"Nàng ngồi ở đây chờ ta, ta đi qua đấy nhìn một chút..."
"Được..."
Lê Hữu Quân dặn dò Hà Bảo Ngân một chút, một mình đi tới, bước vòng quanh rương gỗ vài vòng.
Hắn cúi gần xem vài lần, ánh mắt biến đổi, nói bằng vẻ không chắc chắn lắm.
“Đây là thủ cấp của Quân chủ Mạn Đà Quốc?”
Mạn Đà quốc là một tiểu quốc nằm ở biên giới phía nam Đại Nam vô cùng xa xôi, cộng tổng nhân số của cả quốc gia cũng chỉ hơn mười vạn dân. Nếu so với Đại Nam hay bất cứ nước nào trong Lục Quốc cường đại, mênh mông thì còn nhỏ hơn con kiến.
Lê Hữu Quân chưa từng đi xa đến những nơi như Mạn Đà quốc, nhưng tranh họa mặt mũi quân chủ của những quốc gia thế này hắn đã từng xem qua.
Quần thần ồ lên. Thủ cấp Quân chủ! Như vậy bây giờ Mạn Đà quốc... đã thành cái gì rồi?
"Lời này của Khánh vương là chính xác chứ?"
Cảnh vương hít vào một hơi hỏi Lê Huỳnh Nhâm.
Lê Huỳnh Nhâm đứng cách rương gỗ rất gần, nhưng không có vẻ gì là bị ảnh hưởng cả, cứ như là không hề ngửi thấy mùi tanh tưởi, vẫn cười đầy vẻ đắc ý.
"Haha... Đúng là nhãn lực Khánh Vương gia tốt thật. Đây quả thật là thủ cấp của Quân chủ Mạn Hiển của Mạn Đà quốc.”
Lê Xuân Khải nhíu mày, khó hiểu.
"Không biết vì sao ngũ hoàng thúc lại động thủ cùng một quốc nhỏ này?"
Lê Huỳnh Nhâm vuốt chòm râu của mình, cười oang oang là nói.
"Đất phong của ta có một phần biên giới giáp với Mạn Đà quốc. Mấy năm nay lá gan của Mạn Đà quốc càng ngày càng lớn, thỉnh thoảng vẫn cho người đến quấy phá biên cảnh Đại Nam ta. Cho nên ta liền tự mình mang theo binh lính giữ biên cảnh sang san bằng Mạn Đà quốc. Mạn Đà quốc tuy rằng ít người, nhưng vẫn được xem là giàu có. Các người nói xem... thế có tính là bảo bối được không?”
Hà Bảo Ngân khẽ hạ mi giấu ánh mắt. Nhâm Vương này đúng là bỏ ra nhiều nhân lực vật lực nhỉ. Xem biểu hiện của hắn, Hà Bảo Ngân không khỏi nhớ tới lời mà Lê Hữu Quân đã từng nói, nghĩ bụng, lão này sợ là đã giết sạch dân chúng của cả một quốc gia! không hổ là một kẻ tâm ngoan thủ lạt.
Giết sạch hoàn toàn dân chúng của một nước mà không hề có chút áy náy, đã vậy còn cầm thủ cấp của Quân chủ chạy tới Kinh thành tranh công. Chậc chậc... Thật đúng là biến thái hết thuốc chữa.
Sắc mặt Thái Hòa đế hơi đổi trở nên vô cùng khó coi. Thái Hòa đế vẫn chủ trương lấy dân làm gốc. Chẳng qua đó chỉ là một quốc gia nhỏ, chỉ cần hắn phái sang vài sứ giả, thương thuyết vài ngày, lại đưa một chút áp lực, tiểu quốc này tuyệt đối sẽ thuần phục cho Đại Nam. Thật sự không cần phải san bằng Mạn Đà quốc, lạm sát dân chúng vô tội, sinh linh đồ thán.
Lê Cảnh Ân cùng Lê Xuân Khải không chú ý đến thần sắc của Thái Hòa đế, bọn hắn còn bận tranh thủ lôi kéo Lê Huỳnh Nhâm về phía mình. Phải biết rằng nếu có được sự giúp sức của vị ngũ hoàng thúc này chính là một trợ lực rất lớn.
"Tính chứ, tính là bảo bối chứ. Ngũ hoàng thúc thật sự là bảo đao chưa lão, vẫn vì Đại Nam mà khuếch trương lãnh thổ. Đại Nam thật may mắn.”
Lê Cảnh Ân khuôn mặt mang nét cười, dường như rất thích bảo bối này.
