Võ thần thích nhất chính là vũ đao động thương, mà võ thần một khi được chọn tham dự tế điện ai mà không có danh tiếng? Võ công của họ đương nhiên là nhất đẳng lợi hại, đám thị vệ đối diện chẳng phải là đối thủ.
Nhâm Vương phát hiện thị vệ có chiều hướng thất bại, lập tức giơ tay lên, hô to.
“Cung thủ, bắn!”
Tay lão vừa vung lên, mũi tên từ khắp nơi bay thẳng tới hướng này như mưa. Sân vốn đã không lớn, sắp xếp bàn ghế đãi dạ yến trong này đã vô cùng chật chội, trong phạm vi sân nhỏ hẹp giờ lại thêm người hai phe đánh nhau, ngay cả chiêu thức cũng đều thi triển không ra. Giờ tên lại phóng tới dày đặc, bọn họ không còn chỗ nào có thể trốn.
Rất nhiều võ thần cởi phăng ngoại bào trên người, quay vòng vòng trên đầu, cản được không ít tên.
Hà Trí Quang thấy tình hình này liền nhún nhẹ thân phóng lên, chớp mắt đã ra đến bên ngoài.
“Bảo hộ các vị đại thần!”
Hà Bảo Ngân còn chưa kịp hiểu những lời này là muốn nói với ai, thì trên mái ngói đã có một đám binh lính mặc khôi giáp xanh lá người này nối tiếp người khác roàn roạt nhảy xuống từ mái hiên, trong tay mỗi người đều nắm một tấm khiên lớn, nhanh chóng đem hành lang dài bao quanh kín mít không một kẽ hở.
Trước mắt Hà Bảo Ngân là một vùng tối đen, nên thấy không rõ lắm tình hình bên ngoài lúc này là thế nào. Nàng thấp thỏm lo lắng cố gắng nghe ngóng tình hình bên ngoài, nhưng chẳng thể nghe được gì ngoài tiếng binh khí va vào nhau chan chát.
"Keng keng..."
Đang lúc Hà Bảo Ngân nghĩ đến xuất thần, trong hành lang dài hắc ám bỗng hiện lên một tia sáng.
Bên trong này đều là văn thần, nên cả một đám lúc này đều sợ tới mức mặt trở nên trắng bệch, đồng loạt nhìn về phía góc tường có vệt ánh sáng kia.
Nghiêm công công cầm trong tay một ngọn nến nhỏ, bởi vì trận khóc vừa rồi nên mặt lem luốc hết đỏ lại xanh, giờ trong ánh sáng chập chờn kia càng thêm vài phần dọa người.
Đường Y đi đến chỗ của Thái Hoà đế đang nằm, từ trên người lấy ra một viên thuốc, cho vào miệng hắn.
Thái Hoà đế nằm trên mặt đất ho khan hai tiếng, từ từ mở mắt ra. Nhìn thần sắc của hắn hình như hoàn toàn chẳng có dấu hiệu bị thương nào.
"Thi thể Hoàng Thượng vùng dậy!"
Trong bóng tối, không biết ai đã hoảng sợ mà thét chói tai một tiếng.
"A...aaa..."
"Nam mô a di đà phật..."
"Huhu... Hoàng thượng chết oan không nhắm mắt, trở thành quỷ nhập tràng rồi..."
Người bên cạnh Thái Hoà đế hoảng sợ kêu la, rần rần thối lui ra sau như thủy triều, dần dần tạo ra một khoảng không nhỏ.
Thái Hoà đế trở mình sau khi tỉnh lại, bàn tay thò vào trong vạt áo trước ngực, lấy ra một cái gói to. Trong gói to này tràn đầy chất lỏng màu đỏ.
"Hét cái gì mà hét, trẫm còn chưa có chết đâu..."
Thái Hoà đế thực sự bị những kẻ này hét đến thủng màng nhỉ luôn rồi.
Khóe miệng Hà Bảo Ngân run rẩy, kìm lòng không đậu mà đảo trắng mắt. Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy được heo chạy sao? Thái Hoà đế rõ ràng là vừa diễn trò, xem ra mình đã đoán đúng.
Thái Hoà đế trước đó đã chuẩn bị sẵn túi máu, nhét trước ngực. Chỉ cần một vật sắc nhọn gì đó chọc nhẹ vào là gói này sẽ vỡ ngay, máu tự nhiên sẽ chảy ra. Có thể ra tay chính xác đến như vậy nói rõ võ công của ‘Hắc y nhân’ kia thuộc loại tuyệt hảo.
