Hà Bảo Ngân vừa đi ra khỏi đại điện, Lê Hữu Quân đã đi tới.
"Làm tốt lắm..."
Hà Bảo Ngân cười, ôm cánh tay, hất cằm, nói.
"Lẽ dĩ nhiên rồi, còn không nhìn bản cô nương ta là ai chứ... A... Ui..."
Lê Hữu Quân búng lên trán nàng một cái, cười như không cười, cúi người xuống. Hà Bảo Ngân xoa xoa trán, ngả người ra sau, tay chống lên ngực hắn.
"Huynh..."
"Muội nói xem, hôm nay bản vương vì muội mà phá bỏ nguyên tắc, muội lấy cái gì để đến đáp ta đây..."
Hà Bảo Ngân dùng sức đẩy hắn ra, Lê Hữu Quân cũng biết đây lắm người, nhiều chuyện, không trêu chọc nàng nhiều, thuận theo nàng đẩy đứng thẳng người.
"Ta tạm ghi sổ cho muội, giờ ta đi trước đã..."
Nói xong liền xoay người rời đi. Hà Bảo Ngân ở phía sau đá vào không khí một cái.
"Xùy... Bổn tiểu thư có nói cần huynh giúp chắc... Hừ.. "
Ở một góc xa, Ngô Vũ Đồng nhìn thấy tất cả những hành động thân thiết của hai người, hai tay của nàng ta nắm chặt lại. Mãi đến khi thị nữ thiếp thân bên cạnh nhắc nhở.
"Công chúa..."
"À... Đi thôi..."
Yến tiệc được thiết đãi vô cùng xa hoa náo nhiệt, Hà Bảo Ngân lần này đoạt tới tay hẳn hai cái Kỳ Hoa, người tới tìm nàng hàn huyên nhiều hơn mọi khi rất nhiều, khiến cho nàng có chút phiền não.
Võ Yến Nhi khẽ đụng vai nàng một cái.
"Nhân duyên thật tốt..."
"Tốt, ngươi có lấy hay không, ta nhường..."
Võ Yến Nhi nghe nàng nói, cổ hơi rụt lại, le lưỡi.
"Thôi, thôi... Hì hì..."
Bên này Lê Hữu Quân vừa ra ngoài, Huỳnh Kha đã đi tới ghé vào tai hắn nói nhỏ.
"Vương Gia, Lễ Vương có động... Cảnh Vương cũng đang âm thầm khiển binh, e rằng đêm nay sẽ có biến..."
Lê Hữu Quân gật đầu, ánh mắt có chút sâu xa.
"Theo dõi bọn họ cẩn thận một chút..."
"Rõ..."
Chờ Huỳnh Kha đi rồi, Lê Hữu Quân mới quay trở lại yến tiệc. Mấy vị hoàng tử thấy hắn tới, đua nhau hỏi chuyện.
Đại hoàng tử Lê Cảnh Ân nâng ly rượu, cười với Lê Hữu Quân, ra dáng một vị huynh trưởng.
"Lão Thập nhất vừa đi đâu vậy, mau tới cùng nhau uống vài ly nào..."
Nhị hoàng tử cười tới híp hai mắt, nâng ly nói.
"Bách Hoa Yến năm nay nhiều mỹ nữ, tài mạo song toàn như vậy, ta nghe ý tứ của phụ hoàng là đang muốn nhân dịp này tuyển phi cho mấy người lão Bát và lão Thập thất đó..."
Bát hoàng tử uống cạn ly rượu, hứng thú, cười to.
"Haha... Vậy sao? Vậy ta trở về lại phải tìm mẫu hậu, nói với người ta nhìn trúng một người, nói mẫu hậu thỉnh phụ hoàng ban hôn mới được..."
Mấy vị hoàng tử nghe xong đều nhìn sang bên Bát hoàng tử, Tứ hoàng tử hứng thú, tò mò, thay mấy huynh đệ lên tiếng hỏi hắn.
"Không biết vị tiểu thư nhà nào có thể lọt vào mắt của Bát đệ đây?"
"Đúng vậy? là vị cô nương nào thế..."
Tất cả huynh đệ đều hứng thú mà hỏi. Bát hoàng tử ra vẻ trầm ngâm một lát, nói.
"Chính là Ngũ cô nương của Định An Hầu Phủ, Hà Bảo Ngân..."
