CHƯƠNG 22: KHÔNG MUỐN MIỆT MÀI THEO ĐUỔI
"Mẹ, xin lỗi, đừng bỏ con…"
Tông Triển Bạch sửng sốt, rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm lấy cổ áo của mình, sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển qua trên mặt cô, trông cô rất đau khổ, giống như bị thần kinh vậy.
Tông Triển Bạch nhíu mày: “Lâm Tử Lạp ?"
Lâm Tử Lạp không nghe thấy, dường như cô rơi vào trong sự khủng hoảng nào đó, trông cô rất bất an, nhưng chẳng mấy chốc cô đã bình tĩnh trở lại và thả Tông Triển Bạch, chìm vào giấc ngủ sâu.
Tông Triển Bạch chậm rãi đứng lên, nhìn cô vài giây rồi mới xoay người, bước nhanh ra khỏi phòng.
Tần Lộ Khiết ngồi ở trên sofa , hai tay nắm chặt lấy cốc nước. Tông Triển Bạch ở lại trong phòng thêm một giây, trong lòng cô ta cũng bị dày vò.
Người phụ nữ này không phải nên ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ cô sao?
Vì sao cô còn trở lại?
Khi Quang Kình đi điều tra về Lâm Tử Lạp đã bị Tần Lộ Khiết biết được, cho nên lúc Quang Kình phái người đi tới nước A điều tra tin tức về cô, người của Tần Lộ Khiết đã đi trước một bước, đồng thời giết chết người phụ nữ trước đây đã giới thiệu công việc này cho Lâm Tử Lạp, tạo thành biểu hiện giả là 'bất ngờ' ngã từ trên tầng xuống chết.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Quang Kình không điều tra ra được chuyện đêm đó.
Cô ta tốn công tốn sức, rất sợ Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp ở chung lâu nên mua người trong khu chung cư chỗ mẹ của Lâm Tử Lạp ở, nói vài lời khó nghe, kích thích cho Trang Kha Nguyệt nằm viện, làm cho Lâm Tử Lạp không có thời gian ở chung với Tông Triển Bạch nữa.
Chỉ là cô ta không ngờ người phụ nữ này tự nhiên không ở trong bệnh viện, lại còn bị Tông Triển Bạch bế.
Tần Lộ Khiết càng nghĩ thì trong lòng càng suy sụp, cho nên quên mất khống chế cảm xúc.
Tông Triển Bạch đi từ trong phòng ra đã nhìn thấy hết cảm xúc mà Tần Lộ Khiết còn chưa kịp giấu đi. Anh rất bình tĩnh đi tới.
Tần Lộ Khiết đứng lên, suýt nữa buột miệng nói ra lời chất vấn, cũng may còn có chút lý trí: “Cô Lâm bị ốm sao?"
Tông Triển Bạch không trả lời ngay mà ngồi trong sofa, bắt chéo hai chân thon dài rồi chậm rãi ngước mắt lên nhìn Tần Lộ Khiết. Anh nửa nóng nửa lạnh như vây làm người ta không thể đoán bắt được.
Trái tim Tần Lộ Khiết đột nhiên muốn vọt lên tới cổ họng. Tông Triển Bạch như vậy làm cô ta thấy sợ hãi, dè dặt gọi: “Bạch …"
"Ừ." Anh nhếch môi cười nhạt: “Sao thế?"
Vừa nhìn vậy thì không có gì không ổn cả, tâm trạng Tần Lộ Khiết mới dần dần dịu xuống thử ngồi xuống bên cạnh anh. Anh không bài xích.
Lúc này cô ta mới yên tâm.
"Đây là hợp đồng của mảnh đất ở vịnh Tiên Thủy kia." Quang Kình chuyển tập tài liệu cho Tông Triển Bạch.
Sở dĩ Tần Lộ Khiết đi theo Quang Kình qua đây là do nghe Quang Kình nói Tông Triển Bạch muốn hợp đồng của mảnh đất này.
