Vietwriter
Tại sân bay, mọi người ra vào tấp nập nhưng nổi bật nhất là một cô gái mái tóc đỏ âu giữa làn da trắng mịn. Đi trước là một cậu nhóc mặt hơi lạnh, đôi mắt đỏ đượm buồn.
Nhìn sơ qua cũng biết ba nó là một người lạnh lùng tàn độc trên nhiều cương vị. Tiền bạc không thiếu, ấm áp với gia đình. Cô là Hứa Thiên Thiên cùng với con trai Hứa Thiên. Hứa Thiên quay lại nhìn mẹ mình giọng trầm.
"Sao mami lại nói dối con"
"Mẹ nói dối con cái gì chứ"
"Ở đây nóng muốn chết, mẹ coi con mặc gì nè"
"Một áo len, một áo khoác kéo, một áo vest"
Hứa Thiên vừa nói vừa cởi bỏ đầy tay Thiên Thiên. Sau khi cởi xong ánh mắt dịu lại thở dài.
"Thoải mái quá đi mất, như thế này con mới tự tin khoe sắc đẹp chứ". Mấy nhận xét ban đầu coi như bỏ qua đi.
"Thôi đi, ba con đợi ngoài xe rồi kìa"
Bên mép đường một chiếc taxi đang chờ sẵn. Một người đàn ông thân vets đen cao ráo lịch lãm bước tới với nụ cười trên môi bòng Hứa Thiên lên.
"Con trai của ba đẹp quá, ba bắt xe rồi chúng ta về thôi"
"Đình Dương, anh cũng đi máy bay mệt rồi bỏ tiểu Thiên xuống đi"
"Mệt, không hề nha, em tin anh bế em đi luôn không"
"Thôi khỏi"
"Ba mẹ tình tứ quá nhỉ"
"Tránh chúng ta gây náo loạn ở đây đi vào trong xe nói chuyện tiếp"
Đình Dương quay người nắm lấy tay Thiên Thiên kéo đến xe. Đồ đạc đã bỏ vào cốp xe xong xui. Mẹ con Thiên Thiên ngồi sau còn Đình Dương ngồi trước xe từ từ chạy đi.
Trên xe Hứa Thiên vừa nhìn ra cửa ăn cây kẹo luôn miệng trầm trồ. Bỗng nhiên la lên khi đi qua công viên giải trí.
"A...kia có phải nơi ba mẹ gặp nhau không? Đẹp thật đấy con cũng muốn thử biết đâu gặp được bạn đời thì sao?"
Thiên Thiên kéo nó lại ngồi ngay ngắn lên ghế nghiêm giọng.
"Đó không phải nơi ba mẹ gặp nhau, ba mẹ gặp nhau lúc ở Úc nghe rõ chưa"
"Nhưng mẹ gặp ba Vũ H..."
Hứa Thiên nói đến đây nhìn sắc mặt Thiên Thiên không được tốt nên không dám nói nhiều. Mặt cô dịu xuống ôm nó vào lòng vuốt nhẹ mái tóc mảnh mai đượm buồn.
"Mẹ không muốn nhắc đến người đó, họ chỉ gieo bất hạnh cho chúng ta thôi"
Đình Dương ngoảnh mặt nhìn xuống: "Em đừng nghiêm khắc với con như vậy? Dù sao thằng bé cũng..."
"Nhưng em không muốn nhắc đến chuyện đó, anh hiểu rõ không? Cuộc sống bây giờ của em rất tốt, em chỉ có hai người quan trọng anh và Tiểu Thiên không còn ai khác. Em mệt rồi chúng ta về nhanh đi"
Đình Dương thấy cô rất khổ sở không dám nói thêm lẳng lặng quay lại chờ đến khi tới nhà.
Thiên Thiên đôi mắt rưng lệ suy tư đầy cuồng hận uất ức tay nắm chặt tà váy.
"Người khiến tôi đau khổ tôi sẽ trả lại gấp bội, người con gái anh yêu sẽ làm anh đau khổ"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!