Vietwriter
Mới đầu gặp nhau đã xem như tình địch, vừa bước xuống khỏi con tàu địa ngục Gia Minh trụ không nổi ngã nghiêng dựa vai Hứa Thiên.
"Tôi thề lần sau không dành chơi mấy trò này đâu"
"Me too"
"Ở đây không thích sài tiếng anh đâu nhé"
"Ờ! tôi cũng vậy"
Rời khỏi đó đã lâu nhưng không thấy mẹ mình tới hỏi han lấy một câu. Hứa Thiên vừa giận mà vừa lo ngó nghiêng thả Gia Minh ra.
"Này, cậu đi đâu vậy?"
"Tìm mami"
"Mới đây thèm hơi mẹ rồi sao?"
Hứa Thiên liếc mắt nhìn Gia Minh lạnh lùng bỏ đi. Sau một hồi đứng ngẩn người nó mới chợt nhớ mình còn con em nữa.
Gia Minh vội vàng chạy theo nắm tay Hứa Thiên lại: "Lối đó là ra về, tôi hiểu em gái mình nhất, chắc hai người họ tìm quán nước nào uống rồi"
Hứa Thiên nhìn quanh biển người tấp nập nếu đi một mình e rằng bản thân cũng đi lạc nên đành phải đi theo tên khó ưa này.
Nhờ có Gia Minh Hứa Thiên đã tìm được mẹ của mình và Gia Minh cũng tìm được em gái.
Vừa thấy Thiên Thiên, Hứa Thiên chạy tới ôm chầm lấy cô.
"Mami đây rồi, con cứ tưởng mẹ bỏ con rồi chứ"
Thiên Thiên mỉm cười dịu dàng xoa nhẹ đầu nó: "Làm sao mẹ có thể bỏ rơi bảo bối nhỏ của mẹ được"
"Anh hai chơi chán rồi về thôi"
Ninh An rời khỏi ghế lạnh lùng nắm tay Gia Minh nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vẻ đẹp thuần túy của Hứa Thiên.
Thiên Thiên lên tiếng: "Chúng ta gặp nhau cũng là duyên, hay hai con ở lại chơi với tiểu Thiên đi"
"Dạ không được đâu ạ, em con"
"Không sao, em ở lại chơi được mà"
"Không phải em nói chơi chán rồi sao?"
"Bây giờ tự nhiên thấy thích"
Nhìn ánh mắt và cách nói chuyện Gia Minh cũng dần đoán ra được chuyện gì đó thì thầm trêu ghẹo.
"Em gái anh biết yêu rồi phải không?
Hai má phúng phính của Ninh An bỗng chốc chốc đỏ ửng đánh nhẹ vào mặt Gia Minh ngại ngùng.
"Anh đừng có nói bậy, tự nhiên em muốn chơi thôi mà"
Dù biết nhưng nó vẫn giả vờ tin đối với Ninh An, Hứa Thiên không là gì cả. Trước khi đi chơi nó có nhìn sơ qua Thiên Thiên và Hứa Thiên cảm giác rất giống một người mà nó đã từng gặp.
Hôm nay mới vừa bị tàu lượn xoay mòng mòng nên đầu óc chẳng nghĩ được gì. Thấy hơi quen cũng có chút lạ không nên nghĩ thì hơn. Lỡ đâu nhìn một hồi thấy Hứa Thiên giống Trường Niên thì khổ.
Đi được một lát nó chợt nhớ ra một điều, dừng lại. Hứa Thiên đi theo sau lỡ trớn va vào người nó, Ninh An cũng va vào người Hứa Thiên.
"Ôi...cảm giác ấm áp làm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter