Buổi tối trước hôn lễ, tân nương không thể gặp mặt tân lang, cho nên Hà Bảo Ngân một mình ở trong phòng đi tới đi lui, nàng hiện tại thật sự vô cùng khẩn trương, qua tối hôm nay nàng liền gả cho Lê Hữu Quân, hoàn toàn không có tâm tư đi ngủ.
"Tiểu thư, ngươi nhanh ngủ đi, ngày mai phải dậy rất sớm."
Dương Nhung nhìn Hà Bảo Ngân đi tới đi lui, khẩn trương khuyên.
"Đúng vậy, tiểu thư, ngày mai còn có hành trình một ngày."
Đường Yên và Dương Thu cũng đi đến khuyên nàng, nhưng Bảo Ngân là ngủ không được, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại đều là bóng dáng của Lê Hữu Quân.
"Nghĩ cái gì, có phải nhớ ta hay không."
Đột nhiên, nàng rơi vào một cái ôm quen thuộc, giọng điệu trêu chọc vang lên bên tai.
Nghe vậy, Hà Bảo Ngân cả kinh.
"Sao chàng lại tới đây?"
"Yên tâm đi, hiện tại đã qua giờ tý, là ngày mới, sẽ không là điềm xấu, nàng nhất định sẽ thuận lợi trở thành nương tử của ta."
Lê Hữu Quân thấy nàng khẩn trương, ôn nhu giải thích, hắn cũng cảm trằn trọc, khấp khởi không thể nào ngủ được, cho nên đợi qua giờ tý liền chạy tới nhìn Bảo Ngân một chút.
"Ừ, ta mệt nhọc, nhanh ngủ đi."
Hà Bảo Ngân nằm ở trong lòng hắn, tâm trạng của nàng rốt cục yên tĩnh, chỉ cần bình minh, nàng liền chính thức trở thành nữ nhân của hắn.
Lê Hữu Quân cũng kích động, còn có một ngày, hắn liền không cần tiếp tục nhịn.
Hai người đều có tâm tư, rất nhanh liền tiến nhập giấc mơ.
Buổi sáng Đường Yên, Dương Nhung, Dương Thu vào phát hiện Lê Hữu Quân cư nhiên ở đây, đúng là cho ba người các nàng sợ hãi, lúc này không biết có nên vào hay không.
"Các ngươi vào đi."
Lê Hữu Quân một đêm này ngủ cũng không say, thời điểm các nàng tiến vào hắn liền nghe được, chẳng qua là không muốn rời khỏi Hà Bảo Ngân mà thôi, nhưng sợ chậm trễ giờ lành, vẫn là đứng dậy ly khai.
Hà Bảo Ngân một đêm này ngủ rất ngon, tuy chỉ ngủ hơn một canh giờ, tinh thần đã thoải mái hơn rất nhiều, thức dậy liền tắm rửa, sau đó là thay quần áo trang điểm.
Giá y đỏ thẫm, tinh xảo, dung mạo của nàng trước kia đã là thượng thừa, cơ hồ không cần thi phấn trang điểm, cho nên hiện tại vừa vẽ ra càng thêm kinh diễm. Nếu nói trước đấy là bách hợp thuần khiết, hiện tại chính là mẫu đơn kiều diễm, mỗi người mỗi vẻ.
Nhìn dung mạo của nàng, vài người đứng chung quanh đều xem ngây người, nhất là ma ma trang điểm cho nàng đều kinh sợ, các nàng đã trang điểm cho rất nhiều tân nương nhưng không có một người nào kinh tâm động phách như nàng.
Mà trên mặt vẫn dào dạt hưng phấn, lại càng cho nàng thêm bao nhiêu quyến rũ.
"Vương Phi, người đúng là tân nương xinh đẹp nhất lão thân từng thấy."
Ba người Đường Yên ở bên cạnh nhìn đến không chớp mắt, ngày thường các nàng đã nhìn quen nhan sắc của tiểu thư nhà mình, giờ đây cũng phải xuýt xoa khen ngợi.
"Tiểu thư, người thật đẹp."
Lý Thu Huyền đứng ở bên cạnh nhìn nữ nhi, hai mắt ánh lên hơi nước, mỉm cười.
"Nữ nhi của ta thật xinh đẹp..."
Đường Yên đưa mũ phượng tới cho Lý Thu Huyền.
"Phu nhân, người mau giúp tiểu thư đội mũ phượng..."
"Được..."
Lý Thu Huyền nhận lấy mũ phượng, cẩn thận đội lên đầu cho nàng.