Mảnh đất này ở vịnh Tiên Thủy , gần núi lại gần sông, là một nơi tuyệt vời, cũng là một dự án tốt để quy hoạch làm khu du lịch nghỉ dưỡng, cho nên có rất nhiều người muốn có nó.
Chỉ là hai năm trước khi đấu thầu mảnh đất này, tập đoàn Vạn Việt đã trúng thầu. Mặc dù nắm trong tay quyền khai thác nhưng Vạn Việt không hề muốn khai thác mảnh đất này, vì vậy quyết định bán đấu giá.
Chẳng qua Tông Triển Bạch bỗng nhiên muốn hợp đồng của mảnh đất này làm cô ta hơi lo lắng.
Dù sao trước đó Lâm Viên Trung đi tới công ty nói muốn mảnh đất này, lúc đó Tông Triển Bạch không nể tình, thậm chí người cũng không gặp.
Lâm Tử Lạp chính là con gái của Lâm Viên Trung. Cô ta sợ Tông Triển Bạch sẽ vì Lâm Tử Lạp mà đưa mảnh đất này cho Lâm thị.
Cô ta để ý không phải là mảnh đất này, mà để ý thái độ của Tông Triển Bạch đối với Lâm Tử Lạp!
"Không phải anh đã quyết định sẽ bán đấu giá mảnh đất này sao?" Tần Lộ Khiết dường như vô ý hỏi.
Cho dù cô ta hỏi rất tự nhiên, nhưng Tông Triển Bạch làm sao có thể không nhìn ra được sự thăm dò thấp kém như vậy chứ?
Nhưng anh không hề vạch trần, cũng không nói ra mà giơ tay ôm lấy vai cô ta: “Lộ Khiết, em thay đổi từ lúc nào vậy?"
Sắc mặt Tần Lộ Khiết chợt cứng đờ. Anh nói vậy là có ý gì?
"Em… em thay đổi chỗ nào chứ?" Tần Lộ Khiết không hiểu.
Tông Triển Bạch nắm cằm của cô ta, ép cô ta nhìn thẳng vào mình: “Trước đây em sẽ không hỏi những vấn đề này."
Đối diện với ánh mắt của anh, Tần Lộ Khiết ngẩn người, cô ta chưa từng nhìn thấy vẻ lạnh lùng như vậy ở trong mắt anh.
Tâm trạng cô ta không khỏi khẩn trương: “Em…"
Bỗng nhiên cô ta chợt đổi lại vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện và đoan trang ngày trước, có phần không khống chế được: “Em sợ, bởi vì em sợ!"
Cô ta tránh khỏi vòng tay của Tông Triển Bạch, hai tay ôm mặt, đau khổ nghẹn ngào: “Em sợ anh sẽ đưa mảnh đất này cho cô Lâm, em sợ anh sẽ vì cô ta là vợ của anh mà thích cô ta. Em sợ, em sợ anh không cần em nữa…"
Tần Lộ Khiết nói xong thì khóc òa, dáng vẻ cực kỳ thương tâm!
Đây là dáng vẻ mà Tông Triển Bạch chưa từng thấy qua.
Hai mắt anh nhắm lại, mi tâm nhíu chặt, vẻ mặt phức tạp, phức tạp đến mức không ai nhìn thấu được.
Thật lâu sau, Tần Lộ Khiết từ khóc lớn chuyển thành nức nở.
Cô ta biết, lúc nên chịu đựng thì phải chịu đựng, nhưng có đôi khi cũng cần dùng nước mắt và uất ức để đi vào trái tim của đàn ông.
Tông Triển Bạch mở mắt ra, tâm trạng đã trở lại bình thường.
Anh lại ôm cô ta vào trong lòng: “Tủi thân như thế sao?"
Tần Lộ Khiết rúc vào trong ngực anh và khóc thút thít: “Em chỉ là sợ mất anh thôi."
Tông Triển Bạch thở dài: “Sẽ không đâu."