Lê Hữu Quân nghe hắn nói, tay vô thức siết chặt lại ly rượu, cười lạnh một tiếng, tốt lắm, mắt nhìn của vị Bát ca này cũng không tồi đâu, nhưng rất tiếc đó là người của hắn, Bát ca ngươi đừng có mơ...
Tứ hoàng tử Lê Hưng Vinh ý vị nhìn sang Lê Hữu Quân và Bát hoàng tử.
"Bát đệ ánh mắt quả nhiên tốt, nhìn trúng ngay cô nương xuất sắc nhất hôm nay..."
Bát hoàng tử nghe hắn nói, càng thêm phần đắc ý.
"Dĩ nhiên rồi, thứ mà ta đã muốn phải là thứ tốt nhất rồi... Haha... Nào, nâng ly..."
Lê Hữu Quân cùng bọn hắn uống rượu, từ đầu đến cuối đều không nói lời nào.
Bên phía nhóm khuê nữ, lúc này bất ngờ truyền đến một trận ồn ào, náo loạn.
Ngô Vũ Đồng lồng ngực phập phồng, chỉ tay vào mặt Hà Bảo Ngân mà mắng.
"Ngươi thật quá đáng... Tại sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy chứ?"
Hà Bảo Ngân thật mù mịt rồi, nàng khó hiểu nhìn Ngô Vũ Đồng.
"Ta đã làm cái gì?"
Ngô Vũ Đồng nước mắt lưng tròng, trên mặt nàng ta nổi lên mẩn đỏ, đau lòng nhìn Hà Bảo Ngân, nói.
"Khi nãy chúng ta gặp nhau ở hoa viên..."
Hà Bảo Ngân gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, nhìn nàng ta.
"Chuyện đó thì có gì?"
Ngô Vũ Đồng nước mắt rơi như mưa, khóc đến hoa lê đoái vũ.
" Ngươi nói đi, ngươi đã làm gì với ta hả..."
Hà Bảo Ngân nhìn nàng ta, ánh mắt như nhìn một kẻ điên, bình tĩnh nói.
"Ta có thể làm gì được một công chúa như ngươi chứ, muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra xem nào, chứ ngươi cứ như vậy ai có thể hiểu nổi..."
Trương Hòa hai mắt sáng lên, dường như chỉ chờ có vậy, chỉ vào người của nàng.
"Hà Bảo Ngân đến lúc này mà ngươi vẫn còn chối cãi hay sao? Ngươi nhìn mặt của Ngũ công chúa xem, ngươi cũng thật độc ác, tại sao có thể mang ý nghĩ hủy dung như vậy hại người chứ..."
"Ta hại nàng ta hủy dung?"
Hà Bảo Ngân chỉ tay vào mình rồi chỉ vào Ngô Vũ Đồng hỏi lại Trương Hòa. Trương Hòa cười lạnh một tiếng, gật đầu.
"Đúng vậy..."
Võ Yến Nhi tính tình nóng nảy nghe Trương Hòa nói thì nhảy dựng lên, quát.
"Trương Hòa, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không nhá...Ngươi nói ai độc ác, hủy dung hại người hả?"
Tam công chúa sắc mặt cũng trầm xuống, lạnh giọng, nói.
"Ngươi có chứng cứ gì nói Bảo Ngân như vậy, nếu ngươi không đưa ra được chứng cứ thì đừng có nói bậy, nếu không ta không tha cho ngươi đâu."
Trương Hòa cười to, chỉ vào Hà Bảo Ngân.
"Chứng cứ vẫn ở trên người nàng ta đó thôi. Hà Bảo Ngân ngươi lấy khăn tay của mình ra đây..."
Hà Bảo Ngân híp mắt nhìn nàng ta.
"Tại sao lại nói đến khăn tay của ta."
Trương Hòa nhìn nàng, không một chút nao núng.
"Ngươi muốn chứng cứ, ta liền cho ngươi chứng cứ, đó chính là khăn tay của ngươi..."
Hà Bảo Ngân cảm thấy chính mình đã bị rơi vào cái bẫy nào đó, nàng còn đang do dự thì Ngô Vũ Đồng đã mất kiên nhẫn, phân phó người.
"Các ngươi đi lên, lấy khăn tay của nàng tới đây cho ta..."
Hai thị nữ bên người Ngô Vũ Đồng nghe lệnh xông đến, đối phương đều là cao thủ nhanh chóng lấy được khăn tay kia, mang tới cho Ngô Vũ Đồng.