Mũ phượng này được Lê Hữu Quân sai người tỉ mỉ tạo ra, so với mũ phượng trước đây nhẹ rất nhiều, nhưng phía trên nhiều vàng cùng minh châu như vậy, có thể nhẹ bao nhiêu, đầu Hà Bảo Ngân lập tức bị đè ép xuống, nghĩ tới đây, nàng đột nhiên cảm thấy hôn lễ hiện đại thật tốt, áo cưới bao nhiêu nhẹ nhàng.
Võ Yến Nhi ở bên cạnh cũng tiến lên giúp Lý Thu Huyền chỉnh trang lại cho Hà Bảo Ngân.
"Tiểu cô nhà ta thật xinh đẹp...Ngươi chính là tân nương đẹp nhất mà ta từng thấy..."
Hà Bảo Ngân được nàng khen ngợi vui vẻ chờ mũ phượng được đội ngay ngắn, lúc này nàng mới nắm lấy tay Võ Yến Nhi, nói.
"Tẩu tẩu... Ta xuất giá rồi, sau này phụ mẫu ta phải phiền tẩu chiếu cố rồi..."
Võ Yến Nhi nắm lại tay nàng, nghiêm túc, nói.
"Muội yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc phụ mẫu thật tốt..."
Toàn bộ thu thập thỏa đáng, sắc trời đã sáng rồi, đội ngũ Lê Hữu Quân đón dâu đã đi tới cửa.
Vừa nghe đến thanh âm, Hà Bảo Ngân nhẹ nhàng vén bức rèm che trước mặt mũ phượng ra, tràn đầy hạnh phúc mỉm cười nhìn về phía vào người kia. Toàn thân hỉ bào đỏ thẫm, khóe môi vẫn giơ lên, thu lại băng lãnh quanh thân hắn, nhiệt tình như lửa.
Hắn ngày thường chỉ mặc một sắc màu trầm lạnh, ngẫu nhiên sẽ mặc chút y phục màu sắc nhạt, không nghĩ tới khi hắn mặc màu đỏ vào yêu nghiệt như vậy, làm mọi nghười nhìn ngây ngốc.
Khi Lê Hữu Quân đẩy cửa tiến vào, nhìn đến Hà Bảo Ngân lộ ra dung mạo ngồi ở bàn trang điểm, trong mắt hiện lên vô hạn kinh diễm, đã vô số lần từng nghĩ tới bộ dáng nàng mặc giá y, đã đoán được sẽ vô cùng hoàn mỹ, nhưng không nghĩ tới sẽ kinh tâm như vậy.
"Thê tử."
Kể từ hôm nay, nàng sẽ thật là thê tử của mình.
Bị hắn nhìn như vậy, trên mặt Hà Bảo Ngân có chút xấu hổ, lập tức đem bức rèm che để xuống.
Những người khác trong phòng cúi đầu cười, Vương gia quá sốt ruột, còn chưa có bái đường.
Lê Hữu Quân đè nén tâm tình kích động, vững vàng đi tới trước mặt Lý Thu Huyền vái một cái thật sâu, nói.
"Nhạc mẫu... Xin người yên tâm giao Bảo Ngân cho con. Con về sau sẽ toàn tâm, toàn ý yêu thương, chăm sóc, coi nàng như trân bảo mà bảo vệ..."
Lý Thu Huyền nhìn hắn, khẽ gật đầu.
"Được... Ta giao nữ nhi bảo bối của mình cho con, chúc các con hạnh phúc, răng long đầu bạc, sớm sinh quý tử..."
Nhận được sự đồng ý của nhạc mẫu, Lê Hữu Quân kích động đi tới nắm lấy tay của Hà Bảo Ngân dắt nàng đi ra ngoài.
Bà mối ở phía trước dẫn đường, miệng nói liên tục những lời chúc mừng vui vẻ.
Ở trước cửa có đại kiệu tám người nâng, chung quanh cỗ kiệu cắm đầy nụ hoa sắp nở, vô cùng lãng mạn. Cỗ kiệu cực kỳ độc đáo, cũng không hoàn toàn che lại, tương phản đem cái nắp phía trên đều đã lấy đi, ngồi ở phía trên có thể rõ ràng nhìn cảnh vật chung quanh, cũng có thể cho người xung quanh rõ ràng nhìn đến dáng người các nàng.
Hai bên cỗ kiệu còn đứng hai đội ngũ đón dâu thật dài, từ bên này nhìn qua, căn bản nhìn không tới tận cùng, còn có các thiếu nữ trong tay cầm rổ, tất cả đều vẻ mặt kinh diễm nhìn Hà Bảo Ngân được Lê Hữu Quân ôm eo đi ra, cho dù diện dung của nàng bị bức rèm che lại, nhưng lại càng thêm hấp dẫn.