Hà Bảo Ngân tò mò đảo mắt tìm kiếm bóng dáng thi thể của hắc y nhân kia. Rất nhanh chóng nàng đã nhìn thấy, cạnh cái bàn tròn lớn chính giữa, ‘Hắc y nhân’ bị Lê Hữu Quân đâm một kiếm vào ngực lúc nãy giờ cũng giống như Thái Hoà đế, đã thừa dịp lộn xộn này mà lén đứng lên.
Tầng lớp khiên chắn đột nhiên được rút đi, ánh sáng tràn vào hành lang dài. Hà Bảo Ngân gấp rút phóng mắt ra ngoài tìm kiếm. Lê Hữu Quân toàn thân hắc bào, mỗi lần di động như đón gió bay bay, trong tay là một thanh bảo kiếm đen tuyền, mỗi khi vung lên đều tạo ra một độ cong lạnh như băng.
Lê Hữu Quân không có bất cứ động tác dư thừa nào, mỗi lần ra tay đương nhiên sẽ mang đi một mạng người.
Bất luận kẻ nào ở trước mặt hắn đều trở nên vô cùng yếu ớt, dường như không thể ngăn được ngay cả một chiêu của hắn.
Tình thế đã nghiêng hẳn về một bên. Khuôn mặt già nua của Nhâm Vương đã sớm không còn thần khí như lúc nãy. Võ công của lão thật ra khá tốt, một mình đánh với ba võ thần mà không có vẻ hạ phong chút nào.
Cảnh Vương dù gì cũng là một văn thần, nên đã chạy trối chết từ đầu, tránh ở một góc sân.
Cảnh Vương sợ hãi đảo tròng mắt tìm kiếm Trúc Nhân vương ở khắp nơi nhưng chẳng thấy người đâu. Hắn hoảng sợ hướng Nhâm Vương hô lớn.
"Ngũ hoàng thúc, ngươi còn không mau gọi hỗ trợ đi..."
Hoàng Hậu lúc này cả người cũng lạnh lẽo run rẩy từng hồi, cố gắng cẩn thận đi tới bên cạnh Cảnh vương, bên cạnh bà ta còn có cả Bát vương.
"Lão đại, chúng ta có nên rời đi trước hay không?"
Bát vương bám chặt lấy Hoàng Hậu vội vã gật đầu.
"Hoàng huynh, nhìn tình hình này chúng ta vẫn nên chạy trước thôi... Lão thập nhất quá mạnh rồi..."
"Bụp..."
Cảnh vương tức giận đạp cho Bát vương một cái, mắng.
"Chạy cái con khỉ ý mà chạy, ngươi câm ngay cái mồm thối lại cho ta..."
Bát vương ăn đau cũng không giám nói nữa, hắn lui người núp phía sau của Hoàng Hậu.
Cảnh Vương nhìn hai người bọn họ, nói.
"Hai người qua bên kia trấn an cái đám nữ nhân nhát gan đi, tiếng bọn chúng khóc át hết cả tiếng binh đao rồi đấy, não hết cả ruột..."
"Được..."
Hoàng Hậu chỉ biết lo lắng thở dài một tiếng, bà ta là người thông minh, biết đến giờ này đâm lao thì phải theo lao, được ăn cả ngã về không, khẽ đáp một tiếng sau đó xoay người trở về bên chỗ nữ quyến tụ tập.
Cảnh Vương thấy Nhâm Vương mãi vẫn không chịu gọi viện binh trong lòng nóng như lửa đốt, nếu không có lực lượng hỗ trợ thì bên bọn họ sẽ bị diệt trừ sạch sẽ rất nhanh thôi.
"Ngũ hoàng thúc... Mau gọi viện binh..."
"Con mẹ nó... Ngươi câm mồm cho lão tử..."
Nhâm Vương ‘một hổ khó địch đàn sói’ nên khó mà phân thân, có tay nào dư để gửi tín hiệu đi đâu. Bị Cảnh vương thúc giục hắn thật sự nổi nóng.
"Đi chết đi..."
Nhâm Vương giơ chân đá võ thần đối diện một cái, vung đao chém một phát vào cổ đối phương. Máu tươi bắn tung tóe ướt cả vạt áo lão. Nhân cơ hội này, lão lấy ống trúc bên hông ra, kéo giật sợi bông ở một đầu. một đóa pháo hoa màu đỏ bầm sáng chói nở bung trên bầu trời đêm.