"Công chúa, đồ người cần..."
"Làm tốt lắm, lui sang một bên đi..."
Ngô Vũ Đồng đưa khăn tay cho một ma ma ở bên cạnh, Phùng ma ma đưa khăn tay lên mũi mình ngửi một chút, hai mắt mở lớn như không thể tin được, bà ta nhìn Hà Bảo Ngân, lắp bắp.
"Vị tiểu thư này, Hà Họa Phấn trên khăn tay, ngươi từ đâu mà có..."
Hà Bảo Ngân mờ mịt, hỏi lại.
"Hà Họa Phấn là cái gì?"
"Hà Họa Phấn là độc của nhụy cậy Hà Hoa, mọc ở nơi núi sâu, quanh năm không có ánh mặt trời chiếu tới. Người dính loại độc này, mặt sẽ nổi mẩn đỏ, sau chuyển thành mụn mủ, sần sùi như da cóc, nếu không thể giải độc trong ba ngày thì dung nhan coi như bỏ..."
Phùng ma ma vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh. Ngô Vũ Đồng hai mắt bất giác trở lên đỏ ngàu đầy căm phẫn, từ trong người lấy ra một cái roi, hướng về khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết của Hà Bảo Ngân hung ác mà quất xuống.
Hà Bảo Ngân vốn chỉ là nghe nói qua sự ương ngạnh hung hãn của Ngũ công chúa này, nhưng lại chưa bao giờ mặt đối mặt, bởi vậy vẫn đánh giá thấp trình độ biến thái của nàng, không ngờ nàng nói động thủ liền động thủ, còn định trước hết một roi khiến nàng hủy dung ư?
Người này thực sự quá ác độc.
Ngô Vũ Đồng nói động thủ liền động thủ, vả lại nàng xuất thân ở Bắc Yến, mẫu phi là con nhà binh từ nhỏ tập võ, võ công trác tuyệt. Hà Bảo lại không phải đối thủ của nàng ta, muốn trốn roi này vô cùng vất vả, thời khắc mấu chốt nàng duỗi cánh tay ngăn cản, một roi của Ngô Vũ Đồng quất vào trên cánh tay của Hà Bảo Ngân y sam rách vụn, trên cánh tay của nàng lập tức hiện lên một đường máu lạnh lẽo. Hà Bảo Ngân tính cả hai đời, chưa từng chịu ủy khuất như vậy, nhất thời đau đến chảy nước mắt, hét lên...
"Á... Aaa..."
"Dừng tay..."
Tam công chúa lo lắng quát lên một tiếng với Ngô Vũ đồng, nhưng nàng ta không thèm quan tâm chút nào, lại vung roi lần nữa hướng về phía Hà Bảo Ngân.
Hà Bảo Ngân trúng một roi kia đã đau đên choáng váng, làm sao trốn được đòn roi tốc độ cực nhanh?
Đúng lúc này, chợt nghe được một tiếng hừ lạnh truyền đến, bóng người chợt lóe, một nam tử mặc cẩm bào màu thạch thanh đã xuất hiện giữa hai người, đưa tay lên liền bắt cái roi kia trong lòng bàn tay của mình.
Bên trên roi kia đều là những cây gai ngược, bằng không một cái vung vừa rồi cũng sẽ không đánh cho y phục của Hà Bảo Ngân rách vụn, trên cánh tay xuất hiện một đường máu đáng sợ như vậy.
Nam tử không mang bao tay, tay của hắn cũng không phải là sắt, bắt như vậy không tránh khỏi bị gai ngược cắt qua lòng bàn tay, nhất thời máu tươi đầm đìa. Hắn giống như là không cảm giác được tay đau, chỉ nhàn nhạt nói.
“Ngô Vũ Đồng, ngươi thật to gan! Đây là Đại Nam chứ không phải Bắc Yến của nhà ngươi, ngươi đừng có quá phận..."
Tay hắn xiết chặt, lôi kéo về phía ngực, Ngô Vũ Đồng nhất thời nắm roi không vững, bị hắn đoạt đi cây roi trong tay. Hắn bắt được chuôi roi, tức giận đảo ngược đầu roi, đánh xuống chân Ngô Vũ Đồng khiến cho nàng ta phải nhảy lui lại phía sau mấy bước, sắc mặt xanh mét.