"Đây là ta tự mình thiết kế vì nàng đó... Thích không?"
Lê Hữu Quân ở bên tai Hà Bảo Ngân nói nhỏ, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Hà Bảo Ngân khẽ gật đầu.
"Ta rất thích...Cảm ơn phu quân..."
"Nàng gọi ta là gì? Ta nghe không rõ..."
Lê Hữu Quân nghe nàng gọi không nhịn được muốn nghe thêm. Trái tim hắn đập nhanh cũng sắp hỏng rồi.
Hà Bảo Ngân nhìn hắn như tên ngốc, mỉm cười.
"Phu quân..."
"Ơi...Phu nhân..."
Kiệu hoa ra khỏi đại môn Định An Hầu phủ, trên đường phố vây đầy người xem náo nhiệt. Bất quá bên đường tuy đầy ắp người nhưng giữa đường đều không có ai, tơ lụa đỏ thẫm trải lên trọn con đường.
Đội ngũ đón dâu thổi khúc vui mừng, phía trước đội ngũ vẫn nổ pháo, còn có thanh âm chúc phúc của dân chúng, thập phần náo nhiệt.
Lê Hữu Quân cũng không có kỵ mã, mà ôm lấy Hà Bảo Ngân cùng ngồi trên nhuyễn kiệu, đối với dân chúng chung quanh mỉm cười, hắn hôm nay muốn cho tất cả mọi người biết, nàng là nữ nhân của hắn! Nâng kiệu đều là cao thủ, cho nên bọn hắn nâng cũng rất thoải mái.
Cảm xúc dân chúng lại càng tăng vọt nhìn hai người trên cỗ kiệu, hôm nay Khánh vương đặc biệt anh tuấn, nụ cười hạnh phúc kia, thần sắc sủng nịch, say lòng người. Tuy nhìn không thấy dung nhan Vương Phi, nhưng này nhất định cũng là tuyệt mỹ, nhìn nàng đầy người tao nhã không thua ở cạnh Khánh Vương, đồng dạng làm cho người ta si mê.
"Thật đúng là tiên đồng ngọc nữ..."
"Chúc mừng vương gia cùng vương phi..."
"Chúc vương gia cùng vương phi trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử..."
Kinh Thành thập phần rộng lớn, mà Lê Hữu Quân cư nhiên đem trọn đường phố Kinh Thành tất cả đều trải lên lụa đỏ, đội ngũ đón dâu mỗi con đường đều đi tới một lần.
Càng thêm ngạc nhiên là mặc kệ đội ngũ các nàng đi đến địa phương nào, trên bầu trời đều phiêu xuống những đóa hoa tiên diễm, như một trận mưa hoa, thập phần lãng mạn. Đồng thời hai bên cạnh đội ngũ có rất nhiều nữ tử mặc lụa mỏng, rổ trong tay các nàng đầy vàng bạc châu báu, đi trước đội ngũ, đem những thứ vàng bạc châu báu này tung ra hướng về phía hai bên cạnh, hô lên.
"Vương gia cùng Vương phi phát lì xì..."
Dân chúng Kinh Thành cơ hồ đều đã khuynh sào xuất động, vốn có thể nhìn đến dung mạo Khánh Vương cùng Khánh Vương Phi cũng đã vô cùng hưng phấn, không nghĩ tới còn có nhiều tiền tài như vậy, rất nhiều người cả đời cũng chưa thấy qua nhiều tiền bạc như vậy.
"Vương gia, vương phi vạn phúc..."
"Vương gia, vương phi vạn phúc..."
Nhưng dân chúng này cũng không tranh nhau, nhặt được liền tự động hướng về Lê Hữu Quân và Hà Bảo Ngân đã đi qua quỳ lạy, đem vị trí nhường lại cho người chưa nhặt được vàng, toàn bộ đều ngay ngắn trật tự.
Kiệu hoa qua nửa ngày cuối cùng cũng tới đích Khánh Vương Phủ.
Trong Vương Phủ hiện tại đã vây đầy tân khách, các đại thần trong triều, sứ thần các quốc gia, còn có Đế Hậu, phi tần hậu cung, các vương gia, vương phi khác đều đã đến, một mực kiễng chân chờ hai người bọn hắn trở về.
"Kiệu hoa đã về, nhanh nã pháo."
Những tân khách chờ trong phủ, Huỳnh Kha mang theo người ra ngoài phủ, vừa thấy đội ngũ đón dâu xuất hiện lập tức đốt pháo.
(còn tiếp)