"Hú..."
Purpel thấy hắn đến hưng phấn mà hú lên, Hà Bảo Ngân đang ngủ nướng nghe nó hú vô cùng bất mãn, lầm bầm, mắng.
"Purpel... Ngươi có phải muốn thành rượu mân hay không, sao lại ồn ào như vậy..."
"E hèm..."
Lê Hữu Quân hắng giọng một cái, Hà Bảo Ngân còn mơ ngủ, tiện tay ném cái gối về phía của hắn.
"Ồn ào..."
"Mặt trời chiếc tận giường rồi, muội còn nằm nữa sẽ thành cá khô đấy..."
Hà Bảo Ngân nghe tiếng nói, theo phản xạ bật người dậy, hai mắt mở lớn, đầu tóc rối bù, y phục xốc xếch.
"Huynh mới là cá nướng ấy..."
Bỏ lại một câu nàng mới chậm rì rì mà xuống giường, giật chiếc chuông ở đầu giường một cái, Lê Hữu Quân phản ứng nhanh, tung người nhảy ra bên ngoài, Purpel cũng chạy theo hắn.
Chờ Hà Bảo Ngân sửa soạn xong xuôi, Lê Hữu Quân ở bên ngoài chờ nàng đã muốn mọc nấm luôn rồi.
Thấy nàng ra cũng lười nhiều lời, một tay ôm eo nhỏ của nàng, mang người lên ngựa phóng đi.
Hà Bảo Ngân ở trên lưng ngựa tâm tình vô cùng tốt, nói.
"Đi thôi...Bay lên nào..."
Lê Hữu Quân mang theo nàng đến một điền trang rộng lớn nhưng vô cùng hoang phế, trên tường khắp nơi đều là mạng nhện giăng trắng. Nàng khó hiểu nhìn người nam nhân bên cạnh.
" Huynh mang ta tới nơi quỷ quái này để dọa ma ta hả..."
Lê Hữu Quân liếc nhìn nàng một cái, nói.
"Mang muội đi tìm kho báu..."
Hà Bảo Ngân tròn mắt, lắp bắp.
"Kho báu... Nghe thật kích thích đấy..."
Lê Hữu Quân hơi gật đầu.
"Là vô cùng kích thích... Nơi đây vốn là nơi ở của Trúc Nhân Vương, có tin đồn hắn cất giữ một bộ bí kíp võ công thượng thừa cùng ba bí thuật thất truyền... Đây cũng chính là nguyên nhân gây nên thảm trạng này... Nhưng sau khi diệt cả tộc nhà Trúc Nhân Vương cũng chưa có người nào có thể thấy được những thứ kia..."
Hà Bảo Ngân hơi rùng mình một cái, những thứ này nàng xem phim cổ trang đã thấy không ít, nhưng tự mình tai nghe, mắt thấy thế này vẫn cảm thấy thật rợn người...
"Huynh cũng muốn những thứ kia..."
Lê Hữu Quân gật đầu.
"Đúng... Ta điều tra được Trúc Nhân Vương cùng Thánh Giáo có quan hệ, nghi ngờ những bí thuật kia chính là tà môn đang được Thánh Giáo truy lùng gần đây..."
Hà Bảo Ngân mải dựng lỗ tai nghe Lê Hữu Quân nói, không để ý trước mặt mình nên đụng đầu một cái bộp.
“ ui da “
Hà Bảo Ngân kêu lên một tiếng rồi đưa tay lên che trán của mình.
Lê Hữu Quân nghe tiếng kêu liền nhanh chóng bước đến bên cạnh nàng, ngồi xuống xem cái trán bị đụng đỏ.
" Sao lại bất cẩn như vậy? Có đau không?"
Hắn nhẹ nhàng xoa cái trán cho nàng đau lòng hỏi.
“Cũng nhẹ, không đau lắm."
Hà Bảo Ngân ngẩng đầu nhìn về phía mặt tường kia.
Phía trên treo một bộ thư pháp, là danh ngôn răn dạy Đế vương phải lao tâm khổ trí, xả thân mệt nhọc. Chữ viết bằng bạc mang vẻ hào hùng, vừa nhìn đã biết được viết bởi một đại tôn sư. Tấm tranh chữ này bị đụng lệch ra, còn bị rách một lỗ thủng to.
Hà Bảo Ngân nhìn chằm chằm bức tranh, chỉ tay, nói với Lê Hữu Quân.
“Phía sau tranh chữ có cái gì đó! “
Tranh chữ bị lệch sang một bên hơn phân nửa, từ hướng của bọn họ nhìn sang, xuyên qua cái lỗ thủng kia thì phía sau mơ hồ có một chút màn đen. Huống chi nếu như tường này là bằng gạch thật ra thì đầu Hà Bảo Ngân nhất định sẽ bị đụng đến chảy máu.
Nghe Hà Bảo Ngân nói, Lê Hữu Quân kinh ngạc, đưa tay lên, xoẹt một cái, tranh chũ nhanh chóng bị xé tan tành.