Ngô Vũ Đồng chúa kỳ thật võ công không tệ như vậy, một phát đã bị hắn đoạt roi, mà là vừa rồi mới nhìn rõ gương mặt thiếu niên kia rực rỡ tinh xảo giống như thần thái dương, hắn anh tuấn như vậy, giống như là thần thánh lạc xuống phàm trần, nàng nhìn ngây người, nhất thời không quan sát kỹ, mới bị hắn đoạt roi đi.
"Khánh Vương gia...Ngài..."
"Khánh Vương điện hạ đây là có ý gì?"
Ngô Nhạc sắc mặt tối đen, dẫn người đi tới, giọng nói tràn đầy chất vấn đối với Lê Hữu Quân.
Ngô Vũ Đồng thấy người tới, nước mắt lại rơi như mưa, ủy khuất đi tới chỗ hắn.
"Đại hoàng huynh... Ta bị người ta hãm hại hủy dung... Huhu..."
Ngô Nhạc nhíu mày, ánh mắt nhìn xuống cánh tay bị Ngô Vũ Đồng nắm, cố gắng nén cảm giác muốn hất văng nó ra, không cảm xúc, nói.
"Là kẻ nào?"
Thị nữ của Ngô Vũ Đồng tiến lên chỉ tay vào Hà Bảo Ngân, cáo trạng.
"Chính là nàng... Trước đó công chúa nói muốn ra ngoài đi dạo một chút cho thoải mái, không ngờ gặp được nàng ta, khi hai người đến gần nhau nàng ta nói có con muỗi rồi lấy khăn tay của mình phe phẩy trước mặt công chúa, sau đó công chúa liền bị như vậy...
Lúc đó Trương Hòa tiểu thư cùng mấy vị tiểu thư nữa cũng ở đó, họ có thể làm chứng. Mà khi nãy Phùng ma ma cũng đã nói, trên khăn tay của nàng có Hà Họa Phấn."
Ngô Nhạc cười như không cười nhìn sang Hà Bảo Ngân.
"Bảo Ngân tiểu thư phải không? Sự tình thị nữ của Ngũ muội ta nói có đúng hay không?"
"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đến...Hà Bảo Ngân còn chưa kịp nói gì đã thấy Thái Hòa Đế cùng Hoàng Hậu đi tới. Vừa vào Hoàng đế đã lên tiếng.
"Ở đây có chuyện gì?"
Ngô Nhạc chắp tay, hướng Thái Hòa Đế, nói.
"Bệ hạ... Ngũ muội của ta tới quý quốc làm khách, vậy mà lại bị hại thê thảm như này, mong người hãy cho nàng một công đạo..."
Thái Hòa Đế sắc mặt vô cùng không tốt, cả người tỏa ra khí tức lạnh lẽo, áp bức.
"Tuyên thái y tới cho trẫm..."
Nói xong lại nhìn sang Hà Bảo Ngân và Lê Hữu Quân, nói.
"Các ngươi cũng lui xuống xử lý vết thương trước đi..."
"Vâng..."
"Thần nữ tuân chỉ..."
Hai người Lê Hữu Quân, Hà Bảo Ngân cùng nhau lui ra bên ngoài. Cả hai đồng thời đưa ánh mắt nhìn tới vết thương ở trên người của đối phương. Hà Bảo Ngân áy náy cúi đầu.
"Cảm ơn..."
Lê Hữu Quân phất tay với nàng, trong mắt là một mảnh âm trầm.
"Chỉ là vết thương nhỏ, không sao..."
Hà Bảo Ngân được cung nữ dẫn đường đưa tới một viện tử cách đó không xa. Lê Hữu Quân cũng đi theo tới đó. Đường Yên tự mình băng bó vết thương cho Hà Bảo Ngân, sau đó giúp nàng thay y phục.
Hà Bảo Ngân thay xong y phục trở ra thì thấy Lê Hữu Quân vẫn đang ở đó, hắn đang tự mình xử lý vết thương, Lục Đình đang đứng một bên sốt sắng.
"Vương gia... Ngài để tiểu nhân làm đi..."
Lê Hữu Quân lười để ý tới hắn ta, tự mình tiếp tục xử lý vết thương. Hắn làm việc bằng một tay có chút vụng về, cả buổi cũng không buộc được băng gạc. Hà Bảo Ngân cảm thấy người này thật sự là kỳ quái, loại chuyện này cũng không cho người tới giúp hắn.
Lê Hữu Quân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói.
"Muội không có ý định tới giúp ta sao?