Cô ta có thể có chút tâm tư nho nhỏ, tính kế một chút, cũng không phải đơn thuần như vẻ bề ngoài.
Chỉ là cô ta đã theo mình nhiều năm, không sai.
Anh không muốn miệt mài theo đuổi nữa.
Trong phòng, Lâm Tử Lạp bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Là Hà Khiếu Khiên gửi tin nhắn cho cô, đó là một tấm ảnh, phía trước là chung cư chỗ cô ở. Từ tấm ảnh chụp lại thấy được, hình như có người phụ nữ đang nói chuyện.
Cái bóng lưng này…
Lâm Tử Lạp nhìn thấy hơi quen thuộc, nhưng trong giây lát lại không nghĩ ra được. Trong lúc cô đang suy nghĩ không biết bóng lưng này là ai, trong dạ dày chợt cuộn lên: “Ọe…"
Cô đứng dậy và chạy ra khỏi phòng ngủ, vào phòng vệ sinh, ghé vào bên bồn rửa tay để nôn khan.
Trong phòng khách, Quang Kình hơi sửng sốt vì Lâm Tử Lạp đi ra quá đột ngột.
Hơn nữa cửa phòng vệ sinh của cô không đóng lại, trông cô ghé mặt ở đó nôn có vẻ rất khó chịu.
"Cô Lâm đang có thai." Tần Lộ Khiết nhìn Lâm Tử Lạp không ngừng nôn mửa.
Cô ta cho rằng Tông Triển Bạch không biết nên cố ý nói ra.
"Chắc là của người đàn ông đã ôm cô ta ngày đó." Tần Lộ Khiết cố ý sắp xếp một người “ba” cho đứa trẻ trong bụng của Lâm Tử Lạp.
Như vậy, Tông Triển Bạch chỉ có thể chán ghét cô.
Quang Kình lại kinh ngạc muốn rơi cằm. Trong bụng người phụ nữ mà Tông Triển Bạch cưới có con của người đàn ông khác à?
Vậy chẳng phải cưới cô về, trên đầu chính là một thảo nguyên lớn sao?
Anh ta lặng lẽ ngẩng đầu, quan sát vẻ mặt của Tông Triển Bạch, còn tưởng anh sẽ phẫn nộ, căm tức, chỉ là không, anh bình tĩnh một cách thần kỳ.
Ngay cả Tần Lộ Khiết cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Anh không tức giận, không ghét cô sao?
"Bạch . . ."
Tông Triển Bạch ngửa đầu dựa vào sofa, rõ ràng là dáng vẻ không muốn nghe cô ta nói gì nữa.
Tần Lộ Khiết chỉ có thể ngậm miệng.
Cho dù Lâm Tử Lạp rất muốn nôn nhưng mỗi lần đều không nôn ra gì, mỗi lần đều chỉ nôn khan.
Khi cơn buồn nôn kia qua đi, Lâm Tử Lạp súc miệng và ra khỏi phòng vệ sinh, mới phát hiện có người ngồi trong phòng khách. Khi thấy Tần Lộ Khiết rúc vào trong lòng Tông Triển Bạch, cô cũng không muốn đi làm phiền, xoay người vào phòng.
Chỉ là trong đầu cô bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, Tần Lộ Khiết.
Cô xoay người nhìn Tần Lộ Khiết, lại nhìn tấm ảnh trong điện thoại di động, tóc xoăn màu nâu, chiều cao tương tự.
Con ngươi của cô đột nhiên co lại. Người phụ nữ sai khiến những người kia chính là cô ta?
Nghĩ đến chuyện cô ta hãm hại bản thân đẩy cô, Lâm Tử Lạp lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra!
Chắc cô ta cảm thấy mình cưới Tông Triển Bạch, cướp vị trí của cô ta, cho nên mới hận cô, mới thu mua người trong chung cư để cố ý hãm hại cô, làm hại mẹ cô vì chuyện này mà mắc phải bệnh tâm thần!
Càng nghĩ, trái tim Lâm Tử Lạp lại càng thêm đau đớn…