Ở một chỗ cao bằng đầu người có một hộc nhỏ kích cỡ bằng một bàn tay. Bên trong có một cái hộp nhỏ. Ý nghĩ đầu tiên trong lòng hai người là bí kíp, bí thuật ở trong đó!.
Lê Hữu Quân dùng tay muốn cầm lên, nhưng cái hộp nhỏ như được dính liền cùng hốc tối, cho dù hắn dùng hết sức lực cũng không nhổ lên được.
Ngẩng đầu nhìn Hà Bảo Ngân, hắn thấy nàng cũng đang nhăn mày.
Hà Bảo Ngân quan sát cẩn thận cái hốc tối này, có vẻ được thiết kế rất tinh xảo. Bởi vị trí của nó ở gần mặt đất nên nếu không cẩn thận nhìn thì rất dễ bị bỏ qua, nàng nói.
“ Không phải cái hộp, mà là cơ quan!"
Một lời này của Hà Bảo Ngân làm Lê Hữu Quân bừng tỉnh hiểu ra.
Bọn họ thấy cái hộp nhỏ này liền nghĩ ngay nó là đồ đựng bí kíp, bí thuật nhưng lại quên mất một chuyện, nếu Trúc Nhân Vương đã cố ý giấu những đồ kia thì làm sao lại để ở một chỗ dễ dàng cho người ta phát hiện như vậy.
Lê Hữu Quân cũng cảm thấy điều này vô cùng có khả năng, hắn thử chuyển động hai bên một chút. Hắn xiết chặt cái hộp nhỏ, quay nó sang hướng trái một chút, nhưng nó không hề chuyển động. Lại thử quay sang hướng bên phải, một âm thanh ù ù từ hốc tường truyền đến.
Hai người lập tức nhìn về hướng tường, mặt tường lúc này đang từ từ nhấc lên trên, để lộ ra một cánh cửa nhỏ.
Sau cánh cửa là một cầu thang thật dài thông xuống phía dưới.
“Tối đen tĩnh mịch, có thể là mật thất hay không?”
Hà Bảo Ngân cảm khái. Nàng xem trên phim đã không dưới một lần nhìn thấy mật thất, nhưng chân chính trải nghiệm thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Đường hầm là một khoảng không gian đen kịt, không có bất kỳ ánh sáng nào.
Có thể xây ám thất bí hiểm như thế nay thì thứ gì được chứa bên trong tuyệt đối rất quan trọng.
Lê Hữu Quân nhìn Hà Bảo Ngân, nói.
“Vào xem thì chẳng phải sẽ biết hay sao?”
Nói xong, móc từ trong túi áo ra một hạt châu.
Bên ngoài tràn ngập ánh sáng mặt trời, dưới ánh sáng này hẳn không nhìn ra liệu hạt châu này có chỗ nào xuất sắc.
Nhưng lúc Lê Hữu Quân di động hạt châu đến lối vào đường hầm thì hạt châu phát ra ánh sáng trắng lóa, chỉ trong nháy mắt đã chiếu sáng cả đường hầm tối đen như mực.
Hóa ra là Dạ Minh Châu!
Hà Bảo Ngân giật mình nhìn viên ngọc kia. không phải Hà Bảo Ngân chưa từng trông thấy dạ minh châu, nhưng một viên có thể phát ra thứ ánh sáng mãnh liệt đến thế vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Nhìn thấy thứ ánh sáng như ánh sáng mặt trời này, Hà Bảo Ngân hoài niệm vô cùng ánh đèn quỳnh quang ở hiện đại.
Lê Hữu Quân chú ý tới thần sắc của nàng, nói.
“Muội thích hạt châu này à? Đợi xong việc, ta liền đưa cho muội.”
Hà Bảo Ngân không khách khí mà gật đầu liên tục.
"Thích... Xong việc nhớ đưa cho ta đó..."
Lê Hữu Quân nhếch môi cười, nắm lấy tay của nàng, đi về phía trước. Hà Bảo Ngân cũng không phản đối, thậm chí nàng còn cảm thấy cảm giác này rất tốt. Nàng không phản đối, tâm tình Lê Hữu Quân vô cùng tốt.
Hai người chầm chậm cẩn thận đi vào bên trong. Tiếng bước chân lẹp bẹp không ngừng vang vọng trong đường hầm nhỏ hẹp.
Hai người đã đi đến gần hết dãy bậc thang. Nhưng còn chưa tới cuối thang thì đột nhiên có tiếng vun vút từ phía trước truyền đến. Lỗ tai Hà Bảo Ngân vừa nghe được âm thanh này thì vô số mũi tên đã bắn tới dày đặc trước mặt.
"thì ra còn có bẫy tên nữa. Xem ra thứ gì đó được chứa bên trong thật sự quan trọng."
Lê Hữu Quân cười, tùy ý mà nói. Trong không gian nhỏ hẹp thế này không có chỗ để trốn tránh. Lê Hữu Quân vọt lên đối mặt với đám tên, khí áp từ trong tay áo cuồn cuộn xuất ra ngoài.
Hà Bảo Ngân chỉ cảm thấy toàn bộ đường hầm dường như cũng đang run bần bật theo, sau đó mưa tên rớt lộp độp xuống trên nền bậc thang. Nàng khiếp sợ quét mắt nhìn đám tên rớt la liệt trên đất. Nội lực hùng hậu đến bực này thì cho dù là thiên quân vạn mã cũng không thể sánh bằng một mình Lê Hữu Quân.
Hà Bảo Ngân còn đang ngây người, đột nhiên Lê Hữu Quân quay đầu nói.
“Nhấc chân của muội ra, muội đạp sai chỗ rồi.”
Hà Bảo Ngân vội vàng khom lưng nhìn xuống. Khối gạch nằm dưới lòng bàn chân mình đã thụt xuống, phỏng chừng vì vậy nên cơ quan của bẫy phóng tên mới bị khởi động. Nàng vội thu chân lại, tên lập tức ngừng phóng.
Hà Bảo Ngân áy này nhìn Lê Hữu Quân, nói.
"Là tại ta..."
Lê Hữu Quân không trách nàng, hắn nắm lấy tay nàng, cười, trêu chọc.
"Không trách muội... Nhờ lần này mà ta có cơ hội thể hiện bản lĩnh đấy thôi. Muội thấy ta lợi hại không?"
Hà Bảo Ngân bị hắn chọc cười, gật đầu.
"Lợi hại..."
Sau khi đụng phải bẫy rập, hai người liền nâng cao tinh thần đề phòng đối với một đường hầm không tầm thường này. Tiếp tục đi về phía trước. một cánh cửa đá dần dần hiện ra rõ nét ở trước mặt hai người, tách biệt họ với thứ gì đó giấu ở bên trong. Lê Hữu Quân hướng hạt châu để chiếu ánh sáng lên mặt tường, duỗi ngón tay ra sờ.
“Này..."
Hà Bảo Ngân không hiểu động tác này của Lê Hữu Quân nghĩa là gì.
Giơ ngón tay tới trước mặt Hà Bảo Ngân, Lê Hữu Quân nói.
“Nhìn đây, bụi bậm trên ngón tay không nhiều lắm.”
Nghĩa là sao? Hà Bảo Ngânnhìn chằm chằm ngón tay Lê Hữu Quân, sau hồi lâu mới hiểu ra hàm nghĩa trong đó.
“Như thế có nghĩa, nơi này thường xuyên có người đến. Cho nên mới vẫn duy trì sạch sẽ như thế."
Lê Hữu Quân tán thưởng nhìn nàng, gật đầu.
"Đúng vậy..."
Lê Hữu Quân cẩn thận kiểm tra cửa đá, cuối cùng cũng có thể tìm thấy một chỗ khác biệt, hắn đẩy nhẹ một cái, miếng đá kia bị đẩy sang một bên, để lộ bên trong một vòng đánh đầy ký tự.
Hà Bảo Ngân tròn mắt nhìn, không khỏi chửi tục một câu.
"Mẹ nó... Còn có cả mật mã nữa..."
Lê Hữu Quân liếc nàng, Hà Bảo Ngân vội vàng che lấy miệng mình.
"Ta lỡ miệng..."
"Cái thói quen nói tục này của nàng về sau ta nhất định sẽ sửa..."
Hà Bảo Ngân len lén ở sau lưng hắn bĩu môi một cái.
Lê Hữu Quân chăm chú nhìn vào vòng tròn trước mặt, hắn cẩn thận nhẩm tính một chút, đưa tay dịch chuyển vòng xoay.
"Phụt..."
Vòng mã vừa chuyển sai, một ống lửa bất ngờ phụt ra, may mắn Lê Hữu Quân phản ứng nhanh, né được nếu không mặt sẽ bị nướng thành than.
Hà Bảo Ngân nhìn chằm chằm vòng đá kia, một lúc lâu nàng chỉ chỉ vào nó, nói.
"Trên này là bát quái sao?"
Lê Hữu Quân gật đầu. Hà Bảo Ngân nói tiếp.
"Vậy huynh dựa theo bát quái giải ra quẻ tượng, rồi căn cứ vào đó mà xoay là được rồi..."
Lê Hữu Quân thấy nàng nói có lý, hắn cẩn thận nhìn lại, bát quái đồ này, với bát quái đồ trên chiếc hộp lần trước cũng có mấy phần tương tự.
Lê Hữu Quân mất ba lần thử liên tiếp, đến lần thứ tư.
"Cạch..."
Cánh cửa trước mắt cũng có động tĩnh, ống lửa kia lần này không phun ra nữa...
"Được rồi..."
Hà Bảo Ngân kích động hô lên.
(còn tiếp)