phải là một vị chủ nhân chịu giảng đạo lý cùng người khác, đặc điểm của hắn chính là chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình. Rời khỏi Khánh thân Vương phủ, hắn rất muốn khóc, nhưng mặt trời cứ theo lẽ thường mọc lên, thời gian vẫn phải tiếp tục trôi đi.
Một tháng kế tiếp, hắn giống như lên dây cót, mỗi ngày đều thi chạy cùng thời gian, quả thực mệt như chó, chẳng qua công sức không phụ lòng người, trải qua chuẩn bị khẩn cấp, thứ nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị đủ.
Không thế không nói tiềm lực của con người là vô hạn.
Đảo mắt đã đến thời gian đưa sính lễ. Lê Hữu Quân trước nay cực kỳ phách lối. Lần này cũng không ngoại lệ, phái ra một đoàn xe dài đằng đẳng, dân chúng kinh sư chen chúc tới, vây xem đoàn xe sính lễ này, nhìn thấy những con đại mã cao lớn, từng chiếc xe ngựa rộng mở, bên trong chứa đủ loại châu báu, các loại vật tốt nhất, trong đó mỗi chiếc xe ngựa lại còn trực tiếp đặt tận năm hòm vàng.
Mọi người không khỏi nghị luận rối rít.
“Nhiều thứ tốt vậy!”
Thật sự là quá xa xỉ!”
“Tiểu thư Định An Hầu phủ thật đúng là có phúc khí. Gả cho vị hôn phu chẳng những dung mạo tuấn tú, lại vừa phú vừa quý!”
...
Trong lúc nhất thời cơ hồ tất cả phái nữ đều ghen tỵ đỏ mắt. Trượng phu hoàn mỹ như vậy sẽ chỉ xuất hiện ở trong mộng, ai ngờ trong thế giới thực thế nhưng thật sự xuất hiện một vị.
Lúc trước nạp cát, đồ Lê Hữu Quân đưa tới đã làm cho Định An Hầu phủ chấn động rất lớn một phen rồi. Lần trước so sánh với lần này, kia quả thực quá mức nhỏ bé rồi.
Lão phu nhân nhìn nhìn đống lễ vật thiếu chút nữa đột nhiên ngừng tim.
Lão phu nhân lúc này mới ý thức được, Hà Bảo Ngân là gả cho dạng hôn phu gì, chẳng những quyền khuynh thiên hạ, lại càng phú khả địch quốc. Nhìn tới hai thân tôn nữ của nàng, Hà Thanh Nhân và Hà Minh Nguyệt ở bên cạnh, nàng cũng không khỏi ghen tỵ vạn phần.
Lão phu nhân đầu tiên là ghen tỵ, tiện đà nghĩ đến, Lê Hữu Quân tặng nhiều sính lễ tới đây như vậy, có ít nhất sáu bảy vạn lượng bạc, ngược lại muốn xem xem đồ cưới của Lý Thu Huyền chuẩn bị cho Hà Bảo Ngân ra làm sao? Lấy không ra đồ cưới thích đáng, các người đợi để mà mất thể diện đi. Nghĩ tới đây, lão phu nhân thậm chí có một loại khoái cảm khó hiểu.
Bên này Lý Thu Huyền ở phòng thu chi bận rộn ghi danh sách sính lễ Lê Hữu Quân đưa tới, loay hoay chết đi được.
Khánh vương phủ, Lê Hữu Quân mắt thấy đã chuẩn bị sắp xếp hết thảy, không quá hai ngày, tức phụ sẽ vào cửa rồi, tâm tình cực kỳ vui vẻ.
(còn tiếp)