Người bên phía Nhâm Vương chẳng còn thừa lại bao nhiêu. Trên mặt đất lúc này cứ mỗi bước đi đều có thể đá đến một cỗ thi thể.
"Trúc Nhân Vương..."
Cảnh Vương thật sự cuống rồi, hắn bất chấp tất cả la lên gọi người.
"Gọi cái con mẹ hắn ấy chứ mà gọi... Cái tên vô dụng này..."
Trúc Nhân Vương bị hắn gọi mày khẽ cau lại, thầm chửi một tiếng.
Hà Bảo Ngân sau khi Thái Hoà đế tỉnh lại, nàng vẫn luôn cảm thấy lạnh gáy như có người đang nhìn mình, nhưng khi nàng xoay người lại thì không thấy có ai.
"Khánh Vương phi..."
Bất ngờ một giọng nam trầm khàn vang lên. Trúc Nhân Vương từ trên xà nhà giương chảo thủ chộp tới, khoé miệng của hắn còn đang cười một nụ cười đắc ý.
Trúc Nhân Vương vô cùng khinh địch, bởi tưởng rằng nữ nhân này là quả hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp. không ngờ vừa ra tay thì đã bị đối phương nhìn thấu.
Hà Bảo Ngân nhẹ nhàng xoay người, tay đánh ra Ti Tằm quất lên người Trúc Nhân Vương một cái.
Trúc Nhân Vương khinh địch lãnh trọn một đòn này của Hà Bảo Ngân. Trên người truyền đến cảm giác đau đớn đến khó thở.
"Ngươi..."
Hà Bảo Ngân nhìn hắn cong khoé môi.
"Trúc Nhân Vương..."
Trúc Nhân Vương nhịn đau lại một lần nữa lao đến chỗ Hà Bảo Ngân, nhưng lần này không cần Hà Bảo Ngân ra tay, Dương Nhung và Đường Yên đã nhanh chóng xuất thủ khống chế Trúc Nhân Vương.
Trúc Nhân Vương bị bắt, ánh mắt mở to như thể không thể tượng tượng nổi những gì đang xảy ra với mình.
"Ngươi... Các ngươi..."
Hà Bảo Ngân khẽ nhún vai, chép miệng cười nói.
"Haha... Ngạc nhiên lắm có phải không? Các ngươi luôn nghĩ ta là điểm yếu của Khánh Vương, muốn uy hiếp hắn thì nhất định sẽ ra tay với ta. Ta cũng chỉ là chuẩn bị một chút thủ đoạn chào đón các người thôi mà."
Nàng hài lòng nhìn Trúc Nhân Vương, gật đầu, lại nói tiếp.
"Nhưng mà cũng phải cảm ơn ngươi đã không coi trọng ta, để cho ta có cơ hội thể hiện một chút đó. Vì để chờ ngươi mà Ti Tằm yêu quý của ta phải đặc biệt tắm trong độc mất ba ngày đó nhé..."
Trúc Nhân Vương trợn mắt, miệng trào máu tươi cứ như vậy mà ngất đi.
Hà Bảo Ngân đá đá hắn mấy cái, vô tội chớp chớp mắt.
"Hắn chắc là ngất đi do độc chứ không phải bị ta chọc cho tức đâu nhỉ..."
Đường Yên cùng Dương Nhung đồng thời ném cho nàng một ánh mắt "Người nói xem..."
Hai bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, nhìn xem xung quanh cung phi, vương phi, công chúa, phu nhân, tiểu thư nhà người ta nhìn thấy binh đao đều là kêu khóc run sợ. Nhìn đến chủ tử nhà mình thì còn đang rất hăng hái đó, rất có tinh thần muốn xông vào trận nữa kìa, nhìn mỏi mắt cũng chẳng thấy nàng sợ hãi chút nào cả.
Viện binh chậm chạp mãi không thấy đến khiến Nhâm Vương sợ tới mức sắc mặt bắt đầu trở nên tái nhợt. Từ lúc đội ngũ Hoàng thất đi lên núi Hoàng Sa, lão đã động tay đổi trú binh chung quanh thành người của chính mình. Nếu cứ theo lẽ thường thì một khi thấy khói lửa thì trú binh đã sớm nên chạy tới viện trợ rồi chứ.
"Viện binh, viện binh ở đâu!”
Cảnh Vương đầu óc bối rối, hướng về phía Nhâm Vương rống to.
(còn tiếp)