Hà Bảo Ngân có chút cạn lời, Lục Đình ở bên cạnh năn nỉ giúp hắn, hắn không cho, tại sao phải phiền toái nàng.
"Ta cũng bị thương đấy, tay đau lắm, không muốn động đâu..."
Nhìn nàng tỏ vẻ đáng thương như vậy, Lê Hữu Quân cũng có chút mềm lòng.
"Muội chỉ cần giúp ta bôi thuốc là được rồi."
Nàng vốn không muốn đi qua, nhớ tới vừa rồi hắn vì cứu mình, dũng cảm quên mình bắt lấy của Ngô Vũ Đồng, động tác của hắn tiêu sái như vậy, Hà Bảo Ngân không thể không thừa nhận hắn thật sự rất mê người.
Hà Bảo Ngân cũng không phải là loại người già mồm cãi láo, Lê Hữu Quân ba lần bốn lượt cứu nàng, có đại ân với nàng, một khi đã đồng ý giúp hắn, cũng là thoải mái đi tới, nói với hắn.
“Được, vậy huynh để cho Đường Yên tỷ xử lý đi."
Lê Hữu Quân đạt được ý muốn, thoải mái đồng ý, để cho Đường Yên tới giúp mình.
Chờ Lê Hữu Quân đưa tay cho ra Hà Bảo Ngân lúc này mới có thể nhìn rõ. Tay của hắn bị thương, mặc dù không nặng, nhưng máu vẫn rơi xuống từng giọt, nhìn thấy có vài phần dọa người. Nhưng hắn lại giống như là không có tri giác, tựa hồ bị thương không phải là tay của hắn. Hà Bảo Ngân khẽ nhíu mày lại, không nhịn được mà cúi xuống giúp hắn thổi thổi một chút, ngẩng đầu hỏi hắn.
"Đau không?"
Lê Hữu Quân cảm nhận hơi thở ấm áp của nàng, cười, lắc đầu.
"Không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi..."
Hà Bảo Ngân lườm hắn một cái, Đường Yên cười khinh bỉ vương gia nhà mình một cái, đưa tay với lấy bình rượu bên cạnh, cẩn thận rửa vết thương cho hắn.
Đường Yên rửa xong vết thương, lui sang một bên, mở ra một bình thuốc nhỏ, vừa mới mở bình nhỏ ra, đã ngửi thấy một mùi thuốc thấm vào ruột gan, không có dụng cụ khác, Hà Bảo Ngân ngồi vào bên cạnh Lê Hữu Quân dùng tay khơi chút thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên miệng vết thương trong lòng bàn tay hắn, miệng không khỏi lẩm bẩm.
"Cái người Ngô Vũ Đồng này ra tay thật ác, nhìn xem cái vết thương này đi, đau chết người ta..."
Hai người rất gần, gần đến mức Lê Hữu Quân thậm chí có thể thấy rõ lông tơ thật nhỏ trên mặt nàng. Ánh mắt của hắn không thể tự chủ rơi vào bộ ngực hơi hơi nhô lên của nàng, tiểu cô nương năm nay đã mười năm tuổi, mặc dù chỗ đó còn chưa phát triển lắm, nhưng khuynh hướng đã rất tốt.
Lê Hữu Quân ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt tựa như lan lại không phải lan, ngày thường hắn ghét nhất hương vị son phấn của nữ nhân, cung nữ hầu hạ bên cạnh hắn không nhiều lắm, không có người nào dám tô son điểm phấn. Nhưng hôm nay ngửi được mùi này, hắn rốt cuộc lại cảm thấy có một loại sảng khoái nói không nên lời, trong lòng không khỏi có một cỗ xúc động, rất muốn ôm thân thể mềm mại của tiểu cô nương vào trong ngực một phen.
Hắn dùng lực ý chí thật lớn mới bỏ được ý niệm này đi. Bởi vì hắn biết rõ, nếu mình thực sự làm như vậy, Hà Bảo Ngân không thể nào không giận, rất có thể còn cùng hắn trở mặt, coi hắn thành sắc lang mất.
Hà Bảo Ngân bôi xong thuốc, Đường Yên lại tới một lần nữa băng bó xong vết thương cho hắn.
Lê Hữu Quân băng bó xong, đưa tay nâng cái tay bị thương của Hà Bảo Ngân lên nhìn, trong mắt lạnh lẽo bắn ra hàn quang, nghiến răng, nói.
"Thù này bổn vương nhất định phải báo..."
(còn tiếp)