Lê Xuân Khải cũng không thua kém huynh trưởng một phân nào, nói.
"Ngũ hoàng thúc vất vả rồi... Uy phong này của người thật làm cho đám vãn bối vừa hâm mộ lại vừa hổ thẹn vì không bằng..."
Lê Hữu Quân nhìn Lê Huỳnh Nhâm trong lòng có chút chán ghét vô tận. Dù rằng năm tháng thoi đưa khiến cho con người già đi, nhưng cá tính tàn bạo của lão già này vẫn không hề thay đổi.
Lê Hữu Quân cũng là người lạnh băng vô tình, nhưng đối với việc tiêu diệt cả một quốc gia, lạm sát người dân vô tội, hắn thật sự không dậy nổi sự đồng tình. Trên chiến trường, hắn giết đâu có ít người. Nhưng đấy là vì hai quốc gia khai chiến, không cần phải ai cảm thương ai.
Đối với hành động càn rỡ của Lê Huỳnh Nhâm, Hà Bảo Ngân không hề có một tia hảo cảm. Trong lòng có một chút cảm thương đối với hơn mười vạn dân chúng vô tội kia, nếu là ở hiện đại thì Lê Huỳnh Nhâm này chính là một tên trùm khủng bố, hành động của hắn sẽ bị lên án và tiêu diệt chứ còn ở đó mà đắc ý dương oai thế kia, nhìn thật là ngứa mắt.
Hà Bảo Bảo Ngân thật có xúc động muốn thay trời hành đạo, nhưng cảm xúc này chỉ trỗi dậy trong nháy mắt mà thôi. Dù sao, người đã chết rồi thì không thể sống lại, ngủ yên mới là quan trọng nhất.
Lê Hữu Quân nhìn hai người Lê Cảnh Ân cùng Lê Xuân Khải đang nhiệt tình ca ngợi lấy lòng Lê Huỳnh Nhâm thì trong lòng cười lạnh, xoay người trở về ngồi bên cạnh Hà Bảo Ngân. Đối với món quà bảo bối này của Lê Huỳnh Nhâm hắn hoàn toàn là chán ghét.
Thái Hòa đế cũng chịu hết nổi mùi tanh hôi trong không khí, đi trở về long tọa, nâng chén rượu lên ra ý, hướng Lê Huỳnh Nhâm hỏi.
"Hoàng đệ tặng cho Trẫm những lễ vật như vậy, muốn Trẫm ban thưởng cái gì không?”
Cho dù có không đồng tình hay không thích cách làm của Lê Huỳnh Nhâm nhưng việc không nên làm cũng đã làm rồi, có bới móc cũng không có lợi gì. Thái Hòa đế dứt khoát chấp nhận xem như đây là một món quà đi.
Lê Huỳnh Nhâm uống một hơi cạn sạch chén rượu, cười nói.
“Việc này đều là thần đệ ra lực vì Hoàng Thượng, vì quốc gia, nào dám đòi ban thưởng cái gì. Nhưng...”
Lê Huỳnh Nhâm trầm ngâm, chuyển hướng câu chuyện.
“Nửa tháng nữa chính là tiên hoàng tế điện, thần đệ muốn ở lại Kinh thành tham gia lần tế điện này, sau đó mới quay về đất phong. Nếu là Hoàng Thượng thật muốn ban thưởng cho thần đệ, hay là đồng ý việc này nhé.”
Một Vương gia khi đã được ban thưởng đất phong, nếu không có sự phê chuẩn của Hoàng đế thì không thể lưu lại Kinh Thành dài hạn. Lê Huỳnh Nhâm là Ngũ hoàng tử của Tiên đế, lời đề nghị này của lão xem như xuất phát từ hiếu tâm, khiến Thái Hòa đế muốn cự tuyệt cũng không được.
“Yêu cầu của Hoàng đệ chỉ nhỏ như vậy, trẫm nào có lý do gì mà không đáp ứng. Ngươi cứ ở lại Kinh thành đi.”
Thái Hòa đế bưng chén rượu, một ngụm uống cạn.
Sau bọn họ lại tiếp tục hàn huyên, mãi cho đến khi đêm đã khuya, trăng treo cao cao lên ngọn cây thì mọi người mới tan yến.
Suốt dọc đường đi ra khỏi Hoàng cung, tâm trạng của Hà Bảo Ngân có hơi trầm trọng. Ai đã nhìn thấy cảnh tượng phát sinh trong dạ yến cũng sẽ không dễ chịu chút nào, ngoại trừ Lê Hữu Quân vốn là người đã trải qua máu tanh mưa máu trên xa trường, tính tình lại trời sinh lạnh lùng.
Trên đường ra, thỉnh thoảng chạm mặt vài vị đại thần, sau khi hướng hai người hành lễ xong liền nhanh chóng rời đi. Hà Bảo Ngân dám nói, sau khi nhìn thấy cái đầu người kia, nhóm người này đảm bảo không ăn vào bụng được bất cứ thứ gì.
"Khấu kiến Vương gia, Vương phi.”
Huỳnh Kha thấy hai người đi ra thì lập tức đón chào, thu hồi vẻ cà lơ phất phơ, cọng cỏ ngậm lệch bên miệng kia cũng phun ra rất xa.
“Hồi phủ đi.”
Lê Hữu Quân phân phó một câu, đỡ Hà Bảo Ngân ngồi vào xe ngựa.
Xe ngựa của Vương phủ bề ngoài trông không được xa hoa như chiếc xe của Nhâm Vương kia, nhưng khi ngồi xuống thì lại thoải mái gấp đôi. Trong xe ngựa, chỗ ngồi được lót bằng tấm da hổ do Lê Hữu Quân săn được vài năm trước, mềm mại và vô cùng ấm áp.
Vừa ngồi lên xe ngựa, Hà Bảo Ngân đã uể oải dựa vào người Lê Hữu Quân, oán thán.
"Ngũ hoàng thúc này của chàng thật quá biến thái đi... Bảo bối của hắn hết hoa độc lại là thủ cốc... Thật khiến người ta ghê tởm mà..."
Lê Hữu Quân xoa đầu nàng, tay luồn vào trong mái tóc của nàng nghịch một chút, nói.
"Đây đã là gì chứ, hắn đã từng làm những chuyện còn ghê tởm hơn rất nhiều, nếu nói ra chỉ sợ nàng sẽ ghê tởm chết người..."
Hà Bảo Ngân lắc đầu, rụt cổ lại.
"Còn có ghê tởm hơn nữa sao? Thôi thôi, chàng đừng có nói nữa, trái tim yếu đuối của ta chịu không nổi..."
Lê Hữu Quân gật đầu, hắn cũng không có ý định kể những cái kia cho nàng nghe, hắn sợ làm bẩn tai thê tử.
Hà Bảo Ngân yên lặng một lúc lại đẩy đẩy cánh tay Lê Hữu Quân, ngẩng đầu nhìn hắn, nói.
“Ta cảm thấy ngũ hoàng thúc này của chàng rất có dã tâm.”
Bàn tay Lê Hữu Quân đặt lên lưng nàng khẽ vuốt ve.
“Sao nàng nhận thấy được vậy?”
Hà Bảo Ngân trợn mắt hung hăng lườm hắn một cái.
“ Chàng đang coi thường ta?"
"Nào có chứ..."
Lê Hữu Quân cười lấy lòng. Hà Bảo Ngân hơi bĩu môi, hất cằm nói.
"Nhâm vương lớn tuổi như vậy rồi, đáng lý ra nên yên bình sống ở đất phong mà hưởng phúc mới phải. Thế mà lão lại chạy tới Mạn Đà quốc để chinh chiến, đấy chẳng qua là muốn nói cho các vị đại thần biết rằng... Lão mặc dù già, nhưng năng lực vẫn đầy đủ như trước. Hôm nay lão hiến vật quý với chiêu bài là vì sự tốt đẹp của Đại Nam, còn không bằng nói là lão đang tự tạo uy tín cho chính mình.”
Từ lúc mở màn đến cuối cùng, từng nhịp từng đoạn, Lê Huỳnh Nhâm đều làm cực kỳ tốt, để lại một ấn tượng không sai với các vị đại thần.
Lê Hữu Quân nhìn nàng đồng ý, khen ngợi.
"Nàng nói rất có lý.”
Bỗng nhiên sực nhớ tới cái gì, Hà Bảo Ngân đột nhiên ngồi thẳng dậy, hỏi.
“Năm đó vì sao không phải là Ngũ hoàng thúc đi lên ngôi vị Hoàng Đế?”
Với khí phách và sự gan dạ sáng suốt của người này, có thể khẳng định là lão sẽ ngồi ổn trên ngôi vị Hoàng Đế. Theo hiểu biết của Hà Bảo Ngân, tính tình của tiên đế và Lê Huỳnh Nhâm chẳng khác nhau là mấy, có khác cũng chỉ là tiên đế trầm ổn hơn và không biến thái như Lê Huỳnh Nhâm mà thôi.
(còn tiếp)